Ác Bá

Chương 226: Con đường trở về




Hai người bọn Cừu Thiên ôm Cường Tử đã hôn mê, cùng Kiếm Nhị lượn lòng vòng trong bóng đêm mới chạy đến quán rượu Vương Tử. Gã mập Trầm Tuý Kim từng nói, có việc hãy đi quán rượu Vương Tử tìm ông ta. Bây giờ bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ vốn cho rằng cần phải phí công sức rất lớn, trước sau không ngờ chưa mất đến thời gian hai ngày.

Có thể nhanh như vậy giải quyết ngay lập tức vấn đề, công thần lớn nhất thật ra cũng đã chết rồi chính là Ngô Tôn. Nếu như không có anh ta đưa tin tức đến, bọn người Cường Tử muốn tìm được địa chỉ sở nghiên cứu cũng phải phí sức lực rất lớn. Dù rằng trước đó Trầm Tuý Kim cũng cung cấp một số tài liệu, nhưng so với tin tức Ngô Tôn cung cấp vẫn chưa đủ chính xác.

Cái chết của Ngô Tôn khiến cho tất cả mọi người đều cảm giác được một loại bi thương rất sâu sắc. Mà ngay cả con người bọn Yến Vân Thập Bát lãnh khốc vô tình như vậy cũng biến đổi sắc mặt, huống chi Yêu Ma và Ngô Tôn từng trải qua bảy năm kề vai chiến đấu.

Yêu Ma dẫn đầu tám người khác của Yến Vân Thập Bát đã tìm được chỗ của Trầm Tuý Kim, hơn nữa dựa theo sắp xếp của ông ta đã ẩn núp ở trong quán rượu Vương Tử. Bây giờ mọi người mới biết được Trầm Tuý Kim người này bản lãnh còn cao hơn không chỉ một bậc so với biểu hiện ra ngoài ở lần gặp trước đây. Tuý Kim hai chữ này là tự ông ta đặt tên họ cho mình, ông ta vốn tên thật là Trầm Chính Đông. Một cái tên rất có khí thế cũng rất có phép tắc.

Nói đến Trầm Tuý Kim có rất ít người biết đến, nhưng ở một vùng Đông Nam Á nhắc đến Trầm Chính Đông ngược lại thanh danh hiển hách. Trầm Chính Đông không thích tên của mình, dù ba chữ kia thay mặt cho danh hiệu thuyền vương, nhưng ông ta vẫn cảm thấy Chính Đông hai chữ này không có hiển hiện hết hình tượng của ông ta ra ngoài. Tuý Kim, hai chữ này mới là thứ ông ta yêu nhất. trầm mê trong tiền tài, không phải giả dối.

Ông ta chưa bao giờ phủ nhận mình thích tiền, hơn nữa vẫn luôn nhấn mạnh với người khác niềm vui thú lớn nhất trong cuộc sống chính là đếm tiền. Vận chuyển hàng hải ở Đông Nam Á ông ta cũng được coi là nhân tài kiệt xuất. Cho dù cả Châu Á thậm chí toàn thế giới, ông ta cũng được cho là kẻ thống lĩnh trong số các công ty ngành công nghiệp vận chuyển hàng hải. Ngoại trừ tập đoàn vận chuyển hàng hải của nhà nước, tập đoàn có thực lực vận chuyển hàng hải lớn nhất phải kể đến Trầm Tuý Kim.

Nhưng chính là người có tính cách hướng ngoại vốn hẳn nên vươn người ra bên ngoài, lại vô cùng an phận. Thậm chí an phận đến cả Châu Á cũng đều biết Thuyền Vương Trầm Chính Đông, nhưng người biết được bộ dạng của ông ta ngược lại ít đến mức đáng thương. Ông ta chưa bao giờ lên truyền hình, không tham gia bất kỳ cuộc gặp gỡ nào, thậm chí không xuất hiện trước mặt công chúng, ngoại trừ làm việc, hoạt động ngoài công việc của ông ta là dùng tiền mặt sắp xếp thành trường thành trên sàn nhà phòng khách căn biệt thự khổng lồ của mình.

