Ác Bá

Chương 291: Có hứng thú nghe chuyện cũ không




Nếu như một người nào đó bạn luôn cho rằng là người xấu, còn là loại người xấu không việc gì ác không làm hoàng hàng ngang ngược, con người đó một ngày kia đột nhiên dùng một loại khuôn mặt hiền lành xuất hiện ở trước mặt bạn, sau đó luôn mồm nói mình thật ra là Phật Di Lặc chuyển thế, cả đời làm việc tốt tích đức, bạn có tin không?

Câu trả lời chỉ có một, quan niệm sâu tận gốc rễ không có khả năng bị một hai câu nói thay đổi.

Cho nên, ngay khi Bùi Đông Lai dùng thân phận bạn về xuất hiện ở trước mặt tất cả, ngoại trừ hai người Cường Tử và Mãi Mãi Đề tin tưởng chắc chắn, những người khác một mực cho rằng Bùi Đông Lai tuyệt đối là có mục đích mới tới đây. Không cần biết tốt xấu thế nào, mưu đồ làm loạn cũng thế, nói tóm lại chính là việc chồn chúc tết cho gà, không yên lòng.

Nhất là Cáp Mô, anh ta luôn dùng ánh mắt địch ý không hề che giấu dò xét kỹ lưỡng Bùi Đông Lai. Mà kẻ kia thì làm ra vẻ bình thản tự nhiên không phân bua không để ý, làm theo ý mình ra vẻ mặt trời không bị mây che phủ. Anh ta nếu như đã chọn xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn Cường Tử, sẽ không hề nghĩ tới chuyện chạy vào trong núi Hạ Lan làm người rừng sống cảnh màn trời chiếu đất nữa. Trong khái niệm tư tưởng của Bùi Đông Lai, những con người làm hành động vì nghệ thuật sinh tồn ngoài hoang dã hoặc là sống sót một tháng trong lồng, con mẹ nó đều là thứ trứng ung ăn no rỗi việc.

Làm cho người ta rất khó hiểu chính là, ăn no rồi phải nghỉ ngơi đây là việc chắc chắn đi liền với nhau, nhưng có liên quan gì tới trứng?

Trứng là một đồ vật rất thần kỳ, thật đấy...

Tuy nhiên may mắn tất cả đều không phải loại ngu ngốc vui giận hiện ra ngoài mặt, Bùi Đông Lai không có biểu hiện ra cái gì bất lợi đối với mọi người, cho nên tất cả ngoại trừ đề cao cảnh giác cũng không có cần phải giám thị anh ta hai mươi bốn giờ đồng hồ. Mà Bùi Đông Lai thì đến đâu thì yên đấy, ăn no ngủ ngon, hoàn toàn là dáng vẻ ngồi ăn rồi chờ chết, chẳng quan tâm ai quăng đến ánh mắt khinh khỉnh anh đều ta đây gió lay không nhúc nhích.

Bùi Đông Lai ngày thứ ba sau khi đến cái thôn này, nói với Cường Tử muốn lên núi đi lòng vòng, ba ngày nay ở trong thôn có chút bứt rứt, lên núi đi dạo giải sầu. Cường Tử nói được, đi cẩn thận, nhớ trở về ăn cơm tối. Khi hắn nói lời này Bùi Đông Lai nổi da gà, da cóc toàn thân, dáng vẻ mẹ hiền vợ ngoan hằng ngày ở nhà chờ chồng con của Cường Tử khiến anh ta thực sự có chút chịu không nổi.

Bùi Đông Lai không mang khẩu súng ngắm của anh ta, chỉ mang theo một thanh dao ngắn dài chừng một thước, một khẩu súng bán tự động cỡ nòng lớn như chai rượu đường kính 44 ly, loại súng này còn có tên gọi vang dội là Desert Eagle cũng không phải một dòng súng ngắn có đường kính lớn nhất, đường kính lớn nhất của một khẩu Desert Eagle đạt đến 50 ly nghe nói mà rợn cả người, hình như có thể nhét được cả một quả lựu đạn vào trong súng.

