12 Chòm Sao: Vẫn Chờ Em

Chương 7




Tiếng cười của Thục Mỹ vang vọng khắp sân. Mọi người đang trong trạng thái sốc trừ Xử Nữ và Thiên Bình. Họ trông không có vẻ gì là ngạc nhiên

- Này các cô nói tuyệt chiêu là gì mà bây giờ lại thành ra như thế này - Thiên Yết, Nhân Mã và Ma Kết gần như nổi đóa

- Thì các anh nhìn kìa - Thiên Bình chỉ ra chỗ lớp sương mù

Mọi người theo hướng đó mà nhìn theo. Sau màn sương là một người con gái có mái tóc đỏ nổi bật, trên người không hề có chút xây xát nào.

- Hừ cô nghĩ giết được tôi dễ vẫy à - Bạch Dương giọng băng lãnh nhếch môi cười

- Sao... sao... có thể - Thục Mỹ như không tin vào mắt mình

- Này chuyện này là sao? - Bảo Bình khó hiểu

- Ừ thì Bạch Dương có thể dùng kiếm để chặn viên đạn lại - Xử Nữ chỉ xuống dưới chân Bạch Dương

Bây giờ mọi người mới để ý dưới chân cô là hàng đống viên đạn.

- Này thế tuyệt chiêu mấy cô nói là đây à? - Thiên Yết tò mò

Thiên Bình khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.

- Đã bảo mà. Không dễ dang vậy đâu - Cừu nhếch môi

Bạch Dương nhanh như cắt phóng thẳng đến chỗ Thục Mỹ khiên cô nhất thời sững sờ nhưng nhanh chóng hoàn hồn mà tiếp tục bắn súng. Bạch Dương giương kiếm lên, những đường kiếm nhanh như chớp, dứt khoát vô cùng, cô đi đến đâu là vỏ đạn rơi đến đó

Các sao kia ( trừ Xử và Cân) bây giờ mới được nhìn rõ hơn tài năng của cô. Hết sức khâm phục. Đường kiếm dứt khoát, nhanh nhẹn

Vì bây giờ đã nghiêm túc trong trận đấu nên Bạch Dương nhanh chóng áp đảo Thục Mỹ trong khi cô còn đang choáng.

- Tôi thắng. Thỏa thuận rồi nhá, tôi sẽ lấy cái này. Rất vui vì được cá cược với cô - Bạch Dương cho thanh kiếm rồi cầm khẩu súng đi luôn

Bước ra khỏi sân, hàng trăm con mắt ngước nhìn về phía mình khiến Dương nhi nhất thời khó chịu mà tỏa sát khí ngút trời khiên cho mấy sao chả ai dám lại gần. Thu dọn đồ mình lại, cô lẳng lặng lên lớp.

Sau khi cô lên, họ cũng không còn lí do gì đểở dưới này nữa nên cũng đi lên luôn. Trên đường đi gặp bao nhiêu chướng ngại vật: Bao nhiêu bọn fan cứ quấy rối làm họ mãi chẳng lên được. Thiên Yết và Ma Kết đang mải suy nghĩ nên chả thèm tỏa sát khí làm cả bọn chật vật mãi mới vào lớp được

Ngay sau bọn nó là thầy Thiên Hạt đang đen mặt nên chả đứa nào dám nói gì chỉ lẳng lặng về chỗ của mình

- Anou... thầy sao vậy ạ? - Song Ngư thấy sợ trước ám khí của Thiên Hạt

- Hừ! Nhờ fan của mấy đứa mà tôi ngã mấy lần rồi đó - Thiên Hạt bực mình vì mấy cú “ hôn đất mẹ”

- Nếu không còn việc gì thì em xin phép về - Bạch Dương xách cặp lên nói. Cô còn qua nhiều việc mà mấy thứ này đang tiêu tốn rất nhiều thời gian của cô- Khoan đã. Tôi có điều muốn nói. Bố mẹ của tất cả các em đều đăng ký cho các em ở kí túc xá. Bây giờ đồ dùng của các em đã được chuyển đến. Bây giờ các em tự sắp xếp với nhau nha. Vì sắp tới có đợt tập huấn cho lớp Z nên cũng tiên - Thiên Hạt phun ra một tràng không để ý đến khuôn mặt “ siêu xinh đẹp” của các sao. 

-WTF? Sao thầy nói sớm ghê cơ - Tất cả các sao kể cả Kết, Yết và Dương đều nổi dậy. Bọn họ ném vào Thiên Hạt những chai hóa chất, lựu đạn còn thừa sau trận đấu

Bị hội đồng mà còn là mấy đứa kém tuổi mình, Thiên Hạt tức giận

- Pằng - Tiếng súng vang lên khiến cả bọn im lặng

- Các em thôi đi, bây giờ...

