Ác Hán

Chương 29: Ngựa chấn Kim Thành(3)




Trời đã sang giờ tý nhưng trong Kim Thành Quận lại là một mảnh sáng rực.

Tuyết càng rơi càng lớn làm cho nhũng vết máu bị che dần lại. Nhưng đối với Kim Thành quận binh mà nói có một vài thứ không thể che đậy, bất quá không hổ là thân kinh bách chiến Tây Lương Quận binh, trải qua một hồi rối loạn liền rất nhanh tỉnh ngộ lại. Cùng lúc đó Hàn Toại cũng nhận được tin liền nhanh chóng phái Trình Ngân, Thành Nghi hai viên đại tướng đi ra đốc chiến.

Có lẽ sẽ có độc giả hỏi, Hàn Toại vì cái gì không ở nơi này?

Điều này cũng bình thường, bất cứ kẻ nào sắp chứng kiến đại công cáo thành thì sẽ không khỏi thả lòng cảnh giác. Mà khi Hàn Toại cho phát động công kích Phủ Thái thú thì đã có suy nghĩ rằng người trong Phủ Thái thú sẽ không có người nào sống sót.

Nếu như lúc trước Phủ Thái thú ương ngạnh chống đỡ đã làm cho Hàn Toại kinh hãi, nhưng bây giờ lại nghe nói có người xâm nhập Kim Thành quận giết tới Phủ Thái thú thì cả người có chút mộng. Hỏi bộ dạng của người đó, một lúc Hàn Toại mới bóp cổ tay thở dài, “Chẳng lẽ trời không giúp ta? Tại sao lại đụng một gã gia hoả giống như ma vương.”

“Thúc thúc, đừng nâng chí khí kẻ địch mà hạ uy phong của quân mình. Tiểu chất bất tài nguyện lĩnh một chi nhân mã bắt lại Khương tặc.”

Cảm khái của Hàn Toại lại chọc giận một viên tiểu tướng bên người.

Hắn liền tiến đến, khom người hướng Hàn Toại chờ lệnh. Chỉ thấy viên tiểu tướng này thân cao tám thước, hai cánh tay như vượn, hai vai ôm lại, khuôn mặt như ngọc, hai hàng lông mày rậm, mắt thì bắn ra tinh quang, mũi thẳng nhìn qua thì khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Thân thì mặc Tam hoàn giáp đồng, phía trên có khảm long lân, chiến bào màu xanh, chân đi Hổ bì chiến ngoã (Giày bằng da hổ).

Hàn Thoại thấy tiểu tướng quân này nhất thời hớn hở.

“Ngạn Minh, Đổng Gia Cự Ma Nhi thực sự không tầm thường, ngươi thực có thể nắm chắc bắt hắn sao?”

“Chất nhi học nghệ nhiều năm, mặc dù không nói là võ nghệ tinh thông. Nhưng nếu muốn lấy đầu một bỉ phu thì giống như lấy đồ trong túi.”

Cuộc nói chuyện này quả thực làm cho Hàn Toại cực kỳ vui mừng. Lập tức hạ lệnh tiểu tướng mang theo một đám nhân mã tiến đến trợ trận, tiểu tướng quân vừa đi thì Hàn Toại lại nghĩ: Không đúng, những người đó làm thế nào mà vào thành? Chẳng lẽ là cửa thành bị phá sao? nếu đúng như thế vậy thì quả thực nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức gọi ba gã tâm phúc, chính là ba người trong Kim Thành quận Bát Đô Uý.

Ba người này chính là Lý Khảm, Trương Hoành, Lương Hưng, đều là đang tuổi tráng niên, khí huyết phương cường, võ nghệ rất có danh tiếng tại Tây Lương, hơn nữa còn có Trình Ngân, Thành Nghi đốc chiến phía sau, cùng với hai người đã bị giết là Mã Ngoạn, Dương Thu, hợp lại là tám gã thuộc cấp, nghe nói tám người này đã đi theo Hàn Toại đã nhiều năm, có thể nói là cực kỳ trung thành và tận tuỵ.

“Ba người các ngươi mang theo một đám nhân mã xem xét ba cổng thành. Ta sẽ mang một đoàn nhân mã đi xem cửa thành phía nam.”

“Vâng!”

Ba viên tướng xoay người rời đi thì Hàn Toại cũng mang theo người đi về phía cửa thành nam.

