Ác Bá

Chương 282: Xảo trá không?




Trên núi Hạ Lan, một người thân thể rất cao hơn nữa rất mập đột nhiên xuất hiện đứng ở trên khối nham thạch cực lớn, trong tay cầm một cái ống nhòm không ngừng tìm kiếm gì đó. Y đứng thẳng tại chỗ dốc núi thẳng đứng, một cây đại thụ trước người vừa vặn che chắn thân hình của y. Chỗ này bí mật nhưng cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút thôi sẽ rơi xuống dưới núi.

Bên cạnh y, một khẩu súng bắn tỉa nặng chừng ba mươi kí, chiều dài năm mươi tấc đang nằm yên tĩnh trên khối nham thạch. Người này mặc một bộ quân phục tác chiến màu xanh lục, thời tiết cũng không nóng bức nhưng y đã mồ hôi đầm đìa, từng dòng mồ hôi lăn xuống trên khuôn mặt y, theo cằm rơi xuống dưới.

Cách không xa chỗ của y, một người đàn ông dáng người thon dài đứng chắp tay sau lưng, cũng mặc một bộ quần áo tác chiên màu xanh lục, nhưng trong tay gã không có súng ống. Dáng vẻ của gã có lẽ không thể coi là đẹp trai, nhưng có một loại khí chất tự nhiên mà có, lông mày như núi cao, mắt như mặt trăng, mặt trời.

Người này nếu như Cường Tử nhìn thấy chắc chắn sẽ chấn động, bởi vì người này hẳn nên ở thủ đô cách xa đây hàng ngàn dặm.

Trác Thanh Chiến.

Mà cái gã mập chiều cao chừng một thước tám lăm, cân nặng chừng hơn hai trăm kí kia dĩ nhiên là Bùi Đông Lai!

Trác Thanh Chiến nhìn Bùi Đông Lai, trên mặt lộ ra vẻ áy náy thật lòng.

- Đông Lai, mấy năm nay thật sự đã tủi cực cho anh rồi.

Anh ta nói.

Bùi Đông Lai cười ha hả nói:
- Đừng nói với tôi điều vô nghĩa, ông đây tự mình chạy đến Đông Bắc nói không chừng là còn nhiều vui vẻ thoải mái hơn. Quỷ ma mới bằng lòng đi theo cậu màn trời chiếu đất, tủi cực cọng lông chim nè.

Trác Thanh Chiến cười nói:
- Cậu còn nhớ được đã bao lâu chưa có tới núi Hạ Lan không?

- Mười một năm.

Bùi Đông Lai bỏ ống nhòm trong tay xuống nói:
- Chính xác là mười một năm sáu tháng lẻ bảy ngày.

Trác Thanh Chiến nói:
- Đúng vậy, lúc trước chúng ta cùng nhau đi từ Bắc Kinh đến Nội Mông Cổ, trận chiến đầu tiên chính là bắt đầu ở cái thôn nhỏ dưới chân núi Hạ Lan này. Chỗ này luôn có rất nhiều kỷ niệm không sao xua đi được, không thể tưởng được sau mười một năm gặp lại nhau vẫn là ở chỗ này.

Bùi Đông Lai hừ một tiếng nói:
- Đó là trận chiến đầu tiên của anh ở Nội Mông, nhưng là trận chiến cuối cùng của tôi ở Nội Mông.

Y nói:
- Lúc trước cậu sai tôi đi Đông Bắc, tôi hận không thể một phát súng bắn nát đầu anh. Hầy... nhưng ai bảo cậu là Trác Thanh Chiến kia chứ? Ông đây đang không vui còn phải ngoan ngoãn chạy đi Đông Bắc làm đứa con ngoan của Hách Liên Xuân Mộ. Mẹ nó những năm gần đây coi như sụt cân quá nhiều. Nói đi làm sao đền bù tổn thất cái thân mập mạp của tôi đây?

Trác Thanh Chiến cười nói:
- Tôi dự định đưa cả Nội Mông đền bù tổn thất cho cậu có được không?

