365 Ngày Hôn Nhân

Chương 19




Cổ Dương nhướn mày, cố ý hếch khuôn mặt bị thương lên, máu đã khô lại thành vệt màu nâu sẫm.

"À? Cậu nói thử xem, tính như thế nào?" Lôi Tuấn Vũ bày ra vẻ chăm chú lắng nghe. Tên Cổ

Dương này, đi đến đâu cũng đều là bộ dáng thương nhân! Thân như anh em còn muốn tính toán thế này, nói gì đến bạn bè bình thường.

"Tôi muốn làm bản kế hoạch quảng cáo tuyên truyền tốt nhất cho cậu!" Cổ Dương dõng dạc nói.

Không biết xấu hổ! Công việc thiết kế xây dựng thất bại rồi sao? Còn đến tranh bát cơm của mình? Lôi Tuấn Vũ trong lòng mắng thầm. "Cổ? Cậu đổi nghề?"

"Oh, sao mà lại không chứ! Chỉ cần nhìn cách cậu dùng người là biết khả năng của cậu thế nào rồi! Mình chắc chắn sẽ làm tốt hơn cậu!"

"Năng lực của Kiêu Dương cậu có thể đi tìm hiểu xem, so với Cổ Thị không hề kém!" Lôi Tuấn Vũ kỳ thực là khiêm tốn, Kiêu Dương so với Cổ Thị tính ra phải cao hơn một bậc.

"Đó là do cậu may mắn thôi! Nhìn người của cậu xem! Giúp việc thế nhưng ngay cả chuông cửa cũng đều không nghe thấy, tôi đã bấm bao nhiêu lần cậu có biết không?! Không nghe được còn không nói, cô ta thế nhưng còn lấy bình hoa ném vỡ đầu mình! Đập tan cái bình cũng không quan trọng, cô ta ấy thế còn đưa mình đến buồng vệ sinh lấy tài liệu! Tôi cũng không biết Lôi Tuấn Vũ cậu từ khi nào bắt đầu đem buồng vệ sinh thành phòng làm việc?

Cậu mới có niềm đam mê này sao?!" Cổ Dương nửa cáu kỉnh nửa giận dỗi kể lể. Vừa nói còn vừa chỉ vào Lãnh Tử Tình, đây chính là đầu sỏ gây ra chuyện!

Lãnh Tử Tình cúi đầu giống như một nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, lấy tay chống đỡ khỏi nghiêng mình về phía gần khuôn mặt Cổ Dương, người hơi giật giật tựa hồ đang khóc thút thít. Thế nhưng Lôi Tuấn Vũ nhìn kỹ lại phát hiện cô giống như là đang cười, như thể rất cố gắng để nín cười.

"A? Cổ? Ý của câu là… Đường đường tổng giám đốc của Cổ Thị, nhu đạo 9 đẳng, thân cao mét bảy, đại nam nhân lại bị người phụ nữ trong tay cậu kia làm cho bị thương?" Lôi Tuấn Vũ giọng châm biếm hỏi.

"Này! Cậu có ý gì? Mặt của mình thành cái dạng này, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy à?" Cổ

Dương nghe xong không thấy lọt tai, Lôi Tuấn Vũ đang nói giúp cho người giúp việc sao?

Cậu ta khi nào thì bắt đầu để ý tới cấp dưới như vậy?

"Cổ! Tôi khuyên cậu nên thu lại lời vừa mới nói!" Lôi Tuấn Vũ không khỏi đứng lên, đi về phía Cổ Dương. "Tôi chỉ nhìn thấy, tổng giám đốc tập đoàn Cổ Thị, Cổ Dương cậu đang lôi kéo tay vợ tôi, trên người… vẫn đang mặc áo ngủ…" Nói xong, anh bỏ tay Cổ Dương đang nắm cổ tay Tử Tình ra, ngạc nhiên phát hiện một vòng xanh đậm vết tụ máu, không khỏi cau mày. Nâng cánh tay Lãnh Tử Tình lên, anh cố ý để lộ ra dấu vết ở cổ tay cô:

"Cổ? Nếu không phải là đối với nhân phẩm của cậu trăm phần trăm tín nhiệm, tôi có khi lại hoài nghi, cậu nhìn đến người vợ trẻ trung, xinh đẹp của tôi, nảy sinh tà niệm, đã cố gắng sử dụng bạo lực, mà vợ tôi ra sức phản kháng, dưới tình thế cấp bách đành dùng bình hoa đập vào đầu cậu? Hành động của cô ấy hoàn toàn là để phòng vệ, giải thích như vậy có phải là so với thực tế còn hợp lý hơn?" Trong mắt Lôi Tuấn Vũ thậm chí còn có một tia cảnh cáo hàm xúc.

"Vợ… cậu? Đùa cái gì chứ?!" Cổ Dương sửng sốt không thôi, đầu lưỡi dường như bị dính lại, anh kinh ngạc đánh giá Lãnh Tử Tình từ trên xuống dưới. Cô gái này, là vợ của Vũ? Cậu ta đang nói mớ cái gì?

"Không sai! Ngày hôm qua bọn tôi vừa đi đăng ký. Cậu có muốn xem giấy chứng nhận kết hôn không? Vừa hay tôi ngày nào cũng mang theo bên người!" Lôi Tuấn Vũ lấy từ trong túi áo vét ra giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, đẩy tới. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình… Thật sự kết hôn?! Sửng sốt một lúc lâu sau, Cổ Dương đột nhiên nói: "Cậu bị bệnh thần kinh à?! Giấy chứng nhận kết hôn mà cả ngày mang theo bên người, muốn khoe cái gì?! Không phải là cậu bị kích thích gì chứ?!"