Ác Hán

Chương 3: Trời sinh lực vương




Mùa xuân năm nay đối với Triều đại nhà Hán sơ hồ còn chút hơi tàn mà nói , đó chính là nghênh đón một cái cơ hội tốt .

Hán đế Lưu Hoành đăng cơ lúc mười hai tuổi , sau tám năm rốt cục có cốt nhục .

Nữ nhân được hoàng để cực kỳ sủng ái đã sanh ra hoàng tử Lưu Biện, Mỹ nhân này vốn người nam dương uyển nhân , ở địa phương cũng là thuộc loại cường hào , Hà gia xuất thân hèn mọn, tổ tiên chính là xuất thân đồ tể , cho nên cũng không được các thế gia ở địa phương chấp nhận .

Tới khi phụ thân của mỹ nhân là Hà Thực lên làm gia chủ thì mới thay đổi được loại cục diện này .Hắn đã kết giao quyền quý, không tiếc gia sản, đồng thời khổ tâm bồi dưỡng con cái, nhất là đứa con cả Hà Tiến, nhưng không ngờ thay đổi vận mệnh Hà gia chính là nữ nhi mà hắn không đặt nhiều hy vọng .Khi Hán Đế tuyển tú *( Tuyển người vào cung) Hà Thực nhờ quan hệ với người trong cung đưa mỹ nhân vào , không ngờ Hán đế khi nhìn thấy Hà thị liền lập tức thích, sau mấy năm lại vì hán đế sinh ra một đứa con trai, địa vị Hà Gia cũng theo thế nước lên thuyền lên.

Lũng Tây Lâm Thao .

Hôm nay là một ngày rất đẹp trời khó có được , Lý Nho đi trên đường tâm tình cũng rất tốt .

Từ khi cưới nữ nhi Đổng Trác, bằng vào quan hệ cha vợ con rể , hơn nữa bản thân của hắn cũng rất có tài trí , rất nhanh được Đổng Trác tín nhiệm cho nên nhanh chóng trở thành hạch tâm thành viên của Đổng thị gia tộc, tuy rằng đại bộ phận đều là ở bên ngoài, nhưng nếu Đổng Trác có chuyện gì thì người đầu tiên nghĩ đến chính là hắn .

Lần này đi đến Đổng gia , hắn muốn cho Đổng Trác biết một cái tin tức tốt.

Khổ tâm nhiều năm qua rốt cục đã được hồi báo, Hán đế hạ chiếu bổ nhiệm Đổng Trác làm Thái thú Hà Đông, trước đây Đổng Trác tại vị trí Tuất Ty giáo uý mãi tận hai năm, tuy rằng phụ trách trấn thủ Khương nhân, binh quyền trong tay không nhỏ, nhưng so với chức vụ Thái thú Hà Đông thì không là cái gì.

Tuất ty giáo uý cũng chỉ là thương* ( làm việc vì người khác) của người khác.Nhưng hiện tại trở thành Thái thú , tuy rằng vẫn là thương của người khác , nhưng lại cực kỳ quan trọng .

Lý Nho mơ hồ cảm thấy Đổng Trác thăng chức rất nhanh, mà làm con rể Đổng Trác, tiền đồ của hắn thật là một bước lên mây.Càng nghĩ hắn càng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được miệng hừ hừ một tiểu khúc.

Đến cửa Đổng phủ xuống ngựa , hắn tiêu sái bước vào cửa phủ, thân là con rể Đổng Trác , Lý Nho tới đây rất nhiều lần cho nên gia tướng cũng không ngăn trở .

“ Nhạc phụ ở đâu?” Lý Nho đi vào hậu viện liền hướng Nhạc mẫu vấn an, Nhạc mẫu Lý Nho là một nữ tử Khương nhân , tính tình dữ dằn, so với Đổng Trác chỉ có hơn chứ không kém . Nàng vốn là con gái của một thủ lĩnh của một bộ tộc Khương Nhân, sau khi gả cho Đổng Trác liền vì Đổng Trác bày ra kế sách, ở trong Đổng phủ , Đổng Trác tôn kính nhất là mẫu thân mà người tiếp theo chính là người thê tử này.

