Ác Bá

Chương 68: Chủ định nơi u minh




- Cường ca, phí bảo kê thu được hôm nay mời đại ca xem qua.

Tóc Lori hai tay nâng một xấp tiền to, khom người cung cung kính kính đưa cho Cường Tử. Tóc vàng và mấy học sinh xấu A,B,C,D đi theo phía sau cậu ta. Bây giờ mấy tiểu tử này, đã coi Cường Tử giống như bố già để hiếu kính rồi. Mấy người bọn chúng nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định, sau đó thật sự cướp được mấy nhân vật vây cánh bên ngoài của Băng Hàn Đường, bây giờ vận mệnh bọn họ thật sự đã nắm ở trong tay Cường Tử.

Đã không có đường lui, chỉ có thể chạy thục mạng theo đằng sau Cường Tử.

Ở Nhất Trung, người đắc tội Băng Hàn Đường tương đương với bị trường đuổi học. Đương nhiên nếu như bạn có thể nhịn được hằng ngày bị một đám người vây đánh, hoặc là mỗi ngày bị người trói ném vào trong hầm cầu, liên tục mười ngày nửa tháng thậm chí một tháng không gián đoạn, còn có thể cứng rắn như không hề có chuyện gì xảy ra, mặt không đổi sắc tim không đập loạn tiếp tục đến trường, vậy cũng được.

Mấy người bọn tóc Lori tuy rằng không được coi là học sinh tốt, ngay cả học sinh hư cũng không có xấu đến mức như vậy, nhưng mấy người bọn chúng tuyệt đối không muốn bị đuổi học! Cho nên sau này nếu như muốn từ lăn lộn ở Nhất Trung có được chứng nhận tốt nghiệp, những ngày sau nhất định phải đoàn kết chặt chẽ lấy tên tuổi của Cường Tử làm chỗ dựa. Tuyên thệ thuần phục giơ cao ngọn cờ vĩ đại Cường Tử vô địch. Bởi vậy Cường Tử tráo trở không để ý bọn chúng, vậy bọn chúng chỉ có thể về nhà với thương tích đầy mình.

Cường Tử vẫy tay, ra hiệu Chu Hạo Nhiên nhận lấy tiền qua đây. Chu Hạo Nhiên gật đầu sau đó cười khúc khích, dí ngón tay điểm một cái giữa đầu tóc Lori cười mắng:
- Thằng cháu nội này thật con mẹ nó không phải con người, ngay cả một hào tiền lẻ anh cũng muốn! Thật không có nhân tính! Đều này cũng không có gì đáng nói, kỳ quái hơn là tính thêm một hào này cũng không đủ hai ngàn. Các cậu còn có mặt mũi hay không a, người xấu phải góp nhặt như vậy à!

Cường Tử liếc mắt nhìn tóc Lori, doạ kẻ kia rụt cổ lại.

- Một ngàn chín trăm chín mươi đồng một hào.

Chu Hạo Nhiên nói ra con số chuẩn xác.

Tóc Lori cúi đầu khom lưng nói:
- Cường ca, chúng tôi cướp bảy người, mới cướp được hơn một ngàn bốn trăm, còn lại vẫn là mấy người chúng tôi gom góp lấy. Cường ca ngài hiểu cho chúng tôi lần này nha, tôi bảo đảm về sau đủ mức vượt mức hoàn thành nhiệm vụ ngài bố trí!

Cường Tử cười, nụ cười này khiến cho tóc Lori sởn gai óc.

Cường Tử giơ tay cầm tiền trong tay Chu Hạo Nhiên đưa sang, lại từ trong bóp của mình móc ra một xấp tiền một ngàn đồng đưa hết cho Bát Thần Nam.

- Cầm lấy đi, mua thuốc cho mấy người các anh hút.

Bát Thần Nam sửng sốt, mấy người phía sau hắn cũng sửng sốt.

- Cho… Cho chúng tôi?

Bát Thần Nam hết sức không thể tưởng tượng được, gã dè dặt nhìn sắc mặt Cường Tử, muốn từ trên mặt Cường Tử nhìn ra âm mưu gì. Nhưng gã cam chịu thất vọng rồi, nếu như gã nhìn đũng quần Cường Tử có thể thấy được rất nhiều lông mu, xem sắc mặt đừng nói âm mưu, lông cũng không thấy được một cọng. Cường Tử chính là người mặt trắng không có màu sắc a.

Cường Tử cười vô cùng hiền từ, rất hiền lành.

- Lăn lộn theo tôi, nghe lời, trung thành, làm việc dùng hết sức không phạm sai lầm, tôi còn phải ban thưởng. Con người này của tôi đúng sai phân rõ, nên thưởng thì thưởng, nên phạt liền phạt. Hôm nay các cậu tuy rằng chưa có hoàn toàn hạn mức nhiệm vụ tôi giao cho, nhưng tôi biết rõ các cậu đã tận hết sức rồi. Điều này rất tốt, tôi phải thưởng!

