[12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 27: Tay cậu đang đặt ở đâu?




Ngày hôm sau, 9h tại sân bay.

Ngọc Trinh tự mình ra sân bay vào buổi sáng, cô ngồi đợi bóng dáng Xử mãi nhưng chẳng thấy, chỉ còn mười phút nữa thôi cô phải lên máy bay rồi, điện thoại cũng không thể, cứ ò e í rồi lại tít tít, cô cụp mi đau đớn, tâm can như bị ai xáo trộn, quẹt nhanh dòng lệ trên má, cô ngước đầu mỉm cười đi vào, thôi thì quên đi cô không hề xứng để cậu đến đưa đi.

Chuyến bay của Trinh đi khỏi nhưng bóng dáng Xử vẫn chẳng thấy nơi nao, không phải cậu không đến, từ sớm cậu đã đến ngồi từ xa nhìn cô, nhìn thấy bóng dáng một thời làm cậu muốn giết chết nhưng vì chuyện hôm qua, có lẽ cậu đã sai về cô.

Trinh yêu Xử, chỉ vì quá yêu nên cô đã mắc sai lầm đến khi trái tim cô nhận ra tất cả những điều cô làm là sai, thì khi đó cô đã trở lại đúng với con người thật của mình, cô tốt, thông mình và xinh đẹp, khuyết điểm của cô là yêu đến mụ mị.

Xử nhìn từ xa, cứ dõi theo cho đến khi bóng dáng cô đơn lặng lẽ nuốt nước mắt khuất dần sau cánh cửa ấy, cậu đã muốn bước tới khi thấy cô cứ lắm lúc quay lại ngó quanh, nhưng cậu không thể, đúng vậy, trong lòng cậu vẫn chưa thật sự chấp nhận được Trinh đã thay đổi, có lẽ đối diện với cô bằng sự vui vẻ sau những gì cô đã làm trong quá khứ, hai thứ cảm giác lẫn lộn đã làm cậu chùng bước nơi xa. Chắc rằng một ngày nào đó, khi tất cả đã trở thành hư vô cậu sẽ tìm cô để nói lời xin lỗi ngày hôm nay.

"Xin lỗi Trinh, mong cậu bình an, hẹn gặp lại người con gái đã yêu tôi rất nhiều nhưng tôi lại chẳng mang cho cậu một chút tình yêu nào cả. Xin lỗi!".

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một ngày mới, Kết - Mã tỉnh dậy trong tình huống rất ư quái đảng, cô đang nằm trong lòng cậu, gác hai chân lên bụng cậu. Còn Mã?.

Cậu nằm rất thoải mái vươn người nhưng kiểu thả nổi nhưng có một điều bất ổn...

- Aaaaa... tên lợi dụng cơ hội.

Kết dơ chân đập mạnh một phát xuống bụng Mã, làm cậu giựt mình tỉnh giấc một tay ôm bụng, mặt nhăn nhó:

- Sa..o.. cậ.uuu... đá... mìn..h..

- Tay cậu đang đặt ở đâu?.

RẦM

Cô la quáng lên, đá một cú mạnh làm Mã bay thẳng xuống giường nằm chổng mông đưa lên trời, theo đà tay kia đang nắm chặt gì đó khá là mềm lôi kéo xuống theo, thế là một lần nữa Mã khóc đến đau điếng.

Trời ơi bánh bao của cô mềm mại như thế mà hắn nỡ nào nắm kéo như đồ chơi vậy hả? Đau chết cô mất.

Bốp Chát Bốp

Kết đứng đứng phắt dậy hết sức đạp, đá, đánh, bấy nhầy, bùi nhùi kẻ tội đồ dám đối xử mạnh bạo với nữ giới chưa nói đến lợi dụng thời cơ dê xòm nữa chứ.

- Chết, chết, chết đi Mã Mã, cậu dám nắm bánh bao của tôi mà lôi hả? Biết đau không?.

