Ác Bá

Chương 224: Mục dã lăng phong




Hắn nói từng chữ từng câu.

- Bỏ thù hận? Tôi bỏ một lần, tha thứ một lần. Họ liền quên một lần, càn rỡ một lần. Có ít người không phải mình tha thứ cho họ thì có thể coi như không có việc gì. Ta tha thứ chúng chính là dung túng cho chúng. Dân tộc ông chính là điển hình cho loại như vậy, đánh hung hăng một trận còn chưa lấy ra hết thành thật. Nếu như trơ mắt nhìn các người làm xằng làm bậy, nói không chừng lúc nào đó lịch sử sẽ có cơ hội tái diễn lần nữa!

Người áo trắng lắc đầu nói:
- Tôi mặc dù là người Nhật Bản, nhưng nhiều năm tham ngộ Phật đạo về sau đã nhìn ra, trong lòng sớm không có loại phân biệt chủng tộc gì đó rồi. Điều tôi muốn là chỉ là bảo vệ sự an bình đất đai một góc trời này, không cho người khác phá huỷ trật tự xã hội nơi này. Nếu như đã tiếp nhận sự nghiệp Đông Doanh Chấp Pháp Giả, Cũng không thể làm việc có lỗi với danh hiệu này. Tôi không có lập tức ra tay giết anh, mà là đứng tại chỗ này nói chuyện cùng anh, là vì bản thân tôi có suy nghĩ muốn làm người đứng ra dàn xếp mọi chuyện ổn thoả.

Cường Tử khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nói:
- Ông đang ở chỗ này dạy dỗ tôi sao? Đang cho tôi thấy người Nhật Bản các ông có bao nhiêu rộng lượng, có bao nhiêu yêu thích hoà bình phải không? Lời như vậy ông cũng nói ra được, ở trong cả nước Nhật Bản này có phải là một kẻ ngoại tộc hay không? Không cần giả bộ có dáng vẻ cao nhân đắc đạo, trong miệng thốt ra gốc gác sâu dày gì đó, trong lòng ngược lại đang suy nghĩ làm cách nào phân thây tôi làm vạn đoạn. Cần gì phải làm cho mình trông có vẻ cao cao tại thượng như thế kia? Lời của ông nói cũng không sai, nhưng lại không phải phát ra từ lời thiệt lòng phải không?

Ánh mắt hắn lay động, ngang nhiên nói:
- Anh muốn chiến, tôi sẽ chiến!

Người áo trắng thở dài nói:
- Nếu như anh đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho anh vậy.

Cường Tử thở mạnh một hơi nói:
- Lời này chính là câu nói giả dối nhất trong năm nay, không bằng một thứ thối tha.

Người áo trắng nhướn mày nói:
- Vốn chỉ muốn giết anh, bây giờ xem ra ngược lại chắc chắn phải xé rách họng của anh trước, sau đó cắt lưỡi, cuối cùng mới một chưởng đánh chết.

Cường Tử nói:
- Nếu như đợi ông đến, còn sợ ông doạ tôi sao?

Người áo trắng lắc đầu, không nói lời nào. Thân hình gã nhoáng một cái, nhìn ra đã không còn ở tại chỗ, đang khi con mắt Cường Tử vẫn còn đang hốt hoảng, gã đã đến trước người Cường Tử!

Nhanh!

Đúng là một chữ này, gã đã là đạt đến mức cao nhất. Thân pháp Cường Tử cũng nhanh, tốc độ cực hạn thi triển ra hết ít có người theo kịp, nhưng tốc độ người áo trắng này không ngờ nhanh hơn gấp vài lần so với hắn! Mặc dù Cường Tử đã đoán trước được gã muốn động thủ, đã vận sức chờ phát động, vẫn là chậm mất nửa nhịp. Hắn nhìn thoáng qua người áo trắng vừa động tự bản thân hắn cũng nghiêng người né sang bên, đồng thời Trạm Lô Kiếm trong tay cũng đâm ra.

Nhưng thân hình hắn vừa động, người áo trắng đã đến trước người!

Người áo trắng nhẹ nhàng phiêu dật một chưởng đánh ra, cũng không có uy thế ngập trời gì, không có sóng chấn động khủng khiếp gì, nhưng Cường Tử ngược lại cảm giác được áp lực cực lớn!

Dù Cường Tử trước đó đã lách mình đi, đoán trước được đưa ra phán đoán chính xác, một chưởng kia của người áo trắng cũng không nện thẳng trên thân thể hắn, bàn tay sượt qua khoảng không trên bả vai hắn, nhưng sức mạnh khủng khiếp vẫn đánh nghiêng lệch thân hình của Cường Tử, suýt nữa đứng không vững, kiếm đâm ra cũng vì thân hình lắc lư mà mất đi sự chuẩn xác. Lui một mạch về sau ba bốn mét mới đứng vững thân hình.

Trên đầu vai đau nhức bỏng rát như bị lửa thiêu đốt, cả bả vai giống như bị chưởng phong cắt xé đi mất.

Cường Tử nhíu đầu lông mày, trong lòng chấn động.

- Hả?

Người áo trắng dường như rất kinh ngạc, theo đó kinh hô một tiếng.

