A Quick Bite

Chương 6




Lúc Lissianna tỉnh dậy thì trời đã gần trưa. Cô mới ngủ chưa tới năm tiếng, nhưng đã hoàn toàn tỉnh ngủ trong khi bình thường cô phải ngủ cả ngày. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là về món quà sinh nhật của mình.

“Bác sĩ Gregory Hewitt,” Cô lẩm bẩm cái tên thành tiếng. Lissianna biết cô nên vui mừng về món quà đó nhưng thật tình cô thà được nhận anh ta làm bữa tối hơn. Gã giao đồ ăn Trung Quốc không thỏa mãn cô lắm và cô chắc chắn Hewitt có thể lm điều đó tốt hơn. Hơn nữa, cô băn khoăn với việc phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình – vừa hi vọng, vừa sợ hãi nó.

Lissianna bắt đầu sợ máu từ khi cô còn tuổi teen. Cô đã cố tự lý lẽ với mình làm sao để vượt qua nó, nhưng chỉ cần một cái liếc nhìn vào một vật màu đỏ tươi là đủ khiến cô lăn đùng ra ngất xỉu tại chỗ.

Một con ma cà rồng ngất xỉu khi nhìn thấy máu. Còn gì ngu ngốc hơn điều đó nữa không? Đấy là một điểm yếu vô cùng đáng xấu hổ với cô. Mỗi lần cần ‘ăn’, điểm yếu đó của cô lại gật gù cái đầu xấu xí của nó bắt cô phải ‘ăn’ theo cách cổ lỗ sĩ đó.

Hồi còn bé thì nó không phải vấn đề gì lớn lao lắm. Tất cả mọi người đều phải ‘ăn’ theo kiểu ‘ngoài luồng’ như thế. Chỉ tới lúc ngân hàng máu được thành lập thì việc đó mới trở thành gánh nặng của cô. Không phải ngay sau đó. Vì đầu tiên chỉ một vài người trong giới của cô dùng các ngân hàng máu để nuôi sống, trong khi những người khác thích tiếp tục ‘ăn’ theo cách tự nhiên hơn, nhưng khoảng năm chục năm trước, Hội đồng đã ra sắc lệnh rằng tất cả mọi người phải dùng ngân hàng máu. Việc đó an toàn hơn và giúp họ tránh khỏi những bí mật bị lộ không cần thiết.

Tất cả mọi người đã chuyển sang dùng máu đóng túi. Kể cả Lissianna cũng gắng gượng để mẹ mình cắm kim truyền tĩnh mạch cho cô mỗi đêm khi cô đang ngủ. Nó đã khiến cô bị lôi xuống mức bị động phụ thuộc như một đứa trẻ sơ sinh, nhưng có vẻ đó là lựa chọn duy nhất của cô. Không thể đi chữa bệnh kiểu bình thường được. Thử tưởng tượng Lissianna bước vào văn phòng một nhà tâm lý học và thông báo rằng cô là một ma cà rồng với chứng sợ máu mà xem. Không may là cô hoàn toàn phụ thuộc vào chứng sợ hãi đó. Lần đầu tiên cô đi săn không diễn ra tốt đẹp cho lắm, và từ sau đó cô luôn ngất xỉu khi thấy máu. Vậy là đối mặt với hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục đi săn, hoặc là chấp nhận truyền máu vào tĩ mạch. Lissianna chấp nhận điều thứ hai, và mọi việc suôn sẻ diễn ra… cho tới khi cha cô qua đời.

Lissianna bỗng nhiên bối rối với sự thật rằng – trong khi họ vẫn đang tận hưởng cuộc sống dài đằng đẵng này – giống loài của cô vẫn có thể chết. Nếu cha cô đã qua đời, lấy gì đảm bảo là mẹ cô sẽ không vào một ngày nào đó? Nỗi sợ hãi đó đã nhấn chìm cô với nỗi đau bị nhân đôi ; một là vì cô yêu quí mẹ mình và sẽ vô cùng đau đớn khi bà qua đời, và hai là vì cô đang phụ thuộc vào sự nuôi dưỡng của bà như một đứa bé sơ sinh phải bú mẹ trước khi bình sữa trẻ em ra đời.