Bùi Đông Lai quay đầu nhìn Trác Thanh Chiến cười mắng:
- Ông đây không làm! Tôi chửi, lần trước đuổi tôi đi bây giờ bảo tôi quay về. Lão tử cũng không phải kỹ nữ rẻ tiền ngủ một đêm trăm đồng kia, cậu thích thì đi mà làm đi nha. Mẹ nó! Việc của Đông Bắc đã hao tổn của lão tử mười một năm thanh xuân, hiện tại thật không dễ dàng rãnh rỗi cậu còn dự định bảo tôi đến Nội Mông tìm kiếm vất vả hả? Tôi đang buồn bực đây, cậu không thể để cho lão tử yên ổn sống thêm mấy năm sao?

Y thở phì phì nói:
- Muốn sai tôi làm cũng được, bồi thường mấy ngàn vạn đồng cho lão tử tiêu xài, tôi sẽ suy xét ngẫm nghĩ lại.

Trác Thanh Chiến cười nói:
- Được, không phải chỉ mấy ngàn vạn đồng thôi à. Tiền kiếm được trong mười một năm của cậu không dừng lại ở mức giá này, hiện tại cho dù thêm một số không nữa tôi cũng vẫn phải trả không thể nói không được.

Bùi Đông Lai:
- Tốt rồi nha, bây giờ cho luôn đi.

Trác Thanh Chiến:
- Trước ghi sổ nợ đi, đợi sau khi tôi quay về Bắc Kinh xem thử có thể đến chỗ Triệu Phù Sinh đánh cho ói tiền ra. Tên đó thiếu nợ chúng ta không ít đâu nhe, lần này nói gì cũng phải để cho hắn nôn ra máu một chút.

Bùi Đông Lai cả giận nói:
- Triệu Phù Sinh! Cậu vừa nhắc tới lão tử đây đã tức giận rồi! Sai hắn đi Đông Bắc lộ mặt mà thôi, chỉ là diễn trò mà thôi, đánh tôi một quyền thành cái bộ dạng hiện giờ. Lão tử mười năm nay đúng là sống không bằng chết a. Cho dù những năm trở lại đây có gọi tôi là tiểu thư cũng không ngoa đâu, tiểu thư da mặt không trơn láng, mồ hôi cũng không nhỏ giọt liên tục thế này.

- Ái chà... vẫn đang ghi hận hắn?

Trác Thanh Chiến áy náy hỏi.

- Ghi hận thì sao? Ông đây hận không thể tháo hắn thành tám khối! Hận không thể thiến hắn để cho dòng họ Triệu của hắn từ nay về sau không có con cháu nối dõi. Nói như vậy có chút ác độc, nhưng, tôi cũng phải làm cho bằng được. Được lắm, nếu như hắn chịu ra tiền, vậy thì cậu hãy nói cho tên kia biết. Bảo hắn chi trả tiền thuốc khám bệnh mười năm nay của lão tử, một năm một ngàn vạn, muốn để cho tha thứ hắn phải lấy ra đây một tỷ!

Trác Thanh Chiến cười nói:
- Thực ra lần này trước khi tôi tới Phù Sinh đã tìm tôi, trước đây không thể để cho cậu bại lộ cho nên mới khiến cho cậu chịu cực. Chỗ một quyền kia lúc trước hắn đánh cậu, vết thương ra làm sao không ai rõ ràng bằng hắn. Thương thế của cậu còn có thể trị được, đợi sau khi trở về tôi giúp cậu chữa trị thương thế cho lành hẳn.

Bùi Đông Lai cả giận nói:
- Thối lắm, một quyền đó gây thương tổn ở chỗ nào, không ai rõ ràng hơn so với chính ta.

Y nói:
- Thật có thể chữa được sao?

Trác Thanh Chiến cười nói:
- Thật có thể.

Bùi Đông Lai ảm đạm nói:
- Ban đầu ở Bắc Kinh, ba người chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Cậu và Phù Sinh đều là người có gia đình hiển hách, có cha mẹ chống lưng, tôi chỉ là con trai của gia đình bình thường, đi đằng sau mông hai người ngoắc mông qua ngoắc mông lại. Bây giờ nhìn lại mà xem, thoạt nhìn cậu là người phong vương xưng bá đứng trên vạn vạn người ở nội Mông Cổ. Phù Sinh là ủy viên Đảng trẻ tuổi nhất của quân ủy trung ương còn là con trai nối nghiệp không còn ai thích hợp hơn trong mắt mấy lão già kia. Đều sáng rực tỡ hơn nhiều so với người làm tay sai dưới quyền lão đại xã hội đen Đông Bắc như tôi đây.

