1/2 Prince

Quyển 3 - Chương 4: Tinh và Vân




Đôi mắt vừa hé mở, tôi không thể ngăn mình thán phục thốt lên, “Bầu trời thật trong xanh!”

Tôi lười biếng nằm ườn một lúc, ngạc nhiên nhìn bầu trời xanh mở rộng trước mắt. Cuối cùng, miễn cưỡng đứng lên, tôi chăm chú nhìn khung cảnh xung quanh mình, cắn cắn ngón trỏ bối rối, “Chỗ này là chỗ quỷ quái nào vậy?”

Uầy, có hải âu kìa! Tôi ngạc nhiên nhìn đàn hải âu liệng ngang qua… Ấy? Cánh buồm kia sao? Tôi chưa từng thấy cánh buồm to vậy bao giờ… Còn mặt sàn tôi đang đứng đây, có phải là lát ván gỗ không vậy?

Tôi bước đến lan can tàu, ngây dại phóng tầm mắt ra xa.

Biển xanh ngắt một màu, gió đại dương mang vị muối biển mằn mặt thổi mát rượi, Uầy, Hô hô, thoải mái quá, Tôi nghĩ, cười ngu đúng mười giây, rồi chợt nhận ra… Khoan đã! Tôi nhìn quanh quất trái phải, Trời đất! Sao chung quanh toàn là biển thế này, đất liền yêu dấu của tôi đâu rồi? Sao mình lại ở trên tàu, và mình đang đi đâu đây?

Đừng sợ, đừng sợ! Tôi cố trấn an bản thân, Nhất định phải có lí do nào đấy mình mới ở đây.

Tôi cố hồi tưởng lại những điều đã diễn ra, Mình nhớ rằng mình đã đi nhậu với Nam Cung Túy và Không Không, cái thứ chất lỏng cháy cổ rát họng đó thật khó nuốt… Ờ, rồi sao nhỉ? Hai tay ôm đầu, tôi vò đầu bứt tai, nghĩ mãi, Rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy?

Đột nhiên khóe mắt lướt thấy một người. Tôi vội chạy đến túm chặt lấy tay anh ta, “Xin lỗi ông anh, làm ơn cho thằng em hỏi con tàu này đi đến đâu vậy?” Tôi lo lắng hỏi.

“Đây là tàu Sao Hải Dương, giương buồm từ Lục Địa Trung Tâm đến Lục Địa Phía Đông. Cậu không biết sao?” Người đàn ông có vẻ như là thủy thủ nói, nhìn tôi ngờ vực.

Lục Địa Phía Đông? Tôi ngây người nhìn gã, “Lục Địa Phía Đông á? Từ bao giờ mà Đệ Nhị Sinh Mệnh lại có nhiều lục địa thế?”

“…Thế giới này có tất cả 5 lục địa, Đông, Tây, Nam, Bắc và Lục Địa Trung Tâm. Cái này ai cũng phải biết chứ!” Gã thủy thủ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt ‘gặp quái thú rồi’.

Thật vậy sao? “Thế em từ đâu đến vậy?”

“Theo lộ trình tàu thì cậu đến từ Lục Địa Trung Tâm phải không?”

Tôi gãi gãi gáy cười ngu ngơ, “Có lẽ vậy thật!”

“Vậy làm sao em quay lại Lục Địa Trung Tâm được đây?” Mặc dù trải nghiệm trên tàu nghe cũng thú vị thật đấy, nhưng tôi sẽ bị mọi người trong Phi Thường Đội nện cho nhừ tử nếu không nhanh nhanh chóng chóng đưa Mai Khôi Đội về mất.

“Cậu có thể đi tàu về khi đến Lục Địa Phía Đông.”

“Vậy mất bao lâu mới đến được Lục Địa Phía Đông?”

“Chắc khoảng năm ngày gì đấy! Thôi không nói nhiều với cậu nữa, tôi còn có việc phải làm đây.” Gã thủy thủ quay bước, lẩm bẩm, “Đúng thật là thằng khùng, giá vé đi tàu thì đắt đỏ như thế mà chưa kịp đến Lục Địa Phía Đông cậu ta đã đòi về rồi…”

Sét đánh giữa trời quang!

“Năm ngày, vậy cả đi cả về là mười ngày tất thảy sao?” Tôi khóc không ra nước mắt, lần này không ăn chửi thì nhất định là có phép màu.

Thở dài nặng nề, tôi lầm bầm, “Báo cho mọi người trước đi.”

“Mọi người ơi, em có chuyện muốn báo cáo…” Sao họ không trả lời?

“Gọi Phi Thường Đội, gọi Phi Thường Đội…” Vẫn chẳng có phản hồi gì? Sao lại thế được! Giờ này nhất định phải có người online chứ? Tôi hoảng sợ, vội vàng túm chặt tay thủy thủ đại ca, “Đại ca à~, sao em không liên lạc được với đồng đội qua kênh nhóm vậy?”

Lại bị tôi cản đường, gã thủy thủ cáu tiết, “Thế đồng đội cậu đang ở đâu?”

“Trên Lục Địa Trung Tâm.” Tôi ngoan ngoãn trả lời.

“Người chơi trên các lục địa khác nhau không thể dùng kênh trò chuyện để PM nhau được, bao gồm cả kênh nhóm. Cậu đang trên biển nên chỉ có thể nói chuyện được với hành khách trên tàu thôi.”

Quay hàm tôi trễ xuống, “Xui thấy mẹ luôn rồi.”

Tôi chẳng có việc gì để làm hết, đành ngồi thụp xuống sàn tàu chơi. Lúc đầu tôi còn định nhìn trời ngắm biển cho khuây khỏa, nhưng rồi cuối cùng cũng phát điên lên vì nhàm. Đại ca thủy thủ bảo là giờ không phải mùa du lịch, nên có rất ít người chơi lên tàu. Tàu này rời bến trước bình minh, nên tôi là vị khách duy nhất ở đây, hu hu hu!

Tôi lăn người về phía trước, lại lăn ra đằng sau rồi lăn sang hai bên… Chááááán chết mất! Trời ơi! Mình biết làm cái quái gì đây? Ngay cả anh NPC thủy thủ cũng trốn biệt tăm biệt tích sau khi bị mình làm phiền quá nhiều, vậy nên tôi chẳng có ai để tiếp chuyện nữa. Tôi buồn rầu kẹp đầu giữa hai gối, mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu tuôn trào như suối, “Huhuhu, Tiểu Long Nữ, Lang Đại ca, Du, Doll và Vũ Liên đại tẩu nữa, em nhớ mọi người nhiều lắm, huhuhu!” Giờ tôi mới biết, không có Phi Thường Đội bên cạnh tôi thực sự rất cô đơn.

“Mama, sao mama khóc khóc vậy?” Một giọng nói trẻ con phát ra trong túi tôi.

Tôi cứng người trong giây lát rồi lục cục mở túi ra, “BÉÉÉ BAOOO!”

Tôi cầm Bé Bao trong tay, ôm thật chặt, thơm thơm, gặm gặm, rồi tiện âu yếm cấu nó, “Mama quên là vẫn còn có con.”

“Mama, Bé Bao đau đau!” Do tôi ôm và cấu véo Bé Bao quá nhiều nên giờ làn da của nó chuyển sang màu đỏ. Giống như đợt trước, Bé Bao – do sợ đau – bắt đầu khóc, những giọt nước mắt siêu khủng của nó rơi lộp bộp xuống.

Ặc! Thôi toi! Tôi vội vàng dỗ dành Bé Bao. Nhưng chẳng hiệu quả mấy, hai vòi phun nước mắt công suất lớn của Bé Bao vẫn trút ầm ầm… Ặc! Khốn rồi, chỉ sợ mình sẽ là người chơi đầu tiên thử nghiệm xem tàu tự động có chìm được không rồi. Ôm Bé Bao đang khóc say sưa trong tay, tôi nghiêng đầu qua một bên, nghĩ, Hừm, kể ra chìm thật thì cũng không đến nỗi, ít nhất mình còn biết bơi chó.