Trong một lần phá kỷ lục, ông ta tốn thời gian ba ngày dùng bảy tám vạn tiền mặt sắp xếp ở trong phòng khách của mình một đoạn trường thành trông rất khí thế nguy nga. Ông ta là một người lười biếng, cũng là người khéo léo, cũng là người rất thuần khiết. Ông ta chỉ có một việc ngoài công việc yêu thích này, mấy mươi năm chưa từng chán ghét.

Thời khắc này Trầm Tuý Kim đang ngồi ở trên chiếc ghế bọc bằng da thật khổng lồ của mình kia, trên chiếc bàn rộng rãi trước mặt ông ta chỉ đặt một vật, cho nên có vẻ hết sức trống trải. Ông ta híp mắt ngậm một điếu xì gà trị giá bảy trăm đô la, nhìn ngây ngẩn thứ đồ ở phía trước bàn.

Trên mặt bàn là một chiếc máy đếm tiền vẫn còn đang hoạt động, tiếng vang của máy trong căn phòng yên tĩnh càng vang lên rõ ràng. Chỉ có điều chiếc máy đếm tiền kia ngược lại một xu cũng không có, chỉ có chiếc máy đang hoạt động tuần hoàn không ngừng nghỉ. Trầm Tuý Kim nhìn chằm chằm chiếc máy như thế, cũng không biết được ông ta là đang suy nghĩ hay là đang ngây ngẩn.

Bỗng dưng, cửa phòng làm việc gõ vang mấy tiếng, thanh âm không lớn, nhưng Trầm Tuý Kim ngược lại thoáng chốc đã đứng khỏi ghế, biểu hiện trên mặt khó thể che giấu được vẻ chờ đợi.

- Vào đây!

Ông ta lớn tiếng hô về phía ngoài cửa.

Một tiếng cửa kéo mở, một gã đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi sải bước nhanh đi vào. Dáng người kẻ này không cao lớn, nhưng sống lưng rất thẳng. Làn da ngăm đen, còn có dấu vết của biển không thể rửa sạch được, người sáng suốt liếc nhìn có thể biết được kẻ này là người sinh sống thời gian dài trên biển.

- Hải Sinh, có tin tức gì sao?

Trầm Tuý Kim vội vàng hỏi.

Gã đàn ông trung niên tên gọi Lưu Hải Sinh nhẹ gật đầu, tuy rằng vẻ mặt biểu hiện của gã tương đối trấn tĩnh, nhưng trong ánh mắt ngược lại khó có thể che giấu ánh sáng lập loè chiếu rọi. Sự thật chính xác như thế, thời khắc này sự kích động trong lòng của gã thật sự đã đến mức sông lật biển nghiêng. Hắn vừa mới nhận được tin tức, khiến cho rung động trong lòng của gã càng lúc càng tăng thêm.

- Người phía dưới vừa rồi mới thu thập được một số tin tức, khoảng chừng ba giờ trước ngài dặn dò tôi chú ý tên thanh niên tóc trắng kia…

Lưu Hải Sinh dừng lại một chút, một là sửa sang tìm từ, hai là bình ổn lại tâm trạng.

- Hắn thế nào rồi!

Trầm Tuý Kim từ phía sau cái bàn xông tới, bắt lấy cánh tay Lưu Hải Sinh hỏi.

Nhìn vẻ mặt biểu hiện khác thường ngày của ông chủ mình, Lưu Hải sinh trong lòng tăng thêm mấy phần tò mò đối với thanh niên có mái tóc trắng kia.

- Trước đây ba giờ, thanh niên tóc trắng kia một mình cầm kiếm xông vào trong nhà riêng của thủ tướng, hơn nữa ở trong vòng vây của mấy trăm hộ vệ bắt cóc thủ tướng mang đi, nghe nói thị vệ trực thuộc của Thiên Hoàng đã đuổi theo.

Trầm Tuý Kim thần sắc cứng lại, ông ta bỏ bàn tay nắm lấy cánh tay Lưu Hải Sinh xuống, như có điều suy nghĩ lại đi về ngồi bên chiếc ghế, hút thật sâu một điếu xì gà.

- Hắm muốn làm cái gì vậy! Làm ra hành động lớn như vậy, còn muốn rút về càng khó khăn. Đội tàu chiến tự vệ tuần tra bờ biển nhất định sẽ phong toả tuyến đường ven biển, tại sao lại kích động như vậy!

Trong giọng nói của ông ta có sự không hài lòng rất lớn, nhưng rõ ràng là phần lo lắng cũng nhiều theo đó không ít.

