Ác Bá

Chương 151: Bại hoàn toàn




Cường Tử xuống đài trong tiếng vỗ tay, mang theo nụ cười có chút rụt rè, rất là đúng mực, đi thoải mái tự nhiên. Khi hắn xuống đài trả đàn ghi-ta cho cô gái ngần ngại đến ngượng ngùng trên mặt có hạt đậu nho nhỏ kia, mỉm cười, nói tiếng cám ơn, sau đó tạm biệt. Không có sự cố gì đến sau đó, Cường Tử không muốn, cũng không để ý cô gái kia muốn hay không.

Lâm Cường cái tên họ này kỳ thật trước đó đã lưu truyền ra khỏi phạm vi nhỏ bé trường đại học Cát Lâm, sau khi trải qua buổi lễ chào đón tân sinh viên này, hắn nghiễm nhiên thành một người có tên tuổi không lớn không nhỏ, giống như khi trong trường Nhất Trung ở thành phố Đông Đỉnh.

Mộc Vãn Đình đứng ở sau cách gà há to mồm kinh ngạc, cô nhìn thấy Cường Tử từ trên đài thoải mái bước xuống. Mang theo chút kiêu ngạo của người thắng lợi, chói mắt như thế.

Cô vốn định làm trò ác độc tự cho rằng không lớn không nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, thành một trò cười không vui vẻ hoặc có lẽ khiến cho Cường Tử mất mặt trước mấy ngàn người, cô nghĩ kỹ từ lúc bắt đầu, dự đoán trước được quá trình, lại thấy được một cái kết cục ngay cả mình cũng không thể không hoa mắt chóng mặt.

Cô không biết tại sao nam sinh này sẽ có biểu hiện xuất chúng như vậy, dù rằng Cường Tử chỉ là gẩy một khúc nhạc, nhẹ nhàng và ngâm nga vài câu, nhưng không hề nghi ngờ hắn mới làm lộ ra được hết chỗ đặc sắc nhất từ đầu đến cuối của bài hát này.

Sau khi Cường Tử xuống đài không có về chỗ ngồi, mà là đi thẳng về phía lối ra khỏi lễ đường. Hắn đối với trò lố bịch của Mộc Vãn Đình có vẻ như hết sức buồn bực, đây là một hành động không coi là độc ác cũng không thể coi là thân mật. Hắn là một người thương hương tiếc ngọc, phụ nữ là điểm yếu của hắn. Huống chi hắn cũng không phải một con lợn hoang không có mục tiêu, nhìn thấy cải trắng mộng nước đã muốn bứng lên.

Ấn tượng đầu tiên vốn rất tốt, cứ như vậy huỷ trong tay Mộc Vãn Đình.

Chỉ là sau khi rời khỏi lễ đường Cường Tử đi thẳng về Húc Nhật Nhất Phẩm, không để ý thấy trong góc đằng sau màn sân khấu lễ đường, có một cặp ngươi mê người nhìn hắn, trong đó có nước mắt lập loè trong suốt như ngọc, nhưng cứng rắn ngăn lại chưa chảy xuống.

Nàng tự nói với mình:
- Thì ra, ngươi thật sự đến đây…

Cường Tử nếu như nhìn thấy, nếu như có thể nghe thấy, hắn quả quyết sẽ không rời khỏi lễ đường.

Dọc đường đi đến bãi đổ xe, dù rằng toàn thân quần áo giản dị cộng lại cũng không tới hai trăm đồng, nhưng dung mạo Cường Tử tuấn mỹ, mái tóc trắng suông thẳng, thân thể đẹp đẽ, thêm nữa khí chất đàn ông chân chính từng trải qua máu và lửa mới có được khiến cho không ít cô gái ngây ngẩn chuyển động ánh mắt đuổi theo.

Đặc biệt thời điểm Cường Tử mở cửa chiếc Audi A8 mới tinh, nhẹ nhàng ngồi vào chỗ quen thuộc sau đó lái xe nghênh ngang rời đi, có không ít cô gái hám tiền đã bắt đầu dự định tìm cơ hội thậm chí là sáng tạo cơ hội tiếp cận chàng trai phong cách này. Đúng vậy, Cường Tử là đàn ông, không còn là một đứa bé trẻ dại giống như cây hồng chưa chín.

