Ác Linh Quốc Gia

Quyển 1 - Chương 8: Bị bóng tối bao trùm




Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ có chuyện muốn hỏi bọn hắn, cả ba người tỏ ra hợp tác, dừng lại không tiếp tục đi nữa.

Nhìn thấy những người mới đều nhanh chóng phối hợp, Hạ Thiên Kỳ cũng tranh thủ thời gian, hỏi thẳng vào vấn đề chính:

“Mọi người có biết gì về công ty này không? Nói cách khác, bản thân các người hiểu về công ty này được bao nhiêu?”

“Ý anh là gì?” Cả ba người nghe xong đều có chút khó hiểu: “Có thể nói rõ chút nữa được không?”

“Ý của tôi là, mọi người hiểu rõ về công ty này bao nhiêu mà đã nhận lời làm việc? Có biết công ty này làm gì, vì sao lại tuyển mọi người?”

Hạ Thiên Kỳ nói rõ ý của mình.

“Chuyện này… Thật đúng là không rõ ràng.”

Lúc này ba người mới hiểu ý Hạ Thiên Kỳ, tuy nhiên lại không biết về những câu hỏi của hắn.

“Chuyện kia… Hạ tiên sinh, cậu có biết gì về công ty này không?” Người đàn ông có giọng nói như công công hỏi.

Hạ Thiên Kỳ nhìn người có giọng nói như công công kia một lúc, tuy nhiên cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, mà tiếp tục hỏi thêm:

“Người phỏng vấn rồi đưa mọi người đến đây có phải là một ông chú?”

“Ừm, là ông ta. Nhìn dữ dằn.” Ba người mới vừa nghe xong đều đồng loạt gật đầu khẳng định.

“Vậy tiền lương của mọi người là bao nhiêu?”Hạ Thiên Kỳ nói xong liền bổ sung thêm:

“Tiền lương thử việc của tôi là hai vạn, mặt khác còn được thêm một con Audi. Còn các người thì sao?”

“Tôi cũng vậy, cũng là con số này.”

“Tôi cũng thế.”

“Tôi cũng giống vậy.”

Lại lần nữa cả ba đồng thanh trả lời, có thể thấy được mức đãi ngộ thử việc của tất cả đều giống nhau.

Sau khi xác nhận rõ điểm này, Hạ Thiên Kỳ hơi trầm ngâm một lúc, lại tiếp tục hỏi:

“Vào lúc mọi người phỏng vấn, và trên quãng đường đi đến đây, ông chú kia có nói chuyện gì cho mọi người biết không? Chẳng hạn như bao lâu mới có thể thành nhân viên chính thức, hoặc tại sao lại phải tới nơi này thử việc, công ty này rốt cuộc làm cái gì…?

Sau đó Hạ Thiên Kỳ nhìn cả ba người mới, hỏi thăm tường tận một phen, từ đó cũng biết được tên tuổi cả ba người.

Người đàn ông có giọng nói như công công đang nói chuyện tên Phùng Vĩ. Hai người còn lại là con gái. Người có giọng nói êm ái ngọt ngào là Vương Nhã Chi, người lạnh lùng là Triệu Sảng.

Ngoài những điều này ra thì hắn chẳng hỏi thêm được thông tin gì giá trị.

Nói cách khác, cả ba người mới này cũng đều giống như hắn, đều không biết những gì liên quan tới công ty.

Sở dĩ hào hứng ký hợp đồng lao động, đồng ý tới nơi này trực ban, nói trắng ra cũng là vì phần tiền đãi ngộ hấp dẫn kia. Cho nên dù bản thân có cảm thấy không đáng tin lắm, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều liền thử một phen.

Đương nhiên, trước khi bọn họ tới nơi này, cũng đã nghe bạn bè hoặc người thân nói nói về tòa nhà kia. Vì vậy, cũng không sợ bị công ty của ông chú lừa đảo.

Khi biết được nguyên nhân cả ba người mới ký hợp đồng, Hạ Thiên Kỳ chợt dở khóc dở cười, bởi vì lúc trước hắn cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên sau đó, cũng chỉ có trong lòng hắn mới hiểu rõ, chuyện tiền lương đãi ngộ mê người thực chất đều có lý do, không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Cúi đầu, im lặng trầm tư một lúc, Hạ Thiên Kỳ nghiến chặt răng, quyết định sẽ nói ra hết những chuyện hắn biết.

