1/2 Ngự Miêu

Chương 4




"WC?" Ngự Miêu kinh ngạc "Là vật gì?"

Tôi khóc không ra nước mắt, mặt không thể không đỏ giải thích "Là nhà vệ sinh, cầu tiêu?"

Triển Chiêu nghe vậy, mặt cũng lập tức đỏ không thua kém gì tôi "Này, này......"

Này cái gì mà này, tôi đã nhịn nửa ngày rồi đấy, hiện tại thật sự là nhịn không nổi nữa mới phải nói ra. Tôi mà cứ tiếp tục cố nhịn nữa, về sau ngài bị ung thư bàng quang thì cũng đừng có tìm đến tôi. Không đúng, nếu cứ tiếp tục nhịn, tôi sẽ...... tè ra quần mất, hành vi từ khi tôi được vài tuổi không xuất hiện, nay sẽ tái xuất a~!

"Làm sao bây giờ a?" Rốt cuộc là ngài cởi hay là tôi cởi đây, ngài nếu thật sự không ra tay, thì tôi sẽ chính mình động thủ a! Tuy rằng tôi cho tới bây giờ chưa làm qua, cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày chính mình phải cởi quần của một nam nhân xa lạ, nhưng là, nhưng là...... do bất đắc dĩ a~!

"Tại hạ…Triển mỗ, tại hạ…vẫn là để tại hạ đi."

Tôi thực hoài nghi nha, khuôn mặt kia của tôi có phải hay không đã bị thiêu cháy rồi, hơn nữa lại còn nói năng lộn xộn a~.

Chính là "Nhưng là… đó là… đó là tay của tôi mà!" tôi thật sự là muốn dùng tay của ngài còn tốt hơn là dùng tay của mình nha ~.

Vì thế, nam hiệp vang danh khắp thiên hạ, trợn tròn mắt.

"Vẫn là để tôi đi." Tôi khăng khăng một mực muốn mình ra tay

"Vu cô nương......" vừa mới bước được một bước, chợt nghe thấy Triển Chiêu gọi, tôi quay đầu lại, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn.

Tôi hung hăng cắn răng một cái, quay đầu đi không để ý tới hắn nữa, đi vào bên trong bụi cỏ, tìm được một chỗ hẻo lánh, cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn, lại đi thêm vài bước nữa. Sau đó cúi đầu, kéo vạt áo lên, tay đặt lên trên thắt lưng, có chút run rẩy.

Đây… đây chính là quần của nam hiệp Triển Chiêu, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, là nam nhân hoàn mỹ trong lòng của vô số cô nương a~, tôi cứ như vậy mà cởi ra sao? Có thể nào bởi vì loại lý do không cao thượng này, mà tôi sẽ bị ám sát hay không?!

Chính là, nếu không cởi, kết quả sẽ lại càng bi kịch a~.

Lại một lần nữa cắn răng, tôi cúi đầu, cởi bỏ đai lưng, sau khi kéo quần xuống, nhắm chặt mắt lại......

Giải quyết khá lâu, khiến cho tôi thiếu chút nữa thì bị hạ đường huyết do mất nước, chân nam đá chân xiêu quay về. Nghe thấy âm thanh, "Tôi" vốn đang đứng cúi đầu, vội ngẩng đầu lên, tầm mắt hai bên chạm phải nhau, cả hai người đều là sửng sốt, lập tức tránh né. Tôi xấu hổ muốn đào ngay cho mình một cái lỗ để chui xuống. Đây là tôi muốn đi WC, còn chưa nói là "Tôi" muốn đi WC thì sẽ ra sao nữa. Tôi nhớ rõ, sau khi xuống tàu hỏa, để giảm bớt phải mang nặng, tôi đã uống sạch nửa chai nước khoáng còn lại.

Đã lâu như vậy, chẳng lẽ không có phản ứng gì sao?

Kỳ thật hắn cũng đã nhịn nửa ngày rồi, chẳng lẽ là do ngượng ngùng mà không nói ra?

Xong rồi, xong rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi nhất định sẽ bị ung thư bàng quang a~!

Nghĩ như vậy, tôi trộm nhìn chính mình, loại chuyện này, phỏng chừng Triển Chiêu cho dù có bị đánh chết cũng sẽ không chủ động mở miệng nói ra, chính là, chẳng lẽ cứ cố nhịn như vậy, vạn nhất nhịn không nổi thì phải làm sao bây giờ. Đương nhiên, tôi hoàn toàn không có hoài nghi lực nhẫn nại của nam hiệp Triển Chiêu. Chính là......

Đột nhiên cảm thấy được, tôi là người dễ thích ứng với hoàn cảnh, cứ như vậy biến thành một người khác mà không cảm thấy là bi kịch, lại còn thích nghi ngay được!

Phải một lúc sau, đại khái là do ánh mắt nhìn trộm của tôi quá mức quang minh chính đại "Tôi" khuôn mặt đỏ ửng quay đầu tránh né, mắt cũng không dám nhìn tôi "Vu cô nương......"

"Ừ." Thanh âm như tiếng muỗi kêu vo ve đáp lại hắn.

"Tại hạ…..tại hạ......"

Thấy hắn ấp a ấp úng nửa ngày không nói được một câu, lòng tôi chợt nảy linh cảm "Ngài….ngài không phải là cũng muốn đi WC đó chứ?"