~*~

“Mặc dù lãnh chúa hiện giờ đang vắng mặt, nhưng thành phố không thể không được quản lí, vậy bây giờ tôi xin giao cho mọi người nhiệm vụ tạm thời trước đã. Nếu lúc về Vương Tử có gì không hài lòng, chúng ta sẽ sắp xếp lại sau.” Xú Lang nói, nhìn những người xung quanh mình. Mặc dù vẫn chưa biết Vương Tử ở đâu, nhưng trước hết cũng nên ổn định lại tổ chức đã! Hi vọng mọi người sẽ không phàn nàn gì. Anh không khỏi thở dài một tiếng, Rốt cuộc tên Vương Tử kia đã bốc hơi ở đâu rồi?

“Cứ vậy mà làm đi.” Nam Cung Túy bình tĩnh.

“Chúng tôi hiện vẫn chưa rõ về khả năng của mọi người lắm, nên tôi xin phân công những nhân tài mà tôi đã biết trước đã. Các chủ tướng báo giùm tôi nếu tôi nói thiếu ai nhé.” Xú Lang bắt đầu rất nghiêm túc phân công. “Nam Cung Túy, Đoạn Kiếm, Tà Linh và tôi ở bộ phận quân sự, Vũ Liên sở tài chính. Du và Tiểu Long Nữ ở sở kế hoạch xây dựng và cơ sở hạ tầng quân sự – tỉ dụ như việc đặt bẫy xung quanh thành phố chẳng hạn. Ngoài ra, Tiểu Long Nữ cũng phụ trách khâu đối ngoại cùng Doll luôn.”

Nam Cung Túy cười nhẹ, “Tôi nghĩ cho tôi huấn luyện quân đội thì được chứ phần chính sách và chiến lược tôi toàn nhờ Bạch Điểu, cổ mới là chuyên gia trong việc đó.”

Bạch Điểu Lệ Nhân nhíu mày nói, “Người có thể chỉ huy quân đội và người giỏi đưa chiến lược, chiến sách kì thực khả năng không giống nhau. Tôi đề nghị ta nên chia sở quân sự ra làm hai phương diện, một bên sách lược, một bên chỉ đạo – nói cách khác, sẽ có 2 vị trí: Tướng chỉ huy và quân sư tham mưu. Làm thế sẽ đỡ hơn cho mọi người.”

Xú Lang nghĩ một lúc rồi trả lời, “Cô nói đúng lắm, vậy cứ theo đó mà làm. Nam Cung Túy, Đoạn Kiếm là ba đại tướng quân, Bạch Điểu Lệ Nhân và tôi sẽ lãnh vai trò tả hữu quân sư. Còn ai muốn thắc mắc gì về bộ phận quân sự không?”

Không thấy ai ý kiến ý cò gì, Xú Lang tiếp tục, “Về sở tài chính, tôi chưa biết rõ ai có khả năng đó ngoài Vũ Liên trong đội tôi, tôi muốn hỏi trong các đội khác có ai tường tận việc này không?”

“Đội tôi tiến cử Mai Khôi.” Đoạn Kiếm và mọi người trong Mai Khôi Đội cười toe toét nhìn Mai Khôi, anh nói thêm, “Mai Khôi không chỉ thông tường mà còn là nữ thần tài chính luôn đấy!”

“Em cũng muốn vào bộ tài chính. Nói về chuyện tiền nong em hơi bị thạo đó.” Dục Băng Phượng Hoàng mỉm cười tự tin còn tất cả mọi người trong Kiếm Vô Tội đều gật đầu đồng tình.

Xú Lang vui vẻ gật đầu, “Tốt rồi, vậy là Vũ Liên khỏi lo chạy đôn chạy đáo lo từ A đến Z cho bộ tài chính nữa.”

“Tiếp theo, ngoài Du và Tiểu Long Nữ trong sở xây dựng, tôi hy vọng các đạo tặc có thể giúp Tiểu Long Nữ trong việc đặt bẫy. Bởi vì thành phố này quá lớn, nên một mình Tiểu Long Nữ khó lòng mà đảm đương hết được.” Xú Lang nhìn các đạo tặc, Thâu Hương Công Tử và Không Không gật đầu.

“Có ai ở đây lập được đồ án thiết kế hay giám sát thi công được không?” Xú Lang cau mày hỏi.

Tình Thiên bĩu môi giây lát rồi miễn cưỡng trả lời. “Em, nhưng em kiên quyết không làm việc chung với tên đồng bóng đó đâu!” Cô lườm nguýt Du.

“Việc công là công, việc tư thì vẫn là đời tư, đừng có công tư lẫn lộn, Tình Thiên.” Đoạn Kiếm nghiêm khắc nói.

“Em xin lỗi mà.” Tình Thiên vẻ mặt hối lỗi nói, “Thôi được, em vào sở xây dựng cố gắng giúp Du vậy.”

“Chỉ còn sở ngoại giao. Ai muốn giúp Doll và Tiểu Long Nữ?” Xú Lang hỏi.

Tiểu Long Nữ cười cười, “Em cử Phong Vô Tình.”

Phong Vô Tình lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Sao tôi phải vào cái sở đối ngoại ngu ngốc đó chứ? Đặc biệt là còn có cái mặt cô ở đó!”

“Ai cha, vậy ra đường đường Phong Vô Tình đại hiệp đây lại không thể công tư phân minh sao? Hay là muốn cho cái mồm dẻo quẹo đó mọc nấm mốc hả?” Tiểu Long Nữ mỉa mai châm chích, “Hay là sợ thua tôi, nên mới không dám tham gia nhỉ?”

Phong Vô Tình nghiến răng kèn kẹt, uất hận, “Tôi? Thua cô? Hừ, vậy tôi quyết tâm tham gia sở ngoại giao, cho cô biết thế nào là một nhà ngoại giao xuất chúng nhá!”

Vòng đấu này, Tiểu Long Nữ ăn ngon! Mọi người đồng loạt nghĩ.

“Vậy chúng ta cứ quyết định phân công như vậy.” Xú Lang nhìn bảng phân công nhân sự vô cùng hài lòng, ” Tiếp theo, tôi muốn thảo luận về vấn đề Kiếm Vô Tội một chút. Mặc dù hiện thời thành phố đang được quản lí game bảo vệ, nhưng cũng không kéo dài lâu. Vì vậy chúng ta cần củng cố nền quốc phòng riêng. Mọi người biết đấy, rất nhiều người chơi nhăm nhe thành phố của chúng ta như hổ rình mồi, nên chúng ta phải nhanh chóng gia tăng lực lượng và phòng vệ kịp thời.”

Xú Lang nhìn thẳng vào Nam Cung Túy, “Tôi xin nói thẳng luôn. Một nước không thể có hai vua, nhưng gần như toàn bộ nền quốc phòng và quân sự của ta phụ thuộc khá nhiều vào binh đoàn Kiếm Vô Tội. Nam Cung*, anh đảm bảo anh quy thuận Vương Tử, một lòng phục tùng Vương Tử?”

(*Nam Cung: không phải viết nhầm. Đây là họ của Nam Cung Túy. Chỉ gọi họ là một cách gọi tôn trọng của người Trung Quốc. – nhóm PR)

Nam Cung Túy kiên định nhìn Xú Lang, từng câu từng chữ rõ ràng nói, “Nếu Vương Tử đứng đây, tôi nguyện quỳ dưới chân cậu ấy thề trung thành đến cùng trước tất cả mọi người trong Kiếm Vô Tội.

“Tôi không phải là thủ lĩnh tốt. Tôi biết mình không có khí chất cao ngạo của một vị tướng tài,” Nam Cung Túy chậm rãi giải thích, “Thay vì để Kiếm Vô Tội mãi bị kìm hãm dưới tay tôi, tôi tình nguyện để một người thật tài giỏi lãnh đạo họ. Người này, hiện tại tôi đã tìm được.”

“Cái tên Vương Tử đó… Tôi chẳng hiểu tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy nụ cười ngạo nghễ của cậu ta làm người khác thấy thoải mái vô cùng,” Đoạn Kiếm nói, nở nụ cười, “Tôi thực sự rất muốn thấy cậu ta đứng trên đỉnh thành cười thật cuồng ngạo.”

