Ác Bá

Chương 133: Áo gấm về quê




Một thôn nhỏ sẽ không xuất hiện ở bất kỳ tấm bản đồ nào dưới chân núi cách huyện La Bắc tỉnh Hắc Long Giang hơn hai mươi cây số về phía bắc, cuộc sống yên tĩnh đến mức chán ngắt bị một chuỗi xe hào hoa đánh vỡ.

Năm năm trước duy nhất chỉ có một nhà có xe trong thôn là Hồng Viễn Huy làm việc trong bưu cục huyện La Bắc, ông ta chi một ngàn dồng mua một chiếc jeep 212 đời 89, sở dĩ chọn chiếc xe này là vì đây là chiếc xe cũ duy nhất trên thị trường còn có thể chạy được trên đường núi.

Sau đó đường xá trong thôn được tu sửa lại, người trong thôn đã lần lượt mua thêm xe máy. Ở nơi này xe máy là thứ không được tín nhiệm nhất, người trong thôn hay gọi đùa xe máy là muốn được chết nhanh mua về mà chạy.

Xe ba bánh tự chế ở Sơn Đông được dùng nhiều nhất, dân chúng gọi nó là Tam bính tử. Sau này một nông dân trong thôn có kiến thức đã mua một chiếc xe vận tải nhỏ chở thổ sản của vùng đi chợ Hạc Cương bán, có thể kiếm không ít tiền. Vì vậy trong thôn đã xuất hiện những nhà giàu mới nổi có tiền gửi ngân hàng hơn cả vạn đồng. Thôn nhỏ mấy trăm năm không có lối thoát chỉ còn là một truyền thuyết, giống như thần khúc khiến người ta vui vẻ.

Thôn trưởng Kháo Sơn Truân Lưu Bách Vạn cố gắng từng bước giẫm trên tuyết dắt theo chiếc xe đạp từ Hội ủy của thôn về nhà, ông ta bị một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi rung động cả người.

Sở dĩ Lưu Bách Vạn bỏ con đường lớn cấp thôn cũng muốn vượt qua con đường tuyết đọng sâu hơn ba mươi tấc đi lại khó khăn kia, nguyên do bởi vì rất lâu rất lâu về trước, ông ta là người đầu tiên trong thôn có xe đạp kiêu ngạo không sao hết được. Mặc dù lúc đầu được người dân trong thôn ngưỡng mộ xem là hành động vĩ đại nhưng về sau lại bị coi là xa xỉ phẩm không có gì tốt, nhưng Lưu Bách Vạn vẫn muốn dùng chiếc xe đi con đường nhỏ chưa đầy hai trăm mét.

Con đường lớn cấp thôn là ngọn nguồn giàu có của Kháo Sơn Truân, cho nên chỉ cần tuyết rơi là Lưu Bách Vạn sẽ dẫn hết khoảng chừng hơn ba trăm người trong thôn cùng nhau đi quét tuyết động. Tuyết trong sân nhà mình có thể không quét nhưng trên đường to, nhỏ chắc chắn phải quét sạch không còn hạt bụi.

Lúc Lưu Bách Vạn từ trong ủy ban thôn đi ra châm một điếu thuốc đặc sản địa phương theo thói quen, loại lá thuốc bị dân chúng gọi là thuốc phiện này là thứ yêu thích nhất của kẻ nghiện thuốc mấy chục năm nay như ông ta. Ông ta còn cứng đầu cho rằng thứ đóng gói nhiều màu kia là lừa gạt, còn không tốt bằng chiếc xe đạp của ông ta.

Hút vào miệng không có cảm thấy đắng cay, đó còn gọi là thuốc lá nữa không?

Vẫn là thuốc phiện hút một hơi vào trong phổi đã quên đi buồn bực mới là hàng thật, khối thuốc dày đặc giống như là khói bay cuồn cuộn từ trong bếp lò lúc nổi lửa lên, ngửi đã cay hít vào càng cay.

Ông ta kiểm tra cẩn thận lại xem khóa cửa ủy ban thôn có kỹ hay không, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng xem cái bút máy vẫn luôn cắm trên túi áo mình có còn hay không. Đây là hai chuyện mà ông ta rời khỏi buổi họp nhất định phải làm, gần như là bắt buộc. Thực ra trong ủy ban thôn thứ đáng tiền nhất chính là cái loa để truyền tin, còn có một cái đài chỉ để xem được chương trình gấu trúc trên đài truyền hình huyện La Bắc. Mà chiếc bút máy kim tinh trong túi áo ông ta có giá trị hơn bảy đồng năm hào.

Lúc ông ta nhìn thấy một chuỗi xe xa hoa hào nhoáng ông ta đã từng nhìn thấy trên ti vi lái từ từ đi vào cổng thôn, điếu thuốc phiện ông ta vẫn ngậm trong miệng đã rơi trên mặt đấy phủ đầy tuyết, tắt lửa rồi!