Mấy cô gái ở trên hành lang trường học tản bộ, các nàng nắm lấy tay nhau ra vẻ thân mật đi cùng nhau. Chỉ là ai lại có thể hiểu rõ trong lòng các nàng kẻ nào sẽ có thể thấy kẻ kia là bạn hữu, lại thấy người khác là kẻ địch. Nhớ rõ có một triết gia nói qua, tình hữu nghị hoàn toàn chưa bao giờ tồn tại giữa hai người phụ nữ.

Lời này ai nói ra? Khẳng định không phải lời của đàn ông.

Trong lúc đó một cô gái nhuộm mái tóc đỏ vô cùng thu hút ánh mắt người khác, mùa hạ sớm đã đi xa cũng không có mang đi cơ hội khoe khoang dáng người. Phần thân trên là một chiếc áo khoác màu xanh da trời cổ áo có rất nhiều hoa, bên trong là một chiếc áo dây hở ngực màu hồng phấn. Áo khoác không có lỗ nút, vòng eo mảng khảnh ở trong và bộ ngực nguy nga nhìn không sót cái gì. Động lòng người nhất chính là dưới vòng eo của nàng ta chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu tím phủ vừa vặn trên cái mông, váy bó sát người bao trọn cái mông của nàng ta lộ ra đường cong, vừa hay là hai cái nửa vòng tròn nở nang.

Chân của nàng rất đẹp, không mập không gầy, vừa vạn có thể dẫn dụ tầm mắt say mê của bọn háo sắc sinh lý bình thường. Thon dài thẳng tắp, nếu như có thể tách ra, tin tưởng rất nhiều con bê non chưa thấy qua thế giới thà rằng sống ít đi năm năm.

Cường Tử và mấy người các cô lướt sát qua nhau, vốn cô gái tóc đỏ nhìn thấy tướng mạo Cường Tử làm cho trong lòng nàng ta đập rộn lên, khi nhìn thấy rõ Cường Tử mặc một bộ quần áo rẻ tiền tự động giảm xuống, mà sau khi nhìn thấy Cường Tử lái chiếc Audi A8 nghênh ngang rời đi, nàng ngay lập tức buồn bã tại sao vừa nãy như thế nào không tạo ra cơ hội làm quen một lần. Tỷ như khiến cho cuốn sách ôm trong trong lòng mình vô ý rơi xuống, hoặc là không cẩn thận va vào người của hắn, đây chẳng phải là trò hay sở trường của mình sao, đáng tiếc.

Cô nhìn cái đuôi chiếc Audi A8 biến mất trong tầm mắt, mới có chút không càm lòng thu hồi tầm mắt. Trong miệng vẫn trò chuyện với mấy người bạn nói với vấn đề không đâu, trong lòng lại đang tính toán như thế nào nghe ngóng một chút anh chàng đẹp trai này là có quan hệ gì.

Sau cây số đầu tiên Cường Tử nhìn lướt qua kính chiếu hậu, sáng sớm khi đến trường học đã có một chiếc Land Rover đi theo phía sau. Hắn nhanh chiếc Land Rover cũng nhanh, hắn chậm chiếc Land Rover cũng chậm. Kỹ xảo theo dõi không nói là vụng về, nhưng cũng không tính là xuất sắc. Đổi lại người bình thường, khẳng định sẽ không phát hiện chiếc Land Rover theo đuôi.

Quả nhiên, chiếc Land Rover vẫn nhàn nhã đi theo đằng sau chiếc Audi A8. Thật giống như lão già chăn dê đi theo bầy dê của mình, thoạt nhìn không đếm xỉa nhưng dè dặt. Chỉ có điều kẻ chăn dê lại là con dê, mà Cường Tử giống như hổ như sói.

Nhìn kính chiếu hậu Cường Tử tươi cười, châm một điếu thuốc, xem ra đối phương cho mình là chuột. Có đôi khi mọi người luôn luôn có ảo giác như vậy, cho rằng kẻ bị theo dõi đều là chuột, người theo dõi là mèo. Nhưng vào thập kỷ chín mươi của thế kỷ trước, người Hoa Kỳ dùng một bộ phim hoạt hình nói cho mọi người biết, bị trêu chọc, luôn luôn là kẻ tự cho rằng mình là mèo.

Đúng rồi, bộ phim hoạt hình kia gọi là Tom and Jerry.

Có một người Trung Quốc có cái tên càng quen thuộc hơn, gọi là mèo và chuột.

