12 Chòm Sao: Bình Thường Hay Kì Lạ?

Chương 50: Định nghĩa của màu nhiệm




Gần đến ngày đi còn một tuần, Xử Nữ gọi điện báo không đi được, vài ngày sau Cự Giải cũng từ chối gặp mặt họp đi chơi mà không nói rõ lí do mặc cho Bạch Dương gọi điện thoại năn nỉ rách cổ họng nhưng cả hai đều không hề có ý định thay đổi quyết định của mình.

Bạch Dương tỏ vẻ chán ngán nhìn những đứa còn lại đang ngồi.

"Sao rồi? Vậy giờ tính sao?".

"Thì hủy kèo thôi chứ sao, Xử Nữ đột ngột nói ba mẹ không cho đi qua đêm, nói với Cự Giải thì lí do của Xử Nữ thì nó lập tức dùng ba mẹ ra lấp liếm luôn". Bạch Dương đáp.

Song Ngư chống cằm: "Thôi thì tụi con trai đi đi, nếu muốn đi thì cứ đi, chứ nghe hai đứa kia ở nhà tao cũng chả muốn đi nữa".

"Tao cũng ở nhà" Thiên Bình ngay lập tức nói.

Bạch Dương nhìn một lượt: "Thôi ai muốn đi cứ đi, ai không đi thì ở nhà thế thôi, tớ là không đi rồi, Cự Giải không đi, chắc tớ không đi".

Mãi đến tận lúc này, Bảo Bình mới lên tiếng: "Vậy thôi tất cả giải tán đi, chuyện đi được hay không cũng không phải một đứa quyết định là được" Liếc nhìn Thiên Yết một cái: "Bạch Dương, có vài chuyện" Ánh mắt ra hiệu.

Bạch Dương hiểu ý, mời cả đám ra về, không quên đưa mắt qua Nhân Mã, cuối cùng cũng không thể nói ra suy nghĩ của mình.

"Sao vậy?" Bạch Dương ngồi xuống.

"Chuyện đã đến mức này, cậu tính để nó suốt như vậy, mối quan hệ của cậu và Nhân Mã cũng như với Cự Giải, cả ba đều rất thân".

Bạch Dương có chút ngạc nhiên nhưng sau đó liền thở dài: "Thân hả? Giờ chữ thân nói ra dễ quá".

Bảo Bình nhướn mày.

"Là phản bội" Bạch Dương dứt khoát "Ừ, chuyện của Kim Ngưu và cậu ấy, rõ ràng không liên quan đến tình bạn giữa bọn tớ, đúng vậy, nhưng đối với tớ cứ như là phản bội lòng tin của tớ vậy, ích kỷ nhỏ nhen, cho rằng bản thân làm đúng và đổ thừa người khác đang vu oan" Nhìn thấy ánh mắt của Bảo Bình, Bạch Dương nói tiếp: "Đừng nhìn kiểu đó, suy nghĩ của Nhân Mã, tớ hiểu rõ nhất, cậu nghe Nhân Mã nói rồi chứ gì, tớ thích cậu?".

Bảo Bình tròn mắt, không tin được câu chuyện lại chuyển sang hướng khác, anh ngạc nhiên: "Ý cậu là sao?".

Bạch Dương nhếch mép: "Song Tử nói tớ biết, chính miệng cậu ta nói rằng Nhân Mã đưa chuyện cho cậu, vì Song Tử có hỏi nên tớ mới hỏi lại là ai nói, thì cậu ta đã nói là Nhân Mã, biết chắc không cố tình đâu" Khẽ mỉm cười.

