108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 227: Cổ ma xuất thế




Thiên Quý Tinh Tiểu Toàn Phong Sài Linh mi mắt mở ra, từ hương tháp chậm rãi đứng dậy, tóc mây bay loạn, bộ ngực sữa nửa lộ, một mỹ nhân thụy thái(1).

Cung chủ!

Kim Chi Ngọc Diệp bưng chậu vàng, khăn lụa lên cung kính đợi ở bên cạnh.

- Bản cung thật sự là đã tự rước lấy một đại phiền toái. Tên kia lại đi trêu chọc cái gì? Khiến bổn cung trong lòng lo lắng bất an như thế?

Sài Linh hai tay thấm vào nước ấm, dùng khăn lụa lau sạch sẽ, oán giận nói.

- Cung chủ! Lúc trước tại sao nhất định phải cùng hắn ăn Bỉ Dực Hoàng Tuyền chứ?

Kim Ngọc thận trọng nói, Bỉ Dực Hoàng Tuyền này ăn rồi thì hai bên tâm hữu linh tê. Vì Tô Tinh kia đi bốn phương trời, Hàng Tinh giả vào sinh ra tử, bản thân Sài Linh quận chúa cũng khó tránh khỏi đau khổ.

- Vì Tinh Lân Thú cũng đáng giá.

Sài Linh cầm Kim ti vũ mao phiến(2), phất phơ nhẹ nhàng.

- Nàng gần đây thế nào? Vẫn còn ở chỗ cũ sao?

Sài Linh hỏi.

- Đúng vậy!

- Bản cung đi gặp nàng, có lẽ Tô Tinh sẽ làm nàng cảm thấy hứng thú.

Sài Linh nở nụ cười.

Ngân Mị các.

Đây là một gian thư các cực kỳ xa hoa. Cánh cửa khắc bức tranh Long phượng, lưu đan rực rỡ.

Đặc biệt "Ngân Mị các" ba chữ âm vang hùng hồn, Rồng bay Phượng múa, thế bút bất phàm. Đây là Thiên Quý Tinh đời thứ năm đích thân cầm bút. Trên thực tế, đừng nhìn lịch đại(3) Đấu Tinh, Thiên Quý Tinh từ đầu đến cuối đều là khán giả, thế nhưng mỗi một Thiên Quý Tinh cũng chưa bao giờ chịu khuất phục, tịch mịch. Thiên Quý Tinh đời thứ nhất tạo ra gia tài bạc vạn, Thiên Quý Tinh đời thứ hai phú khả địch quốc, Thiên Quý Tinh đời thứ ba sưu tầm các loại bảo vật quý hiếm. Thiên Quý Tinh đời thứ tư thì là thu thập tình báo đối với Lương Sơn. Thiên Quý Tinh Đời thứ năm bắt đầu chuyên nghiên cứu các đại tông phái. Cả Đại Chu Bảo cho đến bây giờ đề là lịch đại Thiên Quý Tinh tích lũy của cải rất lớn như vậy.

Ngân Mị các này chính là Thiên Quý Tinh đời thứ năm lưu lại. Bên trong chứa toàn bộ thư quyển của Lương Sơn đại lục, cho dù là Lương Hoàng tự thẹn mình không sánh bằng.

Hàng vạn quyển sách liên tiếp nhau.

Nhưng mà đáng tiếc, Thiên Quý Tinh cho dù quang hoa cái thế, kết quả vẫn khó tránh khỏi kết cục bị chôn vùi trong Đấu Tinh.

Sài Linh ngẩng đầu nhìn lên Ngân Mị các có những chữ nhỏ, trên đó viết "Tề Chủy Ký" vài chữ "Bác Học chi, Thẩm Vấn chi, Thận Tư chi, Minh Biện chi, Đốc Hành chi". Cũng là Thiên Quý Tinh đời thứ năm tự mình nỗ lực.

- Nếu bản cung đoạt được Tinh Lân Thú sẽ trở thành một Tinh Tướng chân chính, cũng coi như thay mặt hoàn thành được tâm nguyện đây?

Sài Linh nghĩ như vậy. Đẩy cửa mà vào.

Ngân Mị các khoảng một ngàn thước vuông, đại điện cao trăm mét, bốn vách tường đều là những ô vuông chứa thư sách. Cho dù là ô kim trụ tử(4) kia cũng chất đầy thư sách. Bất quá vốn hẳn là có trưng bày thư sách nhưng lúc này lại rất lộn xộn. Trên mặt đất chất đầy các loại sách cổ, dầy chừng nửa thước. Chứng kiến mớ hỗn độn không chịu nổi như thế Tiểu Toàn Phong Sài Linh cũng không tức giận. Chỉ tùy ý cười cười, đi vào, tìm một cái ghế ngồi xuống.