Mặc dù trên lưng Bùi Đông Lai vác trên lưng một khẩu Desert Eagle 44 ly kia, cũng không phải một loại súng thao tác thuần thục có thể dùng được. Ở Hoa Kỳ từng có một vụ án có thật, một tay mơ mới cầm súng lần đầu tiên thử bắn khẩu Desert Eagle đường kính bốn mươi bốn ly, bị lực phản chấn của Desert Eagle gãy nát hoàn toàn xương cổ tay. Muốn khống chế tốt một khấu súng uy lực như vậy phải chịu được lực phản chấn, đó cũng không là một chuyện dễ dàng mà làm được.

Nhưng Desert Eagle có một điểm yếu cực lớn, đó chính là số lượng đạn chứa được trong băng quá ít, chỉ có bảy viên.

Có thể ngẫm nghĩ một chút, một gã đàn ông mạnh khỏe chiều cao một thước tám lăm nặng hơn hai trăm cân, cầm một khẩu Desert Eagle hẳn là một hình ảnh rung động cỡ nào. Đương nhiên, nếu như cơ bắp người này đầy đặn hơn một chút sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Mang theo một ít lương khô, mang theo hai chai nước, Bùi Đông Lai bước chầm chậm không cần vội vã lên núi.

Cáp Mô nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, châm một điếu thuốc hỏi:
- Có cần tôi đi theo hắn không?

Cường Tử nghĩ ngợi cuối cùng lắc đầu:
- Không cần, Cáp Mô ca, về sau không cần phải có địch ý gì với hắn. Người này không phải như trong tưởng tượng của anh đâu.

Cáp Mô nói:
- Lời hắn nói cậu đều tin cả à?

Cường Tử nhẹ gật đầu nói tin, Cáp Mô không nói gì nữa.

Bùi Đông Lai dùng hết một buổi sáng cũng không leo lên cao được bao nhiêu, dường như thật sự rất muốn ngắm cảnh sắc núi Hạ Lan, dọc đường đi rồi lại dừng dường như có vẻ bình thản tự nhiên tự lấy làm vui. Khoảng giữa trưa mười hai giờ, Bùi Đông Lai ngừng lại tìm một chỗ mát lạnh đằng sau một tảng đá lớn ngồi xuống, uống nước, ăn lương khô, sau đó ngủ khò chốc lát.

Không nghe lời Cường Tử, Cáp Mô đi theo Bùi Đông Lai dè dặt cẩn thận suốt cả đường đi hận không thể nhào tới cắn xé từng miếng từng miếng tên mập chết bầm này. Anh ta tin tưởng chắc chắn Bùi Đông Lai khẳng định có bí mật không thể cho ai biết, lần lên núi này khẳng định là muốn tụ họp với người nào đó, như vậy đuôi hồ ly giấu đi sẽ lòi ra, dù rằng con hồ ly này khá mập, nhưng cái đuôi lại giấu giếm khá giỏi.

Bởi vì tin tưởng vững chắc Bùi Đông Lai sẽ mau chóng gặp mặt kẻ đồng mưu với gã, cộng thêm sợ tìm không được dấu vết của Bùi Đông Lai cho nên Cáp Mô không có mang theo lương khô và nước, đi một buổi sáng trong núi Cáp Mô đã miệng đắng lưỡi khô. Hơn nữa bụng kêu vang tiếng ếch từng hồi từng hồi, Cáp Mô quả thật có suy nghĩ muốn ăn cả muỗi...

Nhìn thấy Bùi Đông Lai nhai từng miếng từng miếng nuốt chầm chậm, từng ngụm nước, từng miếng lương khô vừa ăn vừa ngắm nghía phong cảnh rất vui vẻ, Cáp Mô hận đến hàm răng đều ngứa ngáy.

Mập chết tiệt!

Từ trong kẽ răng của Cáp Mô rít ra ba chữ.

Sau khi Bùi Đông Lai ăn no nằm xuống chỗ mát mẻ bên dưới tảng đá ngủ mất, không qua bao lâu đã vang lên tiếng ngáy như sấm sét. Gã dường như ngủ vô cùng ngon lành, một chút cũng không lo lắng trong núi mãnh thú thiếu thức ăn hướng đến nơi này. Phải biết rằng thân thể gã đầy đặn như vậy máu thịt chắc phải ngon lắm, đoán chừng có thể khiến cho các loại mãnh thú như sói hoang, báo núi, thậm chí ác điểu cỡ đại bàng chảy nước miếng ròng ròng.

