Ác Bá

Chương 220: Khi nào xứng đáng với Thanh Phong ba tấc trong tay!




Cường Tử ôm Ngô Tôn đã lạnh ngắt lên, từng bước một đi ra khỏi chỗ tội ác này. Chỗ này, đã định trước là bi thương, đã định trước là sống chết, đã định là trước sau gì cũng có kết quả cuối cùng. Ngô Tôn cũng là một người mang chấp niệm tận xương, mục tiêu không thể từ bỏ cũng sẽ không từ bỏ cho đến khi chắc chắn thật sự kết thúc.

Không có tranh đấu hỗn loạn trong lòng, không có run như cầy sấy, không có làm ra vẻ giả bộ, không có tự cho mình là đúng, cũng không có biểu hiện dối trá lừa gạt gì. Mặc kệ anh ta là cái gì, cũng khó mà tránh khỏi sinh tử luân hồi. Từ khi sinh đến nay, đi về nơi chết, từng bước từng bước đến gần, từng điểm từng điểm biến mất, cho dù là cả đời vinh hoa, cũng có bao nhiêu người có thể buông xuôi?

Chấp niệm tận xương, không chết không nghỉ.

Một chuỗi liên tiếp quang hoa sáng chói ngang dọc khắp nơi bay lên, từng đạo kiếm khí có thể giết người biến mất rôi sinh ra. Chín người bọn Yến Vân Thập Bát giết vào đầu tiên tầng thứ nhất. Bảo vệ bí mật tầng này hoàn toàn ngăn cản không nổi, chỉ một lượt đã bị bóp chết sạch sẽ. Kiếm Nhị ngẩng đầu đi ở đầu tiên, tám tay kiếm sĩ cầm kiếm chia thành hai hàng đi theo sau lưng của y, nhấc tay phá vào tầng thứ hai. Ba người Yêu Ma Cừu Thiên còn có Cáp Mô đi ở phía sau, vừa đi vừa lắp đặt thiết bị bom hẹn giờ cực mạnh.

Đến tầng thứ hai, những bảo vệ bí mật kia cũng khó có thể ngăn đỡ nhuệ khí của Yến Vân Thập Bát. Chín người với Kiếm Nhị làm mũi nhọn, giống như một mũi dao găm sắc bén hung hăng cắt vào, thế không thể đỡ. Chín người vừa đi về phía trước, vừa giết vào, thoải mái tự nhiên. Một cuộc ác chiến kia ở trước tổng bộ sở nghiên cứu không có khiến cho bọn họ cảm giác được một chút xíu mệt mỏi nào. Ngược lại khơi gợi lên chiến ý ngủ say từ rất lâu trong đáy lòng bọn họ!

Như thiên thần hạ phàm, phàm là người cản đường, giết không tha! Mà ngay cả hai gã cao thủ Kim Bảng, dưới kiếm trận của bọn họ cũng mất đi tánh mạng tại chỗ!

Những nhẫn giả tuần tra ở tầng hai kia trước đó đã võ sĩ sinh hoá phát điên kia giết thành bảy tám mảnh, mấy người còn thừa lại cũng không còn sức chiến đấu gì nữa. Ở trước mặt Yến Vân Thập Bát bùng phát ra sát khí, không khác gì châu chấu đá xe. Ngay khi chín người giết sạch những nhẫn giả ấy, vừa muốn sải bước tiến vào hành lang bố trí cơ quan dày đặc kia, một bóng người xác xơ xuất hiện ở bên kia hành lang.

Cường Tử bước chân chậm chạp nặng nề, đúng như tâm trạng hiện giờ của hắn, rơi xuống đến điểm tận cùng. Ngô Tôn chết rồi, điều này tạo thành đả kích không nhỏ đối với tâm cảnh của Cường Tử. Mặc kệ là Yêu Ma, hay là Ngô Tôn, hai người từ thời thiếu niên đã gánh vác sứ mạng quá quan trọng này, tuy rằng vận mệnh hoàn toàn bất đồng, nhưng vẫn giống nhau khiến cho tâm tình người khác khó có thể bình tĩnh.

Ngô Tôn mang tôn nghiêm của bản thân đi rồi, chính là chết cũng không làm nhục phần sứ mạng thuộc về mình. Nhưng, anh ta lại quên mình cũng là một đứa cháu nội của ông già tóc trắng xoá, đứa cháu nội duy nhất. Phần cưng chiều kia của Ngô lão gia tử đối với Cường Tử, thực ra có một phần suy nghĩ nhớ thương tới đứa cháu của mình.

