1/2 Prince

Quyển 7 - Chương 1: Siêu chiến hạm




Trái tim của Du…

Không kịp nghĩ ngợi, tôi lập tức lao tới chỗ Du, nhưng hệ thống chết tiệt đã nhanh hơn tôi. Du nhạt nhòa thành những điểm sáng trắng ngay trước mắt tôi, với nụ cười rạng rỡ trên mặt chứng tỏ anh đã chết không hối hận gì… Còn tôi, cả người tôi đập mạnh xuống mặt đất, trong lòng trào lên cảm giác mãnh liệt muốn khóc…

Du biến mất rồi, Du biến mất rồi, Du đã biến mất thật rồi! Thật chậm rãi, hoảng loạn lan ra trong lòng tôi. Du thực sự đã biến mất rồi sao? Anh sẽ không xuất hiện nữa sao? Vậy, Du luôn cười toe toét, luôn để tôi đánh anh mắng anh, và luôn luôn đứng đằng sau tôi thầm lặng cổ vũ tôi, đã biến mất thật rồi sao?

“Vương Tử, anh ngây người ra làm gì? Lưu Phong vẫn còn ở đây mà,” Tiểu Long Nữ hét khản cả giọng.

Lệ dâng đầy mắt, tôi ôm Tiểu Long Nữ nói, “Tiểu Long Nữ, Du biến mất rồi. Anh phải làm sao đây?”

Tiểu Long Nữ đang trong lòng tôi đột nhiên cứng người. Cô dùng cả hai tay ôm đầu tôi và “crốp” một cái, quay đầu tôi ra nhìn Lưu Phong… Au, có vẻ tôi vừa tiêu mất mấy trăm HP rồi…

Tiểu Long Nữ đánh vần từng chữ, “Em đã bảo, Lưu Phong vẫn còn ở đây. Anh không hiểu em nói gì à?”

“Anh hiểu rồi, anh sẽ báo thù cho Du.” Tôi nhìn Lưu Phong bằng đôi mắt đầy tia máu, “Hắn làm Du biến mất, vậy thì anh phải báo thù cho Du, dù có mất mạng chăng nữa!”

Tôi cảm nhận một cơn đau thốn lên sau gáy và thấy mình nằm quay đơ hôn đất. Trước khi tôi kịp hiểu mô tê thế nào, tôi đã nghe Tiểu Long Nữ bắt đầu mồm năm miệng mười mắng chửi tôi. “Thằng ngốc này! Anh coi lời tôi là gió thổi bên tai à? Vừa mới giải thích là chương trình HD được lập trình là NPC sẽ biến mất ngay khi giết người chơi rồi mà. Lưu Phong vẫn còn đứng sờ sờ nguyên vẹn ở đây mà anh cứ lải nhải về chuyện Du biến mất! Anh không nghe tôi nói gì hết á! Nói chuyện với anh tốn cả nước bọt của tôi, còn kém xây dựng hơn đàn gảy tai trâu.”

Tôi ngẩng đầu, mắt sáng lên đầy vui mừng. Vậy là Du không có biến mất hả? Không được không được, tôi phải xác nhận lại một chút. Tôi lập tức bật kênh PM, vội vã hỏi, “Du, Du, Du! Anh có ở đó không?”

“Tôi đây! Vương Tử, em cẩn thận Lưu Phong nhé, tôi đi gọi mọi người tới giúp đây,” Du lo lắng đáp.

Tôi cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi nghe tiếng anh nói. Tốt quá rồi, Du vẫn còn sống!

“Vương Tử, anh có nghe em nói gì không? Lưu Phong vẫn ở đây đó! Anh tính nằm đó mời hắn tới giết đấy à?” Giọng Tiểu Long Nữ như thể sắp phát điên, vậy nên tôi lập tức nhảy phắt dậy, vung Hắc Đao, và quan sát động tĩnh của Lưu Phong.

“Bình tĩnh đi, Chúa Tể cấm tụi này giết ngươi,” Lưu Phong lạnh lùng nói, “Nếu không ngươi chắc đã chết trên dưới ngàn lần rồi.”

“Tại sao Chúa Tể lại cấm các người giết ta?” Tôi đột nhiên vô cùng tò mò. Thổ Hài trước đây cũng từng nhắc tới là nó sẽ không giết tôi. Giờ Lưu Phong cũng nói ý như vậy, làm tôi có một ý nghĩ kì quái. Có phải Chúa Tể Sinh Mệnh…không muốn giết tôi? Hơn nữa, tôi phải là ngoại lệ duy nhất, bởi Lưu Phong vừa không tiếc tay sát hại Du, nhưng lại không giết tôi, kẻ mới chính là người chọc giận hắn.

“Ta không biết, mệnh lệnh của Chúa Tể là không thể chống lại,” Lưu Phong lạnh lẽo nói.

Tôi nghiêng đầu sang một bên và nghĩ, Ờ ờm, Chúa Tể Sinh Mệnh cấm Lưu Phong giết tôi, và Lưu Phong lại nói hắn không thể trái lệnh Chúa Tể, vậy có nghĩa là tôi làm gì Lưu Phong cũng không giết tôi! Tôi cười ác. Vậy thì do dự làm chi?

“Mi nạp mạng cho ta đi!” Tôi vung Hắc Đao và lao tới Lưu Phong mà không cần nghĩ ngợi gì thêm. Tôi lập tức vung đao chém xuống, định dạy dỗ Lưu Phong một trận ra trò.