Đổng thị tính tình rất khôn khéo, nhưng có một cái dở chính là ghen tỵ quá nặng. Vốn xuất thân của nàng không tốt , hơn nữa , nhiều năm như vậy không thể sinh cho Đổng Trác một đứa con trai, cho nên nàng cảm thấy có một cảm giác nguy cơ.

Mẫu thân Đổng Phi chính là tỳ nữ bên người Đổng thị,không nghĩ rằng lại mang cốt nhục của Đổng Trác .

Sợ A Quyên cướp đi địa vị của mình, lập tức bắt mẫu thân Đổng Phi vào phòng bếp, hơn nữa còn dùng các loại thủ đoạn tra tấn, nhưng nàng cũng không nghĩ tới, tuy A Quyên đã chết nhưng lại sinh cho Đổng Trác một đứa con trai , may mắn Đổng Trác đối với A Sửu kia cũng không tốt, cho nên Đổng thị cũng không để ở trong lòng nữa.

Lại nói tiếp , Diện mạo Đổng Trác cũng không đẹp, Nhưng Đổng thị sinh ra ba người nữ nhi như hoa như ngọc, gả cho ba nam nhân tốt, đáng tiếc đại nữ nhi lấy chồng ở Tây Vực nhiều năm không có tin tức, nhưng ngoài nàng ra còn có hai nữ nhi cũng không kém, hai người con rể cũng đều là người có bản lĩnh , khiến cho địa vị của Đổng thị ở trong phủ càng ngày càng củng cố.

Lý Nho bái kiến là lúc nàng đang nghỉ trưa. Nàng lười biếng trả lời:” Nhạc phụ ngươi cùng với tỷ phu ngươi lúc sáng sớm đi ra , hình như xử lý việc tranh cãi nào đấy, chắc khoảng chiều tối mới trở về. Văn Chính, Viện nhi có khoẻ không? Đã một thời gian ta không gặp nó , trong lòng ta phi thường nhớ nó .”

Lý Nho vội vàng khom người nói:” “ Viện nhi tất cả đều rất tốt, tiểu tế về sẽ nói nàng về thăm nhà một thời gian….Để cho Nhạc mẫu thương nhớ , tiểu tế thật sự có lỗi, nhạc mẫu , nếu không có gì phân phó tiểu tế xin lui xuống.”

“ Đi thôi, Ta cũng có chút mỏi mệt!”Đổng thị nằm trên sập, ánh mắt híp lại, bất quá khi Lý Nho muốn đi ra ngoài thì nàng đột nhiên mở mắt nói :” Đúng rồi, hai ngày trước Hoàng muốn tìm ngươi, hình như có sự tình gì muốn nói……Lúc này hắn đang ở diễn võ trường , nếu không có việc gì thì đi qua chỗ hắn một lát. Nhạc phụ của ngươi chắc còn một lát nữa mới về.”

“ Tiểu tế tuân lệnh!”Lý Nho lên tiếng rồi rời khỏi phòng.

Hoàng , tên đầy đủ là Đổng Hoàng, là đứa con của huynh trưởng Đổng Trác là Đổng Trạc, Đổng Trác chỉ có một huynh trưởng là Đổng Trạc, mà vị huynh trưởng này từ nhỏ rất thương yêu Đổng Trác, đáng tiếc chết sớm, chỉ để lại một đứa con trai , chính là Đổng Hoàng.

Đổng Trác đối với Đổng Hoàng phi thường cưng chiều , giống như con ruột và rất cố gắng tài bồi hắn.