Bảo Bình giật giật khóe mắt, cảm giác thế giới của con gái vô cùng đáng sợ, một người vô tình làm, người còn lại làm nạn nhân hữu ý, có thể một bên cố tình và một bên cũng đa nghi, nhưng suy cho cùng sâu thẳm mỗi một đứa con gái luôn là con dao sắc bén, chờ thời cơ chĩa ra, nhưng không hề lộ liễu.Người ta khi giả tạo đóng kịch trở thành thói quen, thì họ sẽ không còn cảm thấy đó la diễn kịch nữa, đời người đâu đâu cũng là sân khấu, mọi thứ xung quanh đều là bối cảnh, và chúng ta là một diễn viên xuất sắc không cần ai chỉ đạo.

"Cậu thấy thế nào nếu đó là thật?" Bạch Dương nhẹ nhàng hỏi.

Bảo Bình nhìn vào mắt Bạch Dương, thẳng thắn trả lời: "Cũng tốt, chỉ có điều là không muốn". Không muốn tiến xa hơn.

Trái tim Bạch Dương trào lên một cỗ xót xa, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi tiếp: "Vì sao lại là tốt nhưng mà lại là không muốn?".

Bảo Bình nghiêng đầu, tay khẽ chạm lên lọn tóc mượt mà của Bạch Dương: "Cậu nghĩ sao, nếu như rõ ràng tình cảm đã rõ ràng như thế, đơn phương cũng có thể trở thành song phương, nhưng bây giờ nếu tớ hỏi ngược lại, tỉ dụ cậu hiểu được cảm xúc của tớ, biết rằng cả hai đều song phương, theo cậu, thì cậu thấy thế nào?".

Nhìn Bảo Bình thật lâu, cuối cùng Bạch Dương cũng tìm ra thứ Bảo Bình đang suy nghĩ, cô thầm cười trong lòng, rõ ràng cả hai rất giống nhau nên mới đẩy nhau ra xa như thế, nếu khác nhau thì vốn đã hút nhau lâu rồi, rõ ràng người con trai ngồi trước mặt, một li một phút, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, hoàn toàn giống cô đến mức đáng sợ.

Nếu là Bạch Dương, cô sẽ từ chối tình cảm này, vì cô sợ cảm giác yêu đương khi cả hai đã thành đôi, là bạn có thể thành người yêu nhưng từ người yêu thì rất khó trở lại làm bạn, cô sợ bản thân phải mệt mỏi khi đối đầu với nhiều đứa con gái xung quanh anh. Không phải cô tự ti, chỉ là cô mệt mỏi, không đủ thể chất để đương đầu với sự hoàn hảo đó, quá hoàn hảo có khi đấy mới chính là nhược điểm.

Bảo Bình cũng vậy, anh cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này.

Ví như Nhân Mã không nói, Bạch Dương một ngày nào đó cũng sẽ nói ra, chỉ có điều cô vẫn không thể chấp nhận được việc Nhân Mã lại đi đưa chuyện như vậy, thà tự mình nói còn hơn từ miệng người khác phát ra. Không biết là do Nhân Mã suy nghĩ cho cô hay là cố tình chơi cô như vậy, nhưng Bạch Dương vẫn không muốn quan tâm, thứ cô suy nghĩ, là chính xác mình bị chơi một vố rồi.

"Chả lẽ cả hai cứ tiếp tục làm bạn như vậy à" Cự Giải từng hỏi Bạch Dương.

Không còn cách nào khác, vì Bạch Dương thực sự sợ, sợ sẽ chia tay, cả hai mới chỉ 17 tuổi, cái tuổi vẫn chưa có gì chắc chắn về tư tưởng cũng như tương lai của mình, không có tình cảm nào là mãi mãi, cũng không có tình yêu nào trường tồn.

"Chờ đi, nếu tốt nghiệp xong nếu cậu vẫn giữ nguyên ý định thì có thể lúc đó chúng ta sẽ quyết định bên nhau" Bảo Bình đáp.

Bạch Dương khẽ cười: "Vậy sao? Tớ cũng mong là lúc đó cậu cũng giữ nguyên ý định đó".

Rồi một ngày nào đó, có thể cậu sẽ rời xa tớ mãi mãi.Đừng bao giờ hứa hẹn điều gì cả, chỉ có thể nói nếu mà thôi.

