Ác Bá

Chương 182: Con người sắt đá




Không kịp xoa đầu, Trác Thanh Đế dán mắt trên điểm ánh sáng kia dòm ra phía ngoài. Bởi vì ánh sáng xuyên thấu qua lỗ nhỏ thật sự quá nhỏ, tầm mắt của anh ta gần như rất khó tìm được góc độ phù hợp thấy rõ tình hình bên ngoài. Anh ta nheo mắt tìm kiếm hết lượt, sau khi thích ứng mới dần dần thấy rõ.

Bên ngoài không phải ở trong nhà, mà là một mảnh đất trống. Từ góc độ Trác Thanh Đế nhìn ra ngoài vừa vặn trông thấy có rất nhiều đại hán mặc quần áo tác chiến trên đất trống đang nói chuyện phiêm, mấy người này đềy là trang bị vũ khí đầy đủ. Bọn họ cúi đầu thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, trong tay đều điểu chỉnh thử súng.

Trác Thanh Đế không thể không lo lắng là quay đầu đi trở lại hay là nghĩ cách ra ngoài, quay đầu trở lại đi một lối mật đạo khác cũng không nhất định thông đến căn phòng của Trác Thanh Chiến. Nhưng đi ra ngoài lại thế nào mới có thể không bị đối phương bên ngoài phát giác?

Đang lúc anh ta cắn răng chuẩn bị quay đầu trở lại, bên ngoài chợt truyền ra mấy tiếng vang động rất khẽ. Tiếng vang kia tuy rằng yếu ớt nhưng nghe vào trong lỗ tai Trác Thanh Đế lại rõ ràng vô cùng, đầu tiên anh ta đoán được đây là âm thanh viên đạn súng bắn tỉa bay ra khỏi nòng!

Trác Thanh Đế nghe thấy tiếng súng trong lòng vui vẻ, lúc anh ta vào trong làng vụng trộm ở trong túi quần bấm gọi điện thoại việc trước đó chuẩn bị xong. Điện thoại gọi đến ý nghĩa chính là thông báo cho chi viện của mình biết trong này có tay súng bắn tỉa khống chế, bảo bọn họ tìm kiếp được hơn nữa bắn hạ tay súng bắn tỉa kia. Nhưng về sau mới biết được khu vực này đã bị máy gây nhiễu sóng điện thoại không cách nào gọi được, vốn đã mất đi phương diện này Trác Thanh Đế hy vọng nghe thấy âm thanh tiếng súng biết rõ chi viện của mình đã phát hiện súng bắn tỉa đối phương!

Trong lòng của anh ta vui vẻ biết rõ cơ hội của mình đến rồi, quả nhiên, mấy tay súng bên ngoài sau khi nghe thấy tiếng súng trước là ngây ra một lúc sau đó không hẹn mà đồng loạt cầm lấy súng của mình chạy nhanh về chỗ tiếng súng vang lên. Từ sự thân thủ nhanh nhẹn và phản ứng nhanh chóng của mấy người này có thể đoán được bọn họ đều là binh sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh.

Sau một thời gian ngắn đợi tay súng phía ngoài chạy đi, Trác Thanh Đế hai tay nắm thành quyền nện mạnh ở trên vách tường phía trước. Lần này là anh ta tụ lực phát ra, một tiếng sụp đổ vách tường bị nện bể một cái động lớn. Ánh sáng trong nháy mắt xuyên vào, Trác Thanh Đế sau khi xoa nhẹ con mắt nhảy ra ngoài.

Nơi này dĩ nhiên là vòng ngoài cùng của làng, sau khi Trác Thanh Đế ra ngoài phân rõ môt chút phương vị sau đó chạy nhanh về phía vị trí Trác Thanh Chiến đang ở đó.

Lúc này âm thanh tiếng súng bắn tỉa xa xa không dứt, xem ra chi viện của mình cũng không có ngay lần đầu tiên bắn hạ đối phương. Anh ta hiểu cũng đầy đủ kỹ năng sử dụng súng của Kim Tiểu Chu, cho nên Trác Thanh Đế biết rõ tay súng bắn tỉa lần này Kim Tiểu Chu đối mặt tuyệt đối là một cao thủ!

Tiếng súng loáng thoáng, Trác Thanh Đế vừa chạy gấp cũng đoán được rằng hai tay súng bắn tỉa đang tiến hành cuộc chiến tàn khốc nhất cũng trực tiếp nhất, đó chính là cuộc chiến di chuyển. Cả hai người đều bị đối phương phát hiện khó thể che giấu vết tích di chuyển, chỉ có thể trong lúc di chuyển không ngừng tránh né đối phương ngắm bắn tìm kiếm cơ hội bắn chết đối phương!

Trác Thanh Đế biết mình bây giờ đang lo lắng Kim Tiểu Chu cũng giúp không được hắn, cho nên ngắm chuẩn phương hướng chạy một hơi ra ngoài.