Một luồng khói từ Tử La trà nhàn nhạt lượn lờ trên không.

- Thơm!!

Đột nhiên bên trong vang lên một âm thanh.

Rầm!

Biển sách khắp nơi mở ra, một nữ tử cao gầy trong đống thư sách bò dậy, nàng trông rất đẹp, lông mi trau chuốt, nhìn rất rực rỡ.

- Không Hầu, ngươi có tìm được tài liệu gì về Nữ Lương Sơn kia không?

Sài Linh nhấp miệng, cười như không cười hỏi.

Nữ tử tên Không Hầu này tùy tiện chạy tới ngồi, trực tiếp cầm lấy bình Tử Ta trà kia rót ra!

- Thật sự rất là quái lạ, Nữ Lương Sơn không có bất kỳ tư liệu gì, khó tìm a.

Không Hầu thỏa mãn trả lời.

- Thiên Quý Tinh đời thứ năm cũng giống như ngươi thề phải phá bỏ sự huyền bí của Nữ Lương Sơn. Nhưng kết quả không thu hoạch được gì.

Sài Linh mỉm cười.

Đàn Không trả lời:

- Nữ Lương Sơn kia không có khả năng xuất hiện một cách thần bí như vậy, nếu Đấu Tinh mới có một ngàn năm, một ngàn năm trước chắc chắn sẽ có manh mối, Lương Sơn đại lục văn hiến(5) nhiều vô kể, ta không tin không thể tìm ra dấu vết.

- Ngươi đúng là sẽ tìm thêm một trăm năm cũng sợ khó có kết quả. Bất quá nói trở lại, Không Hầu, Đấu Tinh bắt đầu lâu như vậy, ngươi tựa hồ cho tới bây giờ cũng không có hứng thú.

Sài Linh như có như không liếc mắt nhìn nàng một cái.

Không Hầu gối lên hai tay, trong con ngươi đen như mực kia hiện lên một tia cô đơn.

- Đấu Tinh tự giết lẫn nhau có gì hứng thú?

- Đấu Tinh lần này sẽ xuất hiện biến hóa tương đối thú vị.

Sài Linh cười.

Không Hầu nghe ra trong lời nói của nàng có điểu ám chỉ, môi gợi lên,

- Sài Linh! Biến hóa cái gì?

- Có một Hàng Tinh giả ký hạ ít nhất bốn tỷ muội nha.

Tiểu Toàn Phong Kim ti vũ mao phiến mở ra che ở môi, ánh mắt tràn ngập vẽ đùa cợt.

Không Hầu vừa nghe liền bĩu môi. Xem qua bí tàng băn hiến của Lương Sơn Đấu Tinh, nàng tự nhiên biết Đấu Tinh được ký hạ hai người là cực hạn, ngoài hai người chưa từng xuất hiện qua.

- Bốn tỷ muội trở lên? Nam nhân kia rất giỏi nha? Kết cục cũng sẽ giống với những người khác.

Nghe ký hạ bốn Tinh Tướng cũng không có khiến nàng cảm thấy giật mình.

- Bản cung đang suy nghĩ, nếu như nam nhân kia cự tuyệt?

Tiểu Toàn Phong giọng điệu đùa cợt.

- Hả? Cự tuyệt? Hắn nếu tham gia Đấu Tinh sao lại có thể cự tuyệt được.

Không Hầu ha ha cười.

- Đến lúc đó ngươi nguyện ý trợ giúp hắn một tay không?

Tiểu Toàn Phong không đáp hỏi lại.

Không Hầu chống cằm suy nghĩ:

- Sài Linh! Ngươi cùng hắn có quan hệ gì? Sao lại quan tâm đến Hàng Tinh giả? Bọn Hàng Tinh giả đó chính là lợi dụng Tinh Tướng để thỏa mãn nguyện vọng giành thắng lợi trèo lên được Nữ Lương Sơn thôi.

- Không Hầu tỷ tỷ hãy trả lời bản cung.

Sài Linh liền gập quạt lại, biểu tình nhìn qua rất nghiêm chỉnh.

- Ta sẽ không đi giúp Hàng Tinh giả.

Suy nghĩ trong chốc lát, Không Hầu lắc đầu. nguồn TruyệnFULL.vn

- Nếu như bản cung nói cho ngươi biết, Hàng Tinh giả kia ký hạ khế ước với Lâm Xung thì sao?