- Nhưng, thực ra trong lòng tôi hiểu rõ.

- Với tính cách của Phù Sinh, sau khi đánh bị thương tôi ở Đông Bắc trở về Bắc Kinh chui đầu thẳng vào trong thể chế chính trị, mất mười năm lăn lộn mây giật gió vùi, hắn chịu khổ còn lớn hơn so với tôi. Từ nhỏ trong ba người chúng ta tính cách Phù Sinh là khó uốn nắn nhất, tôi con nhớ rõ khi hắn mười lăm mười sáu tuổi đã xác định lý tưởng cả cuộc đời về sau chính là cả đời không lấy vợ dùng trọn đời một mình đi hết từng nơi trên cả nước. Hắn nói muốn để cho dấu chân của mình in trên mỗi một ngọn núi mỗi một con sông, mỗi một cái thôn lớn nhỏ. Một người như vậy có thể nén lại tất cả yên lòng làm chính khách, quả thật không dễ dàng,

Bùi Đông Lai liếc nhìn Trác Thanh Chiến nói:
- Nói tiếp những gì cậu nói, tôi cũng biết rõ sau khi tôi rời khỏi Nội Mông những năm nay cậu qua lại như thế nào với hắn. Thật không dễ dàng dìu đỡ một Vưu Nỗ Tư sống lây lất ở Tân Cương. Tuy rằng Phù Sinh ở Bắc Kinh vẫn luôn nhớ thương cậu không ít lần xin những lão già kia biên chế không chính thức kia tiếp tế cho cậu, nhưng chút tiếp tế kia đối với người chạy qua chạy lại hai tỉnh như cậu chỉ như muối bỏ biển. Từng giết người, bị người đuổi giết, mười một năm ở Nội Mông và Tân Cương cậu không chết đã coi như là kỳ tích không nhỏ. So với việc của các cậu, quả thật tôi sống tự do nhất.

- Hai người các cậu có thể cứng rắn hơn nữa, tôi tại sao lại không thể?

Trác Thanh Chiến đi sang vỗ bả vai Bùi Đông Lai ra chiều xin lỗi nói:
- Thực ra tôi là muốn để cho Hổ Thiền tiếp nhận việc phía bên Nội Mông, hiện tại xảy ra biến có rất lớn...

Bùi Đông Lai cười ha hả nói:
- Đừng có mè nheo với tôi, đây không phải tác phong của Trác Thanh Chiến.

Trác Thanh Chiến nói:
- Xem ra, bảo Cường Tử ở đây đợi ba tháng. Nếu như cậu ta có thể nhận ra được có lẽ cậu ta sẽ chọn ở lại, nếu như cậu ta có thể ở lại, cậu cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.

Bùi Đông Lai nhếch mép lên nói:
- Ý cậu là nói tôi không bằng đứa con nít rửa đít chưa sạch kia?

Y vừa muốn nói tiếp, lại nhìn thấy ánh mắt Trác Thanh Chiến bỗng nhiên lạnh run.

Theo ánh mắt của Trác Thanh Chiến nhìn sang, một đám năm sáu người có mang vũ khí nối đuôi nhau kéo thành một chuỗi ở trong hốc đá tiến lên trên núi. Khóe miệng Bùi Đông Lai nhếch lên lộ ra nét cười tàn ác lạnh lẽo.

Cầm ống nhòm lên nhìn xong liền nói:
- Từ vũ khí trang bị xem ra đám người kia không đơn giản đâu nha, ngay cả vũ khí chế tạo đặc biệt phục vụ cho quân Mỹ cũng có thể mua được, tiền vốn bỏ ra không ít đâu hèm.

- Vừa hay!

Bùi Đông Lai cười lạnh nói:
- Để cho mấy tên ngốc này giúp ông đây tìm lại trí nhớ mười một năm về trước nhé, ta nhớ hình như mười một năm trước là ở cổng thôn nhỏ dưới chân núi Hạ Lan, ông đây lần đầu tiên đại phát thần uy, mười một năm chưa có sờ qua súng thật đạn thật chân chính, không biết kỹ thuật sử dụng súng của ta có phải vẫn còn sắc bén phong độ như trước nữa không.