Lý Nho rất rõ ràng, nếu muốn Đổng Trác càng tín nhiệm, thì tuyệt đối không được đắc tội với Đổng Hoàng . Nhìn thấy thời gian còn sớm, hắn liền hướng diễn võ trường đi tới, Vừa đi hắn vừa nghĩ làm cách nào mà để Đổng Trác càng tín nhiệm hắn.

Đổng Hoàng năm nay mười tám tuổi , thân cao bảy thước , thân thể cao ngất.

Nói thật , bộ dạng hắn một chút cũng không giống Đổng Trác , bộ dạng phi thường thanh tú, khuôn mặt như ngọc, luôn mang theo nụ cười vô hại. Nhưng Lý Nho biết, thanh niên tuấn tú này trong lòng hắn một chút cũng không giống như nụ cười vô hại của hắn.

Tại Lâm Thao, không người nào không biết, Đổng Hoàng chính là nhân vật hoành hoành ngang ngược, cướp đoạt đại cô nương, ăn cơm không trả tiền đều là chuyện rất bình thường.Bọn du côn ở Lâm thao đều là làm việc cho Đổng Hoàng, ỷ vào Đổng Trác đối với hắn sủng ái, ngay cả quan phủ cũng không để vào mắt .

Đổng Hoàng đang ở diễn võ trương luyện tập quyền cước, mồ hôi đầm đìa, thấy Lý Nho đi vào liền lập tức đi tới chào hỏi: "Tỷ phu, mấy ngày không tới , có việc gì sao?”

Đổng Viện cùng với Đổng Hoàng vốn cùng một tuổi, bất quá Đổng Viện lớn hơn Đổng Hoàng một tháng .

Lý Nho ảm đạm cười : “ Có thể có việc gì, còn không phải chuyện này sao? A Tú , nghe nói hai ngày trước ngươi cùng với người ta đánh nhau phải không?”

A Tú là nhũ danh của Đổng Hoàng, bởi vì còn kém hai tháng mới tròn mười tám cho nên chưa có tên tự. A Tú tên này giống như tên của nữ hài tử, lại hoàn toàn hợp với tướng mạo của Đổng Hoàng, mười mấy năm được kêu nên Đổng Hoàng cũng đã thành thói quen.

“ Chuyện nhỏ , bất quá chỉ là mấy tên gia hoả không ưa nhìn mà thôi.”Đổng Hoàng tiếp chén nước từ trong tay gia phó , uống một hơi cạn sạch , không thèm để ý nói .

“ Chuyện nhỏ? Người ta đã bẩm báo với quan phủ!”

“ Quan phủ thì sao? Tại Lâm Thao, lời nói thúc thúc của ta còn lợi hại gấp mấy lần quan phủ, không nói chuyện này nữa, huynh hôm nay sao có rảnh mà đến tìm ta?”

Lý Nho đến chiêc ghế đá ngồi xuống cười nói:” Đương nhiên là đến để truyền tin.”

“ Truyền tin?”

“ Triều đình truyền đến tin tức, Nhạc phụ chuẩn bị thăng chức!”

“ Thăng chức?” Tròng mắt Đổng Hoàng vừa chuyển , “ Là chức quan gì?”

“ Thái thú Hà đông, phỏng chừng thánh chỉ sắp đến rồi.”

Đổng Hoàng nghe vậy mừng rỡ, nắm tay hung hăng vung lên, “ Hà Đông? Đây chính là địa phương tốt , Thúc thúc làm thái thú Hà Đông, chúng ta không phải là đều chuyển đến Hà Đông sao?”

“ Đúng vậy!”Lý Nho gật gật đầu, “ Lúc trước cùng nói chuyện với Nhạc Phụ , nghe ý tứ của Người là muốn ngươi đi lịch lãm một chuyến. A Tú , nhạc phụ đối với ngươi phi thường coi trọng , nói không chừng , gia nghiệp tương lai sẽ là của ngươi.”

