1/2 Ngự Miêu

Chương 16




Lại nói, hai người này tranh giành Tiểu Miêu, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Vì cái gì tôi lại phải đứng ở giữa để chịu trận thế này?

Quả thực là muốn khóc mà khóc không được.

Tôi khó xử nhíu mày, nhìn trái lại nhìn phải, loại sự tình này, muốn tôi thay Triển Chiêu quyết định như thế nào đây?

Thấy bộ dáng do dự của tôi, Bạch Ngọc Đường hiển nhiên là đã mất hết kiên nhẫn, hắn oán hận trừng mắt lườm tôi một cái, trực tiếp chuyển hướng về phía Đinh Triệu Huệ "Đinh nhị, ngươi hôm nay thật sự là muốn giành người với ta sao?!" @langngoccac.wordpress.com@

Đinh Triệu Huệ nhếch nhếch khóe miệng "Bạch Ngũ gia nói sai rồi, rõ ràng là Bạch Ngũ gia đến chỗ của tại hạ giành người."

Bạch Ngọc Đường cười lạnh "Bạch gia gia ngươi hôm nay đến đây chính là để giành người đấy, ngươi xử như thế nào đây?! Ngươi cưỡng bức Triển Chiêu luận võ, ngươi có can đảm nói rằng mình không có ý đồ gì không?"

Đinh Triệu Huệ vốn có mưu đồ, nghe thấy thế liền nhất thời cứng họng

Qủa là mạnh mẽ! @langngoccac.wordpress.com@

Tôi ở dưới đáy lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng chuột bạch, có thể đem những lời này nói tự nhiên như vậy, trên đời này trừ bỏ Chuột bạch này ra, chỉ sợ không còn có người thứ hai.

Bất quá vế sau hắn không nên nói ra thì tốt hơn, tầm mắt của Triển Chiêu hướng về phía Đinh Triệu Huệ "Đinh Nhị hiệp, sự thật đúng như những gì Bạch Ngọc Đường đã nói hay sao?"

"Vu cô nương, không phải, tại hạ, tại hạ chỉ là....." Đinh Triệu Huệ cũng không phải là loại người mặt dầy, bị người hỏi như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Còn hỏi cái gì nữa, đi theo ta." Bạch Ngọc Đường một phen túm lấy Triển Chiêu, không đợi những người khác lên tiếng, liền tung mình nhảy lên, thi triển khinh công thượng thừa, trèo tường mà đi, còn không quên ở đầu tường dừng lại, quay đầu hướng tôi gọi một tiếng "Còn không theo."

"Bạch Ngọc Đường!" Tôi vội vàng đuổi theo hai bước, đã không còn thấy bóng người.

Đó là cơ thể của tôi, cơ thể của tôi a~!

Chuột bạch chết bầm, chuột bạch thối tha, cũng không phải là hắn không biết tôi đang ở trong thân thể của Triển Chiêu, khinh công luôn luôn không được tốt lắm.

Tôi gấp đến độ giậm chân, đành phải vội vàng xoay người nói "Đinh Nhị hiệp, Triển mỗ có chuyện quan trọng, thất lễ."

Nói xong, cũng không quản Đinh Triệu Huệ sẽ phản ứng ra sao, vài bước chạy đến bên cạnh tường, nhún người nhảy lên, thế nhưng phát huy vượt xa hơn bình thường, một phát liền nhảy lên đầu tường.

"Triển đại ca ——"

Chính lúc đang nhảy xuống, Đinh Triệu Huệ kinh hô lên một tiếng, làm cho tôi lảo đảo, may mắn phản ứng nhanh, tay tại ngoài tường chống đỡ lên thảm cỏ xanh dưới đất, mới không bị ngã chổng vó.

Ôi hình tượng nam hiệp! @langngoccac.wordpress.com@

Tôi ở dưới lòng cảm thán, vội vàng đuổi theo phương hướng bóng trắng biến mất.