-----------------------------------------

"Đúng rồi, mẹ cứ giữ nguyên cái quyết định đó đi, chả phải còn anh hai và chị hai sao, hai người cứ quyết định tương lai của con như vậy hả?". Xử Nữ gào lên, lần đầu tiên dám nói lớn như thế.

"Xử Nữ!" Mẹ cô nhíu mày "Anh con sắp lấy vợ, chị con thì đang ở Canada và bọn nó cũng đã sắp xếp một phần để thừa kế rồi".

Xử Nữ chỉ tay vào ngực mình: "Vâng, thưa mẹ, con chỉ mới mười bảy tuổi, thậm chí mẹ còn cấm con xuống bếp, thậm chí là giở trò với đầu bếp nếu họ vô tình để con bén mảng xuống bếp, thừa kế chỉ cần hai người là đủ, mẹ nghĩ là con cần cái danh nghĩa thừa kế lắm à?! Nhiều người nghĩ con là con một, đúng vậy, con có cảm giác con không là con của hai người thì đúng hơn, hai người kia muốn làm gì cũng được, riêng con làm cái gì, ăn cái gì cũng phải qua xin phép hai người, ủa con cũng có suy nghĩ của con mà" Mặt Xử Nữ tràn ngập bi thương: "Vậy đi, kêu con thừa kế cũng được, vậy vừa thừa kế vừa xuống bếp không được sao? Mẹ! Con thích nấu ăn mà!".

Lần đầu tiên, cha mẹ của Xử Nữ thấy cô dám nói lên suy nghĩ của mình, mẹ cô nhăn mặt: "Trước giờ nói gì cũng không dám cãi, bây giờ còn dám lên giọng à, chơi với tụi kia riết thành ra láo toét thế à?!".

Xử Nữ tức giận: "Mẹ, đừng đụng tới bạn của con, được không? Cái này là tự con nói, bọn nó cũng chả biết gì, láo toét? Vậy là mẹ nhầm về ngôn từ rồi, con chỉ đang nói lên suy nghĩ của mình thôi, khẻ tay thôi mà, có gì to tát". Xử Nữ liền quỳ xuống, giơ hai bàn tay lên cao: "Cứ đánh đi, lần này xuống bếp rồi, con vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy thôi".

Máu não của mẹ cô tăng lên vùn vụt, tức giận đến đỏ cả mặt, định vung cây lên thì ngài Tạ can vào: "Thôi được rồi, bỏ qua đi, con gái chúng ta mà, em có cái gì cũng phải từ từ nói, dùng roi đánh con người ngoài nhìn vào đánh giá gia đình chúng ta thế nào, thời đại nào mà em dạy con bằng cách quất roi vào con mình như thế chứ? Nó thích nấu ăn thì để nó nấu, trước giờ anh cũng không cấm cản, em cũng biết là không thể bắt ép tương lai nó mà".

Mẹ Xử Nữ liếc qua: "Anh im ngay cho tôi! Anh không có quyền xen vào".

Từ trước đến giờ, ngài Tạ luôn lép vế so với vợ mình, Xử Nữ biết, do cái danh phận thừa kế và cái tài sản gia nghiệp này đều do một tay ông ngoại làm ra, có duy nhất đứa con gái là mẹ cô nên đã trao lại gia sản này cho chồng của bà cũng tức là ngài Tạ hiện tại, dù một mình ông gồng gánh hết mọi thứ nhưng về đến nhà, ông vẫn không bao giờ quên cái thứ ông đang nắm trong tay là của vợ mình, một người đàn ông chả có tí bản lĩnh nào trước mặt vợ.

Xử Nữ đứng lên, giơ tay ra gần hơn, tức giận nói: "Mẹ! Mẹ có đánh thì đánh con này, đừng có chửi ba, mẹ nghĩ cái gia đình này không có ba, chỉ nằm trong tay mẹ thì có thể tồn tại như vậy hả?".Bị ăn một cái tát đau điếng, chính cô cũng không hiểu sao mình lại có gan nói những lời như thế, dạo này gặp quá nhiều áp lực nên cô càng không tiết chế được bản thân.