“ Sao được, sao được!” Hai tròng mắt của Đổng Hoàng di chuyển cười nói :” Thúc thúc đang ở độ tráng niên, khẳng định tương lai có thể còn thăng chức . Ta hận không thể sớm vì thúc thúc làm việc, về phần gia nghiệp này, với ta cũng không liên quan gì, mà thúc thúc còn có trưởng tử , nếu không cũng còn có hai vị tỷ phu nữa.”

Lý Nho cười nói : “ Ta cùng với tỷ phu chung quy vẫn là người ngoài, A Tú nói đùa rồi!” Đồng thời trong lòng lại suy nghĩ: "Nghe Viện nhi nói , nàng còn có một đệ đệ , nhũ danh là A Sửu, nghe nói A Sửu cũng không được nhạc phụ thích, nhạc mẫu cũng như vậy , tuy rằng lão thái thái đối với A Sửu rất sủng ái, nhưng dù sao cũng đã già, ngày sau lão thái thái trăm tuổi, A Sửu sẽ….Viện nhi tuy rằng nhờ ta chiếu cố A Sửu , nhưng ta lại chưa chưa từng thấy qua người này.” Nếu không phải Đổng Hoàng nhắc tới , Lý Nho thậm chí đã quên lời dặn của Đổng Viện.

Hắn không khỏi do dự , tương lai nếu đứa con Đổng Trác nắm quyền , thì hắn tự nhiên trung thành với người ấy, mà nếu gia nghiệp Đổng Trác chưa chắc đã giao cho đứa con là A Sửu, Đổng Hoàng nói lời này là muốn thử hắn , là Lý Nho muốn phụ tá ai? Phụ tá cái A Sửu kia ư” Vậy tiền đồ quả thật có chút mịt mờ a.

“ Tỷ phu, ta vừa mới học xong một bộ thương pháp , không biết có hay không tỷ phu có hứng thú chỉ điểm?”

Võ nghệ của Lý Nho cũng không tính là giỏi, nhưng hắn lúc tuổi trẻ đi chu du khắp thiên hạ , gặp rất nhiều nhân vật lợi hại , cho nên ánh mắt phi thường độc đáo, nghe được Đổng Hoàng nói, Lý Nho gật đầu cười nói: “ A Tú biểu diễn , Nho tất sẽ lĩnh giáo sự cao minh.”

Đổng Hoàng cười lớn một tiếng , xoay người đi lại giá binh khí cầm lên một thanh trường thương , ước chừng nặng khoảng 10 cân .

Chỉ thấy Đổng Hoàng run run cán thương, thương anh bay lên, giống như giao long rất có uy thế , gia phó xung quanh đều kêu lên ủng hộ không ngừng khuyến khích Đổng Hoàng, Nhưng Lý Nho chỉ nhìn trong chốc lát, khuôn mặt gầy không nhịn được tươi cười.

Đẹp thì đẹp , nhưng lại là giống như Tú hoa thương ( Giống như thêu hoa, không có lực) Nếu Đổng Trác ở đây chứng kiến nhất định sẽ cười nhạt, Nhưng Lý Nho hắn thì không thể như vậy , cho nên đành vuốt lên chòm râu chưa mọc , mỉm cười trầm trồ khen ngợi.

Thương ảnh đột nhiên dừng lại, Đổng Hoàng hướng về phía cạnh võ trường hét lên :

“ Người nào nhìn lén?”

Lý Nho ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Đổng Hoàng thì thấy bên cạnh võ trường không biết khi nào thì xuất hiện một đồng tử.

Nhìn đồng tử này ước chừng khoảng muời một , mười hai tuổi, thân cao sáu thước.

Da thịt màu đồng, mũi sư tử, ,một đôi mày rậm , hai mắt hữu thần , nhưng ánh mắt có vẻ hơi dài và nhỏ, con ngươi lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy một cảm giác không hàn mà lạnh , đầu tóc thì rối bời, nhìn rất giống một đầu sư tử.

