365 Nghề chi Nghiệp Phục Vụ

Chương 4: Đường dây nóng dịch vụ khách hàng




“A lô? A lô?”

“Điện báo Trung Uy xin nghe, đây là bộ phận dịch vụ khách hàng. Nhân viên dịch vụ khách hàng nói bằng giọng điệu “chuyên dùng khi công tác”.

“A lô, tui có hai số điện ở công ty này, hóa đơn tháng này kì lạ sao đó?”

Nghe thấy câu này, nhân viên dịch vụ khách hàng trong lòng có dự cảm loại thông báo qua điện thoại này nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian, không biết mọi người có xem qua đoạn đối thoại chọc cười “Đá trong đầu đá”[1] giữa nhân viên dịch vụ và khách hàng  trước đây vô cùng phổ biến trên internet chưa, trong đó khách hàng đầu dây bên kia cũng nói giống như người đang gọi điện này, tuôn ra một hơi toàn là tiếng Đài Loan.

Nhân viên dịch vụ khách hàng hơi đứng dậy dò xét bốn phía, chung quanh cũng đều là nhân viên dịch vụ khách hàng giống hắn, hơn nữa không ai đanh rảnh miệng, miệng mọi người đều đang mở ra đóng lại không khác gì cá vàng.

Không còn cách nào khác, hắn thân là người ở chính quốc, cũng đành phải tự mình xử lí cuộc điện thoại thông báo này.

“Được, xin hỏi quí danh ngài là?” Phía bên kia truyền đến rất nhiều tạp âm, tám phần là đang cầm điện thoại di động gọi điện ở ngoài đường.

“Hầu Hầu Hầu.”

A? Tên này là gì vậy? Ba chữ nghe giống nhau như đúc không nói, còn rất giống chữ “hầu” kia trong thành ngữ nổi tiếng ca ngợi vẻ đẹp “hầu”[2] tổ.

“Ngại quá, phiền ngài có thể nhắc lại không?”

“Hầu Tổ Hầu.”

Cuối cùng cũng có một chữ nghe không giống rồi… Theo suy đoán thì, phải là họ “Hầu” không?

“Là Hầu tiên sinh phải không ạ? Hầu trong Chư hầu?”

“Đúng rồi, ‘tổ’ trong ‘tổ’ viết, ‘hầu’ trong đạn ‘hầu’.”

Tử trong tử viết, hặc trong đạn hặc, Hầu Tử Hặc, nhân viên dịch vụ khách hàng trong lòng thầm phát âm chính xác tên và chữ đệm của khách, sau đó key in máy tính, lập tức tài liệu hóa đơn của khách hàng này được bắn ra.

“Tốt rồi, tôi đã lấy được số liệu của ngài, xin hỏi ngài cảm thấy chỗ nào… A? Hầu tiên sinh?” Nhân viên dịch vụ khách hàng nói được nửa câu, phía bên kia đầu dây lại truyền đến một tiếng “cheng”, tiếp theo là tạp âm xe cộ lui tới rất lớn, đang cảm thấy kì quái khó hiểu thì phía bên kia mới lại cất tiếng nói.

“Nguy hiểm, nguy hiểm, vòng gấp té đau rồi.”

“Ngài vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại sao? Ngài có lẽ sẽ cảm thấy tôi dài dòng, nhưng mà gần đây thành phố Đài Bắc xử phạt rất nghiêm, đèn đỏ mà không dừng lại sẽ bị chộp ngay.” Tháng trước, nhân viên dịch vụ khách hàng vừa mới bị phạt, tiền thưởng thành tích cống hiến tháng kia đều đem đi nộp hóa đơn phạt hết rồi.

“Không phải, tui lái xe hai bánh của châu Âu mà.”

“Xe máy? Vậy càng nguy hiểm rồi, ngài lái bằng một tay sao?”

Đôi bên nói một kiểu đáp một kiểu, một bên là quốc ngữ chuẩn mực, một bên là tiếng Đài Loan với chút ngữ điệu miền Trung xứ Đài, thật cảm thấy có chút kì diệu, như là hai người không cùng một quốc gia đều dùng ngôn ngữ quốc gia của mình để giao tiếp, nhưng lại vẫn có thể nói chuyện như vậy, không khỏi khiến người nghi ngờ có phải bọn họ ăn “bánh gạo phiên dịch” của Doraemon rồi không.

