Ác Bá

Chương 67: Tự cầu cho mình nhiều phúc




Cường Tử khi về đến biệt thự Ly Hồ, nhận được điện thoại của Triệu Long Tượng.

- Cường Tử, điều tra ra một điểm, đều là những tin tức căn bản, không có tác dụng. Tôi nói một chút câju xem xem có thể lựa ra cái gì có tác dụng hay không.

- Ừ! Triệu ca anh nói đi.

- Văn Phòng Trinh Thám Chung Cực thành lập năm hai ngàn lẻ ba, người đứng tên hợp pháp trên giấy phép kinh doanh tên gọi là Trịnh Kiến Huy, ngoại hiệu Trịnh Lão Hổ, vốn là người khu tây thành, năm nay ba mươi hai tuổi.

Văn Phòng Trinh Thám Chung Cực bây giờ là văn phòng trinh thám lớn nhất thành phố này, trên giấy tờ có sáu mươi nhân viên chính thức. Trịnh Lão Hổ người này ở trong xã hội đen thành phố có sức ảnh hưởng nhất định, là lão đại xứng đáng với tên gọi của khu tây thành phố. Toà nhà Văn Phòng Trinh Thám Chung Cực này là công cụ đặc biệt thu thập bí mật riêng tư của người nổi tiếng để tống tiền của Trịnh Lão Hổ, bây giờ còn nhận một số vụ bắt cóc, vơ vét tài sản, thậm chí nhiệm vụ ám sát.

Trịnh Lão Hổ bình thường không ở văn phòng Trinh Thám Chung Cực, văn phòng do một người phụ trách tên gọi Trần Chí Hưng. Trần Chí Hưng là phó giám đốc văn phòng, người ta còn gọi Trần Dạ Xoa, là tâm phúc của Trịnh Lão Hổ, năm nay ba mươi mốt tuổi. Ở trong xã hội đều là nhân vật tâm ngoan thủ lạt (gom lợi vào mình).

- Trịnh Lão Hổ gần đây và tập đoàn Cửu Nhật hình như đang bàn bạc một cuộc làm ăn cỡ lớn, thường xuyên ra vào toà nhà của tập đoàn Cửu Nhật


Cường Tử nghe chăm chú từng li từng tí giới thiệu của Triệu Long Tượng, một từ cũng không bỏ qua. Hắn rất may mắn có thể tìm được Triệu Long Tượng người như vậy giúp đỡ, có thể trong thời gian ngắn như thế thu thập được nhiều tin tức hữu dụng như vậy, hoàn toàn không phải một người bình thường có thể làm được. Triệu Long Tượng là một người nghiêm cẩn, việc anh ta muốn làm thì tập trung sức lực làm cho thật tốt, điểm này trước đây Cường Tử cũng cảm thấy được, bây giờ càng thêm xác thật Triệu Long Tượng tuyệt đối là một người có tài.

Kỳ thật chính Cường Tử đã đoán được nhiều lắm, từ một số việc nhỏ cỡ lông gà cọng tỏi, một số dấu vết để lại cũng suy luận ra được. Mặc dù có chút đoán mò, nhưng Cường Tử biết suy luận của chính hắn không sai, bây giờ trải qua cân nhắc tin tức do Triệu Long Tượng cung cấp, phán đoán của chính hắn càng lúc càng rõ ràng hơn.

- Khổ cực Triệu ca, Báo Tử ca vẫn khoẻ chứ?

Cường Tử hỏi.

- Ừ! Rất khoẻ, khôi phục vô cùng nhanh. Việc cậu sắp xếp hắn có thể làm thật tốt, điểm này cậu yên tâm. Báo Tử ca hiểu rõ, việc hắn nhận từ người khác cho dù còn một hơi thở cũng sẽ không bỏ dở.

- Ừ, tôi biết rõ tính tình Báo Tử ca, tôi có thể cảm giác ra được. Chủ nhật đừng quên đi bãi tập bắn súng phía tây thành, tiềm lực Báo Tử ca không thể nói hết, điểm này không thể nghi ngờ. Còn có một việc, tôi tìm đồ đệ cho Cáp Mô ca, tên gọi Chu Hạo Nhiên, là đồng học của tôi, ngày mai tôi sắp xếp hắn và Cáp Mô ca gặp mặt. Chốc lát nữa chú đưa Đại Hùng đến biệt thự Lý Hồ, nói Cáp Mô đi theo cậu ta nha.

Triệu Long Tượng:
- Ừ! Cáp Mô nói cho tôi biết rồi, tôi thay mặt Đại Hùng cảm ơn cậu, Cường Tử. Đại Hùng thằng nhỏ này từ nhỏ đã đi theo bên cạnh tôi, tôi vẫn luôn chưa chăm sóc được tốt cho nó, bây giờ anh giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi từ tận đáy lòng cảm ơn cậu.