Mẹ cô cầm roi quật vào người cô hét lên: "Rõ ràng tụi nó làm hư mày rồi". Liên tục quật vào cánh tay của Xử Nữ.

Xử Nữ cắn răng chịu đựng, nhìn cha mình cố gắng đỡ cho mình mà không thể thốt nên nổi lời nào nữa, rõ ràng nhờ tụi nó, cô mới có can đảm như hiện tại, dám sống với ước mơ mình đang có.

Đột ngột mẹ Xử Nữ ngừng tay, Xử Nữ ngước lên, thấy bà thở hồng hộc, sau đó bà thốt lên một lời mà cô không thể nào tin được.

"Chuyển trường ngay lập tức".

--------------------------------------

Sét đánh ngang tai, Thiên Bình gọi điện thoại cho từng đứa, lời nói cũng trở lên lắp bắp.

"Mẹ cậu ấy hủy mọi học phần, bắt cậu ấy đi Canada với chị để chị cậu ấy quản".

Cự Giải đang buồn phiền cũng không khỏi bật dậy, vội vơ đại quần áo ra khỏi nhà.

"Giờ tính sao?" Thiên Bình chống nạnh nhìn tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ.

Bạch Dương khoanh tay, để một tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu: "Tự nhiên lại chuyển, Xử Nữ luôn luôn ngoan ngoãn mà không cần ai quản cả".

"Đứa nào chả biết là cậu ấy thích nấu ăn, rõ ràng luôn bị cấm bước chân xuống bếp, tớ nghi là cậu ta đã chống trả theo ý con Cự Giải rồi" Song Ngư nói.

Cự Giải giật thót mình, vội đỉnh chính: "Tớ chỉ khuyên lời khuyên tốt cho cậu ấy thôi, tớ không ngờ mẹ cậu ấy lại cứng rắn như vậy, dùng tới biện pháp này" Rõ ràng Cự Giải trong lòng cũng đang tự trách mình.

Nhân Mã lên tiếng: "Các cậu tính để vậy hả? Nó mà đi thì không còn đứa nào mang đồ ăn cho tụi mình đâu".

Kim Ngưu liếc nhìn: "Giờ này vẫn còn nghĩ đến ăn được".

Song Ngư quát: "Mày có tư cách dùm tao cái đi!".

Nhân Mã lập tức trừng mắt: "Kệ bố mày nha!".

Bảo Bình chen vào: "Các bạn làm ơn đừng bàn ra nữa ok? Giờ nó sắp bị chuyển trường rồi đó, cô Thiên Cầm và lão Xà Phu đang tìm cách thuyết phục bà cô già của Xử Nữ, không biết là con ngon lành không đây?!".

Bạch Dương vẫn vẻ mặt đăm chiêu: "Tớ nghĩ với đầu óc biến thái của lão Xà Phu thì rất có khả năng sẽ thuyết phục được".

Sư Tử gạt ngay: "Ờ, nhưng mẹ của Xử Nữ rất là khó nhằn đấy!".

Cự Giải gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, tớ từng gặp vài lần, thật sự cho người ta cảm giác nghiêm nghị và cứng nhắc đến đáng sợ, loại người như thầy Xà Phu chính xác theo quan điểm của tớ, chính là loại bà ấy ghét nhất".Cả đám đều xì xào bàn tán thì Thiên Bình khẽ đập nhẹ tay Song Ngư, Song Ngư ngạc nhiên nhìn, mãi Thiên Bình mới ghé sát tai Song Ngư mà nói: "Như vậy ổn chứ hả?".

Song Ngư giả vờ: "Ổn? Chuyện gì?".

"Đừng giả vờ, như vậy có tốt, Nhân Mã vẫn luôn phản ứng bình thường mấy ngày nay".