Lý Nho cảm giác rất xa lạ , đây là người nào?

Nào biết , Đổng Hoàng thấy đồng tử này lại nở nụ cười nói:” A Sửu, ngươi không ở bên cạnh nãi nãi , chạy tới đây làm gì?

A Sửu?

Hay là hắn chính là người mà Viện nhi nói? Không đúng a, Viện nhi nói qua , hắn không đến bảy tuổi , nhưng thế nào lại….

Lý Nho bỗng nhớ đến cái truyền thuyết trong Đổng phủ, A Sửu vốn là yêu quái chuyển thế, vừa sinh đã khắc chết mẹ của hắn, nếu không có Lão phu nhân lấy tình thương để trấn hắn , chỉ sợ sớm thành yêu ma, hay là hắn thật sự là một yêu quái?

Đồng tử không để ý tới Đổng Hoàng, hừ một tiếng rồi xoay người bước đi.

“ A Sửu , ta đang hỏi ngươi !”

Đồng tử cũng không để ý tới, thẳng hướng ngoài võ trường đi ra .

Đổng Hoàng giận tím mặt, trước mặt hạ nhân không ngờ A Sửu này không cho hắn chút mặt mũi , điều này làm cho hắn mất mặt không thôi, lại có cả tỷ phu ở trong này, nếu ngay cả A Sửu tiểu tử cũng không thu thập được , thì tương lai như thế nào sẽ làm cho Tỷ phu hiệu lực cho hắn ?

“ Tên khốn khiếp này, thật là không biết lễ nghĩa, trách không được ngay cả mẹ mình cũng khắc chết!”

Lý Nho cau mày, cảm thấy Đổng Hoàng có chút quá phận .Dù sao A Sử còn chưa đến bảy tuổi, cho dù không hiểu lễ nghĩa cũng là việc bình thường, Đổng gia cũng không phải là thế tộc, cho nên cũng không có nhiều vậy tộc quy như vậy, nhưng lại nói Đổng Hoàng ngươi cùng với một tiểu hài tử so đo vậy nên gọi thế nào a?

Đồng tử dừng lại cước bộ, nghiêng đầu hướng về phía Đổng Hoàng nhìn lại.

“ Ngươi lập lại lần nữa!”

Chẳng biết tại sao, Lý Nho cảm thấy trong giọng nói của hài tử này mang theo hơi thở âm lãnh, hắn không khỏi im lặng, cẩn thận huơớng đồng tử quan sát, lại phát hiện đồng tử cũng không có cái gì dị thường, lẳng lặng đứng yên bất động.

“ Ta……”

Chỉ có đứng đối diện với đồng tử là Đổng Hoàng mới có thể cảm nhận được sát khí trên người đồng tử, tiểu tử này như thế nào sát khí lớn như vậy, mặc dù đối mặt với thúc thúc cũng không có sát khí sắc bén như vậy a. Bất quá, Đổng Hoàng rất nhanh kịp phản ứng, nếu như ngay cả một cái tiểu gia hoả đều không đối phó được, thì làm sao tỷ phu cam tâm hiệu lực cho ta a?

“ Ta nói ngươi là tên yêu quái không biết lễ nghĩa, hôm nay ta thay mặt thúc thúc giáo huấn ngươi một lần!”

Đổng Hoàng nói xong, đại thương run lên, mang theo một tiếng gió đâm hướng về phía đồng tử. Đây mà là dạy dỗ, rõ ràng là muốn giết người. Lý Nho lập tức phản ứng, Đổng Hoàng đây là muốn giết A Sửu .

Ngẫm lại, phương diện này cũng không có quá khó để lý giải.

Không quản hay không A Sửu được sủng ái, nhưng đối với Đổng Hoàng vẫn là một cái uy hiếp. Giết A Sửu tất nhiên sẽ bị Đổng Trác trách mắng vài câu, về phần lão phu nhân tuy rằng sẽ thương tâm, Nhưng Đổng Hoàng dù sao cũng là tôn tử của bà, sao bà có thể lấy mạng của hắn?

