A ∑(°△°) Lão Đại

Chương 11: Nói tới chuyện ở bên nhau




Quãng đường quay trở về trường học cũng không dài, vì thế hai người quyết định đi bộ về, đối với điều này đều là tự mượn cớ, trong lòng cả hai đều rất rõ ràng.

“Tiểu lộ tử, cậu thích Lâm Trì.” Đây là một câu khẳng định.

Lộ Nhiên sửng sốt, nghĩ đến tâm tình chính mình gần đây nháo nhào thành một đống, nhớ kỹ từng chuyện xảy ra khi ở bên  Lâm Mộ Trì, cũng không nghĩ tới chuyện mình thích người ấy, luôn luôn lấy danh nghĩa “chỉ là một thần tượng mà mình luôn hâm mộ” mà tách biệt, nếu hôm nay không đụng phải người áo trắng kia trên đường, không nghe thấy câu nói của Bánh bao, thì chắc tất cả cảm xúc sẽ lại bị cậu đè nén dưới đáy lòng: “Tôi, tôi không biết, tôi không biết là mình thích anh ấy hay chỉ là ngưỡng mộ anh ấy.”

“Tôi biết Lâm Trì nhiều năm như vậy, tôi hiểu anh ấy, là một người rất ngốc, cũng rất cẩn thận. Có một số việc cậu phải nói rõ cho anh ta hiểu. Nếu không, có khi cả đời anh ta cũng không biết.” Nữ thần  cố gắng khuyên bảo ngốc nghếch, chỉ mong cậu bé ngốc này có thể để thay đổi chàng ngốc kia.

Bánh bao đưa Lộ Nhiên đến dưới lầu ký túc, ôm cậu một cái thật chặt, rồi lại lạch bạch giẫm giày cao gót đi về. Trời tối gió mát, Lộ Nhiên nhìn theo bóng dáng Bánh bao khuất dần, trong lòng thấy rối rắm. Chốc lát sau, Lộ Nhiên thấy bạn cùng phòng của cậu ôm theo một cô bạn gái từ xa đi tới, biết là họ sẽ lưu luyến nhau một hồi, vì vậy cậu tránh mặt, vội vàng lên lầu.

Lộ Nhiên tâm ý phiền loạn tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường giơ tóc trước quạt điện. Qua lâu sau bạn cùng phòng mới trở về, nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của tiểu đội trưởng Lộ Nhiên, nhìn không được khinh bỉ: “Đội trưởng thân ái, thế nào mà lại trưng cái bản mặt này a? Sáng sớm ra ngoài rõ ràng vui phơi phới mà.”

“Đi chết đi, cậu cho là ai cũng như cậu hoa đào tràn lan sao?” Thất tình buồn… Cứ nghĩ đến là cảm thấy đau đầu TUT

“Sách, sách, cậu có biết vì sao tôi nhanh như vậy đã theo đuổi được hoa khôi không, có kế hoạch cả đấy. Người thích cô ấy nhiều lắm lứm, nhưng tôi là người đầu tiên trực tiếp thổ lộ với cô ấy, chính là muốn sớm nói cho cô ấy biết rằng có người thích cô ấy, cứ do dự sớm muộn gì cũng đánh mất người ta…” Bạn cùng phòng vừa chuẩn bị tắm vừa dạy cho Lộ Nhiên một màn lý thuyết tình cảm mà hắn tâm đắc. Lộ Nhiên nghe xong mấy lời này trong đầu lại loạn cào cào, tiếng nước từ trong phòng truyền đến, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Lộ Nhiên nhảy xuống giường, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, ăn mặc mỏng manh tất tưởi chạy ra khỏi cửua, đóng sập cửa một cái thật lớn khiến bạn trong phòng tắm sợ hết hồn.

Tuy biết rằng không nên làm vậy, nhưng, nhưng cậu thực sự rất muốn gặp anh. Lộ Nhiên chạy xuống dưới lầu ký túc xá, còn bị quản kí mắng hai câu, giữa đường còn đụng vào mấy đôi uyên ương đang hẹn hò trở về, nhưng cậu hoàn toàn chẳng quan tâm, một hơi chạy tới trước cửa ký túc của Lâm Mộ Trì. Gõ cửa, không gõ, gõ cửa, không gõ… Cộc cộc cộc, yên tĩnh, cộc cộc cộc, yên tĩnh… Lộ Nhiên thở ra một hơi, sau khi lặp đi lặp lại một động tác, rốt cục cũng bình tĩnh lại phân nửa. Lộ Nhiên lê dép, bám lan can từ lâu ba đi xuống lầu một, rồi lại từ lầu một bò lên lầu ba, rồi lại đi xuống lầu một, ngồi trước bồn hoa nhỏ của tòa nhà mà nghịch nghịch mấy khóm hoa, lại ngồi xổm đếm mấy con kiến, đếm tới một trăm ba mốt, một trăm ba hai con, cậu đặt mông ngồi luôn trước cửa ký túc của Lâm Mộ Trì.

