A, Này! Tôi Là Nam Thẳng

Chương 32




. Sau khi trở về

Từ sau cái đêm điên cuồng kia, mấy ngày kế tiếp An Dật luôn kiếm cớ trốn tránh Trần Trăn.

Miễn là không phải mấy việc quan trọng cần gặp mặt, còn lại hắn đều lựa chọn né mặt y.

Trần Trăn thấy thái độ lẩn trốn kia của hắn, trái lại không nói gì, mà vẫn giữ thái độ ôn hòa như bình thường.

Chuyến đi New Zealand kết thúc rất nhanh.

An Dật rất vui mừng vì mấy ngày nay vô cùng yên ổn, Trần Trăn không hề cưỡng ép quấy rối gì hắn.

Vì vậy mà dự định muốn từ chức hắn đã chuẩn bị ban đầu, cuối cùng lại do Trần Trăn bớt phóng túng đi không ít nên khiến An Dật phải đấu tranh tư tưởng thật nhiều, rồi cuối cùng vẫn quyết định hiện tại tạm thời không nên quá xúc dộng.

Nói trắng ra, là bởi vì phúc lợi đãi ngộ của công ty quá tốt. Hắn không nỡ.

Hơn một tuần không về nhà, An Dật phát hiện bản thân hắn rất nhung nhớ cái nhà trọ độc thân này.

Mới vừa tra chìa khóa mở cửa, đúng lúc thấy bộ dạng An Vũ đứng ở lối vào có vẻ như muốn đi ra ngoài.

“Tiểu Vũ, em không về nhà?” An Dật rất ngạc nhiên, hắn tưởng trong khoảng thời gian hắn đi công tác, An Vũ đã quay về An gia rồi mới đúng.

An Vũ rõ ràng không ngờ tới An Dật sẽ về nhà lúc này, vẻ mặt cũng rất ngạc nhiên: “Anh, anh về sao không báo trước em một tiếng?”



An Dật uể oải lết tới phòng khách, tùy tiện thả hành lý xuống đất, sau đó vùi người nằm trên sô pha.

Lúc nhìn thấy Plumeria với Tiểu Hắc niềm nở chạy tới bên cạnh hắn, hắn lập tức lên tinh thần giỡn cùng tụi nó.

“À há, Hoa Hoa nhà mình béo lên nè. Tiểu Vũ, em nuôi tụi nó tốt ghê nha ~” An Dật vừa trêu đùa với tụi nó vừa nói.

An Vũ đi vào phòng khách lần nữa: “Tất nhiên rồi, em đâu có giống anh thường xuyên quên cho tụi nó ăn. Em ngày nào cũng cho tụi nó ăn cơm đúng giờ.”

An Dật: “. . . . . . Thật ra không phải anh quên cho tụi nó ăn, mà là anh hay quên mua đồ dự trữ. . . . . .”

An Vũ: “Không phải đều như nhau cả sao? Hửm, vừa rồi hình như anh khó chịu gì đó phải không? Bị ăn hiếp?”

An Dật lập tức phản bác: “Ai dám ăn hiếp anh? !”

An Vũ: “. . . . . .”

Anh cậu luôn như vậy, đến chết vẫn còn mạnh miệng. Bất quá An Vũ cũng chẳng muốn xuyên tạc hắn, phỏng chừng hắn không hài lòng về công việc thôi.

“Đúng rồi, anh.” An Vũ chợt nói, “Hai ngày sau là tiệc sinh nhật của Lý Kiến Phi, ba kêu anh thế chỗ ổng.”

“Anh không đi.” Không do dự chút nào, An Dật lập tức cự tuyệt.

“Vậy chẳng lẽ anh muốn em đi?” An Vũ hời hợt nói, “Không phải anh vẫn luôn muốn em đừng lăn lộn trong những nơi này quá sớm hay sao?”

“. . . . . .” An Dật thở dài một hơi, “Được rồi, anh đi. Em nhớ phải ngoan đó, nếu dám học xấu, thì anh đây sẽ không thừa nhận đứa em trai như em.”