Tạm thời bỏ qua đám người Hàn Toại đi tuần tra cổng thành, lại nói Đổng Phi dẫn người lao ra phủ Thái thú.

Đã có Đổng Thiết đưa đại chuỳ đến cho hắn, đi bộ theo sau hắn. Đổng Phi vừa xuất môn thì một thanh lao đã cướp đi tánh mạng của một gã tướng lãnh, không nói hai lời liền vũ chuỳ giết ra. Phía bên quan binh của Kim thành chưa rõ ràng tình huống còn đang lấy tinh thần để tấn công vào Phủ Thái thú thì gặp đám người Đổng Phi giết ra thì có chút không kịp trở tay.

Đổng Phi dẫn đầu giống như mãnh hổ xuống núi. Trong miệng không ngừng rít gào, đại chuỳ liên tục vung lên, huyết quang không ngừng bay đầy trời. Phía trước ngựa của hắn có Đổng Thiết che chở cho chiến mã, một đôi đao gãy có hàn quang lấp lánh đằng đằng sát khí, chỗ nào hàn quang lướt qua thì có tay chân rớt ra đến đấy. Đổng Thiết mã chiến tuy rằng không tinh, nhưng đánh ở dưới đất thì hung mãnh vô cùng, lại có Đổng Phi bảo hộ, hai người phối hợp lại lại càng thêm hoàn mỹ không khác gì hai cỗ máy giết người, ở phía sau thì có Bắc Cung Bá múa nhận đao mang theo hơn một trăm người gắt gao đi theo phía sau. Cứ một đường giết ra, đám người Đổng Phi giống như một cơn sóng không thể cản.

Đổng Phi không nhớ rõ đã có bao nhiêu người chết ở chuỳ của hắn, trên chuỳ chỉ có máu và óc người sền sệt. Giáp trụ trên người cũng là máu tươi loang lổ, cũng không biết máu của hắn hay là máu của địch nhân. Mắt thấy đã sắp đến cửa thành nam thì từ hẻm nhỏ đột nhiên giết ra một đám nhân mã, cầm đầu là một viên tiểu tướng đang hoành thương, hét lớn một tiếng: “Diêm Hành, Diêm Ngạn Minh ở đây, Phá Khương chuột nhắt gặp ta sao còn không xuống ngựa đầu hàng, chứ đợi đến khi nào?

Đổng Phi lúc này giết người đã có chút choáng váng thì nghe được Diêm Hành khuyên hàng thì không khỏi ngẩn ra.

Đó là một cái tên phi thường xa lạ, ít nhất trong Tam quốc bình thư cũng không có nhắc qua, mà Đổng Phi cũng chưa nghe thấy tên này. Nhưng nhìn khí thế của người này thì chắc cũng thuộc loại khó chơi.

Bất quá Đổng Phi từ lúc xuất đạo tới nay chưa từng gặp địch thủ. Mắt thấy Diên Hành tuổi không lớn hắn mấy tuổi nhưng có thể nói là ngạo khí tận trời, trong lòng không khỏi giận, không nói hai lời lập tức giục chiến mã hướng phía Diêm hành phóng tới.

Diêm Hành cũng không nói hai lời, kim thương trong tay cũng đánh ra.

Hai người cưỡi đều là hiếm có Đại uyên lương câu, nhưng chiến mã của Đổng Phi đã chiến đấu một thời gian, khí lực tất nhiên là yếu đi. Hai người gặp nhau không đáp lời, Đổng Phi đem song chuỳ đánh ra, Đang một tiếng làm cho kim thương của Diêm Hành bị đẩy ra, theo sau là một thức Long diễn châu một chuỳ đập hướng về phía Diêm Hành.

Diêm Hành tuy thương bị đánh ra, nhưng tư thế vẫn không có tán loạn. Ở trên ngựa xoay thân, đại thương xoay chuyển, đầu thương hướng về phía ngực của Đổng Phi đâm tới.

Đây chính là chiêu pháp liều mạng, nhưng Đổng Phi biết, gia hoả này không phải liều mạng mà ỷ vào ngựa đang có tinh thần phấn chấn, tốc độ có thể nhanh bằng thương của hắn, nếu cứ như vậy đánh tiếp, chuỳ của Đổng Phi chưa tới thì thương của hắn đã đâm vào hắn.