Mã thật sự rất oan, có biết cái gì đâu chứ, mới ngủ dậy đã bị hành hung, trời ạ số cậu là số con gì mà cứ hở ra là bị đá, bị đấm thế này không biết. Thế là Mã Mã nhà ta phải hứng trận đòn từ trên trời rơi xuống không dám ho he hú hí một lời, chỉ có hai dòng nước mắt lăn dài vì oan uổng.

Đến khi đã chán chê, Kết ngồi phịch xuống giường liếc xéo tên bần tiện đang nằm la lết dưới sàn, cậu không dám ngước mặt lên cứ giả đò là chết nằm bất động biết đâu lại lành.

Nhưng cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng, thấy cái tên đó đáng ghét quá Kết nhà ta chịu không nổi, đứng dậy đánh tiếp chập hai cho hả giận.

Qua chừng mấy mươi phút sau, Mã Mã chính thức sắp đi gặp ông Diêm đáng yêu rồi, Kết dừng lại, lôi cổ áo tên chết bầm lên, kéo lê lết đặt lên giường, mặt mầy bầm tím, vài chỗ còn trầy nữa chứ.

Đánh thì đánh thế thôi chứ thương lắm nha, cô lấy chai nước suối bọn kia đưa còn dư chút ít, thấm vào cái khăn nhỏ lau máu chỗ trầy cho cậu, Mã nhăn mặt vì đau, Kết thấy thế ghé mặt lại gần thổi thổi, khoảng cách khuôn mặt hai người cực gần, gần đến nỗi có thể cảm nhập được hơi thở của người đối diện lướt trên mặt mình.

Cảnh sắc trở nên mơ màn, đôi mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, đê mê, nhu tình, lẫn cả sự yêu thương nhẹ nhàng, sự lãng mạn lượn vòng hai người rồi đưa tay xê dịch khoảng cách đầu hai người họ gần nhau hơi, gần chút nữa, chút nữa, chút nữa thôi.

- Kết ơi, cậu hôi miệng quá!.

Cô mở tròn mắt sau ba giây kinh hoàng nhất trong cuộc đời mình, nụ cười ẩn hiện trên khóe môi cô hình như nó đang tỏa ra sự nguy hiểm chèn ép đi không khí lãng mạn bao quanh lúc nãy, mặt sa sầm, cô đưa tay lên vuốt ve đôi môi cậu, vân vê lượn lờ gợi tình trong huyết quản Kết, nhưng...

- Tay cậu cũng có mùi từ nách a.

Bốp

- Sao cậu ngốc quá vậy Mã? Cậu có biết lãng mạn là gì không mà hôi với mùi nách hả? Ngu này, chừa nha Mã.

Cô giáng một bàn tay vào bản mặt sưng húp của Mã, liên tục chửi rồi véo cái lỗ tai dày kia lên, bực tức trong lòng với cái tên có đầu nhưng không có não này, chút lãng mạn như thế cũng bị phá hỏng, đúng là tức chết mà.

Nhân Mã, khóc hết nước mắt, tự hỏi chính mình đã sai điều gì chứ, hôi thì nói hôi thôi sao tự nhiên bị đánh dã man vậy chứ, cuối cùng thì cái sai của cậu ở đâu?.

Chuyện của Mã - Kết thì ôi thôi không ai có thể cứu nỗi cái tên ngu ngốc ấy rồi, vừa nhát, vừa lười, lại chẳng chịu sử dụng đầu óc, thôi thì cứ để Kết đánh cho cậu ta thông minh ra đi ha.

Tại bệnh viện.

Sư ngồi trên ghế sau lưng Song, anh đã ngồi nhìn bóng lưng ấy từ lúc cô tỉnh dậy, không nói chuyện không nhìn bất cứ ai cứ mãi đờ đẫn mắt nhìn ra xa, tay đặt ngay bụng, cứ mãi nói chuyện một mình, ai đến gần cô liền trở nên điên cuồng đòi con, cả anh đến cũng bị cô đánh cho bật trở ra. Anh đau lòng nhìn vợ, chính anh cũng đau vậy, đứa con nhỏ mà anh chờ đón bao lâu nay, cứ ngỡ sẽ được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của bé nhưng có ai ngờ đến một ngày tiếng " cha, mẹ " chưa có thì con đã đi xa.