“Không phải a, tui lái xe bằng hai tay a, một tay thì nguy hiểm lắm.” Xem ra vị Hầu tiên sinh này còn có chút ý thức an toàn giao thông.

“A, vậy là ngài dùng bluetooth.” Cho nên vừa nãy là ống nghe điện thoại rớt xuống?

“Lam nha? Răng của tui đều không phải phải là màu xanh a!”

“…” Nhân viên dịch vụ khách hàng trầm mặc ba giây, lập tức lại lấy mặt nạ khách hàng là thượng đế đeo lên, “Không phải, tôi là nói ngài có phải dùng tai nghe gọi điện thoại hay không.”

“Tui không có dùng ống nghe a, tui quấn chặt nhét bên dây đeo mũ bảo hiểm, như vậy dễ nghe hơn.”

Nhét ở cạnh dây đeo mũ bảo hiểm? Nhân viên dịch vụ khách hàng tưởng tượng ra… Một người mặc áo sơ mi có hoa văn và quần đùi, người lái xe máy trên chân là loại dép lê trắng xanh kinh điển, đội nón bảo hiểm, sau đó là bộ dạng kẹp điện thoại ở bên cạnh nói chuyện…

Du khách người Đài Loan! Người này tuyệt đối là du khách người Đài Loan!

Chỉ có du khách người Đài Loan mới có thể không coi ai ra gì như thế làm những chuyện ngu xuẩn như vậy…

“Quấn vậy đó, tui cảm thấy tiếng nói của bạn rất êm tai…”

Điểm tốt duy nhất của du khách người Đài Loan, nói chuyện rất thẳng thắn.

“Cảm ơn, rất nhiều người cũng nói như vậy.”

Không được, hiện tại không phải lúc nói chuyện, gần đây nhân viên chủ quản kiểm tra rất nghiêm, lại tán gẫu nữa sẽ bị khấu trừ tiền thưởng mất.

“Tôi vừa lấy ra số liệu của ngài rồi, xin hỏi ngài cảm thấy số liệu không đúng chỗ nào?” Nhìn xem một chút hóa đơn tháng này cũng không có biến động quá lớn so với tháng trước a…

“Vậy hóa đơn tháng này so với tháng trước hơn hai ngàn nguyên sao? Tui không có gọi điện nhiều như vậy a.”

“Nhưng mà trên số liệu của ngài báo là hóa đơn của ngài chỉ có một nghìn hai trăm sáu mươi bảy thôi mà?”

“Sao có thể, trên hóa đơn tui ký là hơn ba ngàn lựng!”

“Mời ngài cho tôi số điện thoại được không? Tôi sẽ giúp ngài tra lại một lần nữa.”

“Nê tửu tốc tốc hấp nhất hấp ngẫu lục hấp.”

Nhân viên dịch vụ khách hàng thiếu chút nữa đặt ống nghe xuống đi lấy ráy tay, nhất định là ráy tay nhiều lắm, cho nên mới nghe không rõ như thế này, âm thanh kia cứ dính một chỗ là đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa dãy số không phải có mười số sao? Tại sao giống như thiếu đi vài số.

“Ngại quá, xin ngài nói lại một lần nữa được không?”

“Nê tửu tốc tốc hấp nhất hấp ngẫu lục hấp.”

Xong rồi, cái này là làm lâu quá nên có bệnh nghề nghiệp rồi, lần sau nghỉ ngơi đi kiểm tra thính lực một chút được rồi.

Tuy là nghe không hiểu số điện thoại, nhưng nhân viên dịch vụ khách hàng cũng không phải lính mới, sớm có biện pháp đối phó.

“Ngài có từng đi lính không? Biết lưỡng, tam, tứ không? Có thể phiền ngài dùng cách như thế đọc số điện thoại?” Ở trong quân đội vì sợ một vài con số đọc lẫn lộn lại gây sai lầm lớn, cho nên phát kiến ra một phương cách đọc số khác, mà nhân viên dịch vụ khách hàng cứ nghe không hiểu số điện của phía bên kia như vậy, sẽ lại mời phía bên kia đọc lại lần nữa.