"Bạch Ngọc Đường, ngươi rốt cuộc là muốn chạy tới khi nào đây?" Tôi đuổi theo hơn nửa ngày, cũng không thấy bóng trắng dừng lại, nhịn không được cao giọng cả giận nói.

Bóng trắng phía trước dừng lại cước bộ, tôi vội bước nhanh đuổi theo, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã buông Triển Chiêu ra, mà Triển Chiêu vẻ mặt giận tái đi "Ngũ đệ, vì sao phải mang ta ra bằng cách này?"

"Xú Miêu, đừng không biết phân biệt phải trái, Đinh gia huynh đệ nếu không có mưu đồ, thì sao lại có thể cố chấp giữ hai người các ngươi lại như thế?" Bạch Ngọc Đường vừa nghe liền dựng lông.

Tôi vô lực vỗ vỗ trán, lại nữa rồi, thử miêu đại chiến!

"Cho dù hai người kia có ý đồ gì, cũng nên hỏi người ta cho rõ ràng mới đúng. Như vậy rời đi, thật là qua mức thất lễ." Triển Chiêu bình thường tính tình rất tốt, bất quá hắn lại quá cố chấp, cho nên, ngàn vạn lần đừng giẫm phải điểm mấu chốt này của hắn, mà chuột bạch kia tựa hồ lại thích lấy khiêu chiến tính tình của Triển Chiêu làm thú vui.

"Thất lễ cái gì?" Bạch Ngọc Đường giận quá rồi "Đối với loại người này, cần phải giữ lễ sao? Chẳng lẽ Bạch gia gia ngươi đã làm sai, bọn họ mới là đúng?"

Mắt thấy chuột bạch sẽ nổi bão, Triển Chiêu lắc đầu "Ngũ đệ, không thể nói như vậy. Đinh gia huynh đệ ở trên giang hồ cũng có tiếng tăm, không đến mức làm ra những chuyện không hợp đạo lý như vậy đâu"

"Biết người biết mặt không biết lòng!" Bạch Ngọc Đường tròng mắt đảo qua, sau đó chợt lóe khi nhìn tôi, túm lấy tôi "Xú Miêu, cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, nhưng còn nàng thì sao? Xú nha đầu này cái gì cũng không hiểu, nếu thật sự có chuyện xảy ra, nàng phải làm sao bây giờ? Bộ dạng ngươi hiện tại thành như thế, ngươi có thể bảo vệ nàng chu toàn được không?" @langngoccac.wordpress.com@

Tôi ngáp dài một cái, đang từ xem Thử Miêu đại chiến, lại đột nhiên bị Bạch Ngọc Đường liên đới đến. Thấy ánh mắt của hai đối thủ đang gây sự với nhau cùng đồng thời nhìn mình, tôi thật sự rất muốn rụt cổ lại, tìm một cái lỗ để chui xuống.

Triển Chiêu nghe vậy, ánh mắt nhất thời buồn bã.

Tôi vừa thấy liền đã biết hắn chắc lại đang đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu mình rồi đây, chuột bạch luôn thích chạm đúng điểm yếu của hắn, tôi vội mở miệng "Triển đại ca, kỳ thật tôi cảm thấy được huynh nói rất có lý, Đinh gia huynh đệ kia cũng không giống người xấu. Hơn nữa, tôi tuy cái gì cũng không hiểu, nhưng tốt xấu gì tôi cũng có thể tự bảo vệ mình được."

Bạch Ngọc Đường vừa nghe, lập tức quay lại, bởi vì tôi hiện tại đang ở trong thân thể của Triển Chiêu, chiều cao so với hắn cũng tương đương, cho nên hắn thẳng tắp trừng mắt nhìn tôi "Xú nha đầu, ngươi rốt cuộc là đang giúp ai? Là Đinh gia huynh đệ, hay là Bạch gia gia ta?"