- Sao? Ta đây cũng muốn thấy.

- Bất qua ta có chút kỳ quái. Sài Linh! Người từ lúc nào lại vì một gã Hàng Tinh giả mà đi làm thuyết khách?

Không Hầu uống một ngụm Tử La trà.

Tiểu Toàn Phong Sài Linh hiện lên dáng vẽ nữ vương tươi cười nhè nhàng, cười mà không nói, đầu đột nhiên đau nhói.

- Làm sao vậy?

Sài Linh mím chặt môi, lông mày nhăn lại.

- Nam nhân kia rốt cục đang làm gì?

.....................

Địa cung Cổ điện.

Hàng nghìn, hàng vạn Giao Long hóa thành hải triều từng đợt từng đợt đánh vào Tê Thiên kiếm. Mười hai thanh kiếm quyết lập tức như bị phá hỏng. Tô Tinh thầm nghĩ Tinh Bảo này thật sự nghịch thiên, ngay cả Bồ Đề Diệu Thụ xoát mấy lần. Mỗi một lần xoát mới có thể ngăn được một đợt tấn công của Giao Long.

Thời gian uống cạn một chén trà trôi qua, hơn một trăm đóa Thiên Linh Tiên Thủy Lộ đã dùng hơn một nửa, khiến Tô Tinh đau lòng không ngớt.

Xà Hạt nương tử cũng đang khổ sở chống đỡ, Tinh thần Hàng Long kiếm cũng đã đến giới hạn. Loại Tinh Bảo cấp Tử Vi này tinh lực không phải có Tinh lực là có thể dùng. Hiện giờ chống đỡ lâu như vậy cũng là nỏ mạnh hết đà. Thấy Tô Tinh vẫn còn ngăn cản, trong lòng rất tức giận.

Rống!

Đột nhiên một tiếng vượn kêu trong Cổ điện truyền ra.

Địa cung đột nhiên chấn động mạnh, những tảng nham thạch lớn rơi xuống.

Tô Tinh cùng Xà Hạt nương tử vẻ mặt đồng thời biến đổi.

Vạn Niên Cổ ra đời!

- Uống.

Hào quang của Tinh Thần Hàng Long kiếm vừa thu lại, hàng ngàn, hàng vạn Giao Long hóa thành kiếm phong dày đặc. Xà Hạt nương tử bắn ra một lượng lớn Cổ độc, sau đó không chút do dự hướng đại môn Cổ điện mà phóng tới. Tô Tinh sao chịu để cho nàng được như ý nguyện, không nói hai lời đuổi theo.

Đại môn Cổ điện bị oanh kích ầm ầm liền mở ra, hai người gần như đồng thời vào Cổ cốc.

Nhìn thấy tình cảnh bên trong thật sự khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Trong cốc hài cốt chất cao như núi. Một mùi tanh tưởi khó ngửi, vô số thi thể độc vật, độc thú, côn trùng quái dị không biết tên nằm khắp mười dặm chung quanh. Trong Cổ điện này nhìn qua đều là tử trạng của độc vật kỳ quái. Độc khí ngập tràn, không khí cũng dinh dính như keo.

Ở tại nơi hài cốt chất thành đống như núi. Đứng lên trên là một loại Viên Hầu, nó rất dài có hai đầu, hai tay dài quá đầu gối, lông đen kịt nhuộm đầy màu đỏ, màu xanh biếc, màu lam là máu tươi của các loại độc vật, một con ngươi đã muốn nghiền nát, một con khác thì đỏ bừng như máu, khiến người ta phải kinh ngạc hơn nữa là chính là bộ dạng của nó. Cánh tay giống như thân thể một con rết bò quanh, lông màu đen giống như độc châm của con nhím, răng nanh phun ra nuốt vào, hắc khí nhả ra. Lưng dài một đôi cánh dơi, nọc độc chảy xuôi ở trên thân ngưng tụ thành áo giáp. Một cánh tay móng vuốt dài hơn nửa thước, quả thực rất kỳ quái, thậm chí còn nhiều hơn kỳ quái.

- Vạn Niên Cổ?

Tô Tinh cảm thấy sợ hãi.

Xà Hạt nương tử cũng sợ hãi, nhưng ngay sau đó thì thay đổi thành mừng rỡ.

Cái này không phải là Vạn Niên Cổ gì đó. Rõ ràng là cắn nuốt vô số độc trùng, độc thú mà tiến hóa thành Cổ ma.