Legolas nói mát mẻ, “Thật không? Tôi lại thấy tên Vương Tử đó hơi ngốc một chút… Miễn là bạn cậu ta, cậu ta sẽ tin tưởng tuyệt đối, thật chí còn sẵn sàng vứt bỏ tính mạng chính mình nữa.” Nói xong chẳng hiểu sao Legolas cũng bất giác mỉm cười.

“Kiếm của anh ấy vung lên múa, khiến người ta thỏa cả tâm lẫn mắt.” Không Không lắc đầu tán thưởng.

Phong Vô Tình cũng ngại ngùng nói, “Mặc dù giữa tôi và hắn có nhiều khúc mắc, nhưng phải công nhận, cách đánh của cậu ta cũng khá.”

“Được rồi, được rồi, mọi người ơi, thôi ca ngợi Vương Tử đi. Tôi thấy còn nói nữa, cái tên kia không ở đây, bộ mông đít kiêu ngạo đó cũng nhất định nhấc thẳng lên trời rồi.” Tiểu Long Nữ vội ngăn khúc ca ngợi khen dài bất tận này lại. Hầy! Cô nàng nhức đầu nghĩ, Nếu Vương Tử mà không nhanh quay về thì sẽ to chuyện lắm đây.

Xú Lang cũng dở khóc dở cười, “Dù sao chúng ta cũng phải quản lí Vô Ngân Thành thật tốt đợi ngày Vương Tử về nữa chứ.”

“Không thành vấn đề!” Tất cả đầy nhiệt huyết và tự tin nói, sẵn sàng thể hiện bản thân với thủ lãnh cuồng ngạo, mạnh mẽ và nghĩa khí của họ…

~*~

Tôi quỳ rạp trên mặt sàn, chà chà, và chà sàn, Hú hú hú…..

“Làm sao tôi biết được giá vé lại đắt đến thế, muốn đi tàu phải mất những 5000 pha lê và 3 vàng sao? Người ta cũng chỉ có 5000 pha lê, 3 vàng và 10 đồng bạc cắc thôi mà. Ai mà biết bây giờ đến ăn một bữa cũng không đủ chứ! Bắt hành khách duy nhất trên tàu là tôi đây lau sàn thanh toán thế này cũng thật mất hết nhân tính đê!” Tôi lầm bầm, tiếp tục tích cực lau sàn, “Bé Bao, sao con lại không có tay? Nếu con mà có tay thì đã giúp Mama lau sàn được rồi.”

Bé Bao, vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đầu tôi từ đầu tới giờ, không hiểu tôi đang nói gì, nên từ đầu đến cuối chỉ đáp lại mỗi một câu, đó là, “Vâng, Mama.”

Này thì tôi chà, tôi chà….Khoan đã! Không có tiền! Vậy sao tôi mua vé về được chứ? Thế. Là. TOI!

Người tôi nhũn ra như thạch, 5000 pha lê! Tôi đây ở trong trò chơi hồi đó giờ mới được chừng đó đó. Tuy cũng có đóng góp tí chút cho đội, nhưng kiếm được 5000 pha lê thì biết đến lúc nào… Tôi phải làm sao đây? Vậy có nghĩa là còn lâu nữa tôi mới về được. Với lại tôi có nhắn tin được cho ai đâu, nên bạn bè của tôi sẽ lo lắm luôn.

“Này, chúng ta đến lục địa Phía Đông rồi!” Thủy thủ đại ca hét lên.

Tôi ngây dại nhìn thủy thủ đại ca, “Anh, cho em ở đây lau sàn trừ tiền vé đi về nha?”

“Không!”

Vậy là tôi ngây dại bị đá ra khỏi tàu. Lại ngây dại đứng trước cái cổng thành lạ lẫm, chỉ có mỗi những ánh mắt say đắm nhìn tôi là thật quen thuộc. Hình như khuôn mặt mình vẫn đáng tiền như thường ở ngay lục địa Phía Đông, chẳng lẽ sau này muốn có cái ăn là phải bán thân sao?”

“Ọc ọc ọc…” Bụng tôi sôi sùng sục. Đói quá, Tôi muốn ăn!, Tôi nghĩ. Ôm cái bụng lép kẹp, tôi chợt nhớ ra mình chẳng còn một xu dính túi, tay chân lại mềm nhũn ra… Xem ra thân này bán chưa được đã chết đói rồi ấy chứ!

Không thể chịu được tiếng biểu tình dữ dội của cái bụng thêm một giây nào nữa, tôi lòng đã quyết, “Đi săn thôi!” Tôi kêu lên, nhưng… Lối nào vào rừng vậy…?

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nhận ra chỗ toàn cây kia có lẽ chính là rừng. Cả người đói lả đến độ trông như cái xác chết khô, nên tôi chẳng còn đủ kiên nhẫn để suy tính mà phóng thẳng luôn vào rừng. Đúng như dự đoán, các em sói đáng yêu bé nhỏ của tôi đang lò dò đi đến…

~*~

“Bé Bao, mama không có bánh bao nhân thịt cho con đâu, sao con không thử thịt sói đi này!” Tôi đút miếng thịt sói vào cái miệng nhỏ nhắn Bé Bao trong khi mình như sói hổ vẫn còn nhai nhồm nhoàm.

Nước mắt chỉ chực trào ra qua khóe mắt Bé Bao, nó miễn cưỡng nhai thịt sói, “Khó ăn quá, Mama.”

“Thật sao? Mama thấy ngon lắm mà!” Đói muốn chết, ăn gì mà chẳng thấy ngon chứ, Tôi nghĩ. Tôi nuốt miếng thịt sói cuối cùng, suýt nghẹn, và nằm xuống bãi cỏ ven hồ, khoan khoái xoa bụng.

Làm sao liên lạc được với đồng đội đây? Tôi bối rối, Tiếc rằng chẳng có Tiểu Long Nữ ở đây để trả lời câu hỏi của tôi, giờ mới thấy cổ có ích thật… “Vậy đành phải tự túc thôi sao?” Tôi buồn rầu nhận xét.

Tôi nhìn những đám mây lãng đãng bay trên bầu trời, lòng nặng trĩu như đeo đá, một chút cô đơn, một chút thiếu thốn, lại có một chút chẳng biết phải làm sao. Nhắm mắt lại, tôi thì thầm, “Em không thích cảm giác phải rời khỏi mọi người.”

Mắt tôi choàng mở, tôi nhảy lên, hét lên trời, “TÔI MUỐN QUAY VỀ !!!”

“Ta ngồi tàu về sao mama?” Bé Bao sung sướng reo lên.

“…Ừ, kiếm được 5000 pha lê mới ngồi tàu về được.” Tôi trả lời. Đầu tiên cứ đánh quái kiếm tiền cái đã. Còn chuyện bán thân kiếm cơm… cái này bí quá chúng ta lại đề cập sau!

Phải đánh con quái nào mạnh mạnh một chút, Tôi nghĩ. Như vầy kiếm tiền mau hơn, Tôi kiểm tra túi mình. Thấy vẫn còn vài bình hồi máu, tôi vững dạ hơn ít nhiều và mạnh bạo đi sâu vào trong rừng. Cảnh vật xung quanh càng lúc càng tăm tối hơn, tôi thận trọng đặt tay lên cán đao, sẵn sàng rút đao ra bất cứ khi nào.

Có động tĩnh! Tôi bước chậm lại. Thận trọng nhìn về phía lùm cây trước mặt, dễ nhận ra có bóng mấy con quái vật lấp ló. Một nụ cười lướt qua gương mặt tôi, tôi rút Hắc Đao. Ngày quay về đội chắc không còn xa.

~*~

Ngày thứ 2…

Tôi kết liễu hai con quái vật chỉ bằng một nhát đao. Tra đao vào vỏ, tôi hỏi, “Con này là con thứ…?”

“505 con rồi đó Mama.” Bé Bao cực kì có trách nhiệm trả lời.

Tôi thở phào, “Vậy được bao hiêu vàng rồi?”