Song Ngư khoanh tay, nhếch miệng: "Ha, chả lẽ cậu ta phải xúm vào nắm tóc tớ mới phải lẽ?!".

"Song Tử cũng chả nói gì, có phải rất hèn?!".

"Hèn thì đã không vác mặt đến đây rồi, rõ ràng là lo cho Xử Nữ".

"Nhân Mã...".

Song Ngư gạt ngay: "Cậu rõ ràng biết Nhân Mã nào có thích thú gì với Song Tử, Song Tử chỉ tự mình đa tình mà thôi, nhưng nếu nói không ghen thì đúng là có phần nói dối..." Song Ngư ngưng một hơi rồi nói: "Con gái tụi mình luôn ích kỷ mà".

Thiên Bình cảm thấy khó chịu, rõ ràng một phần gai góc tàn nhẫn vẫn là tâm cơ của Song Ngư, đã có chút thay đổi nhưng không phải hoàn toàn, lời lẽ rất nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý cay nghiệt, những biểu hiện thản nhiên này, đúng là chỉ có Song Ngư mới dám phát ngôn ra, Thiên Bình nhắc khéo: "Tốt nhất đừng để lặp lại, dù sao vẫn còn ở với nhau hai năm nữa".

Song Ngư quay đầu nhướn mày với Thiên Bình, giọng nói vẫn nhỏ đủ để chỉ Thiên Bình nghe thấy: "Tớ đã nói sẽ làm gì đâu nào, xin lỗi, tớ đã đủ đau rồi!".

Thiên Bình nhìn vào mắt Song Ngư, cuối cùng không nhịn được mà kéo tay Song Ngư ra chỗ khác, rời xa bọn kia mới nói tiếp: "Một Lộc Báo thôi là đủ rồi ok? Và một cái nữa, hắn trở về đây, không phải để cậu dễ sống với hắn đâu, giữa cậu và hắn không chỉ là mối quan hệ trên môi rồi".

Song Ngư bật cười: "Ý cậu là làm tình? Cậu sợ tớ không xứng với Song Tử".

"Im ngay!" Thiên Bình tức giận "Đừng mở miệng nói những lời đó dễ dàng như thế, rõ ràng cả hai chưa làm tới cùng".

Đáp lại sự lo lắng của Thiên Bình là vẻ mặt thờ ơ của Song Ngư: "Ai thèm quan tâm chứ? Mà cũng sắp, tớ còn chả biết rốt cuộc bản thân hứng thú với ai hơn".

"Song Ngư!" Rõ ràng là đau lòng mà lại luôn tỏ ra tàn nhẫn.

Song Ngư đột ngột nghiêm túc, nhìn Thiên Bình: "Thiên Bình, xin cậu, chuyện này tớ chả muốn ai can dự vào đâu, đủ nhục nhã và xấu hổ đến mức tớ chỉ muốn mình mình chịu mà thôi, cậu nhớ không, đây đâu phải lần đầu".

"Lúc đó cậu rất nhỏ...".

Chưa kịp nói hết câu, Song Ngư đã dùng ánh mắt buồn bã mà nhìn thẳng vào mắt Thiên Bình: "Đúng vậy, có lẽ chỉ vì câu nói "Không thể, chờ em lớn" mà tớ đã yêu hắn đến mức như vậy, đấy mới chính là mấu chốt vấn đề, tớ đúng là chưa quên được hắn, nhưng tớ biết rõ ràng bản thân đang muốn yêu ai"."Chờ em lớn" Một câu nói âm trầm ấm áp đau lòng đến đáng sợ.

Thiên Bình thở dài: "Nhưng giờ Song Tử đang quen Nhân Mã, cậu rõ ràng không thể xen vào, như vậy là không có tự trọng, Song Ngư, Song Tử không đáng để cậu làm như vậy".