“Từng làm a! A? Bạn làm sao lại biết được phương pháp đọc này? Bạn không thể biết…”

“Trước đây có được bạn bè chỉ bảo, có thể phiền ngài đọc lại một lần nữa không?”

“A,  động câu tốc tốc quải yêu quải ngẫu lục quải câu.” Không chín bốn bốn bảy một bảy năm sáu bảy, nhân viên dịch vụ khách hàng vừa giải mã lời đọc vừa nhập vào, số liệu ra tới vẫn là con số hơn một ngàn mà hắn mới nhìn đến, có phải là vị khách người Đài Loan này nhầm lẫn rồi không?

“Ngại quá, tôi giúp ngài xem xét, kết quả vẫn là một nghìn hai trăm sáu mươi bảy nguyên, ngài có muốn lại nhìn rõ ghi chép một chút không…”

Đột nhiên giữa tai nghe nhân viên dịch vụ khách hàng truyền đến tiếng phanh xe dừng lại chói tai.

“Công ty các bạn có phải là tòa nhà kia ở trên đường Trung Sơn không?”

“Đúng, địa chỉ công ty là số hai trăm đường Trung Sơn.” Nhân viên dịch vụ khách hàng theo phản xạ nói ra địa chỉ công ty, “A? Ngài muốn trực tiếp lại đây sao?”

“Đúng vậy, bạn ở lầu mấy vậy?”

“Bộ phận dịch vụ khách hàng ở tầng năm… Ngài thật sự muốn lại đây?” Thiệt hay giả vậy, người này muốn phóng ngay tới đây sao?

“Giáp mặt cùng kiểm tra lại thuận tiện hơn.” Lúc này vị khách người Đài chợt có chút xấu hổ nói: “Hơn nữa tui rất thích giọng nói của bạn, tui muốn gặp bạn một chút…. Tui lên tới rồi đây!”

Chờ, chờ một chút, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý, không, không phải, là gã ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!

Tôi thật ra là…

Leng keng, đó là âm thanh thang máy mở cửa.

Không thể nào? Nhanh như vậy đã tới rồi?

Nhân viên dịch vụ khách hàng len lén qua ngăn cách giữa các phòng làm việc nhìn cửa thang máy, chỉ là ra tới không phải áo sơ-mi có hoa văn hay là quần đùi, lại càng không mang dép lê trắng xanh, mà một mỹ nam ăn vận âu phục, tay trái cầm bao đựng công văn, tay phải cầm điện thoại di động, nhìn ngang liếc dọc xem ra không cảm thấy gã ta là người vị khách người Đài, bộ dạng lại có chút giống như kiểu mẫu mà hắn ưa thích.

Sau khi nhân viên dịch vụ khách hàng thừa cơ nhìn ngó nhiều một chút yên tâm kéo ghế dựa trở về, nghĩ thầm vị khách người Đài tới gọi Tiểu Mễ sát bên cạnh ứng phó là được rồi.

“Tui muốn tìm người vừa mới cùng tui nói chuyện về thanh toán dịch vụ khách hàng kia.” Tiếng vị khách người Đài lại từ phía trước truyền đến.

“A?” Nhân viên dịch vụ khách hàng không tự giác kêu lên thành tiếng, nhưng tiếng kêu cũng khá lớn.

“A! Tui nghe thấy tiếng rồi!”

Vị khách người Đài tựa hồ nhận ra giọng nói của nhân viên dịch vụ khách hàng, tiếp tục nghe thấy tiếng bước chân cách chỗ ngồi nhân viên dịch vụ khách hàng càng lúc càng gần, một bóng người chợt tiến vào.

“Anh là du khách… A, Hầu tiên sinh?” Người đàn ông trước mắt chính là người đàn ông mặc âu phục vừa mới đi ra từ thang máy.

“Bạn, bạn như thế nào lại là con trai! Tiếng rõ ràng là của con gái a!”

“À, tôi nói được song thanh.” Đây là tài năng bẩm sinh của nhân viên dịch vụ khách hàng, giọng nói có cả giọng nam lẫn nữ, đặc biệt giọng nữ của hắn, vô cùng êm tai dễ nghe, thường động tâm khách hàng gọi điện tới hỏi, lần trước còn có một tên tuyên bố muốn theo đuổi hắn, kết quả chạy tới công ty tìm không ra người.