Tôi chỉ biết…. tôi chỉ biết, công năng tiêu hóa của tôi không được tốt cho lắm, uống hết nửa chai nước khoáng, trong vòng nửa tiếng mà không đi WC là không có khả năng. Thế mà đã lâu như vậy, cũng là đã làm khó hắn vẫn phải chịu đựng rồi.

Tôi đối diện với chuyện này, đã hoàn toàn nói không ra lời nữa rồi.

Trời ạ, lần này chỉ là đi WC, về sau còn có tắm rửa, kì sinh lý vân vân và vân vân, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?!

Tôi hung hăng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nói "Triển đại nhân, chúng ta cứ như thế này cũng không phải là biện pháp hay, về sau còn có chuyện càng xấu hổ nữa. Từ giờ trở đi, chúng ta tạm thời…….tạm thời quên đi nam nữ khác biệt, có cái gì không đúng hoặc cảm thấy không thoải mái, cứ nói thẳng ra, ngài thấy như vậy được không?"

Triển Chiêu nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn tôi liếc mắt một cái, lập tức hơi hơi cười khổ "Triển mỗ rộng rãi còn không bằng một nữ tử, hổ thẹn, thật hổ thẹn. Cứ theo lời cô nương đi!"

"OK." Tôi giơ tay làm động tác OK, lại làm cho Triển Chiêu kinh ngạc, tôi không thể không giải thích cho hắn hiểu "Đây là thay cho lời nói, ý tứ là tốt. Như vậy, chúng ta trước tiên giải quyết vấn đề nếu ngài cần đi WC." Tôi mắt nhìn trời tay chỉ vào quần bò của mình "Tôi đoán rằng ngài cũng không muốn chính tay ngài cởi quần bò của tôi." Cố nén xấu hổ, tôi dùng ánh mắt cố gắng diễn giải ý tứ nhìn về phía Triển Chiêu. Ngài vẫn nên là dùng tay của tôi cởi quần của tôi đi, còn hơn là dùng tay của ngài để cởi quần tôi.

Thời gian ước chừng dùng xong một chén trà nhỏ trôi qua, mặt của cả hai đỏ bừng phỏng chừng giống như người bị sốt đến 40 độ cũng nên, bất quá tốt xấu gì cuối cùng tạm thời cũng giải quyết xong vấn đề WC.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, tạm thời tìm một tảng đá lớn ngồi xuống.

Mãi cho đến lúc này, tôi mới có tâm tình đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nơi này có một dòng suối nhỏ chảy qua, khe suối chảy xuôi, nước trong vắt thấy đáy. Cách đó không xa có một người đứng bên cạnh một con ngựa uy vũ đang nhàn nhã gặm cỏ, không sai, đích thực chính là Triển Chiêu. Hắn hiện tại đang đứng ở bên cạnh con ngựa, vỗ vỗ cổ con ngựa, chau mày không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tôi thở dài, thò tay vào bên trong dòng suối, làn nước lạnh buốt khiến tôi giật mình, đột nhiên cảm thấy cảm giác thật là chân thực. Nơi này, ước chừng là Bắc Tống của một ngàn năm trước a~. Bầu trời thật xanh, nước suối thật trong, tất cả đều không bị khu công nghiệp làm ô nhiễm như ở thời hiện đại. Chính là, nơi này không phải là nơi tôi quen thuộc. Tôi tình nguyện muốn sống ở cố hương bị ô nhiễm môi trường kia.

Haiz, đại đa số người xuyên không đều biết nguyên nhân, chính là tôi dường như chỉ là đang đi ở trên đường cái, đi tới đi tới liền đi đến nơi này, một chút cảm giác chân thật đều không có.

Hiện tại phải làm sao bây giờ? Vừa mới rồi tôi còn đang đi lại trên đường cái rộng lớn, một chút khác thường đều không có. Tôi rõ ràng là chỉ đến Thành phố Khai Phong để du lịch, vì cái gì mà gặp được loại chuyện này?! Tay che kín ánh mắt chua xót chực muốn khóc, tôi muốn về nhà!

Chính là, trở về sợ rằng cũng không được, cảm giác bi thương tuyệt vọng từ tận sâu trong đáy lòng trỗi dậy, càng ngày càng dâng cao.

Sau một lúc lâu khóc không ra tiếng, tôi xoa xoa ánh mắt, nếu là trở về không được, tại triều đại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu này, có một số chuyện tôi nhất định phải làm. Đầu tiên, nhất định phải lấy lại thân thể của mình. Mặc kệ là thân thể kia không được tốt cho lắm, nhưng dù sao vẫn là thân thể của mình. Tiếp theo, cố gắng sống sót ở cái thế giới xa lạ này, sau đó, hết sức làm cho chính mình sống thật tốt, sống thật vui vẻ.

Sau khi đã có mục tiêu, cảm giác trống rỗng trong ngực vừa rồi như được nấp đầy. Tôi dùng nước suối rửa mặt thật sạch, chính mình tự động viên mình bằng động tác cố lên, sau đó mới đứng lên, sửa sang lại y phục trên người. Đi về phía Triển Chiêu đang đứng bên cạnh con tuấn mã.