Nhận thức một cách đau khổ về khả năng bị tổn thương một cách vô cùng dễ dàng của mình, Lissianna đã quyết định đơn giản là cô phải trở nên độc lập hơn và tìm ra cách để tự nuôi dưỡng mình. Có vài trường hợp đặc biệt được miễn trừ với luật lệ ‘Chỉ được dùng máu đóng túi’ dành cho những người mang những chứng bệnh đặc biệt. Như cô chẳng hạn. Thế nên Lissianna đã theo các khóa học về công việc xã hội ở đại học, và rồi nhận một công việc trực đêm ở nhà tế bần trong thành phố. Cô đã nghĩ nơi đó sẽ là nơi cô có thể ‘đi săn’ một cách dễ dàng vì người tới đó với số lượng rất lớn và thay đổi hàng ngày. Cô đã nghĩ cô thật ra thậm chí còn đang giúp đỡ những người cô ‘ăn’. Nó có vẻ như một cuộc trao đổi hoàn toàn công bằng.

Nhưng kế hoạch đó của Lissianna đã dựa trên những cơ sở không hoàn hảo chút nào. Đúng là có nhiều người ở nhà tế bần, nhưng họ không thật sự thay đổi hàng đêm như cô đã nghĩ. Thường thì luôn là cùng những người đó… Và cái sự thật rằng có rất nhiều người tập trung ở nhà tế bần là trở ngại nhiều hơn là may mắn, nó khiến cô khó tìm được người hợp lý và tăng khả năng bị phát hiện hơn.

Vị trí của cô ở nhà tế bần giúp Lissianna có thể làm một cú tợp nhanh chỗ này chỗ kia, nhưng cô chưa khi nào ‘ăn’ được đầy đủ tử tế cả. Hơn thế nữa, những ‘người hiến máu’của cô ở nhà tế bần không phải những người khỏe mạnh gì cho cam. Nhiều người trong số họ ăn uống thất thường hoặc không đủ ăn hoặc ốm yếu, vài người còn nghiện rượu hoặc ma túy. Lissianna cố tránh việc phải ‘dùng’ bọn họ, nhưng đôi khi tình huống và thời gian bị hạn chế không cho phép cô đọc kỹ tâm trí của họ, và cô thường bị tổn thương khi chọn nhầm đối tượng ‘hiến máu’. Và thường thì khi Lissianna ngưng uống máu vì nhận ra dòng máu đó bị ô nhiễm với chất độc nào đó, cũng là lúc quá muộn và cô đã ngà ngà say, hoặc – đã nhiều hơn một lần – say bí tỉ. Đó là những ký ức mà cô không thèm nhấn nhá giữ lại lâu. Mỗi lần như vậy khiến mẹ cô buồn khủng khiếp, và Lissianna cuối cùng cũng chuyển ra sống ở một căn hộ riêng với hi vọng giúp mẹ cô đỡ lo lắng hơn một chút, nhưng cô biết sự thật không Marguerite Argeneau luôn sợ hãi rằng Lissianna sẽ theo bước chân người cha thiếu ý chí của mình và trở nên nghiện rượu. Đó là lý do của món quà sinh nhật này. Mẹ cô đang cố tránh lặp lại thảm kịch trong gia đình mình.

Lissianna hiểu và nhận thức được rõ việc đó, nhưng sau gần hai trăm năm chịu ách nặng nề, cô không hi vọng nhiều lắm vào việc mình vượt qua được nỗi sợ hãi đó, và chính cái ý tưởng phải cố gắng – và rồi thất bại – làm việc đó khiến cô nản chí.

Tuy nhiên có vẻ là cô không có sự lựa chọn nào khác cả, Lissianna thừa nhận điều đó khi cô ngồi dậy và khẽ khàng đứng lên, cố không đánh thức các anh chị em họ của mình. Cô có lẽ nên lên xem liệu bác sĩ Gregory Hewitt có thể làm gì cho cô.

Greg nhìn cái cửa sổ đóng kín rèm thở dài. Chất vải dày đã che chắn toàn bộ ánh sáng không cho lọt vào phòng khiến cho khó mà đoán được giờ giấc hiện tại, nhưng anh ngờ là phải gần trưa rồi, và chắc chắn là thời điểm chín giờ bốn mươi phút sáng qua lâu lắm rồi. Thời điểm chuyến bay của anh dự định cất cánh bay đến Canciln. Greg lỡ chuyến bay rồi.