Bé Bao xoay xoay phần thân trắng nõn nà, nhảy nhảy rồi chui tọt vào túi. Lát sau, lớp da trắng nõn thò ra, “135 vàng, Mama.”

“Hừm. Mình cũng nhận biết được loại quái ở Lục Địa Phía Đông rồi. Cũng có kha khá tiền để mua bình hồi máu với mấy bình mana, đã đủ khả năng vào sâu trong rừng hơn.” Tôi nhìn như thôi miên về phía cốc nhỏ ở đằng xa, tự hỏi, Có nên chiến đấu với lũ quái cấp cao hơn không nhỉ? Quái vật cấp cao có nhiều vật phẩm quý giá hơn. Nếu tôi kiếm được vài thứ đáng tiền, không chừng có thể lập tức quay về.

“Được, sẵn sàng nào, Bé Bao. Dùng chiêu Phát Tán Mùi Hương của con, chúng ta có thể đi đánh tụi boss được rồi!” Tôi phấn khởi.

“Bé Bao Bao đã sẵn sàng!” Khuôn mặt trẻ thơ của Bé Bao rạng rỡ, Sao mà nó đáng yêu thế nhỉ!

Đặt Bé Bao lên đỉnh đầu mình, tôi bắt đầu phát đống cây cỏ um tùm trước mặt mở đường vào cốc nhỏ đằng xa. Mỗi bước dấn sâu vào rừng, cây cối rậm rạp hơn, ánh sáng yếu dần, gió lạnh thổi hun hút quất vào mặt tôi từng đợt…Lạnh thế! Tôi nghĩ, răng đánh vào nhau lập cập. Tôi rút cái áo choàng dài lâu không dùng đến khoác lên người. Khi đã thấy ấm hơn chút đỉnh, tôi mạnh dạn bước lên phía trước.

“Cứuuuu vớiiiiii….!” Một tiếng kêu cứu đột nhiên vang lên. Tôi cứng người giây lát rồi lập tức chạy đến hỗ trợ.

Lúc tới đó, tôi thấy một cô gái bị khoảng năm hay sáu Hỏa cốt tinh đuổi theo…Kì cục, sao trông cảnh này quen quen. Đừng bảo cổ lại là tử linh pháp sư sợ chính tay sai mà mình gọi lên đấy chứ?

“Cố gắng chống cự, Tinh! Tao hồi máu xong qua cứu mày ngay!” Giọng nam vang lên phía sau cô gái.

Cô gái òa khóc, “Nhanh lên, Vân, tao chết mất!”

Tinh? Vân? Sao nghe quen quá vậy? Tôi chìm đắm trong dòng suy tưởng…

Lúc này, hình như cô gái đã trông thấy tôi, “Cứu với, làm ơn cứu chúng tôi khỏi bọn cốt tinh với!” Cô khóc nức nở.

Chẳng phải là khuôn mặt này là Lục Tinh hay sao… Cô bạn thân nhất của tôi trong đời thực đây sao… trời đất, lại còn Vân? Đừng bảo là Cổ Vân Phi nhé? Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh chàng phía sau. Sai thế quái nào được! Vân chứ ai vào đây nữa!, Tôi nghĩ, đứng chết trân 1 chỗ, Vậy là Tinh và Vân đang ở đại lục Phía Đông, tôi và họ lại ngẫu nhiên gặp nhau. Xem ra mình không phải chỉ “tốt số” bình thường thôi đâu.

“Cầu xin anh, anh làm ơn cứu chúng tôi với, được không?” Tinh nói, mắt lấp lánh nước, lệ tuôn tràng tràng đúng kiểu thiếu nữ yếu đuối gặp nạn nhào tới trước mặt tôi.

“Ồ…” Tôi ngây dại đáp lời. Nhanh chóng, tôi túm lấy người Tinh và kéo con bé về phía sau tôi. Rút Hắc Đao, tôi phóng người lên và lia một đường đao, chặt đứt hai chân con Cốt tinh phía trước. Còn con thứ hai, tôi chém nó làm đôi, rồi bổ sọ con thứ nhất bằng đường cắt rất ngọt… Đánh nhau với loại quái vật xương xẩu này, tôi đã tu luyện với mớ cốt tinh của Doll nhiều đến nỗi luyện thành phản xạ có điều kiện, đụng tới liền tự động giải quyết vô cùng nhanh chóng. Vân còn chưa kịp chạy đến, năm con cốt tinh đã tàn đời dưới tay tôi.

“Cái con bà…Mạnh quá.” Vân trợn mắt há mồm nhìn tôi.

“…”

Có nên trả lời không? Nhỡ đâu họ nhận ra tôi là Phong Lam thì sao? Tôi hơi do dự.

“Anh mạnh quá đi, chẳng bù với hai đứa yếu xìu tụi em…” Tinh vẻ mặt ai oán nhìn tôi, lại còn thở dài nữa.

“…”

Tinh, mày thu ngay cái bản mặt yếu đuối lừa chết bao nhiêu người ấy lại cho tao! Dám dùng cái trò này với con bạn thân Phong Lam tao đây, đúng là xưa rồi diễm!

Tôi cười he he thầm trong bụng, Con bạn thân Tinh này, tôi không hiểu thì ai hiểu. Cái bề ngoài Lâm Đại Ngọc* đáng thương yếu đuối thế kia thôi, nhưng,…Thực tế, con bé này là thiên hạ cao thủ Taekwondo đấy.

(*Lâm Đại Ngọc: Là một nữ nhân vật nổi tiếng của một trong 4 tiểu thuyết lớn của Trung Quốc “Hồng Lâu Mộng”. Nàng là điển hình của bi kịch thiếu nữ: xinh đẹp, yếu đuối, dễ tổn thương và cuối cùng là chết thảm.

Trong tiểu thuyết, nàng yêu anh họ của mình, Giả Bảo Ngọc, thiếu gia của nhà họ Giả. Tuy nhiên, Đại Ngọc không được người nhà yêu mến vì nàng đến từ nhánh nhỏ không khá giả mấy ở trong tộc. Nàng rất yếu đuối, dễ bị tổn thương, dễ đau lòng – ví như có một lần nàng nhặt những đóa hoa rơi và chôn chúng, rồi hỏi, “Hôm nay ta chôn cất hoa này, ngày mai ai sẽ chôn cất ta?”

Mối tình của Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc rất trắc trở vì Bảo Ngọc đã đính ước với Tiết Bảo Thoa, một thiếu nữ hoạt bát và lí trí hơn nhiều so với Đại Ngọc. Hơn nữa, gia đình cũng rất ủng hộ mối duyên đính ước này.

Cuối tiểu thuyết, Giả Bảo Ngọc lấy Tiết Bảo Thoa, nhưng không phải do chàng mong muốn như vậy, chàng bị lừa, nghĩ rằng mình đã cưới Lâm Đại Ngọc (do khuôn mặt cô dâu bị khăn hồng che kín). Biết cưới nhầm người, chàng liền bỏ đi, sau đó hóa thành đá. Nghe tin đám cưới, Lâm Đại Ngọc uất ức phát bệnh, thổ ra máu chết. Lại có kết khác là Bảo Ngọc đồng ý lấy Bảo Thoa, sinh con nối dõi, rồi chăm chỉ học hành đỗ cử nhân, nhưng cái kết này không được độc giả đón nhận. – nhóm PR, wikipedia)

Vân cũng thở dài thườn thượt, “Do lỗi của tao cả. Cấp độ của tao quá thấp, thành ra thằng bạn này muốn bảo vệ mày cũng không được.”

“Đừng nói vậy, Vân. Mày khẳng khái chịu mang tao kéo cấp là đã tốt với tao lắm rồi.” Tinh dùng ánh mắt “biết ơn hết cả cõi lòng” nhìn Vân. “Hầy, ước gì có cao thủ nào chịu đưa chúng ta đi luyện cấp thì tốt biết mấy.”

“Đáng tiếc, làm gì có cao thủ nào chịu giúp loại gà mờ như chúng ta chứ?” Vân buồn bã.