Cường Tử hút thuốc suy nghĩ, là cho đối phương cơ hội lần đầu, hay là để cho đối phương tự mình sáng tạo ra cơ hội? Chuyện lần trước của Trần Tử Ngư chẳng qua là chuyện vặt của đối phương, mà Trần Tử Ngư người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không để cho mình ngu ngốc đến lần thứ hai. Cô ta dù xem thường Trần Chí Hưng kẻ không bảo vệ được chính em gái của mình kia, nhưng trong xương tủy phần thân tình máu mủ kia ngược lại dứt bỏ không được.

Mặc kệ nói như thế nào, Trần Chí Hưng chết ở trong tay Cường Tử, không thể nói liên quan trực tiếp ngược lại cũng thoát không khỏi có chút dính dáng. Trần Tử Ngư không có khả năng đi tìm phiền phức với quân đội, cho nên đành phải trông như oan có đầu nợ có chủ tìm đến Lâm Cường.

Trần Tử Ngư là một người phụ nữ có lẽ không dám yêu nhưng tuyệt đối dám hận, phụ nữ như vậy nếu như quyết tâm hung ác giơ lên dao mổ nhắm trúng vào kẻ nào, chỉ có thể nói kẻ ấy bất hạnh. Trần Tử Ngư từng giết người, người chết trực tiếp hoặc gián tiếp ở trên tay cô ta không dưới con số mười, cho nên cô ta không cho rằng giết tên Lâm Cường là việc kinh thế hãi tục gì, đặc biệt là, trong lòng cô ta Lâm Cường là kẻ thù không đội trời chung của cô ta.

Khi mọi người đang xuất hiện mâu thuẫn, đều sẽ tự động lựa chọn đứng về phía thân tình bỏ lý trí qua một bên. Tỷ như hai người đánh nhau, người có lý là bên đánh thắng, bạn cho rằng người nhà phía không có lý kia sẽ hoan hô anh ta sao?

Trần Tử Ngư.

Cường Tử từ trong miệng lẩm bẩm đọc ra ba chữ kia.

Đây là một người phụ nữa khiến cho hắn không biết nên xử lý như thế nào.

Nếu cô ta là người điều ác gì cũng làm thì thôi, tay nhuộm qua máu người ác Cường Tử vẫn thật không ngại diệt cỏ tận gốc. Nhưng Cáp Mô điều tra qua cô gái này, trên tay cô ta tuy rằng có mạng người, nhưng trong số những người chết ngược lại có bảy người Nhật Bản. Ba người khác là có mưu đồ xấu đối với cô ta, làm điều ác cũng rõ rành rành hơn so với bất kỳ ai.

Cường Tử không biết một người anh trai coi như cha hợp tác với người Nhật Bản thậm chí lấy người Nhật Bản, sao lại có một cô em hận người Nhật Bản thấu xương như vậy.

Cũng chính bởi vì như vậy, hắn không biết nên xử trí cô gái khó giải quyết này như thế nào. Nếu như thật sự chẳng qua là một ả điên, mặc dù không giết nàng Cường Tử cũng sẽ có cách khiến cho cô ta sẽ không dây dưa với mình nữa. Tiếc rằng là, bây giờ Cường Tử vẫn thật không hạ bàn tay này xuống được.

Trên đường đi Cường Tử cố ý trêu mấy lần chiếc Land Rover, đối phương cũng rất phối hợp chớp loé một cái. Điều này khiến cho Cường Tử hết sức hoài nghi tiêu chuẩn dùng người của Trần Tử Ngư, kỹ xảo như vậy cũng lấy ra chơi trò theo dõi, có điểm làm trò cười cho người trong nghề.

Khi sắp ra khỏi khu vực thành phố Cường Tử bỗng nhiên tăng tốc độ, lái xe giống như một con cá chạch thành thạo bơi đùa trong nước. Trong dòng xe cộ qua lại băng qua như vào chỗ không người, các tài xế kinh hãi hoảng sợ. Chiếc Land Rover đi theo ở đằng sau hết sức khó khăn, có nhiều lần gần như sắp xảy ra sự cố. Điều này làm cho Cường Tử cảm thấy buồn cười, điều này đơn giản giống như con mèo và con chuột đang bắt đầu đổi vai trò cho nhau.