- Ông chủ, tôi ngược lại cảm thấy tên tiểu tử kia rất tốt.

Lưu Hải Sinh nói khẽ.

Trầm Tuý Kim mở miệng mắng:
- Anh thì biết cái gì, một mình hắn tốt thì thế nào được, sẽ kéo những người khác vào chung một con đường cụt. Tốt đến cỡ nào, lão tử hận không được kéo ra ngoài đập hắn đến chết! Nếu như hắn là thủ hạ của lão tử, lão tử sớm đã vứt hắn ra giữa biển cho cá mập xơi tái rồi!

Lưu Hải Sinh cười hỏi:
- Ngài chắc chắn như vậy sao?

Trầm Tuý Kim giận dữ hét:
- Có con mẹ nó nỡ hay không nỡ cái gì, quả thật đúng là một kẻ điên không có ý thức đoàn nhóm gì!

Lưu Hải Sinh gật đầu nói:
- Quả thật là một kẻ điên, tuy nhiên rất đáng để cho người ta yêu mến.

Trầm Tuý Kim lườm gã một cái hỏi:
- Còn có những thứ tin tức khác sao?

Lưu Hải Sinh lắc đầu nói:
- Không có, tôi đã tăng số lượng người phái đi, nhưng như ngài cũng biết rồi đấy. Trong tay chúng ta cũng không có nhiều cao thủ như bọn họ được, hoàn toàn theo không kịp a. Tôi bây giờ sẽ đi xem thử có tin tức mới nhất nào hay không, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho ngài biết đầu tiên.

Trầm Tuý Kim khoát tay áo nói:
- Anh đi đi, vất vả một chút, một gã thanh niên tốt như thế này đã đi mất, hy vọng đừng một người nào nữa ra đi.

Lưu Hải Sinh nhẹ gật đầu rời khỏi phòng, Trầm Tuý Kim đỡ dưới cằm nhìn trước mặt dường như vẫn đang vận chuyển chút tính toán trong đầu, lẩm bẩm nói:
- Con chim mẹ nó, tức chết ta rồi, ngươi còn muốn làm ra động tĩnh lớn đến cỡ nào nữa đây? Tuy nhiên… Người còn quả thật rất đáng nhận được sự yêu mến của người khác.

Uỳnh!

Lưu Hải Sinh vừa mới đi ra lại đẩy cửa phòng xông vào, giờ khắc này ông ta cũng khống chế không nổi cơn kích động trong lòng. Ông ta chạy vội đến trước mặt Trầm Tuý Kim, vừa giơ tay chỉ ngoài cửa, vừa hô:
- Tới rồi! Tới rồi!

Phản ứng đầu tiên của Trầm Tuý Kim là sự việc bại lộ rồi, người Nhật Bản đã tìm đến cửa. Ánh mắt ông ta lạnh lẽo đã làm ra tính toán, vừa muốn ra lệnh với Lưu Hải Sinh đã nhìn thấy gã thân tính này của mình khuôn mặt không che giấu được sự kích động nói:
- Tên thanh niên tóc trắng kia, đã trở về rồi!


- Ở đâu!

Trầm Tuý Kim quát.

Lưu Hải Sinh chỉ về phía ngoài cửa nói:
- Đang ở bên ngoài!

Trầm Tuý Kim đứng lên sải bước chạy ra phía ngoài, cơ bắp toàn thân không ngừng rung lên. Thực không hiểu nổi người có thân hình như ông ta thế này, sao có thể có động tác linh hoạt và nhanh chóng đến như thế. Thân hình ông ta y hệt tê giác, voi lớn, gấu trúc, nhưng động tác lại như khỉ đột, báo đốm, chó hoang thoát khỏi dây xích…

Trầm Tuý Kim xông đến trước cửa khựng người lại, bởi vì ông ta đã nhìn thấy được mấy người ông ta đang chờ mong. Kiếm Nhị lưng đeo trường kiếm đi ở trước, hai người Kiếm Thập Nhất và Kiếm Thập Nhị dìu Cường Tử vẫn chưa phục hồi ý thức đi phía sau, đi cuối cùng là bọn người Cừu Thiên và Yêu Ma.