“…”

Tinh lại nhìn tôi e thẹn, “Rất cám ơn anh đã cứu giúp chúng em, Cao Thủ Đại ca. Em là Lục Tinh, còn đây là bạn em, Vân Phi. Đại ca có thể nói danh tính cho bọn em được không ạ?”

“…”

Bị Tinh làm nũng, tôi có cảm giác da đầu mình ngứa ran. Cứ mỗi lần Tinh làm nũng với ai là y rằng người đó sẽ có một kết cục bi thảm không bút nào tả xiết.

Thấy tôi cứ im thin thít, mắt Tinh ứa lệ, “Chẳng lẽ Đại ca không muốn nói tên cho Tinh biết sao?”

Làm sao bây giờ? Tôi hoảng sợ trong lòng. Tôi có nên nói tôi là Vương Tử không nhỉ? Nhưng Vân tường tận về Vương Tử lắm, nó chắc chắn biết thừa tôi ở lục địa Trung Tâm. Rồi sao tôi giải thích lí do tôi đến lục địa Phía Đông được chứ, vì đến ngay cả tôi còn chẳng biết lá lí do của khỉ ấy nữa?!

“Tinh, Đại ca chắc không muốn cho chúng ta biết tên anh ấy, rõ là anh ấy chẳng thèm quan tâm đến hạng nghiệp dư chúng ta mà, vậy tụi em xin phép không làm phiền Đại ca nữa.” Vân vô cùng nghĩa khí nói nói.

Vậy thì bỏ cái trò gọi “Đại ca” này nọ đi…Tôi bất đắc dĩ nghĩ..

“Nhưng mà…Hầy! Tao những tưởng chúng ta đã tìm được một Đại ca tuyệt vời, võ công cao cường, đấng đại trượng phu, con người công bằng và chính trực. Sau đó tao và đại ca sẽ…” Vẻ mặt Tinh đang vô cùng sùng bái, lại còn hơi hồng hồng ngượng ngùng, bỗng biến thành bộ dạng tràn trề thất vọng, giọng nghẹn ngào, Tinh nói, “Nhưng vì… vì Đại ca đã khinh thường Tinh như vậy… vậy thì… thì…”

“Đừng thất vọng, Tinh. Đại ca không nhỏ mọn vậy đâu. Chắc anh ấy đang có việc quan trọng, bằng không nhất quyết không nhẫn tâm bỏ mặc chúng ta… Đặc biệt là một “thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu” như mày Tinh à!” Vân an ủi. Bên cạnh cậu ta, Tinh vẫn mặt dày cố làm ra vẻ thiếu nữ yếu đuối và dịu dàng dễ thương.

Tôi toát mồ hôi lạnh toàn thân, Cuối cùng tôi cũng hiểu hai đứa đang bày cái trò của nợ gì. Tôi hoảng hồn. Hóa ra là định xài chiêu mĩ nhân kế của Tinh để dụ dỗ “siêu cao thủ Đại ca” này đi luyện cấp cùng chúng nó!

Nhưng nếu tính nguyên tắc bạn bè, đáng lý tôi phải giúp họ luyện cấp mới phải. Tuy nhiên, hiện thời là cái dạng tình thế kì cục gì cơ chứ. Không chỉ lo chuyện danh tính Phong Lam bị lộ tẩy, ngay việc bị bọn nó phát hiện ra là Vương Tử cũng đáng sợ lắm rồi ấy chứ. Thế này muốn mang cũng mang kiểu quái gì? Tôi thở dài bất lực.

“Sao anh lại thở dài, Đại ca?” Tinh quan tâm hỏi.

Tôi nhìn ánh mắt đong đầy quan tâm của Tinh, nghĩ, Mặc dù chẳng biết bà này quan tâm mình thật hay chỉ là do đóng kịch thôi nữa, mình vẫn cảm thấy có chút cảm động… Thôi kệ, mang* bọn nó thôi! Dù sao từ lúc mới chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh đến giờ, tôi cũng chưa từng quan tâm tới hai đứa, vậy nên nếu từ chối hai đứa, lương tâm tôi sẽ cắn rứt đến chết mất.

(*mang: bạn đọc thể loại truyện về game online (võng du) chắc đã biết khái niệm này. Mang người khác nghĩa là người chơi có cấp bậc cao đưa người chơi có cấp bậc thấp đi luyện cấp, đánh nhiệm vụ để người chơi cấp thấp có thể nhanh chóng thăng cấp hơn. Nói chung có thể gọi vui là một hình thức “bảo kê”. – meomeo)

Tôi trong lòng đã quyết. Cố làm ra bộ siêu “cao thủ Đại ca”, tôi húng hắng ho, “Không hỏi tên ta, không quản việc ta, chỉ cần theo ta!”

Dỏng tai hết mức, tôi có thể nghe thấy Vân lẩm bẩm thán phục, “Uầy… đúng là đẳng cấp cao nhân!”

Vừa đi được mấy bước, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Cấp không biết, nghề cũng không biết thì mang cái quỷ gì?

“Cấp? Nghề?” Tôi hỏi hai người đang bám sát theo mình.

Vân nhiệt tình giới thiệu, “Đại ca, em là Vân Phi. Em cấp 45, Kết giới sư* loài người.”

“Tiểu muội tên Lục Tinh. Em cấp 30, Đạo sĩ**, cũng loài người.” Tinh e thẹn trả lời.

(*Kết giới sư: có lẽ có liên quan đến từ Kekkaishi trong tiếng Nhật, từ này có nghĩa là bậc thầy về kết giới. – nhóm PR

**Đạo sĩ: Đây là một loại nghề thường trừ ma quỷ – nhóm PR)

Đạo sĩ? Kết giới sư? Loại nghề gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua bao giờ? Tôi bước chậm dần rồi dừng lại. Mặc dù không muốn, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng chẳng hiểu gì sất, hỏi, “Giải thích đặc tính nghề hai người đi.”

Vân cười, trả lời, “Kết giới sư hiếm lắm, Đại ca chưa nghe nói cũng phải thôi! Nghe tên là hiểu, khả năng của các kết giới sư là tạo ra các loại kết giới (lá chắn). Có rất nhiều kiểu kết giới, ví dụ, loại cơ bản nhất là Kết Giới Phẳng, có thể chặn các đòn tấn công từ bên ngoài. Một số kết giới thậm chí còn có khả năng phản hồi công kích, giả như Kính Xạ Thuật chẳng hạn. Em cũng có thể tạo ra lá chắn lập thể, ngăn cản tất ả những người chơi hay quái vật ở bên ngoài lá chắn, ví dụ như dùng Hư Nhược Kết Giới, giảm công kích của bọn chúng hay Hoan Mạn Kết Giới, giảm tốc độ quái vật.”

Tôi gật đầu, nghề này cũng giống nghề của Du ở chỗ cả hai đều chủ yếu thuộc về hỗ trợ, “Còn kỹ năng tấn công?”

“Kết giới sư không có kỹ năng công kích nào cả.” Vân vẫn cười hì hì nói.

Không thể tấn công? Tôi choáng váng hồi lâu, Bảo sao cấp bậc của Vân lại lên chậm đến thế. Nếu không có kĩ năng công kích thì thực sự không thể một mình luyện cấp! Kì quái, không tự luyện được sao? Như thế Vân phải có đội chứ! Nhưng trước đây tôi có nghe Vân nói gì đâu… Tôi cau mày, “Cậu không cần về đội sao?”

“Em làm gì có đội.” Vân cười, xấu hổ giải thích, “Hầu hết mọi người đều không hiểu hết được tiềm năng to lớn của các kết giới sư. Và từ lúc biết em chỉ có khả năng tạo ra lá chắn phòng thủ, họ lập tức bỏ em đi tìm ma pháp sư luôn. Ngoài ra, cấp của em không cao lắm, nên khả năng của kết giới còn nhiều hạn chế. Vậy đấy, thế nên đến giờ em vẫn chẳng có đội nào chịu nhận.”