- Anh không ngờ có thể tránh thoát, rất tốt.

Gã dường như bắt đầu cảm thấy hứng thú với Cường Tử, nhìn chăm chú tỉ mỉ Cường Tử một chút.

- Nhìn anh tuổi tác chưa quá hai mươi tuổi, có tu vi như vậy quả thật không dễ. thời tôi bằng tuổi anh hầu như là trốn không thoát nổi một chưởng này của chính mình. Rất tốt! Mười năm trước tôi và Hách Liên Thiết Thụ từng đấu qua một trận, lưỡng bại câu thương. Tuy nhiên tuổi tôi vẫn còn trẻ tu dưỡng trọn vẹn năm năm mới khôi phục như lúc đầu. Ông ta ngược lại sau khi bị thương không có chuyển biến tốt đẹp gì, nghe nói chỉ cố gắng duy trì hơn một năm đã chết. Nói thật nếu như ông ta tuổi tác trẻ đi mười năm, người chết nhất định là tôi.

Trong lòng Cường Tử chấn động khủng khiếp, sóng gió mãnh liệt!

Hách Liên Thiết Thụ là ai? Là Trung Hoa Chấp Pháp Giả đời trước, là nhân vật truyền kỳ năm mươi năm xuất đạo trong võ lâm Trung Hoa chưa từng bại qua. Là đại cao thủ đứng ở vị trí cao nhất quan sát hết thảy chúng sinh, là nhân vật thay mặt cho võ lâm Trung Nguyên! Mà người áo trắng này chính là vào mười năm trước từng đánh qua một trận với ông ta, hơn nữa không phân cao thấp! Kết quả sau cùng càng khiến cho người ta kinh ngạc, Hách Liên Thiết Thụ sau trận chiến với gã đã bởi vì trọng thương không chữa trị được mà chết!

Mặc dù lúc đó Hách Liên Thiết Thụ tuổi tác đã hơn thất tuần, nhưng người áo trắng đánh nhau bất phân thắng bại với ông ta cũng đủ rúng động giới võ lâm. Dù Cường Tử biết rõ có thể ngồi trên vị trí Chấp pháp giả này nhất định phải có thực lực tuyệt đối, nhưng thực sự không thể tưởng được gã có thể đánh ngang tay với Hách Liên Thiết Thụ!

- Nói cho tôi biết tên của ông đi!

Cường tử hít sâu một hơi, ổn định lại tâm cảnh hỏi người áo trắng.

Người áo trắng nhíu mày dường như đang suy xét điều gì đó. Gã trọn vẹn trầm mặc mất một phút đồng hồ mới giật mình cười, nói tự chế nhạo mình:
- Rất nhiều năm cũng chưa từng có người hỏi qua tên của tôi. Ngay cả bản thân cũng đã ba mươi năm chưa từng nhắc tới. Nếu nhớ không lầm, tôi tên là Mục Dã Lăng Phong.

- Mục Dã Lăng Phong!

Cường Tử lặp lại cái tên này một lần nữa.

- Đúng! Vẫn may là chưa có quên mất. Nhìn biểu hiện trên mặt của anh dường như rất kinh ngạc phải không? Hách Liên Thiết Thụ công tham tạo hoá, nhưng đã già hết thời công lực suy giảm rất nhiều, ngay cả như vậy, mặc dù thời kỳ toàn thịnh của tôi cũng không cách gì đánh bại ông ta. Cuộc chiến kia đến bây giờ đã trải qua mười năm, tôi mặc dù thân thể đã khôi phục, nhưng công lực toàn thân chẳng bằng một nửa mười năm trước, đều là một chưởng do ông ta ban tặng.

Gã nhìn Cường Tử nói:
- Cho nên, vài năm trước tôi hận ông ta thấu xương, nghe nói ông ta chết tôi vừa vui vẻ vừa thất vọng. Không thể tự tay giết ông ta thật sự không cam lòng. Mãi cho đến ba năm trước tôi mới bừng tỉnh đại ngộ, hết thảy điều đó chẳng qua là áng mây trước mắt, cừu hận gì đó có thể tra tấn cả đời mình, còn muốn tra tấn vô số năm đời sau nữa sao?

Gã nói:
- Những lời nói mới nãy tôi nới với anh, cũng không phải lời hư tình mật ý, mà là tâm đắc những năm qua tôi tham thiền có được, nói cho anh nghe cũng không phải tỏ ra vẻ tôi rộng lượng, mà là không muốn anh chui vào ngõ cụt. Nhưng, lời tuy rằng nói như thế, địa vị và Đông Doanh Chấp Pháp, chuyện nên làm tôi vẫn phải làm.

Gã lạnh nhạt nói:
- Anh có thể tiếp ba chưởng của tôi mà không chết, tôi liền để cho anh rời đi. Vừa nãy một chưởng kia cũng tính, còn hai chưởng nữa. Tu vi của anh tôi đã thăm dò qua, cho nên hai chưởng kế tiếp theo sau đây anh nhất định phải thật cẩn thận.

Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Tôi cũng chưa tận hết toàn lực, ông cũng nên cẩn thận.

Người áo trắng ánh mắt sáng ngời, khen một tiếng có khí phách, thân hình đã động, chưởng thứ hai rầm thét đánh ra.