An Vũ: “. . . . . .”

An Dật đứng dậy đi về phòng, An Vũ vội vã lên tiếng: “Anh chưa ăn cơm trưa phải không?”

“Ừm, vừa xuống máy bay liền về đây.” An Dật vừa trả lời vừa đi vào trong.

“Em sẽ chuẩn bị cơm cho anh ~” An Vũ lập tức xung phong nhận việc.

“Anh nhạt miệng, không muốn ăn. Em muốn ra ngoài chơi thì đi đi, để anh một mình.”

“. . . . . .”

Ngày hôm sau, An Dật mang theo tinh thần uể oải tới công ty.

Đối mặt với sự chào đón nhiệt tình của đám đồng nghiệp, hắn cũng chỉ ngoài cười nhưng trong không cười ứng phó cho qua chuyện.

Lưu Hiển Thành lặng lẽ đi tới cạnh Dương Siêu: “Tổ trưởng bị gì vậy? Công ty tăng lương thì không phải nên vui vẻ hay sao?”

Dương Siêu nhún nhún vai: “Ai mà biết? Dạo này tổ trưởng tâm tình bất định, tốt nhất là tụi mình đừng có chọc vô.”

Lưu Hiển Thành: “. . . . . .”

“Về cái case Kim Đình kia”, An Dật vừa cầm tách trà lên vừa nói, “Ý tưởng rất tốt, thế nhưng ban nãy tôi vừa nhận được thông báo của giám đốc, anh ta không chấp nhận.”

“Tại sao chứ? Ý tưởng này đã được chúng ta sàng lọc kỹ càng mới có được mà.” Lưu Hiển Thành không tài nào tin nổi kết quả này.

An Dật thở dài: “Cậu có dám chạy tới hỏi giám đốc không? Anh ta nói không được là không được, chúng ta chỉ có thể suy nghĩ lại từ đầu thôi.”

Dương Siêu: “Tôi thấy giám đốc gần đây có vẻ rất khủng hoảng, có lẽ mấy ngày sắp tới của chúng ta sẽ rất khó sống nha. . . . . .”

An Dật nhìn về phía gã: “Nếu như anh sợ anh ta, thì có thể xin chuyển chỗ làm.”

Dương Siêu: “. . . . . . Tôi sai rồi, tổ trưởng, tôi nhất định sẽ đi theo cậu!”

An Dật: “. . . . . .”

Lục lại toàn bộ hồ sơ liên quan tới dự án Kim Đình, bực bội trong lòng An Dật lại càng rõ ràng hơn.

Mẹ nó, ý tưởng này đã được toàn bộ tổ hắn công nhận là cái tốt nhất. Vậy mà lại không ngờ tới tên Trần Trăn kia vẫn còn có thể moi ra được khuyết điểm.

Càng nghĩ càng đau đầu, mà hình như công ty đã cầm trong tay hơn 300 vạn tiền case Kim Đình này rồi thì phải.

Vậy nên hắn không ngạc nhiên khi lần này Trần Trăn lại kiểm định nghiêm ngặt như vậy, thế nhưng cũng khó cho An Dật không nghĩ tới việc y công báo tư thù.

Không phải không ngó ngàng tới y chỉ hai ba ngày thôi sao, cũng đâu phải hắn không nói với y câu nào, vậy mà còn nhỏ mọn báo thù nguyên cả tổ nghiên cứu sáng tạo của hắn luôn.

Sau khi hội nghị chấm dứt không lâu, thư kí Dương, trợ lý đặc biệt của Trần Trăn đi tới văn phòng của An Dật.

An Dật nhất thời lo lắng trong lòng, chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Kế tiếp thư kí Dương mở miệng nói: “Tổ trưởng An, giám đốc nhắn cậu hai rưỡi chiều tới phòng làm việc của anh ấy.”

An Dật bất đắc dĩ: “Tôi bề bộn nhiều việc, có thể hoãn lại không?”