Bảo sao Vân luyện ngày luyện đêm mà mới lên được có cấp 45! Tôi hiểu ra, Chẳng biết nó tốn mất bao nhiêu thời gian mới luyện đến được cấp 45 đây. Lòng tôi nặng trĩu như đeo đá, tôi nghĩ đến tôi, bạn thân của cậu ta, vậy mà không thèm ló mặt ra giúp cậu ta lấy một lần. Đây đúng là lúc để tôi giúp Vân rồi, Tôi nghĩ.

“Đại ca, chắc anh sẽ cảm thấy quen thuộc hơn với khả năng của Đạo sĩ.” Tinh mỉm cười nói, “Đạo sĩ chủ yếu dùng các phù chú* thi triển pháp thuật.”

Đạo sĩ? Tôi tưởng Đạo sĩ rung chuông trừ cương thi chứ… Nghe Tinh nói vậy, thì kể ra lớp này cũng không khác ma pháp sư là mấy… Tôi vừa đi vừa mang một bụng nghi vấn. Tuy nhiên, giờ đã biết Tinh có thể niệm chú còn Vân trợ chiến được, tôi thôi không hỏi nữa mà bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Vậy rốt cuộc đánh kiểu quái gì thì có lợi? Không xong rồi, mình có hiểu biết gì về tụi quái ở lục địa phía Đông đâu. Bảo mình phải đánh cái loại con gì chứ?

(*phù: giống như Vương Tử miêu tả, thường thì đạo sĩ rung chuông để trừ ma quỷ, giống như trong phim Trung Quốc. Phù (Bùa) là một loại giấy thường dùng mực đặc biệt viết hoặc vẽ lên, dùng để làm cương thi bất động. Ví dụ như trong một phim kinh dị của Trung Quốc, cảnh đó xảy ra như sau: Cương Thi nhảy tới, đạo sĩ phù phép bùa làm nó bay tới dính vào trán cương thi. Cương thi bất động. Đạo sĩ rung chuông, nếu tín chủ còn sống, họ sẽ tỉnh lại. – nhóm PR)

Đột nhiên, Vân cười, kiểu cười nịnh hót chuyên nghiệp, “Đại ca, để tiểu đệ này đề xuất nơi luyện tập nha.”

Tôi dừng bước, lời đề nghị của Vân lập tức giải quyết được phiền não trong lòng, “Nói đi.”

“Chúng ta có thể đánh Quỷ Tử. Chúng kinh nghiệm nhiều, xác suất đánh được bảo vật lại cao. Với lại, rất nhiều nhiệm vụ có đòi giết nó. Loại quái này rất tốt, vừa luyện được cấp này, vừa có điểm kinh nghiệm, còn kiếm được tiền nữa,” Vân hào hứng nói, rồi gương mặt thoắt lại ngượng ngùng, “Chắc siêu cao thủ như Đại ca thì chẳng thiếu tiền tiêu đâu nhỉ.”

Đúng đấy, đây không thiếu tiền đâu, nhưng cái vé tàu giá 5000 pha lê thì có đấy!

“Chẳng biết đến bao giờ ta mới đủ tiền đây. Sao vé đi tàu qua lục địa Trung Tâm lại đắt thế nhỉ?” Tinh thở dài ngao ngán.

Tôi lắp bắp ngạc nhiên, Sao Tinh biết tôi cần tiền đi mua vé tàu?

Vân và Tinh đều xấu hổ nhìn tôi, “Đại ca, bọn em đang cố kiếm đủ tiền để lên tàu đến lục địa Trung Tâm. Bọn em muốn tìm người quen ở đấy” Vân mở miệng nói.

À, thế mà mình cứ tưởng. Hình như Tinh và Vân thực sự có ý định đến gặp Giáo sư Mẫn Cư Văn, xem mặt Vương Tử… xem mặt tôi sao?

“Khỏi đi làm gì. Tao đã tự chạy tới đây cho bọn mày xem mặt luôn đây này.” Tôi lẩm bẩm một mình.

“Gì ạ?” Hai người kia nghi hoặc hỏi lại.

Tôi hung hắng ho hai tiếng, “Không có gì.”

“Ồ?” Tinh nhìn tôi tràn đầy nghi ngờ.

“Đi giết vài con Quỷ Tử đi!” Tôi vội thay đổi chủ đề, “Nhận nhiệm vụ đầu tiên nào!”

“Vâng ạ, Đại ca!” Vân vui vẻ trả lời, nhưng… Thân là đứa bạn nối khố của Vân, tuy đã bị mũ áo che khuất tầm nhìn, nhưng tôi vẫn nhận thấy có chút gì là lạ trong nụ cười rạng rỡ quá thể của Vân. Tôi có linh cảm xấu về vụ này…Tôi sẽ không bị hai đứa bạn thân xuống tay chứ nhỉ?

~*~

Tôi lặng lẽ đứng bên ngoài Mạo Hiểm công hội của Bạch Hổ thành, đợi hai cái người đưa tôi đến đây nhận xong nhiệm vụ. Cũng may là có tấm bản đồ to đùng treo ngoài Mạo Hiểm công hội, nên tôi tạm gọi là biết cái Lục Địa Phía Đông dưới chân là hình thù của khỉ gì. Dù sao mình vẫn thấy xem hay không xem thì cũng chả có cái quái gì khác biệt,Tôi nghĩ. Đến muốn đi Nguyệt Thành mà tôi còn loạn chân lạc sang Tinh Thành thì sao tôi có thể tin tưởng rằng cái bản đồ vớ vẩn này có thể khiến tôi thông tường mọi ngóc ngách trong Lục Địa Phía Đông chứ?

Tôi ngẩng đầu thờ ơ nhìn tấm bản đồ. Lục Địa Phía Đông đúng như tên, nằm ở phía Đông lục địa Trung Tâm. Có bốn thành phố kiểm soát chính, ở 4 hướng: Hướng Đông là Thanh Long; Hướng Tây là Bạch Hổ; Hướng Nam là Chu Tước; và hướng Bắc là Huyền Vũ. Lục địa này cũng rất có phong cách phương Đông. Chức nghiệp thì rặt mùi Á Đông, đồ ăn là đồ Trung Quốc nữa!

Dưới mũ áo choàng, tôi bận rộn thưởng thức món Canh bánh bao nhỏ* mới mua. Mình sẽ mua Vằn thắn xào dầu ớt** sau, Tôi quyết định.

(*Canh bánh bao nhỏ: bánh bao nhỏ là một loại bánh bao có vỏ trơn, khác với bánh bao nhân thịt và màn thầu vỏ xốp. Loại bánh này cũng khá nhỏ, để vừa với kích cỡ của thìa canh Trung Quốc. Nhân bánh thường có nước dùng, thịt lợn thái nhỏ, hành xắt, tỏi và một số gia vị khác, người ta làm đông nó lại, giống như một loại thạch. Khi hấp lên, phần này tan chảy ra, trong bánh bao sẽ đầy nước dùng. Loại đắt tiền hơn trong nhân còn có thể có thịt cua và trứng. Một biến thể của loại bánh bao này là canh bánh bao Vương Tử ăn, tập trung chủ yếu vào chất lượng canh. – nhóm PR.

Vằn thắn xào dầu ớt**: mì vằn thắn xào với dầu ớt là món ăn phổ biến ở Trung Quốc. Một phần không thể thiếu của món này là dầu ớt, các bạn có thể mua ở các chợ đồ Hoa. Dầu ớt thường được làm ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Đặc trưng của món ăn Tứ Xuyên là rất cay nên món này đặc biệt cay nóng – nhóm PR.)

“Đại ca, chúng ta nhận xong nhiệm vụ rồi này!” Giọng Vân vang lên.

Ấyyy? Tôi còn chưa kịp mua Vằn thắn xào dầu ớt mà, chết tiệt!

“Để cảm ơn Đại ca đã cứu mạng bọn em, Đại ca cho phép Vân Phi và Lục Tinh đãi anh bữa cơm nha.” Vân hỏi, khuôn mặt tỏa sáng chân thành. Còn tôi đương nhiên là cầu còn không được còn bày đặt ý kiến gì nữa… A, Vằn thắn xào dầu ớt của anh, anh tới đây!