Anh sao vẫn chưa về… Lộ Nhiên dựa vào cửa, trong lòng nghĩ đến ngoại trừ Lâm Mộ Trì cũng chỉ có Lâm Trì, nghĩ tới nghĩ lui đều là thanh âm và hình bóng của người kia, lúc người ấy dạy học, lúc người ấy hát, lúc làm xấu, lúc hâm hâm… A, còn nhớ tới những lúc hai người ở bên nhau…Vò đầu, cậu là đang suy nghĩ cái gì đây…

Trong đầu cậu giờ vô cùng rối loạn, Lộ Nhiên đột nhiên thấy bối rối, chả hiểu sao lại kích động mà chạy tới đây. Thế nhưng, vừa mới nghĩ tới hình ảnh Lâm Mộ Trì với người áo trắng kia quan hệ thân mật, tự nhiên mà trêu chọc nhau, nhìn bọn họ sóng vai ly khai, chỉ chừa lại bóng lưng lạnh lẽo. Nói không chừng… Đây thật sự là – ghen?

Đêm hè có chút mát mẻ, sàn nhà lành lạnh khiến cậu có chút buồn ngủ. Lộ Nhiên ôm gối, đầu dựa vào cửa, ngả đầu một chút, liền nhợt nhạt thiếp đi.

Khi Lâm Mộ Trì quay về đã là gần 0h. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, anh liếc mắt nhìn thấy thân hình cô đơn gầy yếu ngồi tựa trước cửa phòng mình.

Tiểu Nhiên… Trong nội tâm Lâm Mộ Trì đột nhiên sụp đổ, cảm giác như có gì chảy từ trong lòng ra. Anh nhẹ bước tới trước mặt Lộ Nhiên, ôn nhu ôm lấy cậu, cảm giác hạnh phúc rất chân thực.

Lộ Nhiên dụi dụi mắt, khó tin nhìn Lâm Mộ Trì biểu tình ôn nhu mà cũng ngổn ngang trăm mối suy tư.

“Bên ngoài lạnh, vào đi.” Lâm Mộ Trì ôm lấy Lộ Nhiên đi vào phòng.

Hai người ngồi trên giường lớn, chỉ im lặng không nói gì. Lâm Mộ Trì vẫn ôm Lộ Nhiên không buông. Cậu thấp thỏm một lúc, chợt nghe Lâm Mộ Trì nói: “Đan Nặc là bạn của anh, đêm nay trong nhà cậu ta xảy ra chuyện…”

Anh ấy cư nhiên giải thích với mình…

Lâm Mộ Trì tiếp tục nói: “Yên tâm, cậu ta là thẳng, không nên suy nghĩ lung tung.”

Lộ Nhiên cảm thấy囧 ghen tuông bị phát hiện: “Em… Em có nghĩ gì đâu…”

Lâm Mộ Trì nắm lấy hai bả vai cậu kéo ra, nhìn từ trên xuống dưới một phen, tóc tai rối loạn, rõ ràng là vừa mới gội đầu, y phục rộng rãi lộn xộn, rõ ràng là không kịp đổi, trên chân còn có đôi dép xám xịt… Lâm Mộ Trì nắm lấy bàn tay lành lạnh của cậu, mười ngón đan vào nhau, Lộ Nhiên có chút ngập ngừng, những vẫn kiên định nắm chặt.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi đối diện, lại lâm vào trầm mặc, “Bọn họ nói…” Lộ Nhiên nhìn không được mở miệng.

“Anh biết.” Lâm Mộ Trì cúi người, nhẹ nhàng ngăn chặn câu nói của cậu, ngăn chặn hết thảy những suy nghĩ miên man.

Một cái hôn nhẹ, không hề có mảy may vị đạo hôn môi, gần như chỉ là chạm hai bờ môi vào nhau, cũng đủ để những lời nói đều phai màu —–

Anh biết, em thích anh. Anh cũng biết, anh thích em.

Sau đó lại im lặng nhìn nhau.

“A! Thiếu chút nữa quên mất hôm nay anh được mời làm khách quý trong ca hội của Lương tiểu thụ mà! Chết rồi, đã mười hai giờ, thế nào anh cũng bị cậu ta chửi chết.” Một thanh âm oán niệm phá tan giây phút hạnh phúc, luống cuống mở máy tính, vào phòng của Hạ Lương, vừa lúc thấy Hạ Lương đầy trời đầy đất chửi ——

Hạ Lương: Lâm Trì chết tiệt, dám cho tôi leo cây, đi chết đi, đi chết đi… QAQ

Lâm Trì: Khụ khụ, không cố ý tới trễ, cậu vẫn chưa kết thúc à —-

Hạ Lương: Kháo! Cậu rốt cục cũng tới!!! Lão tử đã bị fan của cậu oán niệm chết rồi!!

