Ác Bá

Chương 210: Nỗi niềm của Cáp Mô




Mọi người gật đầu, cùng đi theo Tào Phá Địch rời khởi nơi hỗn loạn này.

Không biết vì lý do gì Cáp Mô trông rất thất thần, tâm trí cứ lơ lửng ở tận đâu đâu. Anh ta vẫn luôn là người đi sau cuối cùng, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn hiện trường hỗn loạn kia như có điều gì cần phải suy nghĩ vậy. Anh ta vừa đi vừa lẩm bẩm điều gì đó, chỉ là âm thanh quá nhỏ cho nên không một ai nghe thấy. Không chỉ có vậy, sắc mặt lúc này của anh ta cũng vô cùng khó coi, trong ánh mắt còn hiện rõ lên cảm giác mơ hồ và sự sợ hãi tột đỉnh.

Mọi người đi theo Tào Phá địch ra đến bờ biển, một chiếc thuyền đánh cá đã được thả neo, đậu sát bên bờ, lắc lư dập dềnh theo sóng nước. Con thuyền đánh cá này khá lớn, nhìn cờ hiệu thì rõ ràng là cờ của Hàn Quốc, trên thân thuyền còn phun vẽ biểu tượng của ngành ngư nghiệp Hàn Quốc, cũng không biết chiếc thuyền này làm thế nào mà vào được đất liền.

Tào Phá Địch chỉ vào thuyền và nói:
- Chính là con thuyền này, nhân lúc trời còn tối các ngươi hãy nhanh chóng lên đường. Chiếc thuyền này là Lão Phật gia tận dụng mối quan hệ của mình để mượn về, đến khi trời sáng, nếu như để người khác nhìn thấy thì dù các ngươi có muốn đi thì cũng không được nữa rồi. Chiếc thuyền này không phải là thuyền của nước mình, có thể lại gần bờ như thế này đã là rất khó, cho nên vào ban ngày ban mặt, nếu như có người nhìn thấy chiếc thuyền như vậy tiến sát vào bờ, e rằng chưa đến mấy phút thì đội thuyền tuần tra của hải phòng sẽ giữ nó lại ngay.

Cường Tử gật gật đầu, trong lòng lại thêm vài phần kính phục Lão Phật gia.

Tâm tư bình tĩnh, làm bất cứ việc gì luôn luôn có phương án dự phòng.

Mọi người vẫy tay chào tạm biệt Tào Phá Địch, Tào Phá Đich hét lớn:
- Cường Tử, lần xuất hành này chớ có làm mất mặt sư phụ của chúng ta đó!

Cường Tử đứng ở đầu thuyền hét lớn đáp lại:
- Sư huynh yên tâm! Mười năm trước huynh đã tung hoành ngang dọc đại khai sát giới ở Đông Doanh, hôm nay sư đệ cũng sẽ tiếp bước chân huynh, nhất định sẽ khiến cho nơi đó tan tác chim muông!

Tào Phá Địch cười cười, vẫy vẫy cánh tay. Con Trích Tiên dang rộng đôi cánh lớn rồi vỗ cánh bay lên, một người một ưng bay vút lên bầu trời đêm, hòa vào bóng đêm, thoắt cái đã không thấy đâu nữa.

Cường Tử đứng ở đầu thuyền thở dài:
- Sư huynh cũng đã gia nhập vào Thiên Bảng rồi, không biết bản thân đến lúc nào mới có thể đạt được đến trình độ như vây.

Sau khi thần trí dần dần được khôi phục, Yêu Ma cũng đã không còn lạnh lùng, không có tình người như trước nữa. Gã đứng bên cạnh Cường Tử mà cười nói :
- Cậu đó hả? Cậu hãy cứ ngoan ngoãn làm một tên dân đen đầu húi cua đi, đạt được đến trình độ đó, thì không thể nào thích làm gì thì làm được đâu. Không những không có thời gian đi tán gán, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt chú một vài tên đòi giao chiến một trận sống chết, sau đó thì sẽ giẫm chân lên thi thể của chú.

Cường Tử run người lên đáp lại:
- Vẫn là bỏ đi thì hơn, những ngày tháng như vậy, tôi không thể nào sống nổi.

Yêu Ma cười nói:
- Cũng hay mà, cao cao tại thượng, trở thành một trong mười đại cao thủ của Trung Nguyên, cái chức danh này có nhiều người mơ mà không được đó.

Cường Tử hỏi luôn:
- Tiền lương thế nào?

Yêu Ma đáp lại:
- Một đồng cũng không có!