Trác Thanh Chiến cười, xoay người tìm chỗ ngồi xuống. Anh ta không có nói gì cả, không ngăn cản, cũng không cổ vũ. Tính cách của Bùi Đông Lai anh ta hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác, thậm chí còn hơn so với chính Bùi Đông Lai hiểu rõ mình. Ba người bọn họ chơi đùa với nhau từ khi còn mặc bím, đi mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba, mãi cho đến trước đại học cũng chưa từng tách rời nhau, tính cách Bùi Đông Lai ghét cái ác như kẻ thù cũng đã sớm khắc sâu trong xương tủy, khuyên cũng không được.

Cho nên, mười một năm trước Trác Thanh Chiến mới có thể bảo anh ta đi Đông Bắc. Cuộc sống ở Đông Bắc mười một năm nay đã khiến cho tính cách Bùi Đông Lai cứng cỏi hơn nhiều, sát khí cũng nhạt đi không ít. Nhưng cảnh giết chóc hôm nay, Trác Thanh Chiến biết mình không cần phải đi ngăn cản. Bùi Đông Lai bây giờ đã sớm không phải chàng thanh niên hành động theo cảm tính nữa rồi.

Bùi Đông Lai chộp lấy khẩu súng ngắm nặng hơn ba mươi kí trên mặt đất, khẩu súng ngắm khổng lồ trong tay y lại nhẹ nhàng như không có gì. Cho dù là những gã đàn ông to lớn của đội Báo Biển của Hoa Kỳ (USA Navy Seals) kia cũng không có người có thể nâng một khẩu súng đứng bắn, cũng không có người dám làm như vậy. Mà Bùi Đông Lai, lại tràn đầy tự tin.

Khẩu súng thật dài chĩa ra, họng súng di động theo những người kia chẳng những ổn định mà còn di chuyển thong thả. Cánh tay Bùi Đông Lai vững vàng, khẩu súng nặng nề như thế, không ngờ ngay cả một chút lắc lư khẽ cũng không có!

Chíu!

Tiếng súng vang lên!

Viên đạn súng bắn tỉa hẹp dài to lớn chưa đến một giây đã bay đến trước người mục tiêu! Khoảng cách như vậy nếu như bị súng bắn tỉa bắn trúng sẽ lập tức mất mạng! Thân thể người ta sẽ bị cắt ngang hông đứt thành hai đoạn. Nếu như bắn trúng đầu, chỉ sợ đầu người kia lập tức sẽ biến thành một quả dưa hấu bị bắn nát bấy.

Một tiếng súng nổ, người vác trên vai một khẩu súng bán tự động M24 sản xuất của Hoa Kỳ bị viên đạn súng bắn tỉa bắn văng thẳng đi, sức mạnh khủng khiếp bắn người vác súng kia ngả nghiêng lăn mấy vòng về một bên. Người bị viên đạn bắn trúng này ngay cả khi đã lăn lộn mấy vòng vẫn còn chưa thể dừng lại được, cuối cùng đụng vào một khối nham thạch ngất đi.

- Có súng bắn tỉa!

Một tay săn trộm hô lên hoảng hốt.

Tất cả mọi người lập tức tìm kiếm chỗ núp quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có người đi đầu cắn răng chạy tới đỡ đồng bọn hôn mê tránh ở đằng sau một khối đá lớn.

Bùi Đông Lai lắc đầu thở dài:
- Hây a... Mười một năm không đụng đến súng quả nhiên thiếu đi chính xác, bắn không trúng a.

Trác Thanh Chiến cười nói:
- Xạo quần.

Hai chữ thô tục như thế, từ trong miệng anh ta nói ra lại văn nhã như thế, thật đúng là có một loại mùi vị khác lạ.

Bùi Đông Lai cười ha hả, gướng cổ quát với chỗ xa:
- Ngoan ngoãn để lại vũ khí trang bị, người đều cút hết đi cho lão tử. Đương nhiên, bọn mày cũng có thể chọn cách chống cự, sau đó chết!

Sau khi hô xong Bùi Đông Lai quay đầu cười khúc khích hỏi Trác Thanh Chiến:
- Vậy thì sao, xảo trá không?