Thư kí Dương vẻ mặt đáng tiếc: “Ngày mai giám đốc phải đi công tác, hình như anh ấy có chuyện gì đó muốn nói với cậu. Đừng đến trễ.”

An Dật: “. . . . . .”

Vào giờ nghỉ trưa, An Dật cảm thấy cơ thể hắn ngày càng khó chịu.

Ăn cơm mà hoàn toàn không biết mùi vị nó ra sao, đã vậy lại còn kèm theo cơn đau đầu khó hiểu.

Đến khi hắn đi đến trung tâm y tế ở tầng 5 đo nhiệt độ, mới phát hiện bản thân bị sốt nhẹ.

“Nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều, gần đây cậu có hơi làm việc quá độ.” Bác sĩ ân cần dặn dò, “Đừng tưởng mình tuổi còn trẻ mà mặc kệ bản thân. . . . . .”

Cho dù bác sĩ có nói gì thì An Dật cũng hết gật đầu rồi lại gật gật đầu.

Bác sĩ thấy thái độ của hắn ngoan ngoãn như vậy, cũng không tiện nói thêm nữa.

Mở tủ lấy cho hắn vài loại thuốc rồi để hắn đi.

Lúc hắn chuẩn bị đi thang máy quay trở về khu làm việc ở tầng 8, thì phát hiện oan gia ngõ hẹp, lại đụng ngay Trần Trăn đang ở trong thang máy đi lên.

May mắn, trong thang máy không chỉ có một mình Trần Trăn, mà còn thêm một người nữa là Tổng giám đốc Diệp Tử Thông.

Có người ngoài ở đây, An Dật cũng không thể tiếp tục ngó lơ Trần Trăn. Vì vậy lấy thái độ rất miễn cưỡng mở miệng chào: “Chào Diệp tổng, chào giám đốc Trần.”

Diệp Tử Thông vừa nhìn thấy An Dật, vẻ mặt lập tức khó coi: “Thời gian nghỉ sắp hết rồi, cậu còn lề mề ở đây làm gì?”

An Dật mệt mỏi cười cười, giơ túi thuốc trên tay lên: “Diệp tổng, tiểu nhân bị bệnh đi lấy thuốc cũng không được hay sao?”

Diệp Tử Thông: “. . . . . . Nếu khó chịu thì có thể xin nghỉ, Blue Island đâu phải loại công ty vô nhân tính.”

An Dật: “Nếu như tôi biết trước ngày hôm nay sẽ sinh bệnh, thì tôi nhất định sẽ không do dự mà xin nghỉ. Không phiền Diệp tổng ngài phải bận tâm.”

Diệp Tử Thông: “. . . . . .”

Tới lúc này Trần Trăn đứng bên cạnh mới không mặn không nhạt hỏi một câu: “Thấy khó chịu?”

An Dật dời đường nhìn sang nơi khác, không lên tiếng.

Lực chú ý của Diệp Tử Thông bây giờ đã không nằm trên người An Dật nữa, y nói với Trần Trăn đứng bên cạnh: “Chuyến bay vào mười giờ sáng ngày mai, cậu đừng có quên.”

Trần Trăn hừ một tiếng: “Ý thức về thời gian của tôi tốt hơn anh nhiều.”

Diệp Tử Thông: “Có muốn tôi đưa cậu đi không?”

Trần Trăn: “Khỏi, tôi tự lái xe tới.”

Nhìn hai người bọn họ trò chuyện ăn ý như vậy, An Dật lại có chút bực dọc khó hiểu.

“Giám đốc, anh có ý kiến gì hay về cái case Kim Đình kia không?” An Dật không chút khách khí xen vào cuộc nói chuyện giữa bọn họ.

Trần Trăn đáp lời hắn: “Ngày mai tôi phải đi Nhật Bản một chuyến, case này tạm thời giao cho Thu Lâm phụ trách, cậu cứ tìm cô ấy để thảo luận.”

An Dật: “. . . . . .”

Nói chuyện có một lúc, đã lên tới tầng 8.

Khí sắc của An Dật lại càng thêm tệ hại.