Cả đống tiền tiêu vào cái vé và chỗ ngồi trống, anh nghĩ một cách chán nản và rồi cứng người lại khi cửa phòng ngủ mở. Anh cảm thấy nhẹ cả người khi thấy Lissianna bước vào và mở miệng định tống khứ những nỗi bức xúc khó chịu rằng sao cô, hay bất cứ ai khác, lâu lên đây ngó chừng anh tới vậy, và rồi anh ngậm luôn miệng lại khi nhận ra cô vẫn đang mặc cái váy ngủ kiểu búp bê màu hồng hồi đêm.

Quả là trớ trêu mà, Greg nghĩ khi sự ‘bức xúc khó chịu’ – cùng với kế hoạch anh dự định sẽ nói gì khi gặp cô – từ từ tan biến khỏi đầu anh như cát chảy qua kẽ tay.

“Chào anh. Anh thức lâu chưa?” Cô hỏi và đóng cửa lại.

“Chưa,” mắt anh nhìn theo cô tới tủ quần áo, rồi Greg nhận ra mình vừa nói gì và sửa lại ngay tắp lự. “Ý tôi là lâu rồi. Tôi không ngủ lại được sau khi các cô rời đi hồi sáng sớm.”

Lissianna sững người lại cùng với cánh cửa tủ đang mở và liếc nhìn anh kinh ngạc. “Anh thức toàn bộ thời gian qua ư? Anh chắc phải mệt lắm.”

Anh nhún vai, hay đúng hơn là cố nhún vai vì ở vị trí của anh điều đó không dễ lắm. “Không hẳn thế. Tôi đoán là tôi đã ngủ khá nhiều từ đầu hồi đêm qua. Sau khi mẹ cô lùa anh em cô xuống nhà bắt đầu buổi tiệc, tôi nằm nghe nhạc một lúc và rồi thiếp đi nhanh chóng. Chắc tôi đã ngủ đủ tám tiếng trước với các anh chị em họ lên ngó tôi hồi sáng sớm nay.”

“À, ờ, thế thì tốt.” Cô quay lại cái tủ, và Greg lại tự do lướt mắt trên người cô. Cô trông thật đáng yêu và gợi cảm cùng lúc trong cái váy ngủ mini màu hồng này. Người phụ nữ này có vóc người đúng như sở thích của anh, có da có thịt và có các đường cong ở chỗ cần phải có. Cô cũng có một đôi chân dài chết người, dài và chắc chắn. Chúng sẽ thật tuyệt vời khi vòng quanh hông anh.

“Bữa tiệc thế nào?” Anh đột ngột hỏi, cố vứt bỏ những suy nghĩ vừa xong về vẻ quyến rũ của cô.

“Cũng được,” Lissianna khẽ nhún vai và liếc qua vai cười với anh đầy gượng gạo và nói thêm như giải thích. “Tiệc sinh nhật mà, rất đông người trong gia đình.”

“À phải.” Anh nói một cách thông cảm, và lại im lặng nhìn cô lục lọi trong tủ quần áo. Thomas nói Lissianna đã chuyển ra ngoài sống từ khi cha cô mất. Anh đoán điều đó nghĩa là đây đã từng là phòng cô khi cô còn ở đây và cô giữ lại đồ đạc ở đây đề phòng những dịp cô ở lại đột ngột, Greg không còn đồ đạc quần áo gì ở nhà mẹ của anh, nhưng anh biết các chị em của anh thì có. Chắc hẳn đấy là một điều đặc trưng của phái nữ.

Lissianna chọn ra một cái quần và áo rồi sang tủ lớn và mở cái ngăn kéo trên cùng. Anh liếc thấy cái gì đó bằng lụa trắng, rồi cô đóng ngăn kéo lại và đi ngang qua phòng tới một cái cửa gần đầu giường. Greg liếc thấy nội thất của một cái phòng tắm màu xanh lơ nhạt và trắng khi cô bước vào trong và đóng cửa lại.