Cường Tử thời khắc này mới hiểu được tâm cảnh của người già, đó là một loại cô đơn như cõi hoang vu đến mức không còn một ngọn cỏ. Lão già cô đơn kia, đưa tiễn con của mình đi, lại còn đưa tiễn cháu nội của mình đi. Cuộc sống như thế, sống tiếp còn có ý nghĩa gì? Cường Tử không biết nếu như lão già biết cái chết của Ngô Tôn rồi, có phá sạch niềm tin vẫn luôn ngự trị vững vàng trong lòng kia không, hay là vẫn có thể ưỡn lưng lên thẳng thóm được?

Tung người nhảy lên, Cường Tử vài lần lên xuống đã đứng ở bên cạnh Kiếm Nhị.

Kiếm Nhị nhìn ánh mắt của hắn, nhìn thanh niên nát bấy không nhận ra nổi ôm trong ngực hắn, như có điều suy nghĩ.

Chậm rãi đi đến bên cạnh Yêu Ma, Cường Tử dừng bước. Yêu Ma nhìn Ngô Tôn đã không còn sức sống, ngược lại lộ ra nét thoải mái an tường lần đầu tiên trong vòng mười năm qua trong ngực Cường Tử, trong ánh mắt của anh ta cũng không có nước mắt. Nếu như còn có người có thể hiểu được rõ ràng tâm cảnh của Ngô Tôn, cũng chỉ có anh ta.

Yêu Ma đón lấy Ngô Tôn từ trong ngực Cường Tử, nhìn chiến hữu đã từng cùng anh ta sánh vai chiến đấu trong bảy năm. Anh ta nhẹ nhàng cười, nụ cười cay đắng, khổ cực.

- Như vậy cũng tốt, anh hoàn thành nhiệm vụ trước một bước so với tôi.

Yêu Ma đặt xác Ngô Tôn trên mặt đất, sau đó cởi quần áo nát vụn trên người anh ta ra. Anh ta móc ra một chiếc khăn tay trắng nõn lau sạch sẽ cẩn thận vết máu trên mặt cho Ngô Tôn, trên chiếc khăn tay này khoe ra từng đoá hoa mai màu sắc giống như quốc kỳ, màu máu thuần khiết, sống chết cũng thế.

Nhẹ nhàng lau sạch lấy vết máu trên mặt Ngô Tôn, giơ tay vuốt khẽ đôi mắt còn chưa có nhắm chặt của Ngô Tôn giúp y nhắm mắt.

- Thực xin lỗi, không thể mang anh về nhà.

Yêu Ma cởi quần áo trên người của mình ra, mặc cẩn thận cho Ngô Tôn.

- Chờ tôi dưới đó, tôi cũng không biết mình lúc nào thì đi tìm anh được. Có lẽ phải thật lâu thật lâu, cũng có lẽ là ngày mai. Nhớ chiếm trước một cái giường hai tầng, thật giống như chúng ta lúc tan trường về, anh ngủ phía trên, tôi ở phía dưới. Đừng ở trong chăn mền ăn vụng đồ ăn vặt, những bả vụn kia luôn rớt trên người của ta. A, quên nói cho anh biết rồi, lần đó anh từ trên giường trên rơi xuống, là do tôi giở trò quỷ.

Yêu Ma cười nói.

- Tôi nhớ anh cũng từng nói qua, người như chúng ta thế này thường thường chết không toàn thây, hôm nay có tôi vì anh lau sạch cơ thể khuôn mặt, cũng không biết tương lai khi tôi chết lại một bộ dạng gì nữa. Đều nói người chết cái gì cũng biết hết, cũng không biết là thật hay không, liệu anh sẽ không trách tôi vứt anh ở nơi này hay không.

- Nếu như đổi lại là anh, cũng sẽ phải làm thế này thôi.

Yêu Ma vừa nói, vừa mặc quần áo chỉnh tề cho Ngô Tôn. Anh ta dìu thi thể Ngô Tôn dựa ngay ngắn ở trên tường, nửa người anh ta để trần đứng lên lui về phía sau một bước, đánh giá từ trên xuống dưới một lần.

- Hà, vẫn là đẹp trai như trước!

Yêu Ma ngồi ở bên cạnh thân thể Ngô Tôi, từ trong quần áo của mình móc ra một hộp thuốc lấy ra hai điếu đặt ở trong miệng của mình đốt lên, sau đó chia ra một điếu bỏ vào trong miệng Ngô Tôn.

- Trung Hoa, tuy nhiên anh bây giờ cũng hút không vào được. Rất quý, vốn chúng ta mua không nổi, nhìn xem lúc người khác hút mà thèm thuồng. Về sau mua được lại không dám mua, sợ bại lộ thân phận. Anh nói người như chúng ta như vậy thiếu sót cái gì? Không phải lý tưởng, không phải khát vọng, không phải tiền tài địa vị, thực ra cái thiếu chính là... chính bản thân mình!