Khiến Triệu Long Tượng người như vậy nói ra hai chữ cảm ơn này, Cường Tử rất vui sướng.

Triệu Long Tượng một người như thế nào, Cường Tử không biết, cũng không muốn dò xét, hắn chỉ biết là Triệu Long Tượng bây giờ là người giúp đỡ mình, nghi người thì không dùng.

Chu Bách Tước rất buồn bực, buồn bực muốn chửi thề.

Chín người đứng trước mặt anh ta, tám đứa con nít một thằng đầu đất.

Trong chín người này bao gồm cả Lý Vạn Thanh trong đó, có tám người là do Lý Vạn Thanh dẫn đến. Cường Tử đã sai anh ta tìm học sinh có tiềm lực tố chất thân thể tốt nhất, Lý Vạn Thanh chấp hành làm ngay giống như thánh chỉ. Cậu ta lục soát xung quanh mình một chút, bình thường xung quanh cậu ta người có thể đánh nhau không it, anh ta chọn đi chọn lại được bảy người.

Một người khác, là Triệu Bá.

Chiều cao hai thước mốt, cân nặng một trăm bảy mươi cân. Thật giống như một ngọn núi thịt biết chuyển động, một con mãnh thú hình người. Thân thể của cậu ta chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là khổng lồ!

Thân thể so với Tào Phá Địch còn cứng cáp hơn, còn phải biến thái hơn!

Thân thể Triệu Bá chẳng những cao lớn, hơn nữa còn cứng chắc.

Chu Bách Tước nhìn chăm chú Triệu Bá, ngẩng đầu ngưỡng mộ.

Chắc là Tarzan?

Sai rồi, là loại thú máy móc hình người.

Thân trên của Triệu Bá chỉ mặc một chiếc áo vét, cơ ngực phình to còn muốn cao hơn bộ ngực của phụ nữ. Chỗ không giống chính là ngực của cậu ta còn cứng hơn cả sắt, mà phụ nữ chỉ có thể nhận ra khi… hà hà. Cậu ta dù cao, cân nặng cũng rất lớn, nhưng thân thể cũng cực tốt! Lưng hùm vai gấu bốn chữ này đúng là đặc biệt đùng để hình dung Triệu Bá, hoàn toàn chính xác.

Cậu ta chỉ cần đứng như vậy, một luồng áp lực đã khiến người bình thường thở cũng không dám thở mạnh.

Điều kiện thân thể Lý Vạn Thanh đã được coi là rất tốt rồi, nhưng so với Triệu Bá cậu ta như đứa bé học lớp hai tiểu học.

Bảy người đi theo đứng ở bên cạnh Lý Vạn Thanh, vẻ mặt đều là kinh ngạc, nhìn Triệu Bác giống như nhìn quái vật, tầm mắt đều né tránh không dám tiếp xúc ánh mắt Triệu Bá. Triệu Bá rất thật thà, cậu ta luôn cười rất hiền hậu, nhưng khi người khác trông thấy, nụ cười của cậu ta không thấy có chút xíu ý tốt nào đáng tin cậy.

- Thằng kia là người sao?

Một học sinh nói nho nhỏ với đứa bạn đi theo bên cạnh, đức bạn của cậu ta thở dài một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu Triệu Bá tên kia ngàn vạn lần không thể đắc tội. Bằng không Triệu Bá phát cuồng, tám người bên phía mình cùng lên cũng chưa được phần thắng gì.

Lý Vạn Thanh trừng mắt liếc học sinh nói chuyện, kẻ kia xấu hổ rụt cổ, không dám nói chuyện nữa.

Thân thể học sinh này tố chất đã vô cùng tốt, chiều cao hơn một mét tám, một thân cơ bắp cũng coi như là đồ sộ, mười bảy mười tám tuổi có thể có điều kiện thân thể như cậu ta tuyệt đối được coi là cường đại, nhưng ở trước mặt Triệu Bá không có gì khác biệt với một con chó bông.

Chu Bách Tước thầm mắng một câu.

- Cường Tử tôi nguyền rủa cậu…

Chu Bách Tước nghĩ, không có cái gì có thể nguyền rủa. Đối với Cường Tử tên tiểu tử này, lời nguyền rủa gì cũng sẽ không có ứng nghiệm, da mặt con bê kia so với xe tăng bọc thép T-52 của Soviet còn dầy hơn. Lời nguyền rủa đối với hắn còn không bằng thả rắm thối trực tiếp vào mặt hắn còn thực tế hơn, Cường Tử cái thằng vô lại này, đã có thể xưng là tiểu vô địch.

- Các cậu sau này đều dự định đi theo tôi lăn lộn?

Chu Bách Tước híp mắt ngậm thuốc, áo vét giày da tuấn tú lịch sử.

Triệu Bá cười thật thà:
- Bát Bách thúc nói bảo tôi về sau theo ngài học công phu, ngài chính là sư phụ của tôi. Bát Tước thúc nói sư phụ giống như là cha, tôn kính cha già của mình thế nào thì tôn kính sư phụ giống như vậy. Phải nghe lời, phải chịu khổ.