Song Ngư nhíu mày: "Cái gì là không có tự trọng? Ngay cả nụ hôn đó cũng là cậu ta ép miệng vào miệng tớ, tớ cũng chỉ theo phản xạ mà ôm chặt lấy cuồng say mà thôi, rõ ràng tớ đã không có ý định xen vào".

"Cậu còn nói trong khi cậu cũng nhiệt tình đáp lại?".

"Người mình thích ôm mình, liệu cậu có chống cự lại nổi?!" Song Ngư hỏi lại.

Thiên Bình cứng miệng, rốt cuộc cũng nhìn ra được cái sự dằn vặt của Song Ngư, người ấy đang ôm mình, mình mặc gì phải nghĩ đến điều gì khác cơ chứ, lúc này người ấy đang ôm mình mà thôi.

"Còn Lộc Báo, rõ ràng không thể quên?".

"Đúng vậy" Song Ngư thừa nhận "Đã từng đau lòng đến thế, cảm giác Lộc Báo từng cho tớ khác hẳn Song Tử".

Một bên âm trầm lãnh đạm, một bên dịu dàng trẻ con.

"Nhưng hiện tại, cậu chỉ muốn chọn Song Tử?" Thiên Bình hỏi lại.

"Không biết, người nào tớ thành công với họ, tớ sẽ theo họ, chỉ còn cách đó mà thôi!".

Thiên Bình nhìn Song Ngư một hồi, sau cùng mới nói: "Tớ thật vẫn chả hiểu sao đột nhiên Song Tử nếu không thích cậu vì sao lại hôn cậu".

"Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai". Song Ngư đáp.

----------------------------------------

Xà Phu mỉm cười tươi rói: "Thưa phu nhân, cũng không cần trong lúc này đưa cô bé đi như vậy, có thể đợi đến khi tốt nghiệp rồi đi cũng hãng còn tốt".

Bà Tạ quả thực không chịu nổi với giọng điệu nhơ nhuốc nịnh hót một cách trang trọng thế này, bà nói thẳng: "Tốt nhất là nên rời khỏi lúc, đợi tới lúc tốt nghiệp, chả biết chúng nó biến con tôi thành dạng gì".

Trong lòng Xà Phu không hài lòng chút nào nhưng vẫn tươi cười giả lả: "Thưa bà, thân là con nhà gia giáo chúng ta không thể dùng ngôn từ "chúng nó" "dạng" được đâu, hãy chứng minh "dạng" người như bà tốt hơn bọn nhỏ tôi dạy đi rồi hãy thể hiện mình quyền quý".

Một lời nói như tát thẳng vào sự tự cao và gương mặt lạnh lùng vốn có của bà, bà Tạ ráng kìm gằn giọng mình xuống, bà lúc bình thường thì vô cùng bình thường, nhưng khi tức giận lại không bao giờ điều chỉnh được cảm xúc của mình: "Chàng trai tóc bạc, à không tóc trắng chứ nhỉ, một giáo viên có thể nhuộm cái đầu của mình như thế thì tôi chắc rằng học sinh của anh cũng là một "dạng" chứ nhỉ?!".

Xà Phu ngược lại không tức giận, thậm chí cũng đã nhìn ra yếu điểm của bà, nhẹ nhàng đáp: "Thưa bà, bà nhìn thấy đôi mắt của tôi không? Nhìn vào sẽ biết đây không phải đôi mắt của người Châu Á rồi thưa bà, hà cớ gì bà không nghĩ rằng mái tóc này vốn là di truyền do cha tôi để lại, và còn nữa, bà có màu tóc đen xinh đẹp, vậy chắc ngài Tạ thì có mái tóc màu xanh rêu của Xử Nữ chứ đúng không?".

Bà Tạ lập tức xây xẩm mặt mày, vì vốn cha của Xử Nữ hoàn toàn cũng là tóc đen, cái đầu hiện có cũng là do Xử Nữ đã tự đi nhuộm để tạo phong cách cho riêng mình, vì quá tức giận mà bỗng bà quên mất điều này.