Yêu Ma hút một ngụm thật lớn, khói thuốc dày đặc khiến anh ta nhịn không được ho khan lên.

- Không thể ở lại cùng anh nữa rồi, nơi này tôi lắp đặt rất nhiều bom hẹn giờ, đoán chừng cũng không còn bao nhiêu thời gian để cho chúng ta lui ra. Anh biết đấy… Tôi còn chưa thể chết được.

Nắm chặt mẩu thuốc lá ở trong lòng bàn tay, anh ta không có vứt trên mặt đất. Nhìn thấy Ngô Tôn an tường như đóa hoa sen, Yêu Ma cười cợt nói:
- Anh xem, tôi còn cẩn thận chặt chẽ như thế này, điếu thuốc hôi cũng không thể để ở chỗ này. Điếu thuốc này tôi cũng phải lấy đi, đợi sau khi về nhà tôi đốt cho anh một gương, anh hút cho bằng hết đó nha!

Yêu Ma đứng thẳng người dậy, khôi phục vẻ tỉnh táo.

- Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian.

Giọng nói anh ta bình tĩnh.

Cường Tử cởi quần áo của mình ra đưa cho Yêu Ma, trên người đỏ lè, nắm Trạm Lô Kiếm trong tay nói:
- Các anh đi quán rượu Vương Tử ở Tokyo tìm Trầm Tuý Kim, tôi sẽ đi tìm các anh sau!

Thần sắc Yêu Ma biến đổi, anh ta giơ tay muốn nắm chặt Cường Tử, nhưng kẻ kia đã tung mình bay vọt ra ngoài.

- Anh muốn đi làm cái gì!

Yêu Ma quát.

Thân hình Cường Tử đang giữa không trung, ngữ khí lạnh lẽo nói:
- Không giết vài tên để làm nô bộc cho Ngô Tôn ở dưới, làm sao xứng đáng với ba thước Thanh Phong trong tay!

Thân hình hắn như hùng ưng, tốc độ cực hạn thi triển ra, bọn người Yêu Ma đuổi theo cũng không kịp.

Yêu Ma còn đang muốn nói gì đó, Kiếm Nhị một tay kéo chặt anh ta nói:
- Mang theo người của tôi rời khỏi đây, tôi đuổi theo hắn, yên tâm, tôi sống sót hắn cũng chết không được!

Kiếm Nhị xoay người nói với Cáp Mô:
- Có thể chắc chắn tìm được hắn không?

Cáp Mô trịnh trọng gật đầu nói:
- Có thể!

Kiếm Nhị nói:
- Tốt lắm! Chúng ta đi.

Cáp Mô gật đầu, ngay trước khi lướt ra ngoài, Kiếm Nhị thuận tay dắt trường kiếm ở sau lưng, điểm dưới chân một cái theo sát phía sau. Yêu Ma và Cừu Thiên liếc nhìn nhau. Cừu Thiên nói:
- Tôi cũng đi, anh dẫn bọn chúng về đi.
Yêu Ma nghĩ ngợi không có ngăn trở, anh ta vỗ bả vai Cừu Thiên nói:
- Đợi các anh cùng nhau về nhà!

Cừu Thiên cười khẽ, thần sắc lạnh lẽo.

Tám người bọn Yến Vân Thập Bát đều coi Kiếm Nhị là người dẫn đầu, từ trước đến nay đối với lời không có phản đối lời của y, cho nên đối với việc Kiếm Nhị đột nhiên rời đi bọn họ không có phản ứng kịch liệt gì. Kiếm Thập Nhị chỉ gật đầu nhè nhẹ với Yêu Ma. Yêu Ma lắp đặt xong bom hẹn giờ sau đó mang theo tám người rời khỏi nơi đã định trước là không một ai hay biết này.

Tiếng bom nổ vang lên thật hoành tráng, một nhà xưởng chế tạo ác ma bị san thành bình địa, đồng thời còn có một người thanh nhiên mười năm chưa từng về nhà được chôn vùi ở phía dưới, anh ta… đã được chủ định trước là kẻ tha hương an nghỉ ở nước ngoài.