Mười hai chiếc xe Audi có rèm che xếp thành một hàng ở trước cổng thôn, theo sau đó là ba chiếc xe tải Đông Phong từ trên đường lớn chạy trên mặt tuyết vang lên tiếng lộp bộp dừng lại ở khoảng đất trống trước ủy ban thôn. Mười thanh niên trai tráng nhảy xuống từ ba chiếc xe tải này bắt đầu tháo đồ từ trên xe xuống như làm ảo thuật.

Ti vi, tủ lạnh, điều hòa, máy hút bụi, thậm chí còn có cả một cỗ máy chạy bộ được đóng gói phủ đầy bụi được. Còn có vô số đồ ăn vặt, trong đó có Xiangpiaopiao một năm bán ra bảy triệu chai bình trong truyền thuyết . Gạo, mì, dầu ăn, thịt hộp, cá hộp, hòm thuốc lá, hòm rượu, một đống đồ chơi, một bao quần áo… chất thành từng đống.

Chỉ hơn mười công nhân dùng hơn một giờ đã chuyển sạch đồ của ba chiếc xa tải, tất cả những nông dân trong thôn Kháo Sơn Truân đều bị hấp dẫn kéo đến rung động tột đỉnh cảm giác như được nhìn thấy một bộ phim của Mỹ vậy! Bọn họ trừng to đôi mắt nhìn nhau hỏi đấy là cái gì, nhưng ai cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt si mê trong đôi mắt của người bên cạnh mình.

Không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều chìm trong cảm giác khó hiểu.

Chiếc đạp ngã nhào vào đống tuyết Lưu Bách Vạn cũng không để ý. Trong tầm mắt của ông ta, tất cả đều là thực phẩm hàng hóa rực rỡ màu sắc, đủ loại không thiếu thứ gì.

Một người phụ nữ bế con, che miệng trợn tròn hai mắt nhìn đống hàng hóa như núi kia, quên cả mình đang cởi nút áo cho con bú. Đứa trẻ đang bú mắt cũng sáng lên như đã no bụng, còn nấc lên rất có phong độ.

Lúc tất cả mọi người còn không hiểu gì, mười mấy đại hán mặc vét thẳng thóm dũng mãnh bước ra từ mười chiếc xe Audi A6 xếp ở cuối, tách người dân trong thôn ra hai bên trái phải tạo thành hình đuôi én ngăn cách với đống hàng hóa vật phẩm chất như núi kia. Người dân trong thôn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ biết lui về sau giữ một khoảng cách an toàn nhìn đám đại hán như những tay anh chị trong phim điện ảnh Hồng Kông kia.

Một đại hán mặc vét khom người mở cửa chiếc xe đi đầu, sau đó nhìn thấy một bàn chân mang bít tất màu đỏ thẫm, đi đôi giày Ytali nhập khẩu thò ra khỏi xe. Theo ngay sau đó một đại thúc vẻ mặt cực kỳ thảm hại đeo mắt kính viền vàng để mái tóc bổ luống bước xuống rất có phong độ.

Đây là một người bộ vét Aramani màu đen cũng có thể là người đàn ông ra vẻ ta đây này mặc đồ vỉa hè, giơ cổ tay có đeo chiếc Rolex vàng xem giờ. Y lắc đầu thoải mái tự nhiên, sau đó cố tình nhe ra dùng đầu lưỡi liếm hai chiếc răng giả bằng vàng xi, phải gọi là lãng nhách.

Chỉ thấy tên đó đi giữa bốn gã đại hán đến bên cạnh đống hàng hóa kia, sau đó giẫm lên một cái thùng chứa ti vi đứng vững từ trên cao nhìn xuống. Không biết moi từ chỗ hàng đồ cổ nào ra một cái loa, cũng có thể là nhặt được từ bãi ve chai trên đường phố.

Tránh ra, tránh ra! Một âm thanh không rõ ràng phát ra từ chiếc loa.

- Thu mua phế liệu, tủ lạnh cũ, ti vi cũ, máy giặt cũ…

Triệu Long Tượng trong Audi A8 che mặt, thốt lên một câu oán trách:
- Tôi đã nói cái loa rách nát kia không đáng tin, các cậu lại đòi mua nó cho bằng được.

Cương Tử xấu hổ cười khì khì nói:
- Triệu ca, thứ này dù sao cũng dùng có một lần, mua mới chẳng phải sẽ lãng phí sao?

Sắc mặt của đầu bổ luống không hề đỏ tắt loa đi, hắng giọng nói:
- Các bà con cô bác, Hồ Hán Tam ta đã quay về!


Cáp Mô phải gọi là một người vui tính, cái từ trong kịch này cũng dùng được nữa!

Một bà lão ánh mắt sắc nhọn, bỗng nhảy cỡn lên chỉ Cáp Mô hô lên:
- Là nó, là nó! Là Cáp Mô đã về rồi!

- Hả?

Hơn ba trăm người cùng kêu lên một âm thanh này.

Cáp Mô không để ý, khí thế vẫn dâng trào như cũ.