- Phập - Một con dao bay đến chỗ Thiên Hạt. Kề sát cổ anh khiến mắt trắng bệch. Mọi người nhìn ra chỗ phòng thì thấy Bạch Dương đang hầm hập sát khí khiến mọi người tiếc thương cho số phận của Thiên Hạt

Từ từ tiến tới chỗ Thiên Hạt, cô túm cổ áo ánh gằn từng tiếng:

- Vào KTX ai xử lí công việc cho tôi? 

Thấy bộ mặt của Dương nhi, Thiên Hạt sợ hãi ấp úng nói ( Thầy mà sợ trò, ngộ ghê)

- À, trong KTX có mạng và máy tính nên em có thể xử lí qua đó

Nghe tới đó, Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm rồi quay trở về chỗ ngồi đến phịch một phát khiến cả bọn giật mình

“ Mai sau chớ có chọc nó. Chết như chơi” suy nghĩ của mấy bạn trẻ

Sau giờ học, các sao cùng nhau bước về KTX...

- Này Bạch Dương.....tại sao cậu lại muốn khẩu súng của Thục Mỹ đến như vậy? - Song Ngư ấp úng hỏi. Câu hỏi của cô khiến mọi hoạt động đều được ngưng lại. Mọi người đều hướng về phía Bạch Dương để tìm kiếm câu trả lời

- Đó là lời hứa của tớ với ba cậu bé - Bạch Dương thản nhiên trả lời. Mắt cứ nhìn tập tài liệu trên tay không rời tập tài liệu một phút nào

Lời hứa? Ba cậu bé ư?

- WOW, Dương nhi của tớ trông thế này mà đã có mối tình đầu rồi cơ à?  Ai vô phúc thế?- Thiên Bình trêu chọc

- Đúng thế, mà tận 3 người cơ à? Kinh đó - Xử Nữ ủng hộ

- Nói đi Bạch Dương, tụi này cũng tò mò - Bọn con trai xúm vào. Gì chứ chuyện tình luôn là tâm điểm mà. 

Bạch Dương bây giờ mới ngẩng lên nhìn mấy con người kia một cách ngán ngẩm

- Tớ cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ là tớ gọi bọn họ là biệt đội Tạp Chủng thôi. Chuyện cũng có lâu rồi mà

- Trời ạ. Nhưng tại sao?- Cả bọn ảo não, tuy không nhớ nhưng bọn này quyết moi được thông tin quý giá của cậu

Biệt đội Tạp Chủng  ư? Nghe quen quen  

- Hình như là vì trong tên bọn họ có Nhân ( Người), Thiên ( Trời) và Ma. Nếu tớ nhớ không nhầm- Bạch Dương cười tỏa nắng. Không hiểu sao, mỗi khi nhắc đến cái tên này, cô bỗng vui vẻ lạ thường

Biết không thể moi thêm thông tin từ Bạch Dương được nữa, mấy bạn trỏe nhà ta lại tiến thẳng về KTX. Để lại Bạch Dương nhìn về bầu trời xa xăm

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~FLASHBACK~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Này, mày ơi, nhìn này. Bản thiết kế súng Aberline đó - Một cậu bé tóc nâu chạy đến chỉ cho tụi bạn

- Hừm. Trong có vẻ nhẹ, năng suất cũng tuyệt. Nhất định phải sắm một chiếc - Cậu bé mắt xanh đứng bên cạnh nhận xét

- Chưa có đâu ông nội ơi. Đây mới là bản thiết kế. Còn chưa được thử nghiệm - Cậu bé kia đáp

- Thì mai sau có sẽ mua. Hỏi ngu vậy - Thằng kia tức giận đáp

- Tôi cũng muốn mua. Sức công phá trông có vẻ không phải dạng vừa - Cậu bé tóc xanh tím nói

- Anh ơi, cái này trông có vẻ hay. Em cũng muốn có nó - Một cô bé có mái tóc đỏ hung nổi bật

- Dương nhi à, mai sau lớn lên kiếm tiền mua cho tụi anh nha - Cậu bé tóc nâu cười gian tà nhìn Dương nhi

Hai cậu con trai kia thì thở dài. Thằng này chỉ giỏi bắt nạt em mình thôi.Tuy cậu chỉ lừa nhưng 

- Vâng em hứa - Cô bé cười hiền. Cô quyết tâm. Mà nếu cô đã muốn làm gì thì trời mới cản được

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ENDFLASHBACK~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cô bé đó đã biến mất, lớn lên theo thời gian.  Đó là ký ức duy nhất cô còn nhớ về hơn 10 năm trước. Cô luôn cố gắng thực hiện lời hứa đó để khi gặp lại ba người này cô có thể hãnh diễn khoe với họ

Ngước nhìn bầu trời trong xanh, dịu mát...

- Em giữ lời rồi nhé anh hai - Hơi nhếch môi lên. Sau đó cô  đuổi theo mấy đứa bạn

Biểu hiện của cô được ba người thu vào

Anh hai ư? Nó vẫn giữ lời hứa ngày đó ư?