Anh đoán là cô đang thay đồ và cố không tưởng tượng ra lớp ren màu hồng nằm ngoan dưới sàn nhà, để lại cô đứng đó, không mặc gì cả ngoài làn da trắng ngà, và rồi anh nghe thấy tiếng nước chảy nên đoán cô đang tắm. Điều đó cũng nhắc anh là anh đang rất rất cần vào nhà vệ sinh. Anh cần từ lúc còn sớm kia nhưng cố giữ để chờ ai đó, bất kỳ ai đó vào phòng. Đôi khi sự ‘cần thiết’ đó cũng dịu đi và anh có thể tạm thời quên nó đi một chốc, nhưng nó luôn quay lại… như lúc này chẳng hạn.

Nằm lại giường, Greg bắt đầu đếm ngược từ 1000, mỗi lần cách nhau 7 đơn vị (1000, 93, 86,…) để cố tự đánh lạc hướng mình. Tuy nhiên anh vẫn gần như là ‘bùng nổ’ khi Lissianna bước ra khỏi cái phòng tắm giờ mù mịt hơi nước, ăn mặc chỉnh tề nhưng tóc ướt sũng.

Greg mỉm cười nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô. “Cô làm ơn cởi trói cho tôi đi mà.”

Khi Lissianna ngây ra nhìn anh, Greg phớt lờ việc anh đang cần vào toa lét để chụp lấy cơ hội được tự do thay vào đó. Anh nói nhanh. “Nghe này, tôi biết mẹ cô muốn tôi giúp chữa bệnh sợ hãi cho cô, và tôi sẽ hơn là vui mừng nhận công việc đó, nhưng ngay lúc này thì hơi bị bất tiện. Cô thấy đấy, tôi đáng ra đang bay đến Cancun lúc này đây.”

“Đi nghỉ phép.” Anh nói thêm khi thấy cô nhíu mày ngạc nhiên. ”Tôi đã không đi nghỉ đâu cả từ lần cuối cùng với gia đình hồi tôi còn bé xíu. Đầu tiên thì tôi bận học đại học, và rồi thì tôi bận ra trường hành nghề bác sĩ…” Anh hít một hơi sâu và nói với cô. “Tôi phải mất hàng tuần để sắp xếp lại các cuộc hẹn và sắp xếp công việc cho chuyến đi này. Như tôi nói đấy, tôi sẽ rất vui được giúp chữa trị cho cô khi tôi quay lại, nhưng tôi thật sự rất cần kỳ nghỉ này.”

Greg kết thúc bài diễn văn bằng một nụ cười anh hi vọng có thể liệt vào hàng quyến rũ, đầu tự chúc mừng bản thân vì cách chọn từ cẩn thận. Anh đã không nói là anh sẽ tự mình chữa trị cho cô mà nói là anh sẽ giúp chữa trị cho cô. Greg vẫn nghĩ anh không nên tự mình làm việc đó, vì những cảm xúc anh dành cho cô đủ rối rắm để khiến việc đó thất bại.

Để ý thấy sự ngập ngừng trên mặt cô, anh nói thêm. “Nếu cô còn lo lắng về việc tôi đi tố cáo, thì thật ra là tôi không thể làm thế được. Đầu tiên là tự tôi trèo vào thùng xe mẹ cô.” Anh giải thích và ngưng lại khi để ý thấy cách cô lảng mắt ra chỗ khác. Greg có cảm giác trong khi ANH không có khái niệm gì về lý do tại sao anh làm như thế, thì CÔ hoàn toàn hiểu điều đó. Anh định gặng hỏi cô về việc đó, nhưng rồi quyết định là việc đó ít quan trọng hơn việc thuyết phục cô cởi trói cho anh nên tiếp tục lý lẽ của mình.

“Tôi tự trèo vào thùng xe, và điều đó sẽ được ghi lại trong bộ nhớ các máy quay ở bãi đỗ xe bệnh viện. Kể cả khi tôi muốn thế đi chăng nữa, tôi sẽ chẳng thể nào khẳng định là tôi bị bắt cóc cả. Cảnh sát sẽ cười vào mũi tôi rồi đá đít tôi ra khỏi đồn cảnh sát ấy chứ.”

