10 Số Thập Phân

Chương 72: Người hùng không phải lạc phong




Trans+Edit: Pinoneverdie

Nguồn: www.wattpad.com/pinoneverdie

--------------------

"Mau chóng vào trong. Nhanh lên!"

Một chàng thanh niên đội mũ đen đỡ lấy Vương Siêu đang bị thương ở chân, chậm chạp từng bước mà đi vào trong một ngôi nhà.

Vừa ngồi vào ghế, Vương Siêu lại muốn đứng lên. Ngay lập tức gã thanh niên đội mũ đen liền đẩy hắn trở lại vào ghế.

"Đừng làm càn!"

Vương Siêu hấp tấp đáp lời.

"Không được! Chúng ta trốn ở đây thì ai bảo vệ Ngô Ẩn?"

Gã thanh niên giấu vẻ mặt sau lớp mũ đen, một mực đè nặng hai vai của Vương Siêu, ép cậu ta ngồi xuống ghế, cố gắng nói rõ đầu đuôi.

"Cậu đừng nghĩ nông cạn. Hôm qua mới giao chiến, chắc chắn gã đó không dám manh động mà lần mò tới chỗ Ngô Ẩn lần nữa. Lại phải nói, bản thân cậu bị thương, đủ sức bảo vệ người khác sao?"

Vương Siêu một thân mướt mồ hôi, thở mạnh mấy cái rồi cũng chịu ngồi yên ổn. Gã thanh niên mũ đen sau đó lục lọi đồ đạc, đem ra một hộp thiếc bên trong có dụng cụ y tế dự định rửa vết thương cho Vương Siêu. Mảnh bông gòn thấm ướt tẩy trùng vừa chạm vào vết thương do dao rạch ở ngay chân, Vương Siêu lập tức nhăn mặt nhíu mày, miệng xuýt xoa kêu đau.

"A ui... Có loại thuốc rửa rát như vậy ư? Rõ ràng là rát hơn rất nhiều với loại tôi dùng."

"Là thuốc đặc trị. Bọn gián điệp như tôi ai cũng có một chai thế này. Là loại lưu hành nội bộ á.", gã thanh niên đội mũ đen đáp.

Vương Siêu nghe nhưng lại không nghe, một mực quan tâm đến chỗ vết thương đang sủi những đám bọt trắng. Gã thanh niên mũ đen rửa vết thương cho Vương Siêu xong cũng băng bó vài đường cho cậu ta, đến khi xong xuôi mọi thứ mới tự chăm lo cho mình. Hắn cởi chiếc áo thun đen trên người ra, ngồi cầm lấy một lọ thuốc màu đỏ, dùng để xoa vết bầm ngay lưng.

Rõ là chỗ bầm này nằm ngoài tay với, gã mũ đen cứ thế với tới với lui vẫn không thể đàng hoàng đưa tay ra sau lưng mà thoa thuốc. Vương Siêu ngồi đó được một lúc, trông thấy cũng không nhịn được mà lên tiếng.

"Cầm lọ thuốc qua đây. Tôi giúp cậu."

"Không cần."

"Không cần ngại. Coi như báo đáp cậu băng vết thương cho tôi. Mau! Qua đây."

Gã mũ đen lựng khựng một lúc, cuối cùng cũng cầm lọ thuốc qua, xoay lưng lại mà ngồi bệt trước mặt Vương Siêu. Vương Siêu ngồi trên chiếc ghế gỗ, mắt thấy tấm lưng của gã mũ đen một mảng bầm, trong đầu bỗng nhớ lại chuyện hôm qua. Lúc ấy cả hai tóm được cái đuôi của gã sát nhân muốn ám hại Ngô Ẩn, ẩu đã xảy ra hỗn loạn dưới trời tuyết, gã mũ đen cuối cùng bị tên đó dùng gậy đập mạnh vào lưng gây ra chấn thuơng nặng. Lại phải nói, một gậy này là do gã mũ đen đỡ dùm Vương Siêu."Sao còn chưa thoa? Nếu phiền phức thì trả lọ thuốc cho tôi."

Cảm thấy Vương Siêu có vẻ ngập ngừng, gã mũ đen chủ động lên tiếng.

"Không không không! Chỉ là lọ thuốc này trông rất lạ nên muốn nhìn một lúc. Lại là thuốc đặc trị riêng của gián điệp đúng chứ?"

Nghe nói như vậy, gã mũ đen có vẻ chấp nhận, rồi lại quay lưng cho Vương Siêu xoa thuốc.

Vương Siêu vốn là võ sư, việc bị chấn thương hoặc thoa thuốc giúp huynh đệ trong lò võ là chuyện thường tình. Chỉ có điều trong hoàn cảnh này lại thấy có hơi đặc biệt.