Tuy nhiên, Lưu Phong bình tĩnh dễ dàng tránh được đao của tôi. Hắn nhướn một bên mày hỏi, “Mi muốn giết ta?”

“Không vậy thì xài kiếm làm gì nữa? Gãi ngứa cho ngươi?” Tôi hét lên, nhưng Hắc Đao trong tay vẫn không ngừng tấn công. Tôi chém ngang lại bổ dọc, nhưng không một nhát đao nào chạm được vào thân thể như mây trôi nước chảy của Lưu Phong.

“Loài người đúng là tiêu biểu của bọn không biết tự lượng sức!” Lưu Phong khinh thường vung tay nói.

Nghe vậy, tôi tức tới nỗi suýt rút đao chém hắn… Á, mà thực ra là đã đang chém rồi. Nhưng lời Lưu Phong nói cũng không sai. Một mình tôi thì cũng chẳng đủ gãi ngứa cho hắn. Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong óc tôi. Nếu tôi không chạm vào được Lưu Phong, vậy nếu gặp Chúa Tể Sinh Mệnh thì sao?

Tôi dùng sức lắc lắc đầu. Tôi vẫn còn đồng đội! Nếu mọi người tác chiến cùng nhau, chúng tôi nhất định đánh bại được Chúa Tể Sinh Mệnh!

“Vương Tử!”

Tôi nghe thấy giọng Du từ phía sau, cùng tiếng chân của rất nhiều người. Không cần quay lại tôi cũng biết là Du đã ‘quơ người’ tới giúp tôi rồi.

Mặt Lưu Phong sắt lại, hắn nói, “Ta suýt thì quên. Loài người cũng là tiêu biểu của bọn thích ‘ỷ đông hiếp yếu’.”

Tôi hơi bực mình nói, “Này, nhớ dùm là mi cũng là BOSS mà. Game đã thiết lập sẵn là một người đâu thể đánh BOSS một mình. Cái này thì liên quan gì tới loài người với NPC chứ!”

“Á à, đã bắt đầu kiếm cớ rồi.” Lưu Phong làm một vẻ mặt kiểu ‘biết ngay sẽ vậy mà’.

Kẻ này không chỉ đáng đánh hơn cả thằng em tôi và Tiểu Long Nữ gộp lại mà còn ương bướng không khác gì Thiên Tiên. Như vậy lại càng khó giải quyết. Haizz, thật là, Chúa Tể Sinh Mệnh cứ ‘để kệ trâu ăn cỏ’ sao? Đầu tiên thì Thiên Tiên từ chối rời đi. Giờ lại tới Lưu Phong. Có phải hắn coi Vô Ngân Thành là nhà trẻ không?

“Vương Tử, cùng nhau hạ hắn.” Lửa giận bùng cháy trong mắt Du.

Trước khi tôi kịp mở miệng đáp, Lưu Phong đã nói, “Kệ ta đi, mấy người các người yếu tới độ giết thằng nhãi Thiên Tiên cũng không nổi. Mà thôi khỏi lo, ta cũng không định giết các ngươi đâu. Ta đến là để bắt tên phản đồ Thiên Tiên kia về.”

“Mi muốn giết Thiên Tiên?” Tôi có chút khó hiểu hỏi, “Chẳng phải Chúa Tể Sinh Mệnh đã cấm các người giết hại lẫn nhau sao?”

“Ngài đúng là cấm bọn ta giết nhau.” Lưu Phong cười quỷ quyệt nói, “Nhưng Thiên Tiên đã phản bội bọn ta, cũng không thể tính là một trong số bọn ta nữa rồi.”

Thế này căn bản là chả có lí luận gì mà. Cả tôi và Du đều lộ vẻ mặt kì quái.

Vẻ mặt Lưu Phong bỗng nhiên biến chuyển, trở nên cực kì hung dữ. Hắn gần lên dữ tợn và lạnh lùng nói, “Thiên Tiên đâu? Nếu không nói cho ta biết, ta sẽ khiến Vô Ngân Thành chìm trong bể máu.”

Hắn vừa dứt lời, cả tòa lâu đài bắt đầu rung lắc dữ dội. Cuồng phong thét gào, đập vỡ cửa số bốn phía. Gió mạnh tới độ tôi thực sự cảm thấy bản thân phải dùng hết sức để đứng vững.

Ầm! Bàng hoàng, tôi quay đầu lại thì thấy Du và rất nhiều người dân trong Vô Ngân Thành đang bám dính lấy tường, lấy tay chặn cơn gió có thể nói là sắc như dao cạo này.

Thế này thì quá lắm rồi! Tôi phẫn nộ gầm lên, “Ta không biết! Kể cả có biết, ta cũng không đời nào nói cho ngươi.”

“Không đời nào nói gì cho Lưu Phong?”

Tôi khịt mũi lạnh lùng nói, “Đương nhiên là tung tích của Thiên Tiên rồi…” Ể? Giọng này nghe như… tôi quay đầu lại và suýt rụng quai hàm. Thiên Tiên đang cau mày đứng trên ngưỡng cửa. Hắn vung tay lên, biến ra những dải lụa của Thiên Đoạn thay thế cho những cánh cửa sổ bị gió thổi vỡ, chặn cuồng phong lại. Cuối cùng bên trong tòa nhà cũng khôi phục vẻ lặng gió ban đầu.