Bác sĩ bảo Song Tử không thể mang thai lần nữa vì cô vốn đã bị hiếm muộn nhưng có lẽ là may mắn nên mới đậu thai, còn bây giờ thì hiếm muộn trở thành vô sinh. Trái tim anh bị giằng xé bởi nổi đau mất con và tình trạng người không ra người của vợ, anh phải làm sao đây?.

- Chị à, ăn chút cháo đi.

Yết bước vào, trên tay cầm một chén cháo thịt ngon lành mời gọi. Hắn vốn định bỏ đi nhưng chính trong lòng hắn không cho phép, Song là chị của hắn đâu phải vì cái tên Phong ấy mà lại không bên chị mình khi chị vì mình mà như thế. Hắn bước lại gần, Sư định ngăn nhưng hắn đưa tay bảo không sao.

Chạm vào vai Song, cô quay đầu lại nhìn hắn, dòng nước mắt lăn dài trên má, ôm chầm lấy em mà khóc nấc.

- Chị xin lỗi... hức... hức... Yết à... chị xin lỗ...i...

Hắn vỗ nhẹ lưng cô, cuối người lau hai hàng lệ khóe mắt Song, hắn mỉm cười nhẹ:

- Chị không có lỗi, em hiểu việc chị làm mà, em mới là người xin lỗi chị, đáng lẽ em không nên kích động như thế.

- Không, chị đã giấu em quá lâu, em kích động là chuyện đương nhiên chỉ là do chị không tốt, cả đứa con của chị cũng cảm thấy mẹ nó xấu xa nên đã bỏ đi rồi.

- Em xin lỗi, con của chị không có bỏ chị đi đâu cả bé đang ngủ ở phòng hồi sức, ăn đi tý em đưa chị đi.

- Thật không?.

Song Tử ngước mắt đỏ hoe nhìn hắn, không phải con cô mất rồi sao? Nhưng hắn gật đầu làm cô tin tưởng hơn, gật đầu mỉm cười. Yết đưa cháo cho Sư nhờ anh đút cho chị.

Sư - Thiên - Dương - Ngư - Bảo điều nhìn hắn bằng cặp mắt khó tin, đáp lại tất cả mọi người chỉ có đôi mắt vui vẻ như ý bảo:" Hãy tin em "- thế là ai lại làm việc nấy, Song cũng không còn nháo lên nữa, ngoan ngoãn ăn xong rồi đòi đi gặp con ngay.

Thiên Yết để chị mình lên chiếc xe lăn đẩy đi, mọi người cũng đi theo sau hắn, vẻ mặt khó hiểu nhìn nhau, cuối cùng thì việc này là sao.

Ngừng trước một phòng bệnh nhi, nhìn qua tấm kiếng là một cậu bé nhỏ nhắn tầm bảy tháng giống như thời gian đứa bé trong bụng Song, bé con đang nằm trong chiếc lồng ấp cho những đứa trẻ sinh non yếu ớt.

Song Tử rơi nước mắt khi nhìn thấy cậu bé đáng yêu ấy, dù biết nó không phải con mình, dù biết rằng Yết đang cố làm cô vui thôi nhưng cô không điên, đứa bé đó không phải là con của cô mà, đúng là cô rất thương con nhưng không phải vì thế mà lý trí lu mờ.

- Yết à, đó là con chị sao?.

- Đúng vậy.

- Chị có bao giờ dạy em lấy con người khác đặt thành con mình chưa?.

- Đã dạy.

Câu trả lời của hắn làm mọi người sững sờ, nhưng rồi cũng thở dài, Song đôi mắt sưng húp rơi dài hai dòng lệ, cô đau lòng quá!.

Thế nhưng tất cả cũng chỉ là mọi người nghĩ quá thôi, đứa bé vì bị sinh thiếu tháng lại quá yếu, cha mẹ chúng không có đủ tiền để lo cho bé nên đã bỏ rơi bé con, hắn vô tình biết được từ hai vị y tá tám, thế là hắn nghĩ ra cách lừa chị mình không trở thành người điên.