Cường Tử đưa tiền sang, quơ trước mặt tóc Lori.

- Cầm lấy!

Tóc Lori trong lòng run sợ nhận lấy tiền đưa đến, quay đầu lại nhìn mấy người đồng bọn của mình, những người khác cũng vẻ mặt ngơ ngác, có vẻ chiêu giả ân này của Cường Tử cũng không nhận được hiệu quả như mong muốn. Kỳ thật điều này cũng không trách bọn mấy người tóc Lori hoài nghi dụng ý của Cường Tử, chủ yếu là trước đó Cường Tử quả thật làm bọn họ sợ.

Cường Tử cười nói:
- Tôi biết rõ các cậu bây giờ chỉ là sợ tôi, không phải thật lòng ủng hộ tôi. Không hề gì, bây giờ tôi định đề ra một mục tiêu, chỉ cần các cậu sau này tận tâm và trung thành đi theo tôi, gắng sức làm việc, tôi đảm bảo trong vòng ba năm để cho các cậu nở mày nở mặt lăn lộn ở thành phố này, ngay cả cha mẹ các cậu cũng theo đó mà hãnh diện.

Hắn dừng một chút tiếp tục nói:
- Tôi biết rõ trong lòng các cậu có rất nhiều nghi vấn, không tin lời nói của tôi. Như vậy đi, các cậu nhìn thử, không cần đến ba năm thì cần một tháng, một tháng rất nhanh sẽ qua đi. Trong vòng một tháng Băng Hàn Đường nếu như không bị tôi nhổ tận gốc rễ, tôi Lâm Cường tự động nghỉ học từ nay về sau thấy các cậu sẽ lập tức quỳ dập đầu nhận lỗi! Đừng dùng ánh mắt thiển cận như vậy, một cái Băng Hàn Đường nhỏ nhoi, tôi thật không để vào trong mắt.

Cường Tử phất tay, ý bảo bọn mấy người tóc Lori đi.

- Đi thôi, về sau, khi lăn lộn, mặc kệ sau này gặp được ai, các cậu hãy báo ra tên tuổi của tôi, cho dù là Hàn Băng đứng ở trước mặt các cậu cũng đừng nhận bà con họ hàng. Người dám chống đối với Lâm Cường tôi, các cậu chỉ cần vắt khô con mẹ nó, đừng sợ xảy ra chuyện, xảy ra chuyện gì tôi gánh!

Mấy câu nói đó của Cường Tử khí phách lạnh căm căm.

Mấy người bọn tóc Lori bị hắn kích động nóng ran, tâm tình không tự chủ được đều có mấy phần kích động như được bơm căng lên vậy. Dáng vẻ Cường Tử đứng ở trên bục giảng nói chuyện, có chút khí thế thoải mái tự nhiên như dùng tay chỉ trỏ vậy, khí thế con bà nó phải gọi là kích thích.

- Cường ca, bằng không ta cũng thành lập bang hội đi nha? Sau này chúng tôi cũng coi như người có tổ chức, đi ra ngoài lăn lộn nói với người ta chúng tôi là người bang hội gì gì đó, là người của Cường ca! Vậy có rất nhiều khí thế nha!

Tóc Lori nịnh nọt.

- Hả?

Cường Tử nghĩ ngợi, quả thật điều này cần phải có.

- Cũng tốt, các cậu nghĩ xem, bang hội chúng ta nên gọi là gì?

- Hồng Hưng Xã!

- Trúc Liên Bang!

- Thập Tam - K!

- Tân Đông Hưng!

- Biến đi!

Cường Tử mắng một câu.

- Nói các cậu không có gì đáng giá, thật đúng là con mẹ nó không có gì đáng giá, nghĩ cái gì hay hơn đi!

Chu Hạo Nhiên nghẫm nghĩ nói:
- Bằng không gọi là Hoa Long Đường?

Cậu ta giải thích:
- Ta là con cháu Hoa Hạ, gọi là Hoa Long Đường Đại Khí, cũng khí phách!

Lý Vạn Thanh nói:
- Hoa Long Đường tốt thì tốt, nhưng cảm giác thế nào cũng giống như tên mì ăn liền a?

Chu Hạo Nhiên nghĩ ngợi, đúng như vậy thật.

Lý Vạn Thanh:
- Bằng không gọi là Hồng Môn đi, trong phim ảnh đều nói Hồng Môn Hồng Môn, nghe cũng cảm giác được chính đạo, hoàn toàn giống như là người trong chính đạo, không giống như của xã hội đen.

Chu Hạo Nhiên lườm hắn một cái nói:
- Hồng Môn, sao không gọi là Thiếu Lâm Tự luôn đi? Càng là chính phái!

Lý Vạn Thanh:
- Cũng đúng, tôi phong anh làm phương trượng nhé.

Chu Hạo Nhiên:
- Tôi phong anh là sư thái!