Xà Hạt nương tử vừa thấy đã muốn thu phục, Cổ ma cũng là từ trong Cổ độc chém giết mà sinh ra, lúc này chính là khoảng thời gian suy yếu nhất. Bằng vào công phu tu luyện Cổ độc thuật vài chục năm của Xà Hạt nương tử, thu phục cũng là dễ như trở bàn tay. Nhưng Tô Tinh sao có thể cho nàng toại nguyện.

Yến Ất Chân lao ra khỏi Tinh thai, bước đi như bay, một quyền giết tới Xà Hạt nương tử.

Cổ ma kia lúc này phát hiện ra hai người, có lẽ còn đang đắm chìm trong trạng thái giết chóc chưa có tỉnh táo. Giờ lại chứng kiến hai người, máu huyết lại sôi trào. Xà Hạt nương tử kêu to không tốt, nàng tới quá sớm, Cổ đẳng cấp này xuất thế phải chờ một lát để Cổ giết sạch tất cả. Đợi đến khí chém giết chấm dứt không bao lâu, cuối cùng Cổ sẽ lâm vào giấc ngủ. Lúc đó chính là cơ hội thu phục, có thể vì nam nhân kia quấy nhiễu, Xà Hạt nương tử bỗng chốc liền quên mất việc này vội vàng chạy vào trong Cổ cốc.

Bởi vì như thế, trước mắt Cổ ma liền cho rằng hai người đều là đối tượng chém giết một lần nữa.

Cổ ma gào thét sắc bén, mở ra song chưởng hướng Tô Tinh và Xà Hạt nương tử tử ôm lấy, trong ngực nó có đến trăm trảo, năng nọc nhô ra, thoạt nhìn khiến người ta kinh sợ.

Xà Hạt nương tử tránh được một quyền của Yến Ất Chân, vung tay lên, một đám côn trùng màu đen bay ra.

- Cái này chúng ta có thể chết chắc rồi.

Tô Tinh nghe xong lời này, không trả lời, cũng không đắc ý, nhưng cũng biết tính chất nghiêm của chuyện này, trên mặt chợt lóe lên vẻ tàn khốc, hai tay áo đột nhiên run lên, nhất thời một trận Long ngâm truyền ra. Hơn mười thanh tiểu kiếm kim sắc từ trong cổ tay áo như cá bơi ra.

Trong nháy mắt hóa thành hơn mười đạo kim quang trường Long dài hơn thước, bay múa xung quanh Tô Tinh.

Đáng tiếc là bị Tinh Thần Hàng Long Kiếm mài mòn không ít. Hào quang ảm đạm, linh khí giảm đi khiến Tô Tinh rất đau lòng. Sau đó không chút do dự xuất mấy đạo quyết đánh ra ngoài.

Tất cả kiếm quang run lên vài cái, nháy mắt tách thành trăm đạo giống nhau như đúc từ kim quang xuất ra, đồng thời hào quang sáng chói.

- Đi.

Tô Tinh hai tay bấm pháp quyết, trong miệng quát khẽ một tiếng. Trăm đạo kiếm quang bỗng nhiên trỗi lên, sau đó bốn phía run lên, cả một đám quỷ dị biến mất tại chỗ, trong nháy mắt ở trước người Cổ ma chém xuống.

Leng Keng!!

Tô Tinh chấn động, cũng không biết là Tê Thiên nãy sinh mài mòn hay là vì cái gì khác. Kiếm trận phi kiếm không thể ngờ chém được tường đồng vách sắt lại không có hiệu quả chút nào. Trải qua mười năm chém giết mới sinh ra Cổ ma, nó vung tay lên, cánh tay dài ra trăm thước. Yến Ất Chân trực tiếp bắt lấy cánh tay này, làn da lập tức tràn ngập độc tố màu đen, toàn thân Cổ ma này kịch độc vô cùng, dù là Tiểu Ất cũng không chạm được.

Yến Ất Chân không buông tay mà vẫn nắm cánh tay Cổ ma ném ra ngoài.

Cổ ma ở giữa không trung dừng lại, hai cánh giương ra, hai cánh tay lại dài ra. Đuôi dài như đuôi bò cạp.

Tô Tinh trong lòng trầm xuống. Vạn Niên Chung này có chút bất hảo.

1. Thụy thái: Ngủ, lúc mỏi nhắm mắt gục xuống cho tinh thần yên lặng gọi là thụy. Thái: dáng vẽ, trạng

2. thái.

3. Kim ti vũ mao phiến: cây quạt bằng lông chim, tơ vàng.

4. Lịch đại Đấu Tinh: các thời kỳ Đấu Tinh.

5. Ô Kim trụ tử: cây cột vàng đen.

6. Văn hiến: tài liệu lịch sữ.