Cáp Mô nằm sấp ở chỗ xa giống như rất tò mò nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, trong bụng vang lên tiếng ồn ột, đói và khát khiến cho anh ta lưỡng lự muốn lui trở về. Nhưng anh ta lại sợ mình không làm nên tích sự gì mà lui Cường Tử sẽ cười anh ta, hơn nữa cũng không còn lý do gì nghi ngờ Bùi Đông Lai nữa.

Cho nên Cáp Mô cố gắng giữ vững không nhúc nhích, cho đến khi thời gian nằm sấp quá lâu thân thể đã hết sức cứng đơ, liếc nhìn Bùi Đông Lai vẫn còn đang say ngủ, Cáp Mô cũng cố gắng giãn người ra nhẹ nhàng chậm chạp. Anh ta xoay người nằm ở trên mặt đất duỗi lưng ra, thoải mái rên rỉ nhẹ một tiếng, Cáp Mii lần nữa quay lại nhìn về hướng Bùi Đông Lai.

Ngay tích tắc ấy, Cáp Mô mở trừng hai mắt nhìn!

Bùi Đông Lai, không còn nữa!

Chỉ trong thời gian mấy mươi giây ngắn ngủi như thế, Bùi Đông Lai nằm ngủ ở đó nãy giờ bỗng nhiên biến mất không thấy nữa! Đồng tử Cáp Mô co rút lại, cảm giác đầu tiên chính là, anh ta nhận ra mình đã bị phát hiện rồi. Đối với thuật theo dõi của mình, Cáp Mô tự tin đến gần như tự đại. Anh ta sẽ không bao giờ cho rằng một tên mập nặng hai trăm cân sẽ vụt thoát khỏi theo dõi của mình, cũng không cho rằng với bản lãnh của mình sẽ bị Bùi Đông Lai nhận ra.

Chỗ Bùi Đông Lai nằm, chỉ còn lại một túi bánh mì ăn được một nửa, mấy miếng giò hun khói.

Cáp Mô rốt cuộc nhận ra, mình đánh giá thấp gã mập trông có vẻ ngốc nhưng cực kỳ ranh ma hơn người này.

Xem ra Bùi Đông Lai khẳng định đã sớm nhận ra mình, gã dọc đường lên núi đi không nhanh không chậm còn có bộ dáng nghỉ ngơi ăn ngủ sau này nữa đều chẳng qua là gã làm cho mình xem thôi! Nghĩ đến chỗ này, Cáp Mô hít ngược vào một hơi khí lạnh. Cái tên Bùi Đông Lai này tâm cơ quá sâu, gã cố ý ra vẻ rất thích thú du ngoạn khiến cho mình kiên nhẫn dần dần thoải mái, sơ sẩy một chút xíu như thế gã đã nắm được rồi. Ngẫm lại Bùi Đông Lai biến mất thế này dưới tầm mắt của mình, Cáp Mô vừa hối hận lại vừa căm giận.

Nếu như theo dõi cả mấy tiếng đồng hô lại để cho Bùi Đông Lai vụt cái biến mất, sau đó gã đi tụ họp với đồng bọn của mình bàn bạc việc gì đó bất lợi với Cường Tử, hậu quả ngẫm lại thật nghiêm trọng.

Giờ đây Cáp Mô đã nhận định Bùi Đông Lai không phải người tốt gì, trước đã tin tưởng vững chắc rằng Bùi Đông Lai nhất định sẽ thừa cơ hội ra tay với Cường Tử và mấy người bọn họ.

Vừa muốn xông đi tiếp tục tìm kiếm dấu vết của Bùi Đông Lai, chợt nghe thấy chỗ không xa sau lưng truyền đến một thanh âm tràn đầy vẻ trêu chọc.

- Uống miếng nước đi nè, đi theo cả buổi sáng, chắc mệt lắm rồi đấy nhỉ.

Cáp Mô quay phắt đầu lại, đã nhìn thấy Bùi Đông Lai đứng sau lưng mình không xa quá ba thước cầm một bình nước lộ ra nụ cười nhưng không phải đang cười. Vẻ mặt của gã là thích ý, so với ăn no ngủ một giấc dài con phải thích ý hơn. Vẻ mặt trêu chọc của gã đã khiến cho Cáp Mô tức giận, đến mức thậm chí không biết nên làm cái gì!