Cuối cùng, Cường Tử sau khi trải qua mấy cái suy nghĩ lệch lạc hoa mỹ trở lại thực dụng, hoàn toàn thoát khỏi sự truy bám của chiếc Land Rover. Hắn dừng xe ở một bãi đổ xe bên đường dùng một động tác quay ngược đầu xe đẹp đến ngộp cả mắt dừng xe vào một chỗ trống giữa hai chiếc xe, sau đó sửa soạn ung dung chờ đợi chiếc Land Rover.

Hai phút sau, chiếc Land Rover mất đi mục tiêu hết sức hoang mang chạy tiếp. Xem tốc độ xe thì biết đối phương khẳng định đang bực bội, Cường Tử có chút hài hước nhìn xem chiếc Land Rover lướt qua trước mắt, chờ sau khi chiếc xe lái qua được một đoạn hắn mới chậm rì rì đi theo.

Rõ ràng chiếc Land Rover sau khi mất đi mục tiêu chuẩn bị buông bỏ, tốc độ đã giảm xuống lại giống như là phụ nữ đang dạo phố chậm rãi từ từ. Lang thang ở ven khu vực thành phố một lát sau đó bắt đầu chạy về hướng ngoại ô, không ngờ là về phía Húc Nhật Nhất Phẩm.

Cường Tử hết sức kinh ngạc, lẽ nào đối phương theo dõi không thành còn muốn đến trước cửa thăm hỏi?

Vượt hơn cả dự liệu của Cường Tử chính là, ở trên con đường nhỏ dẫn sang Húc Nhật Nhất Phẩm chiếc Land Rover dừng lại bên lề đường. Xem ra dường như biết rõ Cường Tử đi theo ở phía sau, nếu như che giấu nữa, Cường Tử đều cảm thấy có chút nhỏ nhen. Đã rõ đối phương chỉ là muốn cùng hắn tâm sự, Cường Tử có thể sợ cái gì?

Lái chậm rì rì ngang qua chiếc Land Rover dừng lại, Cường Tử nghĩ rằng đối phương là trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống dùng súng phóng lựu bắn một phát pháo cho mình, hay là dùng Ak47 bão táp tẩy rửa một lần đây? Hoặc là dùng mỹ nhân kế gì gì đó? Đối với kẻ kia Cường Tử cho rằng hắn có năng lực chống lại, hơn nữa lúc nào cũng có thể chuẩn bị tiếp nhận khiêu chiến.

Để cho mỹ nhân kế càng mãnh liệt hơn không ít a!

Chiếc Audi A8 và chiếc Land Rover dừng lại cùng lúc, Cường Tử châm thêm một điếu thuốc nữa. Hắn đang suy nghĩ mình là thẳng thừng kéo mở cửa ke đánh đối phương thành trái cà, hay là lịch sử đợi đối phương ra tay trước…

Hai chiếc xe, quỷ dị lâm vào lặng lẽ.

Ngay khi Cường Tử châm điếu thuốc thứ ba, khi dự định chậm trễ rốt cuộc khiến đối phương ngồi không yên. Nhìn cửa sổ xe chiếc Land Rover chậm rãi hạ xuống, Cường Tử nhếch khoé miệng lên, liều mạng với lão tử, cũng không hỏi thăm lúc trước nghị lực ta dùng để ngồi chồm hổm ba giờ liền nhìn lén ả béo tắm rửa là cái gì!

Cường Tử ngậm thuốc, khoé môi nhếch lên một nét khinh thường khắc sâu.

Chơi theo dõi, ngươi không được, liều mạng, ngươi cũng không được.

Nắm chắc thắng lợi nha.

Ngay một khắc cửa sổ xe hạ xuống, Cường Tử mở lớn đôi mắt hết cỡ, tàn thuốc ngậm trong miệng rơi xuống tạo thành một vệt lửa đẹp mắt, lách tách toé lên một đốm sao lửa. Cường Tử bị phỏng không ngờ vẫn vô tri vô giác, đôi mắt trợn trừng nhìn người ở trong chiếc Land Rover vẻ mặt trong nháy mắt cứng lại!

Một chớp mắt trước đó Cường Tử vẫn cho rằng mình là kẻ thắng, thời khắc cửa sổ chiếc Land Rover hạ xuống, bại rồi, bại đến nỗi thương tích đầy mình.

- Tiểu tử, còn chơi trốn tìm với ta! Có phải ép ta nóng thổi lửa lên hay không?

Chu Lâm Nhã.