Vừa nhìn thấy Thiên Tiên, Lưu Phong đã rống lên giận dữ, “Phản đồ! Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Xem ta thay mặt Chúa Tể xóa sổ ngươi đây…”

“À, Lưu Phong. Đã lâu không gặp.” Thiên Tiên như thấy bạn cũ lâu gặp, phấn khởi đi về phía Lưu Phong.

Lưu Phong vấp chân suýt ngã ngửa ra sàn. Hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng và lạnh lẽo cười, “Cuồng Phong Chi Kích!”

Chuông báo động trong lòng tôi réo vang, tôi lập tức nhào về phía Thiên Tiên không hề phòng bị. Khi tôi đẩy Thiên Tiên ra, một lốc gió sắc như dao cạo khoan một lỗ lớn ở khoảng đất Thiên Tiên vừa đứng, gây ra mấy tiếng nổ lớn.

Sau khi quay lại nhìn cái lỗ hổng có thể giúp tôi nhìn suốt từ tầng ba xuống dưới tầng hầm, tôi quả thật giận tới không thể tả, hét lên, “Ngươi quá đáng lắm rồi! Thiên Tiên vẫn là người của phe ngươi. Ngươi muốn giết hắn sao?” Quan trọng hơn là mất bao nhiêu tiền mới sửa được cái lỗ lớn thế này chứ? Vũ Liên đại tẩu nhất định không tha cho tôi!

“Ngươi nói đúng,” Mặt Lưu Phong bỗng nhiên phủ một bóng đen và hắn, vốn không di chuyển nhiều, đột nhiên làm một loạt động tác tay kì quái. Chắc chắn lần này không phải là chiêu bình thường rồi!

“Nhanh lên! Mọi người mau rời khỏi chỗ này!” Tôi giận dữ rống lên. Mọi người đều chạy nhanh hết sức có thể về phía cửa ra vào. Chỉ có mình Du là do dự nhìn tôi, nhưng sau khi tôi một đạp đá bay anh, thì anh ta cũng bay tuốt ra khỏi cửa. Dưới ánh mắt uy hiếp của tôi, cuối cùng anh ta cũng bắt đầu chạy trối chết. Còn Tiểu Long Nữ… tôi khỏi lo cho cô ta, cô nàng đã là người đầu tiên chạy trốn rồi.

Tôi nhìn về phía Lưu Phong vừa kịp lúc thấy được ấn kí kì lạ hắn tạo ra trên tay. Tôi còn thấy cả nụ cười đắc ý trên mặt hắn… Chết cha! Vừa vác Thiên Tiên trên vai, tôi vừa nhằm hướng một trong những cửa sổ vỡ mà nhảy ra ngoài. Mặc dù đang ở trên tầng ba, nhưng tôi vẫn chắc tuyệt chiêu của Lưu Phong đáng sợ hơn nhảy lầu nhiều.

Khi tôi còn đang rơi lửng lơ trên không, tôi nghe một tiếng nổ phát khiếp cùng với đá sỏi bay tứ tung đằng sau tôi. Trọng lực của game thật ác độc, khiến tôi bắt đầu rơi thẳng xuống. Ồ quá tuyệt, có lẽ đống đá này sẽ thuận tiện chôn tôi luôn vừa lúc tôi ngã chết, thành ra mộ cũng chả cần phản xây nữa… Không biết làm gì, tôi đành tự nhạo chính mình.

Ơ này, hình như mình đang ngừng rơi giữa không trung à? Tò mò, tôi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt bình tĩnh và trưởng thành khác thường của Thiên Tiên. Đây thực sự là Thiên Tiên sao? Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Đột nhiên, Thiên Tiên tinh nghịch nháy mắt với tôi và trở lại dáng vẻ Thiên Tiên ngu ngơ mà tuổi tâm hồn chỉ so được với đứa trẻ lên năm.

Cơ thể Thiên Tiên từ từ bay lên, theo sát là cơ thể tôi. Ô này, cảm giác lơ lửng trên không cũng không tồi đâu… Ối trời ơi. Mắt tôi trợn trừng lên khi nhìn thấy tòa lâu đài. Lâu đài Vô Ngân của tôi… Sao giờ chỉ còn một nửa thế này?

Mặt tôi tái đi khi tôi nhìn thấy tòa lâu đài. Một nửa của lâu đài Vô Ngân mà mọi người đã bỏ bao tâm huyết để tạo thành giờ chỉ còn một đống gạch vụn. Bản thiết kế mà Du đã khổ não biết bao để làm ra; bao nhiêu công sức Vũ Liên đại tẩu liều mạng gây quỹ; còn công sức mọi người xây dựng không công, tất cả đã xúc động biết bao lúc lâu đâì cuối cùng cũng hoàn thành… Mọi thứ hỏng hết cả rồi!

Tôi đột nhiên trở nên tĩnh lặng, bình tĩnh đến độ trên mặt không biểu lộ một cảm xúc nào. Có lẽ là bởi vì không cảm xúc nào có thể biểu lộ được… sự phẫn nộ của tôi bấy giờ!

“Lưu Phong, Chúa Tể nhất định sẽ rất giận ngươi đấy,” Thiên Tiên cau mày nhìn Lưu Phong.

Lưu Phong quát lên giận dữ, “Ta không quan tâm, ta đã chướng mắt ngươi lâu lắm rồi. Một kẻ phản bội như ngươi không có quyền làm bạn với chúng ta. Chúa Tể đã trì hoãn trừng phạt ngươi quá lâu rồi.”

“Chúa Tể cấm chúng ta giết hại lẫn nhau, hơn nữa, chúng ta cũng không được phép ngăn Vương Tử tới lục địa Phía Bắc. Ngươi không thể trái lệnh Chúa Tể,” Thiên Tiên thét lên.

Tôi đông cứng cả người hồi lâu. Chúa Tể Sinh Mệnh cấm Tứ Đại Thiên Vương ngăn tôi tới lục địa Phía Bắc sao? Nhưng hắn cử nhiều NPC cài HD như vậy tới đe dọa chúng tôi không được tới lục địa phía Bắc mà! Mọi chuyện rốt cuộc là sao?

“Ta không quan tâm, ta sẽ phá hủy cái chốn chết tiệt này, xé xác ngươi và giết chết Vương Tử!” Mắt Lưu Phong tỏa ra vẻ tàn khốc, tay hắn lại làm một loạt động tác kì quái.

“Thiên Tiên! Mau chặn hắn lại.” Tôi kinh hoảng hét lên. Lâu đài bị tàn phá đã đau lòng lắm rồi. Nếu Vô Ngân Thành tan thành tro bụi, tôi còn mặt mũi nào đối mặt với mọi người?

Thiên Tiên vốn đang lẩm bẩm thần chú triệu hồi quái vật bỗng dừng lại ngơ ngẩn nhìn vào giữa khoảng không. Tôi gấp gáp tới độ túm lấy vai Thiên Tiên điên cuồng lắc.

“Chúa Tể?” Thiên Tiên khó tin phun ra những lời này.

Vẻ kinh hoàng hiện lên trên mặt Lưu Phong. Hắn bối rối nhìn theo ánh mắt Thiên Tiên. Kẻ hắn ta nhìn thấy khiến hắn dùng giọng hoảng sợ tới cực điểm nói, “Sao có thể? Chúa Tể không thể rời Lục địa Phía Bắc mà.”

Lúc này tôi mới nhận ra trên không trung còn một người nữa. Mái tóc dài màu máu của hắn phất phơ trong gió, khuôn mặt tuấn mĩ cùng hình xăm ma thuật trên mắt kia, chỉ trừ ánh mắt không mang đầy mặc cảm thân phận và số phận nữa thì hắn giống y hệt như bức ảnh mà Tiểu Long Nữ từng cho tôi xem.

“Lưu Phong, ngươi đã trái lệnh Chúa Tể,” Chúa Tể Sinh Mệnh nói.

Ơ ơ, sao câu này nghe kì quái vậy… À phải, ai lại dùng đại từ ngôi ba để chỉ chính mình chứ? Có chuyện gì vậy? Tôi vô cùng bối rối.

Lưu Phong nghi ngờ nói, “Ngươi là ai? Ngươi… không phải Chúa Tể.”

“Ta là phân thân của Chúa Tể.” Chúa Tể Sinh Mệnh… à không, phân thân của hắn giải thích, “Chúa Tể Sinh Mệnh có thể theo dõi động tĩnh ở lục địa Trung Tâm thông qua ta.

“Quay về đi, Lưu Phong. Chúa Tể đang rất tức giận,” Phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh vô cảm nói.

“Chúa Tể đang rất tức giận?” Lưu Phong lộ vẻ mặt bối rối nói, “Được, được, ngươi bảo với Chúa Tể là ta sẽ lập tức trở về.”

Trước khi rời đi, Lưu Phong còn hung hăng quay lại lườm Thiên Tiên, nhưng Thiên Tiên chỉ ngây thơ vô tội cười cười và còn vẫy tay tạm biệt Lưu Phong. Lưu Phong tức tới độ suýt xông tới chỗ Thiên Tiên, nhưng cuối cùng chỉ liếc phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh một cái rồi bẽ bàng bỏ đi.

“Ngươi là phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh hả?” Tôi lạnh lùng ngăn phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh chuẩn bị rời đi lại. Hắn ta dừng lại vô cảm nhìn tôi, còn tôi thì lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Tôi chậm rãi nâng bàn tay lên và cong bốn ngón tay lại, chỉ để lại đúng ngón trỏ duỗi thẳng. Tôi chỉ về phía lâu đài Vô Ngân đổ nát rồi dùng giọng vô cùng nghiêm túc nói, “Đền đi!”

“…”

Tôi kích động siết chặt nắm tay, tức tối hét lên, “Sao hả? Định trốn nợ hả? Ngươi có biết xây tòa lâu đài Vô Ngân này mất bao nhiêu tiền không hả?” Tôi không đùa đâu nha; nếu không đòi được tiền sửa chữa lâu đài, ai biết tôi tới được lục địa Phía Bắc mất ngày tháng năm nào? Tôi có lẽ sẽ bị sở Tài chính và sở Xây dựng thái lát ngay khi còn ở lục địa Trung Tâm ấy chứ.

Sau rấtttt nhiều giây sau, phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn đứng im bất động, vẻ mặt không có biểu cảm gì hết. Tôi không khỏi cau mày. Chẳng lẽ Chúa Tể Sinh Mệnh, vị thần của Đệ Nhị Sinh Mệnh lại… có cái phân thân định xù nợ?

Phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn im lặng, nhưng hắn chậm rãi giơ tay phải và chỉ về phía lâu đài Vô Ngân đổ mất một nửa. Hắn lẩm bẩm vài câu chú ngữ nào đó, và kì tích đột nhiên xuất hiện!

Những mảnh đá vụn thực sự chuyển động! Tôi chết lặng người nhìn đá hợp lại tự động dựng thành tường. Những bức tường chuyển động xung quanh rồi hợp với nhau thành phòng ốc. Đáng ngạc nhiên chưa, những mảnh gỗ vụn vụt ghép lại thành bàn ghế hoàn chỉnh trước khi nhảy vào trong phòng tự sắp xếp lại.

Không cần mất nhiều công sức, lâu đài Vô Ngân đã tự mình xây lại như đầu, không có một dấu hiệu đổ nát. Tôi không khỏi nuốt nước bọt tự mơ tưởng, “Sức mạnh tiện lợi ghê. Nếu mình mà có khả năng này, mình nhất định không cần lo lắng chuyện Vũ Liên đại tẩu nuốt sống mình mỗi lần mình làm vỡ cái gì.”

“Thế này đã được chưa? Nếu không còn gì nữa thì ta đi đây,” Phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh nói giọng đều đều.

Tôi lập tức phục hồi tinh thần, hét lớn, “Đợt một chút?”

“Còn gì nữa?” Phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn vô cảm tới đáng bực mình.

Tôi tò mò hỏi, “Ngươi nói Chúa Tể Sinh Mệnh có thể quan sát tất cả mọi chuyện thông qua ngươi à?”

“Mắt của ta cũng là mắt của Chúa Tể Sinh Mệnh.”

“Được, vậy nhìn ta này. Nhớ là cứ nhìn thẳng vào ta, đừng có quay đầu đi.” Tôi điều chỉnh vị trí để chắc chắn là tôi đã đứng ngay trước tầm nhìn của phân thân Chúa Tể Sinh Mệnh, khí thế bức người hét lên, “Chúa Tể Sinh Mệnh, chứ chờ mà xem! Ta, Huyết Yêu Vương Tử nhất định tới lục địa Phía Bắc xử lí ngươi. Ngươi khôn hồn thì ngoan ngoãn rửa cổ sạch sẽ đợi ta đi, nghe thấy chưa?”

“Nghe thấy rồi.” Phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh nhẹ giọng nói, mặt thoáng qua vẻ… dịu dàng ư?

Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, phân thân của Chúa Tể Sinh Mệnh đã quay người đi bay mất. Khi tôi nhìn hắn bay đi, tôi… thật hận bản thân không biết bay… Đợi chút, nếu lúc tôi đến giết hắn Chúa Tể Sinh Mệnh cũng bay thế này, thì làm sao tôi bay theo chém hắn được? Tôi chắc không thể nào nhờ Thiên Tiên chở tôi bay được nhỉ? Kể cả có sử dụng chong chóng tre của Bé Bao để đưa tôi bay lên thì cũng phải dùng một tay bám vào nó. Làm sao tôi giết được Chúa Tể Sinh Mệnh nếu chỉ dùng một tay? Tôi làm gì phải Dương Quá trong Thần Điêu Hiệp Lữ mất một tay mà lại mạnh hơn cơ chứ!

“Vương Tử, em ổn chứ?” Du lo lắng hỏi. Anh nói thêm, “Bọn tôi bị đá đè nên không tới giúp em được. Em không bị thương gì chứ?”

Tôi nghiêng đầu và trả lời chẳng liên quan, “Du, có cách nào khiến người chơi bay được không?”

“Bay?” Du nghi ngờ hỏi lại. Sau đó, người anh rung động mãnh liệt và anh nghiêm túc nói, “Em nói đúng, Vương Tử. Nếu chúng ta không thể bay thì không thể nào đánh thắng được Chúa Tể Sinh Mệnh biết bay. Tôi phải bàn bạc vấn đề này với Tiểu Long Nữ mới được.”

“Hừm, nếu tôi có thể bay…” Tôi hừ lạnh hai tiếng nói, “Để xem con Hỏa Hoàng chết tiệt đó còn dám mang Bé Bao nhà tôi đi chơi trò bay bay.”

“Em không tin được là Chúa Tể Sinh Mệnh lại tạo ra một phân thân giống hệt hắn ta như vậy.” Tiểu Long Nữ bỗng nhiên xen vào nói, “Nguy to rồi. Em thấy chúng ta không thể bí mật đi tới Lục địa Phía Bắc được nữa rồi. Nhất là khi thằng đần nào đó vừa ngoác mồm ra thông báo cho Chúa Tể Sinh Mệnh là sẽ tới giết hắn nữa.”

Tôi cũng cảm thấy hối lỗi một lúc, nhưng tôi nhớ tới Du từng nói Chúa Tể Sinh Mệnh không phải dễ đùa. Đã vậy, lẽ nào hắn ta không biết chúng tôi định tới Lục địa Phía Bắc từ rất lâu về trước rồi sao? Tôi đang định mở miệng để phản bác lí luận củ chuối của Tiểu Long Nữ thì cô nàng đã cướp lời tôi rồi.

Tiểu Long Nữ cười he he nói, “Vương Tử, mặc dù vẫn còn chút thời gian trước khi đi, nhưng anh có muốn xem trước phương tiện di chuyển của chúng ta không?”

Hứng thú của tôi hoàn toàn bị khơi dậy, tôi đáp, “Chúng ta di chuyển bằng gì?”

Tiểu Long Nữ mỉm cười thần bí rồi bỏ lại một câu, “Đi theo em.”

Với đủ độ tò mò để chẹt chết con mèo, tôi đi theo cô. Đương nhiên cái đuôi của tôi, Du, cũng bám theo. Cái đuôi của Tiểu Long Nữ, em trai tôi Phong Vô Tình cũng nhanh chân chạy theo bọn tôi.

Chúng tôi đi rất nhanh, và trước khi chúng tôi kịp nhận ra thì đã đi tới cái hồ ngoài thành phố. Mặc dù từ ’hồ’ nghe có vẻ giống một cái hồ bơi nho nhỏ nơi các mĩ nữ đang tắm tiên thì bị nam chính tình cờ đi qua nhìn trộm, nhưng cái này lại khác. Cái hồ ở phía Bắc Vô Ngân Thành này vô cùng, vô cùng lớn!

Tôi cố gắng mở to mắt nhìn, nhưng dù vậy tôi cũng chỉ loáng thoáng nhìn thấy bờ bên kia mờ trong sương. Vả lại, tôi phải quay cổ tầm 270 độ mới có thể nhìn thấy hai bên bờ trái phải của cái hồ. Nói vậy thôi, vấn đề quan trọng nhất chính là, tôi chẳng nhìn thấy cái khỉ gì ngoài nước cả! Nhóm chúng ta định bơi tới lục địa phía Bắc sao? Vậy thì tôi phải đi mua ngay một bộ bikini… à, quần bơi thôi nhỉ?

Không, việc quan trọng nhất phải là, nếu bơi vượt biển dễ như vậy, thì ai lại trả tiền mua cái vé tàu đắt tới dở hơi của hệ thống chứ? Ai nghĩ tới chuyện đó cũng biết là vô vọng rồi, trừ phi trong Đệ Nhị Sinh Mệnh có tộc tiên cá. Mà kể cả nếu có tộc tiên cá, chẳng lẽ tôi lại phải đầu thai chuyển sang chơi tiên cá sao?

Tôi nhìn mặt hồ lặng như tờ, rồi lại nhìn Du và Vô Tình. Cả hai người đều mang vẻ mặt tò mò, và thế là cả ba chúng tôi cùng nhìn Tiểu Long Nữ – người duy nhất biết sự tình thế nào. Rốt cuộc cô nàng tính bày trò gì đây?

Tiểu Long Nữ lại giở điệu cười “hê hê hê” cực kì buồn nôn của cô nàng rồi, rồi quay mặt về phía hồ hét lớn, “Siêu chiến hạm đa địa hình không, bộ, hải quân – kích hoạt Challenger!”

Cái gì? Siêu chiến hạm đa địa hình không, bộ, hải quân Challenger á? Nhưng… ngẫm ngợi một lúc, tôi hỏi, “Sao có vẻ anh nghe qua cái tên Challenger này rồi nhỉ?”

Du bất lực đáp, “Đó là tên của tàu con thoi đã phát nổ ngay lần phóng đầu tiên trước khi kịp rời bầu khí quyển Trái Đất* đó.”

(*Tàu con thoi đã phát nổ ngay lần phóng đầu tiên…: đây là do Ngự Ngã đã phóng đại. Chiếc Challenger thực sự phát nổ trong chuyến bay lần thứ 10. Trong bản truyện trên mạng, Ngự Ngã không dùng tên Challenger mà sử dụng tên tàu con thoi Apollo 13. Cô đã đổi hết lại thành Challenger trong phần truyện xuất bản. – nhóm PR)

Đúng là một cái tên cực kì xui xẻo! Cũng xui y như đặt tên tàu là “Titanic” vậy. Tôi thở dài và đang định bàn bạc với Tiểu Long Nữ về khả năng đặt tên của cô nàng thì mặt nước hồ vốn bóng loáng như bề quả trứng đột nhiên được phủ bởi rất nhiều lớp sóng. Một vật thể cực kì to lớn nổi lên mặt hồ, gần như nhấn chìm tôi bằng đợt sóng nó tạo ra.

Tôi vừa trợn mắt há mồm nhìn chiến hạm mà tôi nghĩ cả đời chỉ có cơ hội nhìn hình trong tiết quân sự, vừa nuốt nước bọt nghe Tiểu Long Nữ dương dương đắc ý giải thích, “Chiếc Challenger này dài 500 mét và rộng 200 mét; sức chứa lên tới hơn 2000 người. Nó có ba dạng biến hình: tàu ngầm dưới nước, pháo đài di động trên mặt đất và chiến hạm trên không. Về mặt trang bị tấn công, Challenger có một trăm đại bác la-ze, 300 súng máy và một siêu đại bác nguyên tử bắn một phát là đủ hủy thiên diệt địa. Cái này tuyệt đối có ích khi chúng ta tới Lục địa phía Bắc.”

“Hết xảy!” Tôi cảm thán. Đã vậy, chúng tôi cũng không cần lo bị lũ NPC hạ đo ván trước khi tới được Lục địa phía Bắc nữa.

Tiểu Long Nữ đang lấy chiến hạm làm nền để cười độc ác thì tôi chợt nhận ra một số vật thể giống như xúc tu trồi lên khỏi mặt hồ và cuốn chặt lấy chiếc Challenger. Rồi, một cái đầu bạch tuộc khổng lồ xuất hiện. Mắt tôi trợn ngược lên khi tôi chứng kiến con tàu Challenger kêu răng rắc vài tiếng rồi bị con bạch tuộc hoàn toàn cuốn lấy, và như con tàu Titanic huyền thoại được mệnh danh là không thể đắm được đã đắm ngay trong lần ra khơi đầu tiên, chiến hạm vỡ ra làm hai mảnh rồi bắt đầu chìm xuống.

Không, tôi trầm sắc mặt. Ít nhất tàu Titanic rồi ra khơi rồi mới chìm. Tàu Challenger của chúng tôi còn chưa hề thấy mặt biển bao giờ…

“Tiểu Long Nữ, tàu chìm rồi.” Phong Vô Tình run rẩy chỉ về phía hồ.

Tiểu Long Nữ cười hô hố, “Làm sao có thể! Chiếc Challenger là một kiệt tác được chúng tôi khổ tâm tạo thành…”

Có lẽ trông mặt Du không được tươi cho lắm nên Tiểu Long Nữ cũng nghi ngờ quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy phần còn lại của đại bác nguyên tử trôi dạt trên mặt hồ. Sau một cái kéo mạnh của con bạch tuộc khổng lồ, chiếc Challenger cuối cùng cũng mất hút theo bạch tuộc, một đi không trở lại.

Tôi nhìn bóng dáng đã hóa đá của Tiểu Long Nữ, chậm rãi nói, “Anh thấy cứ ngồi thảm bay đi. Chúng ta sẽ chọn từng nhóm sau. Nếu nhét được thì chắc tám người sẽ ngồi vừa thảm bay một lần.

“Sáu người của Phi Thường Đội thêm Dương Quang và Kenshin đã đủ tám người rồi. Còn những người còn lại…” Tôi nhíu mày rồi nhìn em trai. Thằng em mình có chịu bỏ không đi lục địa phía Bắc không nhỉ? Tôi hỏi, “Vô Tình, mày muốn đi lục địa phía Bắc không?”

Phong Vô Tình nhìn tôi, mở miệng ra, đang định nói gì đó thì đột nhiên thằng bé cứng người lại, nhãn cầu như lòi khỏi hốc mắt. Một lần nữa, nó lại run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía sau tôi hét lớn, “Con trai to quá…”

Trai? Tôi sững người một lúc. Tôi nhìn ra đằng sau và quả là thấy một con trai khổng lồ xuất hiện trước mặt mình. Tôi thầm đoán, Có lẽ nào là con trai mà mình quen biết không?

Du đang đứng bên cạnh tôi lộ vẻ mặt bình tĩnh, đang đánh giá cao thấp con trai. Dùng giác quan thứ sáu trăm phần trăm chính xác của tôi, cái đầu chứa đầy kiến thức chuyên ngành về các loại sinh vật khác nhau, khoa học Trái Đất và đại loại thế đang giúp anh ta tìm hiểu về quá trình tiến hóa của con trai này và tìm ra con trai này rốt cuộc là ở giới gì lớp gì bộ gì loài gì* rồi.

(*sắp xếp theo sinh học để phân biệt sinh vật: (từ lớn đến nhỏ): Giới, ngành, lớp, bộ, họ, chi, loài – nhóm PR.)

“A, Chủ nhân của Bánh Bao Nhân Thịt, ta cuối cùng cũng tìm thấy người rồi.” An Thụy đột nhiên mở hai vỏ trai ra để lộ lớp thịt trai trắng hồng mềm mại cực kì ngon mắt kia. Đương nhiên, giữa lớp thịt có hai con mắt rất lớn.

Du và Vô Tình đều cứng người khi thấy con trai nói chuyện. Tuy nhiên, tôi không hề ngạc nhiên. Thay vào đó, tôi còn nâng tay phải, vẫy vẫy nói, “Đã lâu không gặp, An Thụy.”

Tôi nhanh chóng lôi Bé Bao ra khỏi túi để nó và An Thụy ôn chuyện cũ với nhau.

“An Thụy Thụy!” Bé Bao vừa ló đầu ra khỏi túi nhìn thấy An Thụy đã hào hứng nhảy nhót tới cạnh An Thụy. Nó còn nhảy nhót giữa hai phần vỏ trai và dùng ’thịt’ của An Thụy làm đệm nhún.

Thằng em trai đứng cạnh tôi điên cuồng hét lên, “Con trai nói chuyện kìa! Con trai thực sự…”

Du lại còn cau mày lầm bầm, “Từ lúc nào trai cũng có dây thanh quản vậy?”

Lờ lớ lơ hai người gần như hỏng hết tinh thần kia, tôi tiến lên hỏi An Thuy, “An Thụy, sao bạn tự dưng lại tới đây? Chẳng phải bạn nói bạn không muốn ra ngoài sao?”

An Thụy nhẹ giọng nói, “Có kẻ giao sứ mệnh cho ta, ta đành phải ra ngoài thôi.”

“Có kẻ giao sứ mệnh cho bạn?” Tôi vẫn không hiểu nó nói gì, đành hỏi tiếp, “Ai vậy? Kẻ đó nhờ bạn làm gì?”