“Đã vậy tôi còn – vì những lý do nào đó mà tôi không hiểu nổi – bước thẳng lên đây và nằm xuống giường cho Marguerite trói tôi lại nữa chứ.” Anh lại để ý thấy mắt cô lại lảng đi chỗ khác một cách tội lỗi thêm lần nữa. Greg nhíu mày trước khi nói tiếp. “Thế nên, điều duy nhất tôi có thể tố cáo là không ai chịu cởi trói cho tôi khi tôi muốn được thả ra. Và làm sao tôi có thể nói điều đó với cảnh sát cơ chứ? Họ sẽ nghĩ đây hẳn là một trò chơi tình dục nào đó đang đi quá xa khỏi những gì tôi dự định, rằng tôi đã lỡ chuyến bay nên muốn gỡ gạc lại món bồi thường bằng cách kiện cáo.”

“Thậm chí tôi không thể đưa cho họ tên tuổi địa chỉ của gia đình cô.” Anh lắc đầu. “Tôi hoàn toàn không định đi kiện cáo ai cả. Tôi hiểu rằng Marguerite, cũng như những người thân khác của cô chỉ muốn cô được chữa bệnh, và tôi rất ấn tượng khi họ chăm lo cho cô nhiều thế. Tôi sẽ rất vui lòng sắp xếp buổi trị liệu cho cô khi tôi từ Cancun về. Thật tình, tôi chỉ muốn được thả ra bây giờ thôi.”

Anh ngưng lại rồi đầu hàng sự đòi hỏi của bàng quang và nói thêm. “Và trong khi cô suy nghĩ về điều đó, tôi sẽ rất biết ơn nếu cô cởi trói cho tôi ít nhất để tôi vào toilet. Tôi bị nằm đây từ tối qua và tôi thật sự rất rất cần dùng nó.”

“Ôi trời !” Lissianna thốt lên sợ hãi – và anh nhẹ cả người – khi cô chạy đến loay hoay cởi trói cho anh. Cô bắt đầu cởi từ chân phải anh trước và vừa kịp tháo nó ra khi cánh cửa phòng ngủ lại mở toang.

“Em đây rồi !”

Greg gần như chửi thề ra miệng khi cô chị họ Elspeth của cô ào vào phòng. Nếu cô ta chỉ cần vào chậm vài phút nữa thôi… Ánh mắt anh hướng về Lissianna và anh thở dài khi thấy vẻ biết lỗi của cô khi cô đứng thẳng dậy.

“Chị thức dậy và em thì biến đâu mất.” Elspeth nói với vẻ lo lắng trên mặt. “Khi chị không thể tìm thấy em dưới nhà, chị nghĩ ra là phải tìm trên này. Em không ngủ được sao?”

“Em ngủ ngon lành.” Lissianna trấn an cô chị họ và nói tiếp. “Ừhm, em đúng là đã ngủ ngon phần lớn buổi sáng nhưng em thức giấc lúc trưa. Em biết ngay là mình sẽ không ngủ lại được nên em lên đây lấy quần áo thay ấy mà.”

“Chắc là đội quân dọn nhà đánh thức em dậy.” Elspeth đoán.

Lissianna nhướng mắt ngạc nhiên. “Họ tới rồi ư? Em có thấy ai trong nhà đâu?”

“Chắc họ nghỉ tay ăn trưa thôi. Chị gặp vài ba người trên đường lên đây mà. Họ vừa bắt tay vào việc tiếp tục dọn dẹp đống bừa bộn sau buổi tiệc đêm qua.” Elspeth gửi cho Greg một nụ cười. “Chào anh. Anh ngủ ngon chứ?”

“Anh ta không ngủ lại được sau khi chúng ta đánh thức anh ta dậy.”

Lissianna trả lời nhưng cô gái kia không lắng nghe cô. Cô ta nhìn chằm chằm vào cái dây lỏng lẻo đang nằm cạnh gót chân anh

Cô quay sang Lissianna thú vị hỏi. “Em đang làm gì thế?”

Lissianna ngập ngừng rồi nhỏ nhẹ nói. “Anh ta cần dùng phòng tắm.”

“Ừhm, em đâu thể làm thế được.” Elspeth nói ngay. “Nhỡ anh ta trèo ra cửa sổ nhà tắm và chuồn mất thì sao? Dì Marguerite sẽ nổi khùng lên cho xem.”