Khuyết điểm lớn nhất của bà Tạ chính là giận quá mất khôn.

Xà Phu mỉm cười, đưa một tập hồ sơ đến trước mặt bà, nhẹ giọng: "Có lẽ vì bà toàn ở nhà mà không hề xem tin tức gì, những đứa bạn mà con bà đang cùng tiến tới đều là những học sinh có thành tích học tập xuất sắc mà Xử Nữ cũng phải dè chừng, quý bà đây chắc cũng muốn con mình cùng nhau học tập với các vị này chứ".

Nhìn một lượt qua lí lịch từng thành viên, bà Tạ không ngừng sửng sốt dù biểu hiện bên ngoài vẫn tỏ ra kiêu ngạo, rõ ràng bà đã không hề quan tâm đến con bà tí nào, bà đã không biết nó học cùng với những ai, chỉ từng thấy một vài thành viên tóc đỏ tóc vàng mà trông mặt bắt hình dong.

Trong lúc bà Tạ đọc lí lịch, Xà Phu đưa tay lên cằm, nghiêm nghị nói: "Học sinh cần tự do ngôn luận, dĩ nhiên không phải bạ đâu nói đấy, nhưng những ý kiến quan điểm cá nhân luôn cần được bộc lộ ra, trau dồi nhưng thứ mà mình chưa tốt nhưng không có nghĩa chỉ chăm chăm vào đó, dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là trau dồi những thứ mình yêu thích, đó mới là động lực để học tập, bà Tạ đây muốn Xử Nữ qua Canada mà có bao giờ bà hỏi cô bé thích thật sự cái gì chưa, Xử Nữ là một học sinh ngoan, so với đám còn lại thì thật sự tự tin và nghe lời nhất. Nhưng đôi lúc, có những thứ cần phải chỉ ra quan điểm của mình, không thể lúc nào cũng cố gắng làm tốt những điều người khác muốn mới là tốt đâu, chính cô bé đã là tốt nhất rồi".

----------------------------------------

Xử Nữ tìm cách mượn điện thoại của một bạn học sinh trong trường, Sư Tử vừa nhấc máy, chưa kịp hỏi đầu đuôi thế nào thì đã thấy tiếng khóc um xùm vang vọng bên kia, vừa khóc thút thít vừa nói: "Tớ không muốn đi chút nào hết, tớ đã năn nỉ mẹ hết mực rồi, tớ thực sự chịu không nổi nữa, tớ không muốn xa các cậu, không muốn xa cậu...".

Sư Tử bật loa từ nãy giờ, rốt cuộc không nhịn được mà xấu hổ vì câu cuối, lần đầu tiên mọi người thấy Xử Nữ khóc, cũng chưa từng nghĩ qua Xử Nữ sẽ khóc vì bọn họ.

Bạch Dương và Cự Giải ngay lập tức hoảng hốt an ủi: "Đừng khóc nữa Xử Nữ, bình tĩnh lại nào". Cả hai bỗng cảm thấy cô bạn của mình có chút đáng yêu.

Đột ngột Thiên Yết xen vào nói giọng nhỏ nhẹ: "Thôi nào, tụi mình sẽ luôn như vậy, cậu sẽ không phải đi đâu hết, bọn mình sẽ luôn luôn vui như vậy thôi, có gì đâu mà phải khóc khi bọn tớ còn ở đây".

Cả đám cũng xúm vào nói trong điện thoại: "Đúng rồi đó, bọn tớ sẽ không để cậu đi đâu, đừng khóc nữa nha".

Sư Tử cảm thấy không chịu được nổi mùi sến súa này nữa, giật điện thoại về tay mình, bật loa nhỏ lại, nói giọng cứng rắn: "Cậu giờ đang ở đâu?".

"Tớ... tớ đang ở trường... mẹ tớ đang nói... phòng thầy...".

Xử Nữ chính là dạng người bạn đáng trân trọng nhất.

Yên tâm, Bọn tớ luôn ở đây.