Bởi vì Kiếm Nhị dọc đường muốn đề phòng có cao thủ Đông Doanh đột ngột đánh lén hay không, cho nên dọc đường vẫn một mình Cừu Thiên ôm Cường Tử trở về, Mặc dù thân thể của anh ta cứng chắc, chân khí cũng hùng hậu, nhưng trong thời gian dài như vậy ôm một người chạy như bay vẫn là đuối sức chịu không nổi. Đến vùng gần quán rượu Vương Tử, Kiếm Nhị dùng cách đặc biệt hô gọi người của Yến Vân Thập Bát ra, Cừu Thiên lúc này thở dài một hơi.

Đến nơi này, cả hai trong lòng thoáng yên tâm. Dù sao ở nơi này có tám người khác của bọn Yến Vân Thập Bát, hơn nữa còn có Yêu Ma, chỉ cần không phải tuyệt đỉnh cao thủ như Mục Dã Lăng Phong đích thân tới, cao thủ bình thường đã rất khó vây khốn bọn họ.

- Hắn sao vậy?

Thời khắc này Trầm Tuý Kim ngược lại trấn tĩnh, giọng điệu bình thản hỏi.

Cừu Thiên nói:
- Bị thương rất nặng, nhưng tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng. Chúng tôi phải mau rời khỏi nơi này, xin ngài giúp đỡ sắp xếp nhé.

Trầm Tuý Kim gật đầu nói:
- Không có vấn đề, tôi lập tức đi làm. Hắn… Thế nào lại chịu thương thế nặng đến như vậy?

Cừu Thiên:
- Hắn đi tới Tĩnh Quốc Thần Xã.

Trầm Tuý Kim trong lòng chấn động, nhìn thật lâu Cường Tử đang hôn mê, ông ta xoay người nói với Lưu Hải Sinh:
- Hải Sinh, lập tức sắp xếp thuyền đưa bọn họ trở về. Những chuyện khác không cần anh lo, tôi đích thân phụ trách đưa bọn họ đến bờ biển.

Lưu Hải Sinh lên tiếng lập tức bước nhanh rời đi, gã cũng biết sự tình náo động lớn như vậy, phía chính phủ Nhật Bản rất nhanh sẽ có hành động. Bây giờ đã không còn chút thời gian nào, có thể nhanh được phần nào thì hay phần đó.

Trầm Tuý Kim lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện, sau đó nói với mọi người:
- Chúng ta bây giờ đi thôi, xe đã đợi ở phía trước, chỉ cần ra tới biển, tôi có thể nắm chắc đưa được các anh trở về!

Mọi người theo Trầm Tuý Kim đi ra từ cửa sau của quán rượu, hai chiếc xe hợp đồng đã đợi tại chỗ đó. Không có quá nhiều lời, mọi người sau khi lên xe lập tức khởi động, tốc độ tăng lên rất nhanh.

Chẳng bao lâu khi chiếc xe chạy nhanh ra nội thành, không khí trong thành phố Tokyo bỗng nhiên trở nên khẩn trương hẳn lên. Mấy ngàn người đội tự vệ súng vác vai, đạn lên nòng xuất hiện ở trong ngõ nhỏ phố lớn, phối hợp với võ giả Nhật Bản bắt đầu tiến hành tìm kiếm như trải thảm bên trong thành phố. Cảnh sát của sở cảnh sát Tokyo cũng tập trung hơn ngàn người cùng nhau hành động, tuyên bố với công chúng là đang truy tìm hai phần tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm chế tạo bom bên trong thành phố hơn nữa cố gắng tấn công vào trong nhà riêng của thủ tướng.

Nếu như bọn người Trầm Tuý Kim rời đi chậm thêm mười phút nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị đội tự vệ phong toả giao thông chặn lại. Hai chiếc xe hợp đồng nhanh như điện, nhanh chóng biến mất ở góc cuối đường cái.

Sau khi đi đường được một giờ, hai chiếc xe dừng lại, mọi người dưới sự dẫn dắt của Trầm Tuý Kim đổi xe chờ một chiếc xe buýt ở chỗ này, hai chiếc xe hợp đồng lập tức chạy về một phía khác. Lần nữa chạy đi hơn một giờ, bọn họ đổi xe lần nữa, cứ như thế đổi qua đổi lại năm sáu lượt, trải qua gần một ngày đi đường không gián đoạn đến được bờ biển Trầm Tuý Kim sắp xếp từ trước.