Tóc Lori:…

Cường Tử trừng mắt lườm hai kẻ dở hơi này, tự nhủ quả nhiên bùn nhão không xây được tường.

Học sinh hư A nhìn Cường Tử, làm ra bộ dạng sùng bái nói:
- Bằng không gọi là Cường Ca Đảng?

Học sinh hư B:
- Bang hội của Cường ca, tự nhiên phải mang một chữ cường, nhưng Cường Ca Đảng lại quá tầm thường. Phải bạo lực, phải khí phách. Không bằng gọi là Cường Bạo Xã?

Cường Tử:…

Khoát tay áo, Cường Tử ngăn chặn mấy người quấy rối mồm miệng loạn bậy.

- Tổ chức chúng ta, phải nhiệt tình giống như có lửa! Có sức hướng vào lòng người. sức đoàn kết cực mạnh, phải làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy tổ chức này rất chính quy, không phải đám ô hợp.

Chu Hạo Nhiên nói ra câu cuối cùng.

- Vậy thì gọi là Liên minh chấp pháp Trung Hoa đi, sau này chúng ta chính là người thi hành pháp luật của xã hội, tiêu diệt hết thảy kẻ chống đối Trung Hoa chúng ta, tiêu diệt hết thảy kẻ dám làm xằng làm bậy ở đại địa Hoa Hạ chúng ta. Mặc kệ là người Trung Quốc hay là người nước ngoài, chỉ cần dám ở trên đất Trung Nguyên làm ác, chúng ta phải trừng phạt hắn!

Không biết tại sao, trong đầu Cường Tử bỗng nhiên toát ra Trung Hoa Chấp Pháp bốn chữ này, rất đột ngột nhưng lại mãnh liệt dị thường thế không thể đỡ, khiến cho Cường Tử trong nháy mắt đã si mê với bốn chữ này không thể kiềm chế.

Cường Tử bỗng nghiêm túc nói, sắc mặt của hắn rất trang trọng, nghiêm trang.

Lý Vạn Thanh:
- Tốt! Tên này thật khí phách!

Chu Hạo Nhiên:
- Liệu to quá hay không? Chúng ta không có bản lĩnh kia thì sao?

Cường Tử nói:
- Bây giờ không có, sau này nhất định có!

Mấy người bọn tóc Lori lẩm nhẩm Liên minh chấp pháp Trung Hoa sáu chữ này, cho dù cảm thấy quái lạ, nhưng trong lòng lại không tự chủ được sinh ra tâm tình phấn khởi vô hạn! Mấy chữ này thật giống như có ma lực khiến trong lòng mấy người bọn chúng nóng ran càng ngày càng thêm nóng rực, như liệt hoả hừng hực cháy lan ra đồng cỏ. Liên minh chấp pháp Trung Hoa! Cái tên khiến cho lòng người bơm căng lên nhiều lần.

Không biết tại sao, quyết định hết sức ngây thơ như vậy, lại khiêu lên ngọn lửa nhiệt tình cháy lên trong lòng của vài thiếu niên. Mỗi người khi nghe thấy cái tên Liên minh chấp pháp Trung Hoa này, tâm thần đều hơi bị rung động!

Trung Hoa, chấp pháp!

Cường Tử nhìn mấy người thuộc hạ, bọn họ cũng còn trẻ như vậy, nhỏ yếu như vậy, nông cạn như vậy. Nhưng Cường Tử tin rằng, ở tương lai không lâu, mấy người bọn họ nhất định sẽ không phụ Trung Hoa Chấp Pháp bốn chữ này, không phụ lương tâm như là một người trong nước của mình!

Hắn cũng không biết, ở trên đại địa Hoa Hạ lồng lộng, thật sự tồn tại một người như vậy, tồn tại một tồn tại mạnh mẽ duy trì trật tự thế giới bóng tối Trung Hoa!

Người này tượng trưng không chỉ là ý nghĩa tôn nghiêm, công chính, nghiêm túc nông cạn trên mặt chữ, càng là một loại thiên uy khiến người khó có thể tưởng tượng nổi! Loại thiên uy này, là truyền thừa lịch sử văn minh của Hoa Hạ năm ngàn năm qua, là truyền thừa sự tự tin cường đại của dân tộc Trung Hoa!

Kẻ phạm tới người Hán, cho dù xa cũng phải tru diệt!

Những lời này lưu truyền đến nay, cũng không phải một lời nói suông!

Cường Tử nghĩ đến bốn chữ Trung Hoa Chấp Pháp này, nhưng có vẻ hắn vẫn chưa thể tiếp xúc đến bề mặt của việc này, hắn không biết mình dường như đã cảm ứng được trong cõi u minh nên nghĩ đến bốn chữ này, điều này thay cho hành trình gian nan, nặng nề cỡ nào. Hắn trong lúc nhất thời trở nên hăng hái, dường như báo hiệu trước điều gì đó.