- Hèn hạ!

Cáp Mô chỉ vào Bùi Đông Lai, tức giận nói.

Bùi Đông Lai sờ lên mũi của mình cười nói:
- Lời này hình như nên là tôi nói mới đúng chứ, cậu theo dõi tôi, trước không nói là muốn cướp tiền hay là cướp sắc, chỉ riêng việc theo đuôi này đã cấu thành tội phạm, tôi đại nhân không ghi nhớ chuyện của bọn tiểu nhân đưa nước cho cậu uống, cậu còn mắng tôi hèn hạ? Cậu thử nói xem, cọng lông nào của tôi hèn hạ?

Cáp Mô há to miệng, thật đúng là không có lời nào để phản bác lại với người ta.

Bùi Đông Lai cười đi về phía Cáp Mô, Cáp Mô lập tức lộ ra vẻ địch ý. Bùi Đông Lai cười như ánh mặt trời rạng rỡ, gã tự tay đưa bình nước cho Cáp Mô nói:
- Tôi nếu như muốn dọn dẹp cậu, cậu đã chết từ sớm rồi. Đây không phải tôi khoác lác, cậu có thể tự ngẫm lại xem.

Cáp Mô do dự một chút, đưa tay ra nhận lấy bình nước.

- Đi thôi, đến bên kia ngồi một chút.

Bùi Đông Lai đi trước đi về hướng mình ngủ mới nãy, Cáp Mô nghĩ ngợi cũng đi theo. Bùi Đông Lai ngồi trên mặt đất, châm một điếu thuốc ném túi bánh mì đặt một bên cho Cáp Mô, Cáp Mô một tay nhận được cũng đặt mông ngồi xuống. Anh ta không có nói lời nào, ăn từng miếng lớn bánh mì sau đó uống một hơi hết nửa bình nước.

Đợi Cáp Mô ăn no xong, Bùi Đông Lai đưa cho anh ta một điếu thuốc.

- Có thể nói cho tôi biết, tại sao có địch ý lớn với tôi như thế? Bởi vì... Triệu Long Tượng à?

Cáp Mô ngây ra một lúc, im lặng đốt thuốc lên.

Hai người ngồi như thế, cho đến khi hút xong một điếu thuốc.

- Anh đến bên cạnh Cường Tử, rốt cuộc có ý đồ gì?

Cáp Mô dập tắt đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất, nhìn thẳng vào đôi mắt Bùi Đông Lai hỏi.

Anh ta nói:
- Tôi có thể không tính toán việc của Triệu Long Tượng nữa, dù sao chú ấy đã chết, hơn nữa tôi là một trong những hung thủ hại chết chú ấy. Tôi không có tư cách chỉ trích người khác gì cả, con đường đều phải tự mình đi tới. Tôi chỉ muốn biết anh có phải có mưu đồ không đàng hoàng với Cường Tử hay không thôi. Tôi có thể nói cho anh biết, tôi đã không còn Bát Bách thúc, không thể trơ mắt nhìn xem các người gây họa cho Cường Tử nữa!

Cáp Mô còn muốn hút thút, sờ trong túi lại nhận ra mình không mang theo.

Bùi Đông Lai vứt gói thuốc cho anh ta, trong đó còn có bật lửa.

- Nếu như cậu không nói ra, tôi còn thật sự sợ sớm muộn gì có một ngày chúng ta sẽ vung tay đánh nhau. Cậu đã nói ra, nói rõ trong lòng cậu thực sự vẫn đang ôm một tia hi vọng có thể hòa bình chung sống với tôi đúng không?

Bùi Đông Lai hút thật sâu một ngụm thuốc hỏi.

- Như vậy đi, trước hết chưa cần trả lời câu hỏi của anh vội, tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cũ, anh có hứng thú nghe không?

Giờ khắc này, Cáp Mô chợt phát hiện trong tròng mắt Bùi Đông Lai, có một loại cô đơn khiến người ta chua xót trong lòng.

Anh ta theo đó nhẹ gật đầu.

- Câu trả lời cho câu hỏi của cậu nằm ở trong câu chuyện cũ này, vấn đề là, nếu như cậu tin rằng câu chuyện này là thật.

Bùi Đông Lai cười, vầng trán, cô đơn, buồn bã.