Không thể phủ nhận thương pháp của Diêm Hành đích thực là rất cao minh. Đổng Phi vội vào co lại khuỷu tay, vận chuỳ chắn lại, ngựa xoay quanh, hai người cứ như thế nhìn nhau.

Một người là người hiện đại ở dị thế, rất chăm chỉ khổ luyện Ngũ Cầm Hí, lại được chân truyền của Phục Ba tướng quân, mà người còn lại là tướng lĩnh thời Tam quốc có thương pháp tổ truyền nhanh như thiểm điện, chuyên lấy mạng người. Hai người dây dưa một chỗ, đám người Bắc Cung Bá lâm vào khổ chiến, phía trước lại có binh mã của Diêm Hành, phía sau lại có đám người Trình Ngân mang binh đuổi theo.

Bắc Cung Bá liên tục gầm rú, nhận đao liên lục chém ra, tất nhiên là có người chết. Hắn đưa tay cướp lấy một thanh trường mâu của một tên quân binh, một tay đao, một tay mâu, đao mâu tương giao uy lực vô cùng.

Mà những người khác đều biết lúc này mà không liều mạng thì chỉ có đường chết, chỉ đơn giản nhắm lại hai mắt xông tới, không nói hai lời chỉ là một trận chém giết. Đây là đoạn đường nhỏ hẹp, quận binh của Kim Thành tuy nhiều nhưng không thể lập tức xông lên. Mà bên kia, Đổng Phi càng đánh càng cố sức, hắn phát hiện một chuyện trí mạng là gã gia hoả kia căn bản không dám đối cứng với hắn.

Diêm hành khí lực không ít, thương pháp cũng rất tinh diệu. Nếu như lúc bình thường Đổng Phi tất nhiên phụng bồi, nhưng hiện tại hắn không thể kéo dài một phút đồng hồ, càng kéo dài thì càng nguy hiểm. Huống hồ tỷ tỷ đang còn hôn mê phía sau lưng, lúc này cũng không thể giả bộ anh hùng, chạy thoát được mới là vương đạo.

Ngươi không cùng đánh với ta thì ta sẽ bắt ngươi đánh.

Nghĩ đến đây, Đổng Phi căn bản không để ý đến đại thương của Diêm Hành đang đâm qua, nổi giận hét lên một tiếng, đại chuỳ liền rớt ra một đoạn dây xích.

Phải biết rằng, đại chuỳ này của Đổng Phi có dây xích dài khoảng hai trượng, đầu chuỳ vừa bay ra uy lực lập tức hiển lộ.

Diêm Hành hoảng sợ theo bản năng đen thương ra chắn, chợt nghe đang một tiếng, chuỳ bị đẩy ra nhưng khí lực xủa đầu chuỳ lại làm cho tay của Diêm Hành run lên suýt nữa làm rớt thương. Đổng Phi cất tiếng cười to: “Tiểu tử, thật là có bản lãnh, ngươi là người thứ nhất có thể ngăn ta một chuỳ, tiếp tục!”

Khi nói chuyện thì cánh tay dùng sức, bả vai cùng với các đốt ngón tay có một luồng khí lưu nhỏ yếu di chuyển, vù một tiếng, đại chuỳ lập tức trở về, mà chuỳ trên tay trái của Đổng Phi lại một lần nữa bay ra, “Ra cho ta!” Đại chuỳ lại một lần nữa hướng về phía Diêm Hành bay tới.

Tay của Diêm hành còn chưa khôi phục thì lại thấy một chuỳ bay tới cho nên gấp gáp đem thương lên đỡ. Chuỳ hung hăng nện mạnh vào cán thương làm cho cán thương được làm bằng thép tốt cong lại, Hai tay của Diêm Hành máu tươi đầm đìa, rốt cụ làm rơi thương. Đúng klúc này chuỳ thứ ba của Đổng Phi cũng đã tới, Diêm Hành nào dám đánh tiếp, thân thể dán trên lưng ngựa chợt nghe trên lưng vang lên thanh âm vang lên, thân thể truyền đến một trận đau nhức, áo giáp bị bay toán loạn, sợi xích kia bám trên giáp trụ của hắn làm cho phía sau lưng hắn máu tươi đầm đìa.

“A!!!! Đau chết ta!”

Diêm Hành hét thảm một tiếng, giục ngựa chạy đi.

Đổng Phi cũng không đuổi theo, hai tay hai chuỳ liên tục vũ lộng, chuỳ đến đâu huyết nhục đi đến đó.