Cường Tử cười cười:
- Vậy thì bỏ đi, con người của tôi tương đối ích kỷ, tôi vẫn thích một cuộc sống có tiền tiêu, có gái đẹp vây quanh, tốt nhất là có thêm được chút quyền chút thế. Lúc tâm tính tốt thì đi ra ngoài tìm một vài em xinh tươi đùa vui một chút, lúc không vui thì đi tìm vài tên khốn nạn trút giận, làm một tên ác bá trong mắt của kẻ ác, còn thực tế hơn cả danh hiệu của đám cao thủ Thiên Bảng.

Yêu Ma lắc đầu đáp lại:
- Ý thức của đám tiểu nông.

Cương Tử nói:
- Vậy tại sao anh lại không đi tranh cái chức vị Thiên Bảng kia đi?

Yêu Ma nghiêm túc đáp lại:
- Tôi là nhân viên công vụ quốc gia.

Cừu Thiên đứng sau lưng hai người họ nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ, coi họ như kiểu hai tên bại hoại. Trong lòng của gã cao thủ Thiên Bảng chính là biểu tượng của chính nghĩa và uy nghiêm. Đương nhiên cũng có một vài tên cao thủ Thiên Bảng hay là những điều xằng bậy, đây là một chuyện khác, không đáng để nhắc tới. Chỉ là bảo gã cùng với hai tên Yêu Ma và Cường Tử đem những cao thủ Thiên Bang ra giễu cợt thì quả thực gã không làm được.

Cũng không biết vì sao mà Cáp Mô cứ ngồi lặng một mình trên mép thuyền nhìn sóng nước mênh mông và suy nghĩ thất thần. Vốn là một người thích ngồi lê la nói chuyện phiếm, anh ta lúc nào cũng sôi nổi nhất, một cái lưỡi không biết là dài mấy tấc nhưng nói chuyện phiếm thì đúng là nhân tài kiệt xuất. Lúc này mặt của anh ta mặc dù không thấy có biểu hiện gì của chuyện không vui nhưng ánh mắt lại đang tồn tại một nỗi sợ hãi không thể nào che giấu được.

Lẽ nào anh ta đang sợ điều gì?

Cường Tử nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Cáp Mô thì lập tức bước đến chỗ anh ta và ngồi xuống bên cạnh, sau khi châm hai điếu thuốc thì đưa cho Cáp Mô một điếu.

- Này, Cáp Mô ca phong lưu, phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong? Đừng nói với tôi là ai bị rắn dọa cho sợ mất mật nha, thực ra mấy con rắn đó chẳng có gì đáng sợ cả, tác dụng lớn nhất của chúng chính là làm món ăn.

Cáp Mô cười nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.

- Say tàu.

Anh ta đáp lại.

Cường Tử cười cười:
- Không phải chứ, chuyện này sẽ làm tổn hại đến hình tượng lấp lánh, đầy hào quanh của anh trong lòng tôi đó. Trong trái tim tôi, Cáp Mô ca chính là một đại nhân vật lợi hại thượng cửu thiên khả lãm nguyện, hạ đại dương khả tróc miết ( trên trời xanh thì có thể khống chế được mặt trăng, dưới đại dương có thể điều khiển được ba ba) , anh mà say tàu thật không xứng đáng với ba chữ: Cáp Mô ca.

Cáp Mô lườm hắn một cái:
- Cáp Mô ca thì sao, Cáp Mô ca không được say tàu hay sao? Hơn nữa, cáp mô( cóc) chính là một sinh vật nước ngọt, khi đối diện với biển lớn tâm lý có chút sợ hãi thì cũng là một điều bình thường mà.

Cường Tử cười cười, quay người lại, từ trong túi hành lý lôi ra máy viên thuốc say tàu và nói:
- May mà có một người anh em như tôi, lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo, vốn dĩ mấy viên thuốc này là tôi tự chuẩn bị cho bản thân, thật không ngờ anh lại là người dùng đầu tiên.

Cáp Mô cảm động nhìn Cường Tử, đón lấy viên thuốc nhưng lại không uống ngay.

Cường Tử nói:
- Tôi đi xem xem chín vị đại gia kia có cần hầu hạ gì không, lát nữa quay lại.

Cáp Mô gật đầu rồi nói hai chữ:
- Cút đi!

Cường Tử lườm gã một cái rồi xoay người bước về phía khoang tàu, đợi sau khi Cường Tử, Yêu Ma và Cừu Thiên đều bước vào trong khoang tàu, Cáp Mô liền đưa mắt nhìn viên thuốc trong tay mà cười khổ, rồi lập tức vung tay lên ném nó xuống biển.

Anh ta hít môt hơi thật sâu, ưỡn thẳng ngực tự nhủ với lòng:
- Đúng vậy, Cáp Mô ca, có chuyện gì có thể làm khó được mày cơ chứ?