2+!

Quyển 1 - Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Tiểu Diêu + Tiểu Vân



Nguyệt Diệp nói chơi như vậy, vốn là Lịch Ương rất xấu hổ nhưng hiện tại lại càng thêm ảo não: bản thân lớn lên lại giống như con gái a; vừa rồi không nghĩ tới là khi quay đầu lại chạm môi với anh trai!

“… Nguyệt Diệp, anh còn muốn chọc em đến khi nào nữa!” Đang ở nhà bếp bận bịu làm cơm trưa Lịch Ương quả thực không dám quay đầu lại, lại…lại không thể nghĩ ra biện pháp cho tiếng cười kia ngừng lại được.

Nguyệt Diệp dưới ánh mặt trời, tay vẫn đặt trên môi cảm thụ nói: “Thì ra môi của Lịch Ương mềm mại như thế a! Thật sự rất giống con gái…”

“Anh…! Ui da!”, ngón út của tay trái truyền đến một trận đau đớn.

“Chuyện gì vậy? Thái rau bị dao cắt trúng tay rồi hả? Nhanh cho anh xem xem.” Nguyệt Diệp bỗng nhiên khẩn trương mà đi vào nhà bếp, cẩn thận cầm ngón tay nhỏ bé bị thương của Lịch Ương, để vào trong nước lạnh.

“A..aaa…” Lịch Ương nhíu mày, không nghĩ tới một vết thương nhỏ vậy mà đau quá.

“Lúc này, nên thể hiện mình là một nam tử hán kiên cường dũng cảm a!” Nguyệt Diệp một bên cổ vũ, một bên lau khô ngón tay trắng nõn của Lịch Ương, lại từ trong hòm thuốc lấy ra băng dán cá nhân, cẩn thận dán lên.

Những động tác chăm sóc liên tiếp được thực hiện một cách thành thục, Lịch Ương cuối cùng bắt lấy cơ hội cố ý chỉ trích nói: “Đều tại anh chê cười em.”

Nguyệt Diệp khẽ giật mình, nheo nheo đôi mắt nhỏ dài…

“A, em, em là nói… Đều là bản thân mình không tốt! Ha ha!” Lịch Ương chỉ lo Nguyệt Diệp nghĩ mình “không biết tốt xấu”!

Nhưng mà Nguyệt Diệp lại —

“Nguyệt Diệp?!” Hành động bất ngờ làm cho Lịch Ương quên luôn việc phải kêu bằng “anh”.

Chỉ thấy ngón út của tay trái, chảy ra chất lỏng màu đỏ.

“Còn tức giận không?” Nguyệt Diệp đối với việc dùng dao tự cắt không cảm thấy chút đau đớn hỏi.

Nhưng là Lịch Ương cảm thấy rất đau lòng nha!

Lo lắng, Lịch Ương nắm lấy tay Nguyệt Diệp ngậm vào trong miệng ngón tay bị chảy máu, lập tức, một mùi máu tràn ra cả miệng…

Môi cùng miệng vết thương tiếp xúc lập tức nóng cả lên…

Nguyệt Diệp kinh ngạc cảm nhận sự đụng chạm với cánh môi mềm mại ấm áp, cái lưỡi trơn ướt linh hoạt mà liếm láp… Lịch Ương đang cúi đầu, lông mi thật dài khẽ rũ xuống, đôi môi hồng nhạt của nó, ôn nhu yếu ớt, ngập ngừng chuyển động đầy đáng yêu… Ôi trời ạ!

Tâm Nguyệt Diệp bắt đầu nóng lên, Lịch Ương đã buông ra.

“Anh Nguyệt Thần nói, nếu để vết thương gặp nước lạnh sẽ rất đau, để vào trong miệng sẽ đỡ hơn nhiều, bởi vì nước bọt cũng có thể khử trùng.”

Khóe miệng hồng nhạt còn lưu máu của hắn, vẻ mặt lại điềm nhiên như không có việc gì, rõ ràng Nguyệt Diệp bị mùi vị kích thích nên hỏi: “Biện pháp này, em đã từng cùng Nguyệt Thần dùng qua?”

Câu trả lời của Lịch Ương cơ hồ khiến hắn tức giận —

“Anh Nguyệt Thần đã cùng em dùng qua biện pháp này a!”

“Từ lúc nào?” Khuôn mặt tái nhợt, tâm tình bất định, con ngươi bén nhọn lạnh lẽo bắt đầu thăm dò Lịch Ương cùng Nguyệt Thần trong lúc đó, đến cuối cùng là có bao nhiêu chuyện hắn còn chưa biết?

Lịch Ương nhíu mày cẩn thận suy nghĩ sau đó, thoáng ngửa mặt lên nói: “Từ lúc em bắt đầu học nấu ăn thì thường xuyên vị đứt tay, mỗi lần như vậy anh Nguyệt Thần đều…”

Còn chưa nói hết, Nguyệt Diệp đã đem nó đẩy về phía sau.

“Có chuyện gì vậy?” Lịch Ương không hiểu.

“Từ nay về sau em đừng làm đồ ăn nữa, cùng lắm thì nhà chúng ta mướn thêm người làm!”

“Rầm –!!!” Canh nóng trên bếp trào ra, một tầng hơi nước trắng bốc lên, phòng bếp trở nên lộn xộn.

Cơm trưa, là siêu cấp “thành phẩm” do tự tay Nguyệt Diệp xuống bếp làm. Lịch Ương không dám nói cái gì nha, Nguyệt Diệp cũng đặc biệt im lặng.



Ăn xong vài món ăn khó nuốt, Nguyệt Diệp nói nhức đầu, phải về phòng nghỉ ngơi.

“anh Nguyệt Diệp, anh vẫn chưa uống thuốc.” Lịch Ương nhắc nhở anh mình.

“Đừng làm phiền anh!”

“Ba~” một tiếng, Nguyệt Diệp đóng cửa phòng lại.