Không gian im lặng tĩnh mịch, chỉ có tiếng ma sát giữa da tay của người này và da lưng của người kia là nghe rõ ràng. Thật lạ là vết bầm trông như vậy nhưng gã mũ đen một tiếng xuýt xoa đau cũng không có.

"Bước tiếp theo tính thế nào?" gã mũ đen bất thình lình lên tiếng.

Vương Siêu cũng bị ngạc nhiên, động tác xoa thuốc bỗng dừng lại một chút.

"Hỏi... hỏi tôi sao?"

"Ở đây có hai người. Chẳng lẽ tôi lại tự hỏi chính mình?"

Vương Siêu lại thắc mắc.

"Mọi khi đường đi nước bước đều do cậu quyết định. Võ sư như tôi đối với mấy chuyện ranh ma hiểm kế như các cậu không mấy rành rọt. Điều tôi có thể làm là dùng võ công của mình để bảo vệ Ngô Ẩn, nếu bắt được kẻ đầu xỏ thì càng tốt. Bằng không thì phải báo lại chuyện Ngô Ẩn bị ám hại cho Lạc Phong hay biết, tôi tin nếu Lạc Phong nhúng tay vào mọi chuyện sẽ khác."

Vương Siêu vốn thực dụng, làm việc không mấy suy tính. Ấy vậy điều đó lại là thứ khiến Lạc Phong tin tưởng giao nhiệm vụ theo dõi bảo vệ Ngô Ẩn cho cậu ta. Không cần lấn cấn suy tính nhiều, bảo vệ Ngô Ẩn là đủ.

"Lạc Phong, Mạnh Sử, không ai trong số hai người họ được biết chuyện rằng chúng ta đã nắm đuôi được tên sát nhân. Với tính cách của hai người họ và mối quan hệ giữa họ và Ngô Ẩn, chắc chắn sẽ phá hỏng mọi chuyện. Cái chúng ta cần là tên đầu xỏ, không phải tên lâu la.... Aaaaaa"

Đang nói giữa chừng đột nhiên gã mũ đen la lên một tiếng. Lúc này mới nhận ra Vương Siêu trong lúc lắng nghe hắn nói chuyện vô tình móc móng tay vào vết bầm, khiến vết bầm lại bị xước một đường.

"Xin lỗi xin lỗi... Chỉ là hơi vô ý."

Vương Siêu trong lúc luống cuống lấy bông băng thì gã mũ đen liền nói.

"Không cần thiết! Cậu cứ xoa tiếp."

"Được được."

Mười phút trôi đi, gã mũ đen cuối cùng mặc lại chiếc áo thun đen, rồi lại lẳng lặng đứng trước cửa sổ hút thuốc. Vương Siêu nắn nắn cổ tay, miệng không chủ động nhưng lại nói.

"Chuyện này không biết sẽ như thế nào!? Nhớ ngày đầu tôi còn tưởng Ngô Ẩn chỉ là bị người theo dõi quấy nhiễu. Khi bắt gặp cậu đi theo Ngô Ẩn tôi còn nghĩ cậu là kẻ xấu xa đó. Nào ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến như vậy. Rốt cục chúng ta...""... chúng ta lại là một phe?" gã mũ đen tiếp lời.

"Chẳng phải sao? Nếu hôm đó không đánh nhau một trận rồi làm sáng tỏ, tôi và cậu có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau thế này? Còn năm lần bảy lượt hợp tác tìm ra tên sát nhân kia?"

Gã mũ đen ném đi điếu thuốc tàn rồi lẳng lặng đi đến băng ghế dài mà nằm xuống. Hít một hơi rồi nói.

"Dù thế nào cũng đừng nghĩ rằng tôi với cậu là một phe. Gián điệp chúng tôi làm việc độc lập, cậu là do có dính liếu đến Lạc Phong nên mới có thể cùng tôi đến bước này. Gã sát nhân kia thân thủ không phải tầm thường, bản thân tôi một mình cũng e ngại. Đây chẳng qua là hợp sức, không có quan hệ tình cảm anh em gì ở đây."

Vương Siêu bỗng bật cười.

"Hắc... Cậu nghĩ đi đâu? Cậu nghĩ ý của tôi là vậy sao? Hắc... Cậu là bị hoang tưởng à?"

Gã mũ đen nằm dài trên băng ghế, nghiêng nhẹ chiếc cổ sang nhìn Vương Siêu đang cười mỉa mai mình... nhưng nhìn rồi cũng thôi, lại nói tiếp.