- Bà con cô bác, Hác Mặc tôi dã quay về rồi! Quay về miếng đất sinh ra tôi nhưng không nuôi tôi, nhưng tôi vẫn yêu quý vùng đất nơi đây! Mọi người thấy có vui mừng không, có hạnh phúc không?

Bà lão nhận ra anh ta đầu tiên lại hô lên một lần nữa:
- Cái quân rùa đen khốn khiếp còn dám quay về! Ăn trộm nửa bao gạo còn có gà của ta, trả cho ta đây!

Cáp Mô vung tay lên, hai đại hán bê một chiếc TV ba mươi chín in đến trước mặt bà lão, dọa cho bà ta phải lui về sau mấy bước.

- Bà tam, chiếc TV này là của bà! Coi như nửa bao gạo và con gà là bà cho cháu.

Cáp Mô hất tóc lên cười toe toét, cố tình nhe răng để nói chuyện, nhưng nói chung cũng có chút phong cách, giọng nói rất giống phim… Hồng Kông.

- Cáp Mô, hai năm trước cậu lấy trộm máy gọi (điện thoại) của tôi.

Cáp Mô vung tay, một đại hán cầm chiếc điện thoại Nokia N82 mới nhét vào tay người kia, sau đõ hững hờ quay về hàng.

- Trả lại anh chiếc điện thoại.

- Cái này còn tạm được.

Một người đàn ông kiểu tóc cũng khá giống với Cáp Mô nhận điện thoại nói nhỏ. Thực ra, anh ta nói không sai, thực ra ở Kháo Sơn Truân chiếc N83 trị giá mất ngàn đại dương và điện thoại cũ mèm kia cũng tương đương nhau bởi vì ở đây không có tín hiệu.

- Mấy món trang sức cậu lừa từ trong tay bà tôi đi thì sao?

Một thanh niên hai mươi mấy tuổi gắt cổ quát.

Cáp Mô lại vẫy tay lần nữa, đại hán áo đen liền cầm hộp đồ trang sức đến trước mặt anh ta.

- Một vòng cổ bằng vàng, một cái nhẫn, một đôi bông tai, một bộ vòng tay. Liệu có đáng với mấy món trang sức của bà cậu chưa? Ngay lúc lão tử cầm đi bán, người ta đánh văng tôi ra ngoài, còn nói tôi ngốc, chưa từng thấy thằng nào ngu như vậy, trên miếng bạc đã gỉ sắt mà cũng dám lấy đi lừa tiền, con mẹ nó!

Cả đám người cười vang, tầm mắt đều hướng về người trẻ tuổi đang đặt chiếc vòng tay ở trên răng cắn kia. Anh ta bị mọi người cười liền đỏ mặt, co rụt cổ lại lui lại đằng sau đám đông.

Cáp Mô cười khà khà nói:
- Thưa bà con, trước kia Hác Mặc tôi nghèo, gây cho mọi người phiền toái. Bây giờ Hác Mặc tôi phát tài rồi, chuyện đầu tiên khi quay về Kháo Sơn Truân là thăm hỏi mọi người, cảm ơn mọi người đại ân đại đức của mọi người ba mươi năm đã không đánh chết tôi! Hôm nay tôi tặng quà cho mọi người, trước kia có ân oán gì xin mọi người đều coi như một cọng lông bỏ quá cho.

Lúc này chính là cảnh diễn trên sân khấu.

Sau khi Cáp Mô phất tay, mời mấy đại hán mặc vét đều lấy lì xì từ trong túi của mình ra, sau đó đồng loạt vung tay tung mấy trăm túi lì xì vào đám người.

Tiền lì xì bay múa đầy trời như đàn bướm đang bay múa, trong mắt của đám đông túi lì xì bay còn đẹp hơn đàn múa bay nhiều. trên túi lì gì có chữ Hỉ vàng rực thật sự giống như có ma lực vậy, đã khiến ánh mắt của tất cả mọi người nhìn không chớp.

Giống như một đám mây che khuất bầu trời, ánh mắt của mọi người ở Kháo Sơn Truân toàn là mây sắc hồng.

- Đốt pháo!

Cáp Mô đứng trên chiếc hộp chứa ti vi vung tay lên, thực sự có phong độ ông chủ.

Mười mấy công nhân đứng ở một bên chuẩn bị đốt pháo, sau khi Cáp Mô ra lệnh họ bắt đầu châm lửa theo thứ tự. Tiếng pháo nổ “đoàng đoàng” làm rung chuyển lỗ tai mọi người, hơn mười công nhân không ngừng đốt các tràng pháo, đầu óc choáng váng.

Mà ngay lúc người dân Kháo Sơn Truân tỉnh lại đồng loạt xông lên tranh nhau hàng hóa, thì không ai nhìn thấy có một thanh niên tuấn tú đầu tóc bạc trắng đã chạy ra xa từ lúc nào, đốt từng cái từng cái pháo hóa nổ vang trên bầu trời, cảnh tượng vô cùng thích thú.