Lâm Trì: Được rồi, không phải là tôi đã tới rồi sao, bình tĩnh, bình tĩnh… Tôi hát cho cậu một bài nhá. Tiểu Nhiên, chúng ta cùng hát bài lúc chiều đi.

Lộ Nhiên ghé vào phía sau Lâm Mộ Trì, nghe nói như thế liền kinh ngạc: “Hả?”

Chỉ một từ được phát ra cũng khiến quần chúng náo loạn!

“Lâm Trì sama, phía sau có người!! Có JQ!”

“Cầu tiểu thụ cầu tiểu thụ cầu JQ cầu JQ!!”

Lộ Nhiên có điểm ngốc, chỉ có thói quen khi lão đại hát thì làm phụ đề, đâu có nghĩ tới một ngày có thể cùng lão đại song ca…

Lâm Trì không phát hiện ra Lộ Nhiên đang lung túng, còn mở nhạc đêm, mở lyric che đi khung chat —– “Anh không muốn nhìn khung chat, miễn cho đang hát lại cười.”

Nhạc dạo vang lên… Không sai, chính là bài hát ban chiều 《Độ tình (1)》…

[A ~~ A ~~

Cảnh đẹp Tây Hồ tháng ba như trời khắc

Mưa xuân tựa rượu, liễu tựa khói

Hữu duyên ngàn dặm còn gặp lại

Vô duyên đối diện chẳng thấy nhau

Tu hành mười năm được đồng thuyền

Tu hành trăm năm được chung gối]

Lâm Trì hát rất tự nhiên, thậm chí khi hát, nhiều câu còn có chút ý vị, mà Lộ Nhiên thì hoàn toàn lâm vào trạng thái 囧, vì vậy khi nghe, người hát phần nữ có vẻ rụt rẻ, khiến cậu thấp thỏm, không biết có bị quần chúng gào rú hủy đi mỹ âm của lão đại hay không. Cậu cảm thấy thật may mắn khi anh đã che khung chat đi, nếu mà thật sự bị 囧 chết…

[Nếu là tạo hóa ngàn năm

Bạc đầu vẫn chung một chỗ

Nếu là tạo hóa ngàn năm

Bạc đầu vẫn chung một chỗ

A~~]

“Chung một chỗ nha.” Lâm Mộ Trì lấy tay khẽ vuốt mấy sợi tóc rối tung của Lộ Nhiên.

“Vâng.” Lộ Nhiên tiểu thụ cúi đầu rất chi là e thẹn.

Thế nhưng, bọn họ đã quên không đóng mạch ~ Vì vậy —–

“Tôi nghe thấy gì thế này!! Hiện trường thổ lộ a!!!”

“CP mới của Lâm Trì sama a a a a!!”

“Kháo, hóa ra Lâm Trì sama là công!”

“Tôi mãn nguyện rồi a a a! Cư nhiên nghe được hiện trường thổ lộ!!!”

“Thanh âm của tiểu thụ quá đáng yêu, quá dễ thương!! Cầu acc YY của tiểu thụ!!!”

Hạ Lương: Kháo! Lâm Trì chết tiệt cư nhiên ở trước mặt tôi quang minh chính đại thổ lộ! Vậy tôi đây phải làm sao a? *nói nhỏ* Chúc hai người hạnh phúc ﹁_﹁ Ca hội lần sau phải tới bồi thường cho tôi!!

Mà bên kia, tại nhóm “Ngốc” cũng đang ném bom —–

E: Kháo! Là Tiểu lộ tử, là Tiểu lộ tử!

B: Chắc chắn luôn.

A, B, C, D, E: Gian phu gian phu mau ra đây!!

Bánh bao vừa ghé vào trước máy tính, vuốt vuốt cằm, có cảm giác công đức viên mãn.

Bánh bao công đức viên mãn: Các con, ta cuối cùng cũng tìm được bộ kịch thích hợp nhất.

Cuối tháng mười một, một bộ kịch truyền thanh do quần chúng nhân dân nhóm “Ngốc” hợp tác sản xuất với Lâm Trì hoa hoa lệ lệ tuyên bố phát hành, chủ dịch thụ là Đại mã lộ, cùng Lâm Trì vô cùng hợp, nửa giờ sau khi phát kịch, vì bọn họ mở CP, rất nhanh đã bị quần chúng ánh mắt sang như tuyết phát hiện ra Đại mã lộ chính là “Tiểu tự mạc nhà tôi” trong truyền thuyết mà Lâm Trì hay nhắc tới. CP Lâm Lộ nhất thời trở thành CP hot bỏng tay…

Đương nhiên, những điều này… đều là sau này. Còn lúc này đây, Lâm Mộ Trì cùng Lộ Nhiên, hai người lẳng lặng ôm nhau nằm trên giường lớn, cảm nhận hạnh phúc chân thực của đời người.

Hoàn.