"Không nói nữa. Tối nay quay lại sân vận động Bắc Kinh, không chừng lại tóm được tên đó."

...

Ngô Ẩn đang ngồi trong một căn hầm, lỗ tai bịt đầy bông gòn mà ngồi kế chiếc máy phát điện. Lạc Phong rõ là đang muốn trừng phạt cậu ta, bắt cậu ta ngồi canh chừng, khi nào máy phát điện cạn nhiên liệu thì phải lập tức đổ thêm vào, tuyệt đối không được để toà nhà bị mất điện thêm lần nữa. Căn hầm vốn kín mít, lại phải chịu tiếng động cơ nổ bạch bạch bên tai suốt mấy tiếng đồng hồ, muốn tôi đây đứt dây thần kinh mà chết sao?

Ngay lúc đó, điện thoại bỗng rung lên ngay đùi. Ngô Ẩn vội vã rút điện thoại ra, nhìn vào màn hình thì ra là Văn Hán gọi. Nhanh chóng mở cửa hầm bước ra ngoài, Ngô Ẩn bắt máy.

"Alo, cậu gọi thật đúng lúc á." giọng điệu ấm ức.

Văn Hán bên kia trả lời.

"Ôi chao! Chuyện hôm qua thế nào? Cậu và Lạc Phong đã làm lành?" Từ hôm qua tới giờ không thấy mặt mũi cậu cũng không thấy gọi điện, chắc là ở bên cạnh Lạc Phong không rời?"

Ngô Ẩn ngay lập tức phản ứng, vò vò mái tóc đinh cắt ngắn mà đáp.

"Tôi khinh! Cậu ta là ai mà tôi phải ở bên cạnh không rời? Mẹ kiếp tôi đây đang là muốn một phát đấm chết cậu ta. Văn Hán cậu không biết đâu, tôi là đang bị cậu ta tra tấn dã man."

"Ôi chao... Không phải cậu đang giận lẫy đấy chứ? Tôi thấy Lạc Phong quan tâm cậu như là... là... người... À ý tôi là quan tâm cậu như annh emm người thân, sao lại có chuyện tra tấn cậu?"

Ngô Ẩn bất bình, gương mặt tròn tròn đáng yêu cũng dần méo mó.

"Quan tâm tôi? Chèn ép tôi thì có. Tôi không phải vì miếng cơm manh áo của mấy chục công nhân viên ở đây thì có chuyện tôi phải nhẫn nhục ngồi dưới cái hầm thối này?"

Văn Hán quả thực bây giờ thấy nghiêm trọng, đành phải tiếp tục hàn gắn.

"Không phải đâu Ngô Ẩn. Cậu không biết ngày trước lúc cậu gặp hoạ với lão Xiễm, tôi chỉ vừa gọi điện báo cho Lạc Phong thì cậu ta liền chạy từ Quế Lâm xa xôi về để giải cứu cho cậu. Cái này không gọi là quan tâm chứ là gì?"

Ngô Ẩn nghe xong lời này đột nhiên nhói trong lòng một cái.

"Văn Hán cậu nói sao? Là cậu lúc ấy gọi cho Lạc Phong?"

Văn Hán có sao nói vậy.

"Phải! Cậu không hay biết sao? Ngày đó tôi không có cách nào liên lạc được với cậu, lại sợ cậu gặp chuyện gì nên nghĩ quẩn nên quá lo lắng. Trong lúc khốn cùng tôi lại gọi được cho Lạc Phong, sau đó Lạc Phong và Nghiêm Chí Kiên hai người họ mới từ Quế Lâm trở về cứu cậu."

Trước mắt Ngô Ẩn đột nhiên mộng mảng tối đen, lồng ngực đột nhiên khó thở. Câu nói Lạc Phong cùng Nghiêm Chí Kiên cùng nhau từ Quế Lâm quay trở về cứ lẩn quẩn trong đầu cậu ta, còn cả chuyện người thực sự có công lớn trong việc giải cứu mình hoá ra lại là Văn Hán. Vậy mà trước giờ Ngô Ẩn chỉ có một khái niệm duy nhất, anh hùng trong lòng cậu ta là Lạc Phong, chỉ có mình hắn. Là Lạc Phong linh cảm mình có chuyện, rằng giữa hai người họ tâm linh tương thông.

Bây giờ là cảm thấy có lỗi với Văn Hán hay là thất vọng "người hùng" không phải Lạc Phong?

"Alo alo? Ngô Ẩn cậu còn ở đó chứ?"

Ngô Ẩn hai mắt có chút thất thần, bàn tay cầm chiếc điện thoại dần dần từ lỗ tai trượt thấp xuống má, tâm trạng rối loạn.