Có quái vật là Đổng Phi gia nhập lập tức làm cho đám người Bắc Cung Bá nhất thời giảm đi áp lực.

Mà Kim Thành quận bởi vì Diêm Hành bại trận cho nên quân tâm có chút tan rã, về phần ba người Trình Ngân chứng kiến Đổng Phi uy phong lẫm lẫm bộ dáng đằng đằng sát khí thì chưa chiến mà đã sinh sa khiếp ý, làm gì dám hướng Đổng Phi giao thủ?

Cứ như vậy, đoàn người Đổng Phi đã chạy đến cửa Nam thành. Nhưng khi tới Nam thành thì hắn không phát hiện ra đám người của Bùi Nguyên Thiệu!

Đại môn đã khoá, còn có móc khâu ngàn cân áp cửa, chung quanh còn có hơn mười cỗ thi thể, Đổng Phi liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là gia binh mà hắn giao cho Bùi Nguyên Thiệu.

Phía trên Cổng thành đột nhiên hiện lên sáng rực.

Hàn Toại đứng ở lỗ châu mai, quận binh hai phía đều đã giương cung lên.

“Đổng gia Cự Ma Nhi còn không xuống ngựa đầu hàng!”

Bùi Nguyên Thiệu chẳng lẽ đã chết rồi sao? Nhìn các thi thể dưới mặt đất thì không thấy có hắn, chắc là có thể trốn ra được ngoài thành rồi.

Phía sau đám người Bắc Cung Bá chật vật không chịu nổi.

Từ Phủ thái thú chạy ra lại không đến hai mươi người, phía sau lại có truy binh đang chạy tới, phen này hẳn là xong rồi.

Đổng Phi ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Toại. Hàn Toại mặc dù chiếm hết thượng phong nhưng trên mặt không toát ra nửa điểm mừng rỡ.

“Đổng gia Cự Ma Nhi, còn không buông vũ khí!”

Cự Ma Nhi? Đổng Phi đột nhiên cất tiếng cười to, tên này quả thật rất dễ nghe, hắn điểm chuỳ trước mặt Hàn Toại nói: “Họ Hàn kia, ngươi nếu thông minh thì nhanh mở cửa thành, ta có thể xem chuyện tình hôm nay không có việc gì xảy ra, nếu không, một ngày nào đó ta sẽ mang binh giết hồi Kim Thành quận, giết Kim Thành quận chó gà không tha.”

Hàn Toại cũng không tức giận, “Cự Ma Nhi, ngươi hiện tại đang bị nhốt lại, cứ nhiên còn khẩu xuất cuồng ngôn, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ngàn vạn mũi tên bắn ra, ngươi cho ngươi có thể sống sao? Mặc dù ngươi vũ dũng, ngươi cho rằng ngươi là người sắt sao? Mà dù ngươi là người sắt thì có thể ngăn cản được bao lâu? Hãy nghe lời khuyên của ta xuống ngựa đầu hàng. Ta thấy ngươi một thân bản lĩnh sẽ tha cho ngươi khỏi chết, như thế nào?”

Thân thể Đổng Phi đột nhiên nghe mấy tiếng vang nhỏ, phương pháp vận chuỳ của Phục Ba tướng quân nhất thời nổi lên tác dụng, vốn đã rất mệt mỏi lại đau nhức không ngờ đã khôi phục được tám phần thực lực.

Hắn cũng không trả lời, chuỳ trong tay phải liền rời tay! Oanh một tiếng, thiết chuỳ ngàn cân áp đỉnh đánh mạnh vào cửa thành.

Gã gia hoả này định làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn đánh cho cửa thành sụp? Không chỉ có Hàn Toại đang ngẩn ra mà ngay cả đám người Bắc Cung Bá cũng không hiểu được, A Sửu điên rồi sao? Hắn làm như vậy để làm gì?

Rất nhanh hành động của Đổng Phi đã chứng minh hành vi của hắn.

Chuỳ trong tay phải vừa ra thì hắn liền giục ngựa nhằm về phía cửa thành, tay trái giơ chuỳ lên, dùng tất cả khí lực, hét lớn một tiếng “Đổ!”

Chỉ nghe Oanh, oanh, oanh ba tiếng giống như trời sụp đất nứt, ở phía đầu tường mọi người cảm thấy mặt đất không ngừng run rẩy.