Này, nói thật ra tôi cùng Bạch Ngọc Đường cũng tương đối là thân quen, đương nhiên sẽ nghiêng về phía Bạch Ngọc Đường rồi, chính là Đinh gia huynh đệ cũng không có ý xấu a~, bất quá họ chỉ muốn cùng Triển Chiêu kết thông gia mà thôi.

Tôi trái nhìn phải nhìn, lập tức nhảy về phía Triển Chiêu "Ta đứng về phía Triển đại ca."

"Tốt, xú nha đầu, ba ngày không đánh, phòng tốt cũng tốc mái (*)rồi có phải không?" Bạch Ngọc Đường bắt đầu xắn ống tay áo.

(*Nguyên văn: tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa: ý là trẻ nhỏ phải dạy nghiêm khắc, không sau này sẽ hư thân, giống như thương cho roi cho vọt của mình)

"Đã bảo ngươi không được gọi ta là xú nha đầu nữa rồi mà, ta tuy rằng không thơm nhưng cũng không thối!" Thấy hắn mắt lộ ra hung quang, ta cũng có chút run sợ, bất quá miệng lại không muốn thua.

@langngoccac.wordpress.com@

"Không thối, ta thấy ngươi rất thối, linh hồn xú nha đầu trong thân thể của Xú Miêu, Bạch gia gia ngươi hôm nay sẽ bắt ngươi ném xuống đầm lau này tắm rửa thật sạch một phen mới được." Bạch Ngọc Đường nhe răng cười đi tới.

"Ngươi…. ngươi dám!"

"Ngươi thử xem Bạch gia gia có dám không nhé!"

"Được rồi, đừng gây náo loạn nữa!" Triển Chiêu bất đắc dĩ xoa xoa trán, quát, "Chúng ta từ Đinh gia trang đi ra cũng không còn sớm nữa, nhìn xem bây giờ nên làm như thế nào cho phải."

"Ta đây cũng không biết, ta chỉ phụ trách đem hai ngươi cứu ra, về phần sau đó phải như thế nào, thì đừng hỏi ta." Bạch Ngọc Đường tròng mắt vừa chuyển, không biết là hắn lại đã nghĩ ra được trò hay ho gì nữa đây, một câu của hắn đã phủi mông rũ bỏ trách nhiệm.

"Chính ngươi đem chúng ta ra ngoài a~." Tôi không phục nói tiếp.

"Thế thì đã sao? Sớm đã nói, ta chỉ phụ trách cứu người, về phần hiện tại, các ngươi tự lo đi." Bạch Ngọc Đường nói xong, bóng trắng chợt lóe, người đã cách xa chục bước.

"Bạch Ngọc Đường, ngươi dám chạy!" Tôi lập tức đuổi theo vài bước. @langngoccac.wordpress.com@

"Sai rồi, Bạch gia gia ngươi không phải là bỏ chạy, mà là bỏ lại các ngươi, ha ha ha ha......" tiếng cười kiêu ngạo của Bạch Ngọc Đường, phiêu tán trong bụi bông lau.

"Hắn… hắn rốt cuộc tới đây là để làm gì?!" Tôi giận đến sôi gan.

Triển Chiêu lắc đầu "Tính tình của Ngũ đệ chính là như vậy." trong giọng nói bất đắc dĩ mang theo dung túng, xem ra hắn cũng thật sự là sủng ái nghĩa đệ của mình.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tôi quay đầu nhìn Triển Chiêu.

"Trước tìm một quán trọ để nghỉ tạm đã." @langngoccac.wordpress.com@

Nghỉ cái rắm, tôi bạo phát thiếu chút nữa là nói tục, nhịn, phải cố gắng nhẫn nhịn "Triển đại ca, tôi cảm thấy được huynh nói rất có đạo lý, bất quá, huynh tựa hồ quên mất một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Hành lý của huynh cùng ba lô của tôi vẫn còn đang ở tại Đinh gia trang!"

"......" Phi thường, phi thường khó có được nam hiệp cũng có lúc xấu hổ không thốt được lên lời như thế này.