Tên đó đương nhiên tìm không ra người a, bởi vì hắn ta căn bản không có đi tìm nhân viên dịch vụ khách hàng nam.

“Bình thường tôi nói bằng giọng này.” Giọng nói của nhân viên dịch vụ khách hàng giống như cắt thành song ngữ, thay đổi thất thường, lúc này là giọng nam trung rất phổ biến.

“Quá… quá kì quái đi! Tui tưởng rằng bạn là nữ…” Người đàn ông mặc âu phục như chịu phải đả kích nghiêm trọng lui về sau mấy bước.

Ngươi mới là kì quái, chưa từng thấy người nào âm thanh và diện mạo không hợp nhau như vậy… Bộ dáng ăn mặc âu phục thẳng thớm đẹp trai kết hợp với giọng điệu Đài Loan này, chỉ nghe tiếng ta còn tưởng ngươi là du khách đến từ Đài Loan!

Sau đó, sau khi cẩn thận đối phó với hóa đơn mới phát hiện ra du khách người Đài Loan nhầm lẫn rồi, hóa đơn đó là của một công ty tư nhân khác, du khách người Đài Loan nói là bởi vì gã là doanh nhân, cho nên có tới bảy số điện, hơn nữa các dãy số cũng rất giống nhau, vì vậy mới thường tính sai.

Về phần du khách đến từ Đài Loan và nhân viên dịch vụ khách hàng nói được song thanh tiến triển sau này…

“Này, anh có muốn đi học lớp sửa phát âm không?” Nhân viên dịch vụ khách hàng nằm úp sấp ở trên giường đột nhiên nói ra suy nghĩ.

“Tui? Lớp sửa phát âm? Không cần… Cũng không phải học sinh tiểu học.”

“Nhưng mà anh như vậy thực sự rất không hợp a.” Mỗi lần nhìn thấy gã thì đều phi thường mê muội, nhưng chỉ cần gã mở miệng thì thật kinh khủng, giọng Đài Loan trên khuôn mặt đẹp trai của gã khiến cho nhân viên dịch vụ khách hàng thường cười đến lăn lộn trên mặt đất.

“Đừng.” Vị du khách đến từ Đài Loan vẫn kiên định.

“Được rồi, được rồi, đi đi mà.”

“Đừng có dùng cái giọng đó bức tui!”

“Ừ ừ, đi mà…”

“Đừng thúc tui… Bằng không… Bằng không…”

“Bằng không thì sao?’

“… Bằng không…  tui sẽ đi.”

Gã không thể kháng cự lại giọng nói của hắn, trước đây kết giao cũng chính là vì bị lừa gạt như vậy.




[1] Là đoạn clip này: http://www.youtube.com/watch?v=Gj8WPLuOErY

Hai nhân vật chính là nhân viên trực điện thoại đường dây nóng và khách gọi đến người Đài Loan. Đại khái là hai người nói chuyện không hiểu nhau lắm mà phải dùng những phương thức như là tiếng “thạch” trong từ “thạch đầu” để nói cho đối phương biết đang dùng từ ngữ  gì. Cũng giống như ở Việt Nam nhiều khi người miền Nam không hiểu cách dùng từ của người miền Bắc, miền Trung (và ngược lại); người địa phương này không nghe quen giọng điệu người miền khác. Ở Trung Quốc rộng lớn có rất nhiều phương ngôn. Người Đài Loan khi nói thường dùng pha tạp tiếng phổ thông và tiếng Phúc kiến. Thỉnh thoảng người ta hay lấy những điểm khác biệt ngôn ngữ giữa các vùng ra đùa cho vui, trường hợp này cũng vậy, người Trung Hoa đại lục nói tiếng quan thoại chuẩn nên thấy cách dùng ngôn ngữ khác biệt của người Đài Loan có điểm buồn cười khi cùng giao tiếp.

[2] Ý nói là nghe rất giống chữ “hầu – 猴” có nghĩa là ngồi lom khom, ngồi chồm hổm như con khỉ (Tôn Ngộ Không có các tên gọi là Thạch Hầu (con khỉ nứt từ trong đá ra), Mỹ Hầu Vương (vua khỉ đẹp) và sử dụng “hầu quyền” đều là chữ hầu 猴 này). (Thực ra họ của vị khách là hầu 侯 trong từ chư hầu, có nghĩa là quyền quý).