Mà cửa thành được áp ngàn cân không ngờ bị Đổng Phi đánh ra ba chuỳ liền bị bay ra ngoài, một nửa cửa thành lại đang bị sụp xuống, xuất hiện vô số đạo uốn lượn lan tràn đi khắp nơi tạo thành vô số khe hở làm cho người ta nhìn mà ghê người.

Khi cửa thành đang mở rộng ra, Đổng Phi khẽ quay đầu ngựa hét lớn: “Tỷ phu, lúc này không đi thì còn chờ đến lúc nào?”

Đám người Bắc Cung Bá lập tức tỉnh ngộ giục ngựa chạy ra khỏi thành.

Đổng Phi cũng không có nhìn hai thanh đại chuỳ rơi trên mặt đất.

Sau khí hắn ra khỏi thành cũng không có lập tức đi mà ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, quát lớn: “Hàn Toại….. Nếu đại tỷ của ta xảy ra chuyện gì, ta ngày khác sẽ đem toàn bộ lực lượng của Đổng Phủ ngựa đạp nát Kim Thành lấy đầu chó của ngươi.”

Lời vừa dứt, đánh ngựa giơ roi, chỉ để lại đám quận binh Kim Thành đang ngơ ngác.

Hơn nửa ngày, ba người Trình Ngân mới kịp phản ứng, “Đuổi, đuổi cho ta!”

“Không cần đuổi theo!”

Hàn Toại đứng trên tường thành quát lên một tiếng chói tai, sắc mặt hắn âm tình bất định, khoé miệng mang theo nụ cười chua xót.

Đổng thị một môn ở Tây Lương được xưng là ngang ngược, quả nhiên có ngang ngược tư bản, vốn kế hoạch là hoàn hảo, nhưng không ngờ….

Bên người có thân tín hỏi: “Chủ công, nếu cứ để bọn họ đi chỉ sợ đối với chúng ta là phi thường bất lợi.”

Hàn Toại hai tròng mắt chợt loé ra hàn quang, “Lập tức mang theo danh thiếp của ta, báo cho ba mươi sáu Khương bộ làm cho bọn họ ngăn những người đó lại cho ta, không cần nói cho bọn họ là đang ngăn cản ai, chỉ nói những người này là địch nhân của ta, nhìn thấy bọn họ thì giết cho ta…. Còn nữa, thông tri cho Lang Khương thủ lĩnh nói rằng, điều kiện bọn họ ta đồng ý, bảo bọn họ ngăn chặn ở Tiểu Âm Sơn.”

Tiểu Âm Sơn chính là đường mà đám người Đổng Phi trở về Lũng Tây.

Hàn Toại suy nghĩ một lát, lại nói với gã thân tín bên cạnh: “Phái người báo cho Đốt đương thủ lĩnh, nói là thời gian tụ hội chậm lại, Cự Ma Nhi một ngày không chết thì cuộc sống của ta sẽ khó yên tĩnh…. A, đây không phải là Ngạn Minh sao? Hắn đứng đó làm gì?”

Không biết khi nào thì Diêm Hành đã băng bó các vết thương đang đứng nơi cửa thành.

Trước kia Diêm Hành có thể nói là tâm cao khí ngạo, tự nhận thiên hạ nếu hắn đứng thứ hai thì sẽ không có ai là nguời thứ nhất, nhưng nào ngờ đánh với Đổng Phi lại thảm bại mà lui.

Hắn biết rõ là hắn chiếm đại tiện nghi, tuy rằng cuối cùng Đổng Phi Xuất kỳ bất ý * (Đánh cho người ta không kịp đề phòng) nhưng hắn thua chính là thua.

Ở trong Tuyết dạ, mặt đất để lại một dấu chân ấn rất nhanh bị tuyết bao phủ.

Diêm Hành bị thương cũng không nặng, khoác một kiện áo da thú, xoay người xách lên đại chuỳ mà Đổng Phi để lại thì có chút trầm xuống, tuy rằng có thể múa nhưng không thể phủ nhận là đã cố hết sức. Một tay Diêm Hành mang theo một thanh đại chuỳ đánh lên tường thành .

Cự Ma Nhi, ta và ngươi sớm hay muộn còn tái kiến! Ta Diêm Ngạn Minh thề, tự tay ta sẽ đã bại ngươi…. Ta muốn dùng chuỳ của ngươi đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục!