15P, 7H, 6SM Đích Cố Sự Đại Tập

Quyển 2 - Chương 5: Thành thật




.

“Chúng em yêu anh!”

“Em yêu anh!”

“…yêu anh!”

Các cô gái Đài Loan quả nhiên nhiệt tình như lửa. Họ có thể không kiêng nể gì mà hưởng thụ tuổi trẻ như thế, không hề lo lắng ngày hôm sau sẽ bị người ta dùng ngòi bút làm vũ khí công kích thành “nông cạn, ham mê theo đuổi thần tượng mà không biết phấn đấu”. Quả thật so với các cô gái ở đại lục thì hạnh phúc hơn cũng không ít.

Em đi phía sau, nhìn anh rạng rỡ cười với các cô bên trái một chút, lại liếc mắt đưa tình với các cô bên phải một chút. Lúc đầu thấy rất buồn cười, sau đó lại dần dần dấy lên lửa giận không biết ở đâu ra, cuối cùng không nhịn được nữa, đâm anh một câu: “Thưa ngài, ngài còn nhớ được mình họ gì không vậy? Rõ đẹp mặt…”

Không nghĩ đến anh xoay người lại cũng cho em một câu: “Nghe thật thích đó, người ta ít nhất cũng thành thật hơn em.”

“…yêu anh…”

“…”

Giữa những tiếng la hét dồn dập như sóng biển, lời nói kia không hiểu sao lại làm cho em có cảm giác đau đớn. Tự nhủ với chính mình đó chỉ là lời anh đùa vui, nhưng vẫn không có cách nào quên đi ý tứ trách cứ của anh trong đó.

Cảm giác không thoải mái càng lúc càng mãnh liệt, em nhờ người đại diện của anh làm giúp phần việc của mình, rồi vội vàng chạy về trốn trong khách sạn chúng ta ở, thoát đi sự ồn ào náo động làm em hỗn loạn kia.



Em mở tủ lạnh nhỏ trong phòng lấy ra một chai vang đỏ, rót một ly dốc hết vào miệng, nghĩ thầm mình còn cả một đêm dài, lịch trình hôm nay của anh đầy chặt rồi, chưa đến hừng đông thì chưa về được.

Hy vọng đến lúc anh về, em đã uống đủ để có thể “thành thật” một lần với anh.



Đêm sâu dần, sâu đến tối tăm, đến mịt mờ, và cứ thế không ngừng thăm thẳm.*

Thời gian đã trôi qua bao lâu em cũng không biết nữa, chỉ nhớ rõ đột nhiên bị ai đó kéo bật dậy từ trên giường một cách thô bạo. Cố gắng mở đôi mắt lờ đờ vì say nhìn mông lung, vừa lúc thấy anh giận dữ chất vấn: “Vì sao không nói một tiếng đã tự bỏ về? Có biết anh tìm em khắp nơi không hả?”

“Em…em yêu anh…”

Anh trước mắt em lay động không ngừng, làm em nhìn mà đầu phát đau, cho nên em phải giữ mặt anh đứng yên lại, thật nhanh thật nhanh nói ra lời vẫn khắc ghi trong lòng em.

Sau khi nói xong em thấy thật thoải mái, nhiệm vụ đã hoàn thành. Em nghĩ thế và ngây ngô cười, lắc lư đầu lảo đảo đi vòng quanh anh, giống như khoe thành tích mà hỏi: “Sao…hả? Đủ thành thật chưa? Ha ha ha…”

Đột nhiên anh như biến thành sói hoang, túm lấy em mà cắn ngấu nghiến. Ý thức của em từ lúc hoàn thành nhiệm vụ đã quay cuồng lắm rồi, giờ thì hoàn toàn nhũn ra luôn.



Hóa ra, thành thật với anh, cũng không khó khăn nhiều lắm đâu, anh ạ.

Note: *: nguyên tác chỉ có “Đêm thâm, thâm, thâm,…liên tục đích thâm” (đại khái thế) nên câu này mình sửa triệt để đó, nói luôn để hi vọng bạn nào có đọc QT cũng đừng cạp mình vì tội chế nha ^^