“Ta không thể nói tên của người đó, nhưng người đó nhờ ta đưa tất cả các cậu tới Lục địa phía Bắc.”

Tôi sững người. An Thụy sẽ đưa chúng tôi tới Lục địa Phía Bắc? Làm cách nào? Chúng tôi sẽ phải ngồi trong vỏ của An Thụy sao? Mặc dù An Thụy khá lớn, nhưng cũng chỉ là lớn so với con trai bình thường thôi. Thực tế, con trai này chỉ cao hơn đầu người một chút. Sau khi đánh giá số lượng thịt của nó, tôi thấy còn chẳng đủ chỗ để lèn người tôi vào. Làm sao nó đưa tất cả chúng tôi tới lục địa Phía Bắc được chứ?

“An Thụy?” Tiểu Long Nữ vốn đang hóa đá hồi lâu chợt kinh ngạc hét lên, “Ngươi là thần thú An Thụy sao?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Tiểu Long Nữ đã chạy lại phía An Thụy hỏi, “Ngươi sẵn lòng đưa bọn ta đi sao?”

Vỏ của An Thụy đập đập vào nhau. Có lẽ là nó gật đầu đó, tôi nghĩ.

“Quá tuyệt!” Tiểu Long Nữ hào hứng cảm thán, “Chúng ta đã có chiến hạm mạnh nhất rồi!”

“Tiểu Long Nữ, dù chiếc Challenger có bị phá hủy, em cũng không cần bi quan tới phát khùng như vậy,” Tôi lắc lắc đầu nói, “Bảo con trai làm chiến hạm có phải quá đáng quá không?”

Tiểu Long Nữ quay mặt ra nhìn tôi, mặt cô nàng không cảm xúc. Bằng tốc độ sao xẹt, cô nàng rút thanh dao găm ra đặt ngay bộ phận chí tử của thôi. Ý không, nói chính xác ra thì nó cũng không phải chí tử. Chỉ là chém một phát là sẽ đau tới độ tôi thà chết còn hơn.

Tôi nhìn xuống bộ phận thực sự cũng không cần thiết lắm nhưng cũng không muốn mất kia. Mặt mày tôi lập tức thay đổi, tôi vô cùng nghiêm túc nói, “Tôi tin Tiểu Long Nữ phải có thâm ý khi gọi con trai là chiến hạm. Sau khi cẩn trọng suy nghĩ, tôi nhận thấy đây là một quyết định vô cùng sáng suốt. Dù sao thì không ai… kể cả NPC, có thể ngờ rằng sát thủ lại trốn trong vỏ trai được!”

Tiểu Long Nữ mím môi rồi cuối cùng cũng hạ vũ khí. Đoạn, cô nàng quay ra nhìn An Thụy như thể nhìn túi Chanel, nói, “Đây không phải là con trai bình thường đâu! Đây là Tàu Ngầm Chiến Đấu Hai Tác Dụng Thủy Bộ Siêu Trai – An Thụy đó!”

“Tôi cũng biết là Thủy chiến rồi, nhưng tôi muốn hỏi em một chuyện,” Phong Vô Tình vẫn chưa hết lạnh lùng khinh khi. Nó nói, “Em đã thấy một con trai chạy trên cạn chưa?”

Tiểu Long Nữ không trả lời câu hỏi của thằng bé, tôi cũng nuốt luôn câu đáp của mình xuống bụng khi chúng tôi nhìn một bóng đen khổng lồ trùm lấy thằng em tôi. Vô Tình, đang bị bóng đen che mất, chỉ biết hé mắt nhìn chủ nhân của bóng đen đè lên người nó đang phẫn nộ quát lên, “Ngươi kì thị loài trai sao?”

Máu tươi chảy trên mặt đất, cùng với tiếng thét thảm thiết của kẻ tử sĩ. Tôi không đành lòng quay mặt đi, nói, “Yên nghỉ nhé, Vô Tình. Chị sẽ nấu thật nhiều trai làm tế phẩm cúng mày.”

Sau khi nghẹn ngào vĩnh biệt hồn nó, tôi quay sang Tiểu Long Nữ nói, “Đừng có úp úp mở mở nữa, nói thử xem An Thụy sẽ đưa chúng ta tới Lục địa phía Bắc như thế nào đi.”

Tiểu Long Nữ vẫy vẫy An Thụy và nó cuối cùng cũng rời cái mớ máu thịt lẫn lộn không phân biệt được vốn là thằng em tôi kia. Sau khi thu mình vào trong, An Thụy đóng hai mảnh vỏ trai lại và dần dần trở nên lớn hơn. Tôi thần tình chết lặng nhìn An Thụy trở nên lớn tới nỗi to gần bằng 1/3 cái hồ. An Thụy hiện giờ không chỉ đủ nhét tôi vào, mà còn dễ dàng chở được mấy trăm người ấy chứ.

Tôi bắt đầu hiểu tại sao An Thụy lại có thể đưa bọn tôi tới Đại lục phía Bắc rồi. Tuy nhiên, tôi chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày tôi bị một con trai nuốt trọn… á nhầm, không phải nuốt, mà là được ’đặt’ vào bên trong bụng nó.

Tôi chỉ hi vọng An Thụy không quá nồng nặc mùi hải sản…