~*~

Dọc đường đi…

“Đại ca, chúng ta ăn trưa tại Trung Hoa Lâu* được chứ ạ?”

(*Lâu: các nhà hàng, cửa tiệm ở Trung Quốc thời xưa mà có chữ lâu nghĩa là nó có hơn một tầng – nhóm PR)

“Đại ca, không thể nói cho bọn em biết tên anh sao? Nhỡ sau này chúng ta không gặp nhau nữa thì sao ạ?”

“Đại ca, áo choàng của anh hổ báo thật. Em đoán thân hình anh chắc cũng đẹp lắm phải không? Cho tiểu đệ ngó qua cái nào!”

“Đại ca, tiểu đệ hơi tọc mạch, nhưng hỏi anh thuộc loài nào ạ? Đã là một chiến sĩ mạnh mẽ như vậy, em đoán anh loài người, phải không ạ? Hay là người thú? Nhưng thân hình đâu có cường tráng đến mức đó, chắc không phải rồi.”

“Ta gần đến Trung Hoa Lâu rồi, Đại ca. Đại ca, anh ăn ở Trung Hoa Lâu chưa? Nếu chưa, em chắc chỗ anh ở không phải là Bạch Hổ Thành phải không ạ?”

Từ đầu đến cuối, tôi chẳng nói quá nửa tiếng.

“Ta đến Trung Hoa Lâu rồi, Đại ca.” Tinh nói, mỉm cười vui vẻ nhìn tòa nhà cổ kính mái đỏ truyền thống. “Đồ ăn thức uống ở đây được lắm đó. Đăc biệt là rượu, họ có loại Thanh Túy U Huân Tửu, nổi tiếng nhất cả Bạch Hổ Thành đó! Đại ca, ta gọi món nhậu rồi cùng thưởng rượu nha.”

“Đúng đó, đúng đó. Chẳng mấy khi Đại ca qua đây, tiểu đệ phải thiết đãi anh thật trọng thể mới được.” Vân cười chân thành.

Nhậu hử? Nếu say xong tỉnh dậy thấy mình ở Lục Địa Phía Tây thì tôi biết làm sao?

Vừa cầm được thực đơn, tôi vội gọi ngay món Vằn thắn xào dầu ớt, và rất nhiều những thức ăn tuyệt hảo khác. Cuối cùng, miễn cưỡng đặt thực đơn xuống, tôi chờ đợi mấy em đồ ăn đáng yêu đến chảy cả nước miếng của tôi được bê lên.

“Vậy được rồi, cho chúng tôi hai bình Thanh Túy U Huân nữa.” Vân nói với tên phục vụ.

Tôi ngồi nhìn, ánh mắt thèm thuồng gí sát vào những món đang lũ lượt được bê lên. Mặc dù vẫn chưa thấy món Vằn thắn xào dầu ớt đáng yêu của mình đâu, nhưng oanh tạc mấy món này trước cũng không tồi. Tôi giơ tay, đôi đũa vung lên, nhồi thật nhiều đồ ăn vào cái miệng đầy ứa nước miếng. Cũng may vì có cái áo choàng che chắn, không thì hình tượng ‘siêu cao thủ Đại ca’ của tôi sẽ sụp đổ tan tành mất.

Vân nâng bình mỹ tửu lên, rót đầy vào ly tôi, “Đại ca, uống một ly nhé?”

Tôi lờ lớ lơ luôn Vân. Cao lưỡng mỹ vị phô bày trước mắt, bạn bè cho vào mắt làm quái gì nữa? Móng vuốt sói của tôi lại vồ vập tới mấy cuộn mì*.

(*cuộn mì: nguyên tác là ngân ti quyển, giống hình dáng bánh bao, nhưng thực ra người làm phải cắt bột thành sợi dài như mì, sau đó cuốn thành hình bánh bao rồi nướng. – nhóm PR)

Từ đỉnh đầu tôi, giọng nói trẻ con của Bé Bao vang lên, “Mama, Bé Bao Bao cũng muốn ăn ăn!”

Nghe vậy, Tinh và Vân chăm chú nhìn quanh, cố kiếm tìm nơi phát ra giọng nói. Tôi cứng cả người, tôi gần như đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Bé Bao. Mà hình như nó cũng ngủ quên trên đầu tôi tự lúc nào, vậy nên nó mới im lặng suốt từ đầu đến giờ chứ! Tôi vội túm lấy 1 cuộn mì, rút phắt Bé Bao trên đầu xuống đặt lên đùi rồi nhét cái miếng thức ăn còn to hơn cả người nó vào cái miệng nhỏ xíu của Bé Bao. Sau rốt, tôi cho Bé Bao trở vào trong túi. Cuối cùng cũng yên lặng, Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tất nhiên, toàn bộ những việc đó đều thực hiện dưới sự che chắn của chiếc áo choàng. Áo choàng ơi áo choàng, mày đúng là số một trong việc lén lút cho thú cưng ăn và giữ hình tượng nha!

“Kì thật, sao vừa nãy em lại nghe thấy tiếng trẻ con nhỉ?” Tinh cau mày thắc mắc.

Nghe vậy, tôi lập tức cúi đầu, cắm cúi ăn.

Thấy tôi im lặng, Vân và Tinh cũng không làm phiền tôi nữa mà cầm bát lên ăn.

“Là Tiểu Tinh phải không?” Một giọng khó chịu vang đến bên tai tôi. Trời đánh còn tránh miếng ăn đấy biết không hả cái đồ vô duyên kia, dám quấy rầy ông đây ăn cơm? Tôi nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn.

Trời ơi là trời! Quả là một thằng cha chưng diện chuẩn mực, quá kinh điển! Hắn khá giống Phạm ở cái mớ quần áo giáp vàng bạc lóng la lóng lánh, nhưng hắn trông thô tục chứ không có vẻ đẹp thần thánh quý phái của Phạm. Càng kệch cỡm hơn nữa, hắn đội một cái mũ giáp gắn một mớ ngọc ngà sáng lòe lòe, lại còn choàng thêm cái áo choàng đỏ rất nhức mắt. Chỉ có một từ để miêu tả tên này, đó là… quá thô tục!

Lần đầu tôi thấy một tên thô tục trời thua đất chịu, ma chê quỷ hờn như hắn. Ngờ rằng có khi đến cả tôi khoác vào cái bộ đồ vàng bạc lấp lánh tức cười của hắn thì cũng vẫn làm trò cười cho xã hội mất! Thật tiếc, cũng coi là đẹp trai ngời ngời, mỗi tội khoác phải bộ áo đó nên không khác gì thằng dở hơi chơi trội, hầy! Tôi cúi đầu, ăn ngấu nghiến, Cứ nhìn tên đó thêm lúc nữa thì thị giác và vị giác của tôi sẽ bị tổn thương tới mức vô phương cứu chữa mất!

Tinh khó chịu nhìn tên chưng diện thô tục kia. Còn Vân, cậu ta vẫn thản nhiên ăn, nhưng nét mặt có chút khinh bỉ và ánh mắt thì lạnh băng.

“Tiểu Tinh à, em đến ăn ở Trung Hoa Lâu mà sao không báo anh tiếng nào vậy? Anh nghĩ mấy tên phục vụ dốt nát này không biết uy danh bà chủ nên vẫn đòi tiền đấy phải không? Nếu chúng dám, cứ để anh tống cổ đi cho khuất mắt.” Hắn nói, bọn người phía sau liền cười hôi cực kì đê tiện.

Bà chủ? Tinh mở cửa hàng này bao giờ vậy? Trước giờ tôi có nghe nó nói gì đâu? Tôi nghĩ, gặm cái chân gà.

“Hoàng Uy, đừng có nói khoác nữa! Ai là ‘bà chủ’ chỗ này chứ?” Tinh bật dậy, tức tối.

Hoàng Uy*? Tên này không tồi đâu, nhưng với hắn ta thì thật là…Tôi nhồm nhoàm nhai cái bánh khoai môn.