Đang lúc anh ta chuyển qua một con hẻm nhỏ, một vách tường phía trước một tiếng bịch bỗng nhiên vỡ vụn ra. Một đạo hắc ảnh từ trong vách tường nhảy ra, khoảng hai người gần nhau đều bị đối phương làm kinh hãi ra mồ hôi lạnh toàn thân. Hắc ảnh gần như không một chút do dự một quyền đánh sang. Trác Thanh Đế giơ tay đón đỡ lui về sau nhấc chân bên lên đá một cái thẳng đến cổ họng đối phương!

Hai người trong nháy mắt sau khi giao thủ mấy chiêu không ai bảo ai dừng lại, lúc này hai người đều thấy rõ đối phương. Từ trong tường phá ra vốn là Thẩm Hổ Thiền!

Hai người nhìn nhau, ai cũng không có nói gì gần như cùng một lúc chuyển động xông về phía căn phòng cách đó không xa.

Chỗ căn phòng Trác Thanh Chiến đang ở đó đã ở trước mắt, lúc này đã nghe thấy tiếng đánh nhau từng đòn từng đòn truyền ra từ ngôi nhà. chấn động cực đại cửa sổ phòng cũng run động lẩy bẩy, một trận bụi đất từ trên nóc nhà bị chấn động rơi xuống. Hai đại hán ở cửa nhà đã cách xa ngôi nhà, hai người đều do dự có nên xông vào trợ giúp bên trong hay không.

Đúng lúc này hai người Thẩm Hổ Thiền và Trác Thanh Đế tung người đến!

Hai người từ trên tường nhà lăng không rơi xuống, thật giống như một đôi hùng ưng vỗ cánh bổ về phía con mồi!

Hai đại hán sau khi nghe thấy tiếng vang gần như quay đầu lại cùng lúc, hai người Thẩm Hổ Thiền thế nào lại để cho bọn họ có cơ hội phản kích? Thân hình hai người không phân ra trước sau rơi vào trong nhà, sau đó một người lực một trong hai đại hán giết tới. Hai đại hán này vớn cũng là hảo thủ thân kinh bách chiến, nhưng bởi vì thất thần kết quả bị Thẩm Hổ Thiền và Trác Thanh Đế từng người một ra chiêu giết chết!

Thẩm Hổ Thiền chợt quát một tiếng, một quyền trực tiếp nện ở trên đầu đại hán kia!

Trong lực bùng nổ cực đại ngay lập tức đánh vỡ đầu của đại hán đó!

Ra tay không lưu tình, Thẩm Hổ Thiền con người sắt đá!

Trác Thanh Chiến xông tới thân thể xoay tròn một cái nghiêng người né kẻ kia, mượn sự trợ giúp sức xoay tròn hắn nện khuỷu tay trên cổ họng người kia. Chỉ nghe một tiếng vang giòn răng rắc, đại hán này ngay cả hự cũng không hự được một tiếng đã bị một kích lấy mạng!

Sau khi giải quyết hai gã hộ vệ hai người Thẩm Hổ Thiền nhìn thoáng qua nhau, sau đó hai người cùng một lúc gật đầu điểm dưới chân một cái xông về phía căn phòng Trác Thanh Chiến đang ở đó!

Uỳnh!

Lúc hai người đã xông đến bên cửa, một cỗ lực xung kích cực đại ở chỗ cửa nổ tan! Cả cánh cửa phòng bị lực bùng nổ kinh người chấn thành bột mình, mà hai người Thẩm Hổ Thiền và Trác Thanh Chiến một trước một sau bị luồng sức mạnh này đánh bay thẳng lui trở lại!

Sau hai tiếng sầm sập, lưng hai người đụng vào trên tường nhà dừng lại. Trác Thanh Đế sau khi đụng trên tường chỉ cảm giác ngực mình bị ép lại, trong cổ họng có một ngụm máu muốn phun ra ngoài. Anh ta cố nhịn đè xuống lại, khi nhìn Thẩm Hổ Thiền lần nữa rõ ràng hắn cũng gặp phải trọng thương giống như vậy, khoé miệng cũng có một vết máu chảy ra ngoài.

Lúc này, hai người mới phát hiện ở cách đó không xa trước mặt còn nằm một người!

Người này hiển nhiên là sau khi bị trúng một kích sức mạnh cực đại bị đánh bay ra đụng vào trên cửa phòng, mà người này cũng chính là thủ phạm đụng bị thương hai người Trác Thanh Đế và Thẩm Hổ Thiền. Trác Thanh Đế chùi một vết máu trên mép, cẩn thận nhận dạng một chút người đã hấp hối nằm trên mặt đất trước mặt.

Người này bị đánh thành một đám máu bầy nhầy, quần áo toàn bộ bị nghiền nát trên thân thể chằn chịt vết thương ngang dọc. Toàn thân máu đen đã che giấu tướng mạo của hắn, nhưng từ trên thân thể trông lại dường như không có gì khác so với Trác Thanh Chiến!

Ở thời khắc này trong đầu óc Trác Thanh Đế nổ bùm một tiếng, trong nháy mắt trong đại não trở nên trống rỗng!