“Em biết. Nhưng mà…” Lissianna cắn môi và bật thốt. “Chị có biết đáng ra anh ta phải đang bay tới Mexico sáng nay để nghỉ phép một tuần không?”

“Thế là rõ rồi còn gì.” Câu nhận xét này do Mirabeau nói khi cô bước vào do Elspeth để cửa mở. Cô vừa bước ngang qua phòng vừa nói thêm. “Mẹ của em thật là một người thông minh. Không ai sẽ thắc mắc việc anh ta vắng mặt nếu anh ta được cho là đang đi nghỉ phép.”

“Ừhm.” Lissianna trông không vui lắm. ”Em tự hỏi liệu đúng là mẹ em đã cấy ý nghĩ vào đầu anh ta để đặt vé cho chuyến đi, hay đấy chỉ là một cú may mắn của bà ấy khi anh ta đã đặt chuyến trước rồi.”

Greg chớp mắt ngạc nhiên với cái ý tưởng đó. Anh đã đặt chỗ chuyến đi này từ hàng tháng trước và chắc chắn đó chỉ là Marguerite đã gặp may thôi. Trước khi anh có thể nói ra lời điều đó, Jeanne Louise dẫn hai chị em sinh đôi vào phòng và hỏi. “Mọi người làm gì trên này thế?”

“Chị đoán là Thomas cũng đang lên đây phải không?” Lissianna nói vẻ cam chịu khi hai cô sinh đôi vẫy tay chào Greg vui vẻ.

“Em đoán đúng rồi đấy.” Thomas đang ngáp dài và vươn vai khi anh bước vào phòng. ”Ai ngủ nổi với đống om sòm dưới nhà cơ chứ?”

“Họ vừa bắt đầu hút bụi hành lang ngoài phòng khách.” Jeanne Louise giải thích. “Nên làm chúng em thức giấc.”

“Thế chúng ta làm gì trên này nào?”

“Lissi đang định cởi trói cho Greg.” Elspeth thông báo.

Lissianna quắc mắt với cô chị họ khi những người khác quay sang cô với vẻ hãi hùng.

“Chị có nghĩ thế là thông minh không?” Jeanne Louise lo lắng hỏi.

“Chị không thể làm thế được !” Juli há hốc miệng. “Anh ta được mang đến để chữa bệnh cho chị kia mà. Anh ta không thể đi đâu cả cho tới khi làm xong việc đó.” Những người còn lại gật đầu đồng tình với cô.

“Thế… thì sao nào?” Lissianna hỏi. “Chúng ta cứ việc giữ anh ta ở đây trái với ý muốn của anh ta sao? Anh ta khó lòng mà còn muốn chữa bệnh cho chị khi còn đang bị trói gô như thế này.” Cô giải thích, và bảy cặp mắt quay lại chăm chú nhìn anh.

Greg cố gắng không cau mày, nhưng nhu cầu vào phòng tắm của anh đang bức thiết một cách đau đớn.

Lissianna quay sang cổ tay anh tiếp tục cởi trói. “Sự thật là người đàn ông này đáng ra phải đang trên đường đến Cancun cho kỳ nghỉ phép đầu tiên trong hàng năm trời và hoàn toàn không vui khi bị giữ lại ở đây chút nào.”

“Ít nhất em cũng nên đợi tới lúc dì Marguerite dậy và nói chuyện với dì ấy về việc đó chứ?” Elspeth hỏi nhưng Greg nhẹ người khi thấy Lissianna lắc đầu.

“Không, mẹ em dậy thì đã tới giờ ăn tối rồi.”

“Thì sao?” Mirabeau hỏi.

“Thì tới lúc đó sẽ quá muộn để anh ta có thể bắt chuyến bay cuối cùng đu Cancun hôm nay chứ sao.” Cô chỉ ra. “Thôi nào mọi người, anh ta đã hứa sẽ giúp em khi anh ta về. Em đã chịu cái chứng sợ hãi này cả đời rồi, thêm một tuần nữa thì có khác gì đâu… kể cả khi anh ta có thể chữa được nó.” Cô thêm vào một cách ngần ngại.

Greg nhíu mày khi thấy cô thiếu lòng tin đến thế. Anh được coi là một trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực đó. Nếu ai đó có thể giúp cô thì hẳn phải là anh. (kiêu !)