(*Hoàng Uy: có nghĩa đại khái là uy quyền hoàng gia, ý chỉ tôn quý – meomeo)

“Đương nhiên là em, Tiểu Tinh yêu quý. Trung Hoa Lâu là của anh, vậy nên lẽ dĩ nhiên bà xã yêu dấu của anh, là em đó, là bà chủ thôi.” Hoàng Uy liếc mắt đưa tình với Tinh.

Vân cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, “Tinh không phải là bà xã của ngươi, đừng nói hươu nói vượn nữa. Rõ ràng là tên quỷ ám khốn nạn nhà ngươi quấn lấy cô ấy không yên.” Giọng cậu ta rõ là đang phải kiềm chế cơn giận dữ lắm.

Nụ cười kiêu căng hống hách của Hoàng Uy biến mất, hắn nhìn Vân khinh miệt, tôi thấy cứ như kiểu hắn bỗng nhiên hít phải phân chó vậy.

“Tên rác rưởi mày vẫn cố bám lấy Tinh sao? Ông đây đã cảnh báo mày rồi, gặp một lần giết một lần. Mày không hiểu tiếng người hay thích bị đập nát xương hả?”

Ấy? Món mà tên phục vụ đang bê ra kia chẳng phải là món Vằn thắn xào dầu ớt yêu thích của tôi đó sao? Tôi nuốt nước bọt đánh ực, căng mũi hít hà. Món Vằn thắn xào dầu ớt hấp dẫn xinh đẹp quá, lòng tôi dâng tràn vô vàn xúc động, Còn ngoài đó đang xảy ra chuyện gì á? Biết thế quái nào được, bụng tôi đang suy nghĩ giùm cho cái đầu rồi.

“Thì làm sao? Cho dù ngươi giết ta, Tinh vẫn sẽ theo ta, chứ không phải ngươi đâu!” Vân mỉm nụ cười thấy chết không sợ.

Biểu hiện trên gương mặt Hoàng Uy thoáng biến sắc, hắn tức giận gầm lên, “Con mẹ nó, tên chó chết mày chớ có vội hống hách! Để rồi xem, tao đây sẽ nghiền nát nhà mày ra như món ăn này đấy!” Hoàng Uy giật đĩa thức ăn trên tay phục vụ, vứt xuống đất rồi dùng chân di nát.

Tôi nhìn món Vằn thắn xào dầu ớt, vốn tôi sắp được thưởng thức, lại bị tên khác giật mất. Rồi tôi thấy cái màu đỏ quyến rũ đó rơi xuống và hạ cánh giữa đống đĩa vỡ. Đã vậy, 1 bàn chân chết tiệt còn giẫm lên nó, thậm chí còn nghiền nghiền, di di mấy cái nữa. Vậy là Vằn thắn xào dầu ớt của tôi, không may bỏ mạng nơi này, ngọc nát hương tan… Cú sốc lấn áp tâm trí tôi, tôi ngồi ngây ra nhìn vào chỗ đó, nghĩ, Vằn thắn xào dầu ớt của tôi…thế là toi?

“Hừ, đừng nghĩ ta đây dễ bắt nạt, ta có Đại ca đó.” Vân nói, nhìn tôi tự tin.

“Đại ca hả? Hahaha, thì sao nào?” Hoàng Uy khinh bỉ nhìn tôi, cười sằng sặc. Hắn dùng tay ra hiệu và ngay lập tức 5 hay 6 tên tiểu đệ phía sau xoa 2 bàn tay vào nhau và lắc lắc nắm đấm ra chiều sốt ruột, rõ là bọn chúng muốn xông vào choảng tôi lắm rồi. “Mặc dù chẳng có tên Đại ca nào hết, nhưng tiểu đệ thì ta có thừa. Để xem tên Đại ca của các ngươi làm gì được các tiểu đệ của ta đây?”

Mặt Tinh và Vân đều vô cùng khó coi, Tinh lạnh lùng, “Ta cấm ngươi làm hại hai người họ, Hoàng Uy.”

“Tốt thôi, vậy em hãy ngoan ngoãn làm vợ anh, và sau đó, hehehe…” Hoàng Uy bắt đầu cười đê tiện.

Đột nhiên, tôi tung mình nhảy vút lên cao, rồi hạ cánh nhẹ nhàng trên mặt bàn, tôi đưa Hắc Đao chém qua người Hoàng Uy. Ánh sáng lóe lên trên lưỡi đao, tôi nhảy xuống phía sau Hoàng Uy.

“Vô liêm sỉ!” Tôi lạnh lùng nói.

Ngươi phải biết rằng, mỗi món ăn là một thành quả lao động vô cùng cực nhọc và kì công. Không dễ gì chế biến ra 1 đĩa Vằn thắn xào dầu ớt, vậy sao ngươi dám lãng phí thức ăn như vậy hả? Đặc biệt, đó là món ta gọi! Trời không trừng phạt ngươi thì để ta trừng phạt!

Mọi người đều vô cùng sửng sốt, tự hỏi, Cái quái gì vừa diễn ra vậy? Ngay sau đó, cổ Hoàng Uy bất chợt vẹo qua 1 bên. Trước tiên, dòng máu đỏ tươi phun trào thấm xuống cổ, sau đó – khi đám đông còn đang mở to mắt theo dõi – một vòi máu phun thẳng lên trời, đầu của Hoàng Uy cũng bị thác máu đẩy lên. Nó lăn trên sàn vài vòng, rồi thân thể hắn hóa thành trụ sáng bay vút lên trời, để lại trên sàn một vũng máu đỏ ối.

“Sao có thể?” Vân thì thầm, “Hoàng Uy đội mũ và áo giáp cấp cao vậy, lại còn che đậy kín người, sao Đại ca chặt đầu hắn dễ dàng vậy?”

Tôi đau lòng nhìn đống Vằn thắn xào dầu ớt nát bấy trên sàn, tức điên người. Cảm giác trông mong thật lâu, thế mà hy vọng thoáng chốc lại tiêu tan thì thực sự .LÀM. TÔI. ĐIÊN. TIẾT. LÊN. MÀ!!! Tôi chĩa Hắc Đao về phía 5 tên tiểu đệ của Hoàng Uy, rít lên bằng giọng lạnh giá và độc ác, “Mười giây, để biến! Còn không…thì chết!”

Bọn tiểu đệ cứng người. Bọn chúng nhìn tôi bằng ánh mắt vừa không muốn chạy lại cũng chẳng dám lên. Không gã nào nhúc nhích một phân

Tôi lạnh lùng “hừ” một tiếng. Hai chân vừa động, liền lập tức nhảy tới trước mặt Tiểu đệ gần nhất, sử dụng đòn kinh điển “Cửu Đầu Long Thiểm”. Mười chiêu liên kích, đem theo ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, máu tươi đỏ thẫm hoa lệ bay đầy trời thật đẹp mắt. Còn một đao chót, tôi thẳng tay bổ từ trên xuống. Rồi tôi lấy đà nhảy lên, tra đao vào vỏ, nhẹ nhàng ngồi yên vị tại chỗ cũ. Tôi chẳng kịp quay người lại, tên Tiểu đệ đã biến thành cột trụ ánh sáng bay vút lên trời.

Từ đầu đến cuối màn đó, không ai dám nhúc nhích gì. Tôi trở lại chỗ ngồi thì cũng vừa lúc mấy tên Tiểu đệ còn lại chạy trốn tán loạn. Tôi hài lòng cầm đũa bát, tiếp tục gắp lia lịa thức ăn còn trên bàn.

Phải mất hồi lâu, Vân và Tinh mới từ ngây ngốc hồi lại thần trí. Hai người về lại chỗ ngồi, nhưng không đụng đũa mà chỉ mở to mắt nhìn tôi chằm chằm.

Một lúc lâu sau, tôi buông đũa, nói rất nghiêm túc, “Vân, Tinh, Đại ca có chuyện muốn hỏi hai người.”

Vân nuốt nước bọt đánh ực, còn Tinh thì giật thót mình bối rối, “Dạ gì ạ, Đại ca?” Cả hai đồng thanh.

“Anh gọi đĩa Vằn thắn xào dầu ớt khác nha?”

“…”