A Tú này , tâm tư thật sự độc ác!

Làm cho ta ở chỗ này làm nhân chứng, người ở diễn võ trường này đều là người của hắn, tất nhiên sẽ vì hắn mà nói chuyện, ta nếu không giúp hắn về sau chắc không có ngày yên ổn. Nhưng nếu ta giúp hắn thì chắc sẽ cùng hắn ngồi chung chiếc thuyền.

Nói đến âm mưu quỷ kể thì mười Đổng Hoàng cũng không bằng một Lý Nho.

Cho dù như vậy , Lý Nho muốn ngăn cũng không ngăn được. Ánh mắt chợt nhắm lại, thầm nói một tiếng :” Viện Nhi thật có lỗi.”

Vì hắn xem ra, A Sửu hình thể tuy rằng giống đứa trẻ mười một , mười hai tuổi hài tử, nhưng dù sao cũng là bảy tuổi, cho dù hắn có mười hai mười ba tuổi, mà Đổng Hoàng muốn quyết tâm giết hắn cũng quả thực dễ dàng.

Bất quá , Lý Nho cũng không có ý tứ trách Đổng Hoàng .Gia hoả này tâm địa độc ác, hơn nữa ý nghĩ nhanh nhẹn, cũng là người làm đại sự.Hắn nhắm mắt lại , không đành lòng nhìn cậu em vợ này chết oan, chết uổng, đồng thời cũng nghĩ làm thế nào để giải thích chuyện này với Viện nhi .

Nhưng nhắm mắt lại một lát, Lý Nho cũng không nghe thấy trong tưởng tưởng của hắn là tiếng kêu thảm thiết.

Diễn võ trường trở nên rất im lặng, không có chút thanh âm nào?Sao lại thế này?

Lý Nho nhịn không được mở mắt ra, thấy tình huống trong sân chợt thở nhẹ một hơi. Chỉ thấy đồng tử đứng vững vàng một chỗ, tựa hộ không có nhúc nhích qua, trường thương của Đổng Hoàng bị một tay của Đồng tử nắm chặt, mặc cho Đổng Hoàng hai tay dùng sức, mặt đến đỏ bừng nhưng không cách nào lay động nửa phân.

Đây thật sự chính là hài đồng chưa đến bảy tuổi hay sao?

“ Ngươi thật sự muốn giáo huấn sao? Hừ ,thật là không biết trời cao đất rộng, chỉ bằng mấy chiêu Tú hoa thương kia cũng muốn giáo huấn người khác? Đừng nhìn ngươi diễu võ dương oai ở trong thành mà tưởng không có người khác đánh bại ngươi, những người đó không đánh ngươi vì chỉ sợ cha trả thù mà thôi, nếu không , cho dù một trăm Đổng Hoàng cũng không đủ cho người ta giết.Có chút bổn sự cúng dám khoe khoang, thật không biết xấu hổ , buông tay!”

Đồng tử nói xong, tay đột nhiên phát lực.

Đổng Hoàng chỉ thấy trương thương trong tay hắn xoay tròn rồi rời khỏi tay hắn.

Khí lực kia thực sự rất mạnh, lúc trường thương trong nháy mắt rời khỏi tay của Đổng Hoàng thì da tay cũng bị sự ma sát lôi đi một mảng, máu chảy đầm đìa.

Đổng Hoàng nhịn không được hét thảm một tiếng, suýt nữa ngã xuống mặt đất .Đau đớn đi qua, Đổng Hoàng không khỏi thẹn quá hoá giận, thân hình vừa đứng vững vàng, ngón tay chỉ đồng tử trước mặt hét lớn:” Giết hắn cho ta!”

Lý Nho đứng một bên thầm hô một tiếng :” Không tốt….”