“Ôi chị chắc chắn anh ta có thể mà,” Elspeth nói nhanh. “Anh ta sẽ giúp em đánh bại nó, Lissi ạ, rồi em sẽ có thể ăn uống như những người khác thôi.”

“Nhỡ anh ta đi gặp cảnh sát thì sao?” Jeanne Louise bất thần hỏi.

“Anh ta sẽ không đến đó đâu. Anh ta tự trèo vào thùng xe và điều đó sẽ thể hiện trong các máy quay đặt trong bãi đỗ xe.” Lissianna nói, sử dụng lý lẽ của anh.

“Nhưng mà…” Jeanne Louise lại tiếp.

“Em sẽ cởi trói và đưa anh ta về nhà.” Lissianna cứng rắn nói và rồi chống tay vào hông quay lại đ mặt với các anh chị em họ của mình. “Các người có thể sẽ muốn xuống nhà trong lúc đó để tránh bị liên lụy và phiền phức đấy.”

Greg nín thở khi đám họ hàng trao đổi vài cái nhìn đầy ý nghĩa, và rồi nhắm nghiền mắt lại khi hi vọng bắt đầu nhen nhóm trong anh vào lúc Jeanne Louise cất tiếng. “Ừhm, nếu chị quyết tâm thả anh ta ra, em sẽ giúp.”

“Chúng ta sẽ giúp.” Elspeth chỉnh lại, và rồi lại thêm một tràng gật đầu nữa.

Lissianna cười yếu ớt. “Em không cần giúp đỡ.”

“Chắc chắn là có đấy.” Thomas phản bác lại. “Đầu tiên em cần người lái xe, tiếp đến, điều đó sẽ giúp em có thêm đồng minh chịu mắng. Càng nhiều người dính vào thì em càng gặp ít rắc rối. Tin anh đi.”

“Thật tình Thomas à, anh thật sự có tài trong việc tránh gặp rắc rối đấy.” Jeanne Louise trông rất ngạc nhiên. Greg cũng ngạc nhiên chẳng kém.

“Thật tuyệt vời, các anh chị em của tôi, thật đấy.” Lissianna nói. “Nhưng mọi người không cần phải…”

“Em cũng vậy.” Elspeth chỉ ra. “Nhưng nếu em làm, mọi người cũng sẽ làm.”

“Một người vì mọi người, và mọi người vì một người hả?” Lissianna hỏi với một sự thú vị nhẹ nhàng, và Greg thở phào khi cô bỏ cuộc. “Được rồi, nhưng nếu mọi người cùng đi, thì quý vị tốt hơn là nên đi mặc đồ tử tế chút xíu.”

Greg chớp mắt ngạc nhiên lần nữa khi bất thần nhận ra rằng mọi người, trừ Lissianna, vẫn đang mặc đồ ngủ. Hài thật, anh đã không để ý thấy điều đó khi mọi người bước vào. Đáng ra anh phải để ý thấy chứ nhỉ. Có cả đống da thịt núi đồi lộ lộ trong phòng nãy giờ, nhưng trong lúc anh chú ý thấy cái váy búp bê thiếu vải của Lissianna ngay khi cô bước vào, anh hoàn toàn không chú ý xem những người khác mặc gì khi họ ào vào. Chuyện này có vẻ đáng ngại đây.

“Bọn chị sẽ đi thay đồ rồi quay lại với các em sau nhé.” Mirabeau nói.

“Không cần đâu. Chúng em sẽ gặp mọi người dưới nhà sau khi em cởi trói cho Greg xong.” Lissianna phản đối nhưng Mirabeau lắc đầu.

“Em quên những người dọn nhà rồi sao? Họ có thể ton hót với Marguerite bất kỳ lúc nào.” Cô giải thích. “Sẽ tốt hơn nếu tụi chị quay lại để giúp anh ta lẻn ra ngoài.”

“Ôi trò này vui đây.” Juli háo hức nói khi cô rảo bước ra cửa với Vicki đi sau sát gót.

“Chúng ta có nhắng nhít thế bao giờ đâu cơ chứ !” Jeanne Louise ta thán khi những người còn lại theo chân họ.

Lissianna lắc đầu, và quay lại giường. Cô đang mỉm cười, Greg để ý, và điều đó cũng khiến anh mỉm cười, và rồi anh hắng giọng hỏi. “Cô có thể cởi nhanh cho tôi không? Tôi thật sự cần đi toalet.”

“Ôi !” Anh nhẹ người khi Lissianna nhanh nhẹn cúi xuống tiếp tục công việc.

Anh nhìn cô tháo dây ở cổ tay anh, ánh mắt trượt dần lên cái áo lụa trắng cô vừa thay, rồi xuống chiếc quần vải đen. Cô trông thật ngon mắt. Không ngon mắt bằng lúc mặc cái váy ngủ búp bê, nhưng đủ ngon mắt để khiến ‘mối bức xúc’ của anh trỗi dậy.

“Thế chứng bệnh của cô là gì vậy?” Anh bất thần hỏi, khi cô cởi trói xong cổ tay đầu tiên và quay đi bước vòng sang bên kia giường.

“Anh vẫn chưa biết à?” Lissianna ngạc nhiên khi cô bước sang bên kia để tháo dây cho những phần thân thể cuối cùng đang bị trói vào giường.

“Chưa.” Anh nhìn cô loay hoay với cái nút dây quanh cổ tay trái mình. Cô có những ngón tay dài thanh mảnh của một nghệ sĩ đàn dương cầm, đẹp tuyệt và đầy duyên dáng.

“Ồ,” Cô nhăn nó, và thú nhận một cách khổ sở. “Tôi bị chứng sợ máu.”

“Chứng sợ máu ư?” Greg chậm chạp lặp lai, tâm trí anh quay cuồng. Cô ta bị chứng sợ máu ư? Anh bị bắt cóc để chữa trị chứng sợ máu ư?

Phải rồi, anh tự thừa nhận, anh không bị bắt cóc, nhưng anh bị trói lại, và được thông tin là họ muốn anh giúp chữa cho cô một chứng sợ hãi có ảnh hưởng to tát đến cuộc sống. Thomas đã nói nó giống như là anh ngất xỉu khi nhìn thấy thức ăn vậy. Greg đã cố hiểu điều đó một cách hình tượng, nhưng nó lại chả liên quan gì đến thức ăn cả. Cô gái này ngất xỉu khi nhìn thấy MÁU, thề có Chúa ! Hàng triệu người bị chứng sợ máu mà vẫn sống hoàn toàn bình thường đấy thôi.

Lạy Chúa ! Anh ngồi đó và nhớ lại cả đống những lời năn nỉ ỉ ôi đầy cảm động mà gia đình cô nói với anh, mỗi người đều lần lượt lẻn vào phòng để kể với anh là Lissianna cần anh nhiều thế nào, chứng của cô gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới cô ra sao…

Giờ thì anh điên rồi đây. Greg có thể hiểu được nếu cô bị sợ nhện chẳng hạn, hay nếu cô có chứng sợ hãi nào khác khiến cô không thể sống một cuộc sống bình thường được ! Chúa ơi, thậm chí sợ mạng nhện cùng còn khiến anh thông cảm hơn ấy chứ. Nhện thì ở đâu chẳng có… nhưng còn sợ máu thì… Máu me có phải là thứ ngày nào tuần nào người ta cũng gặp đâu. Nó khó mà ảnh hưởng lớn đến cuộc sống theo bất cứ nghĩa nào đi nữa. Nó không tốt chút nào, hẳn nhiên rồi. Cô sẽ trở nên vô dụng khi có tình huống cấp cứu và sẽ phản ứng một cách tồi tệ khi chính cô bị thương, hay bất cứ ai gần cô bị thương, nhưng anh không hiểu vì chuyện này chỉ là…

“Xong rồi.”

Greg nhìn xuống thấy cô đã tháo xong các nút buộc. Anh đã tự do. Lầm bầm một lời cám ơn, anh phóng thẳng xuống giường và vào phòng tắm trước khi anh thốt ra câu gì mình sẽ hối hận. Anh muốn gào thét đập phá mọi thứ vì anh quá điên tiết khi lỡ chuyến đi nghỉ phép cho việc này, nhưng anh không thể. Anh sẽ không làm gì gây ảnh hưởng tới việc anh sẽ thoát khỏi cái nhà điên khùng này đâu.