Cường Tử tốc độ cực nhanh vượt quá sức tưởng tượng, nửa thân trên loã lồ của hắn còn nhuộm máu của Ngô Tôn, máu lạnh lẽo như băng cứng ngược lại thiêu đốt máu trong cơ thể của hắn. Hắn mới chẳng qua là một thiếu niên mười tám tuổi, một kẻ dân nghèo đã từng chỉ ảo tưởng có một ngày có tiền có phụ nữ có căn nhà lớn. Nhưng bây giờ, quá nhiều ràng buộc khiến cho hắn không cách nào trở lại như trước kia nữa,

Thân hình hoá thành một đường bóng ma màu đen, hắn không có cố gắng ẩn giấu thân hình, ở trên nóc nhà tung người bay nhảy, như hùng ưng giương cánh. Chỗ này cũng không xa khu vực trung tâm thành phố Tokyo, Cường Tử không tiếc thể lực chạy như bay lúc rạng sáng ba giờ tiến vào trong thành phố lớn được quốc tế hoá này. Bởi vì tốc độ hắn quá nhanh, cho dù bay vun vút trong nội thành dân chúng bình thường cũng khó có thể nhìn thấy dấu vết của hắn.

Bên hông phía tây nam toà nhà Quốc Hội Tokyo, trên nóc nhà một căn phòng trong toà kiến trúc đình viện quanh co, Cường Tử ngừng thân hình lại.

Ngay khi hắn dừng lại, vài đạo hắc ảnh nhảy vọt lên, vây Cường Tử ở chính giữa.

- Mời anh dừng lại, nơi này không phải chỗ tuỳ tiện ra vào.

Một nhẫn giả cầm đầu nói.

Gã mặc một bộ quần áo nhẫn giả màu xanh đậm, trên bả vai của gã thiêu một đoá hoa anh đào. Trên áo nhẫn giả có thể thiêu một đoá anh đào, cả Nhật Bản không tới hai mươi người. Đây là một loại tượng trưng cho thân phận, đồng thời cũng là tượng trưng cho thực lực tuyệt đối. Theo gã nhảy lên nóc nhà là sáu thượng nhân mặc áo nhẫn giả màu trắng, từng người đều có tu vi thâm hậu.

Cường Tử nhìn quanh, chiến ý ngút trời.

- Tránh đường, hoặc là chết.

Cường Tử nói lạnh như băng.

Thượng nhẫn siêu cấp Dư Nguyên Tú Phu thần sắc biến đổi, ánh mắt của gã dần dần trở nên lạnh như băng. Nhìn thanh niên sát khí lạnh lẽo ở trước mặt, gã bỗng nhiên có một loại ảo giác về lại mười năm trước.

Đúng lúc này, thủ tướng Nhật Bản đã đi ngủ rồi bị âm thanh tiếng chuông báo của điện thoại màu đỏ bên cạnh giường đánh thức. Ông ta hết sức mệt mỏi thấp giọng mắng một câu, lục lọi tìm kiếm mở đèn bàn lúc phát hiện chuông điện thoại màu đỏ kia đang vang lên, tim của ông ta rung rẩy mãnh liệt! Cái điện thoại này, chỉ có khi phát sinh biến cố trọng đại mới sẽ vang lên.

- Là tôi đây, chuyện gì.

Thủ tướng cố gắng khống chế tâm tình của mình, cố gắng giữ ngữ khí bình thản hỏi.

- Trứng thối! Anh nói lại lần nữa xem!

Sau khi nghe được lời báo cáo hoảng loạn vội vàng của thân tín trong điện thoại, ông ta ngồi thẳng người dậy, biểu tình trên khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn. Tin tức này đối với ông ta, đối với cả kế hoạch, không khác gì một đòn tấn công mang tính phá huỷ!

Ngay sau khi thân tín của ông ta dùng giọng điệu run rẩy một lần nữa nói lại một lượt tin tức xấu kia, tay của ông ta vô lực rũ xuống, điện thoại rớt ở một bên, ở trong còn truyền ra âm thanh hỏi xin ý kiến.

- Chuyện này nếu như truyền ra ngoài…

Thủ tướng chau mày, lầm bầm lầu bầu.

Uỳnh!

Cửa sổ phòng ngủ của ông ta không biết bị vật gì đánh cho nát bấy, cửa sổ nát không còn lại gì. Sau đó một đạo hắc ảnh bay vào một tiếng kim loại rơi trên mặt đất. Ngay khi thủ tướng móc ra súng ngắn tử dưới gối đầu của mình mới nhìn rõ, người này là cận vệ thân tín nhất của mình. Hoặc có thể nói là cận vệ thân tín nhất của các đời thủ tướng.

- Thủ tướng đại nhân, mau… mau theo mật đạo rút lui!

Dư Nguyên Tú Phu khoé miệng mang theo vết máu vội vàng nói.

- Muộn rồi!

Âm thanh lạnh như băng vang lên ngoài cửa sổ, một giây sau, thanh niên tay cầm Trạm Lô Kiếm, đã ngang nhiên đi vào, đứng ngạo nghễ trước mặt ông ta!