Mọi người sau khi nghe hắn kể cũng bình ổn trở lại, Sư làm giấy tờ cho bé đứng tên cha và Song là mẹ. Lúc Song bồng bé trên tay cô khóc trong hạnh phúc, không còn từ ngữ nào để diễn tả được cảm xúc của cô khi ấy, có lẽ con cô đã ra đi và tìm một nơi nào đó tốt hơn và vì nỗi đau của cô nên thượng đế một lần nữa ban cho cô bé con này. Cứ coi đây là duyên là phận đi, tình mẫu tử dù không ruốt thịt nhưng cô lại yêu bé vô cùng.

- Xà Phu, từ bây giờ con chính là con của mẹ Song và cha Sư, nên sau này con phải ngoan nghe chưa?.

Sư đưa ngón tay vào lòng bàn tay nhỏ bé đó, anh nói trong nụ cười hạnh phúc, làm cha là ước mơ mà anh hằng mong ước dù là có là huyết thống hay không anh vẫn thương bé, cũng như Thiên Bình đã từng xem anh như một người cháu ruột thịt, có lẽ đây là đức tính mà anh và mọi người đều học được từ ông.

- Có liên lạc với Ngưu - Xử rồi.

Bảo - Dương từ ngoài cửa chạy vào, khuôn mặt tràn đầy niềm vui, căn phòng lại một lần nữa đón chào sự hoan hỉ khi tin tức từ Ngưu và Xử bình an thoát khỏi, hai người đó biết nơi bắt những người còn lại ở đâu, hệ thống thế nào đều nắm chặt trong tay bây giờ chỉ cần sự viện trợ thôi.

- Tốt.

Thiên Bình mừng rỡ nắm tay vợ, ông hôn nhẹ lên mu bàn tay bà, trận chiến sắp bắt đầu cũng như mọi thứ sẽ sớm kết thúc thôi, mọi chuyện lại như xưa cực kì vui vẻ và bình an.

Tuy nhiên có một chuyện không may đã xảy ra,

Máy bay của Trinh đi được khoảng mười phút thì bốc cháy trên không, máy bay lao đầu xuống đại dương, số người thương vong là toàn bộ.

Xử sau khi biết tin đã chết đứng tại chỗ, lòng cậu như có ngàn vết dao cứa nát đến đau đớn, tại sao khi ấy cậu không bước đến có khi cô sẽ chuyển ý mà không đi nữa nhưng chắc gì cậu chịu giữ cô ở lại.

Tại hiệp hội Z.

Điệp viên X, bần thần ngồi trên ghế, các đốt xương bà cứng đờ không thể nhúc nhích khi thi thể con mình còn chưa được tìm thấy trên chuyến bay ấy, vài giờ trước con bé còn gọi điện bảo sắp về, còn bảo bà nấu món canh khoai mỡ cho cô, cô rất thèm được bà ôm ngủ, chỉ mới vài phút trước X còn dưới bếp ca hát nấu canh cho bảo bối mình, thế mà bây giờ bà không thể nhấc nỗi dù chỉ một ngón tay.

- Xin lỗi em, anh đã không nghĩ rằng...

- Làm ơn im đi, tôi muốn yên tĩnh.

- Em muốn đi đâu?.

- Đi tìm cái kẻ đã làm con tôi đến đó để tử thần có thể chực chờ mang nó đi 

- Xử Nữ - cậu phải đền mạng cho con tôi.

X gằn lên từng chữ, khuôn mặt bà đanh lại như một tên quỷ dạ xoa, không khí chết chóc bao quanh tỏa ra từ người X, đã bao năm nay bà không muốn đụng đến hiệp hội H, nhưng bây giờ nỗi đau thương này chỉ có san bằng nơi đó mới có thể xoa dịu phần nào trong bà.

Bà quay lưng bỏ đi, nơi đâu đó phía sau là nụ cười nham độc của Triệu Vĩ, ông ta đang lên một âm mưu gì đó khiến người khác phải sởn gai óc.