Cậu ta cười ha hả, gọi Chu Bách Tước là sư phụ.

Bỗng nhiên, Triệu Bá vỗ đầu, chợt nhớ ra cái gì đó kêu lên một tiếng quỳ rạp xuống đất, cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái với Chu Bách Tước, chạm đất thành tiếng.

- Bách Bát thúc nói phải dập đầu với sư phụ, chắc chắn là đúng rồi.

Chu Bách Tước trộm lau mồ hôi, tự nhủ người này thật tốt quá a, thằng cháu khốn nạn kia không biết có nghe lời như vậy không nữa? Chẳng qua ngẫm lại về sau anh chàng to xác này là đồ đệ của mình, điều kiện thân thể cậu ta luyện tập Bát cực quyền, quả thực chính là giống như một ổ cắm tìm được dây cắm phù hợp. Chu Bách Tước trong lòng có chút đắc ý.

Triệu Bá dập đầu xong, đứng lên thành thành thật thật ngớ ngớ ngẩn ngẩn, nhìn Chu Bách Tước cười khúc khích.

- Lý ca, người này là ai vậy? Thể chất này cũng có thể dạy chúng ta công phu hay sao?

Học sinh chiều cao trên một thước tám kia, tố chất thân thể rất cứng cáp che miệng nói với Lý Vạn Thanh, cậu ta là sợ hãi khí phách của Triệu Bá, ngược lại không có ý cung kính gì với Chu Bách Tước ra vẻ nhã nhặn kia. Dù sao nói về thân thể, Chu Bách Tước cũng không bằng cậu ta.

Chu Bách Tước thân thể tầm thước, tướng mạo nhã nhặn, trắng trẻo, cũng khó trách cậu ta có chỗ khó hiểu.

Lý Vạn Thanh trừng mắt liếc cậu ta một cái, nói câm miệng!

Học sinh này không phục hừ một tiếng, nhìn Chu Bách Tước, vẻ mặt không cho rằng đúng.

Chu Bách Tước phát hiện mình thích học sinh này, rất thích.

Anh ta ngoắc ngón tay, hỏi:
- Cậu tên gì?

- Vương Đại Bưu!

Chu Bách Tước nhẹ gật đầu, khoé miệng cong lên lộ ra một nụ cười.

- Vương Đại Bưu ra khỏi hàng!

Chu Bách Tước quát lên một tiếng, doạ Vương Đại Bưu nhảy dựng. Chỉ là hoảng sợ nhảy dựng mà thôi, Vương Đại Bưu vẻ mặt hầm hầm đứng ra, chiều cao hơn một mét tám đối với Triệu Bá chỉ như con nít mới sinh, nhưng đối với Chu Bách Tước lại vô cùng có ưu thế.

Ánh mắt khinh thường, khiêu khích rõ ràng không che đậy.

Lý Vạn Thanh lo lắng nhìn Chu Bách Tước, anh ta sợ Chu Bách Tước tức giận. Dù sao Cường Tử sắp xếp để Chu Bách Tước làm sư phụ bọn họ, đã nói rõ Chu Bách Tước khẳng định là cao thủ có thực lực rất mạnh. Đối với Cường Tử, Lý Vạn Thanh bây giờ đã tin vào một cách mù quáng. Anh ta sợ Chu Bách Tước tức giận phất tay áo bỏ đi, như vậy cậu ta làm sao ăn nói với Cường Tử.

Chu Bách Tước cũng không cười, bộ dạng anh ta cười rất quỷ dị, bởi vì nụ cười này, giống như nụ cười thường xuyên biểu hiện trên mặt khi đá đũng quần của Cường Tử.

- Đánh tôi đi, cho cậu một cơ hội.

Chu Bách Tước nói.

Vương Đại Bưu sửng sốt một chút, lập tức nhìn với ánh mắt khinh bỉ dáng người Chu Bách Tước, ánh mắt khinh thường.

- Một.

- Hai.

- Ba.

Chu Bách Tước đếm đến ba, Vương Đại Bưu chưa hề động thủ.

- Cho cậu cơ hội rồi.

Chu Bách Tước nói.

Uỳnh!

Sau một tiếng vang vọng, thân thể cứng cáp cân nặng gần hai trăm cân của Vương Đại Bưu bị Chu Bách Tước đánh bay như một trái pháo ra ngoài ba thước, dộng mạnh xuống đất! Vương Đại Bưu ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ được đã ngay lập tức hôn mê!

Chu Bách Tước khẽ cong khoé miệng, cười tủm tỉm nói một câu.

- Con thỏ nhãi nhép khốn khiếp không có bản lĩnh còn thách thức. Hàng loại hai! Bắt đầu từ hôm nay các cậu rơi vào trong tay tôi, tự cầu cho mình nhiều may mắn đi.