Làm như vậy cũng không phải vì hắn tốt bụng, quân tử, chỉ đơn giản cảm thấy cả bốn người cùng đối phó, nhất định sẽ mạnh hơn một mình hắn. Măc dù hắn cũng không chắc cả ba người họ có tin những gì hắn nói không, dù sao bọn họ cũng chưa từng trải qua những việc đáng sợ kia.

Hạ quyết tâm trong lòng, Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn thẳng ba người kia nghiêm túc nói:

“Trước tiên tôi nói cho các bạn nghe vài điều. Những điều mà tôi sắp đề cập tới đây nghe thì giống nói hươu nói vượn, chẳng khác gì kể chuyện ma, nhưng thực tế tôi rất nghiêm túc. Mỗi một sự kiện đều là đích thân tôi đã trải qua. Quan trọng các bạn phải có lòng tin vào tôi, nếu không có thể sẽ gặp chuyện không hay.”

“Muốn hay không thì cũng đừng làm vẻ kinh khủng như vậy chứ, dọa đến mức tôi cũng không dám nghe.” Vương Nhã Chi nghe xong có chút sợ hãi nói.

“Đúng vậy đó, dọa đến mức lông tơ của tôi đều dựng đứng hết cả lên.”

Lúc này cả công công lẫn Triệu Sảng cũng phụ họa hai câu, nhất Phùng Vĩ công công, nói xong, còn lo lắng đưa tay chiếu đèn pin về phía sau lưng nhìn quanh quất.

Nhìn thấy bộ dạng giả vờ như nghe chuyện ma của cả ba người, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhếch miệng, cười đểu:

“Tôi nói lại lần nữa, tôi thực sự rất nghiêm túc!” Dứt lời, Hạ Thiên Kỳ gằn giọng.

“Cái công ty mà chúng ta đang làm việc, trên thực tế là một công ty gian ác, rất thâm hiểm. Tóm lại chả khác gì một công ty rác rưởi lừa gạt. Bọn họ dùng tiền lương cao, phúc lợi lớn nhằm dẫn dụ chúng ta mắc câu. Một khi ký hợp đồng với họ, chúng ta không thể nào không nghe theo sự sắp xếp của họ. Bằng chứng là chúng ta bây giờ, bị công ty cố ý an bài ở chỗ này thử việc.”

“Tới nơi này thử việc thì đã sao, không phải chỉ có ban đêm ở lại trực ban thôi sao?” Gã công công một lần nữa cắt ngang lời Hạ Thiên Kỳ, tỏ vẻ xem thường nói.

Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn gã công công một lát, sau đó hạ giọng nói:

“Nếu như ở đây không có gì, như vậy buổi tối ở lại trực ban cũng chẳng sao, nhưng vấn đề là mọi người biết nơi này có cái gì không?”

“Có cái gì?” Lúc này Triệu Sảng hỏi một câu.

“Có ma! Ác quỷ thích giết người!”

Hạ Thiên Kỳ như muốn hét lên nói câu này, trên thực tế nói càng nhiều thì trong lòng của hắn càng sợ hãi.

Nhưng đã nói đến đoạn này, hắn cho dù sợ cũng vẫn cố kiên trì nói tiếp:

“Đây là một công ty rất thần bí, một khi ký kết hợp đồng làm việc với nó, nó phân phối chúng ta đến những nơi có quỷ để làm việc. Ví dụ tiệm sách này ban đêm sẽ xuất hiện ma quỷ! Nếu như chúng ta không đi, hoặc là lựa chọn bỏ trốn, như vậy sẽ liền gặp những oan hồn bám lấy không tha để trả thù, cho đến khi giết chết được chúng ta mới thôi…!”

Để cho ba người mới hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của bản thân và có thể hỗ trợ cho Hạ Thiên Kỳ nhiều hơn, nên hắn cố sức giải thích rõ ràng, không giấu diếm điều gì.

Tất cả những thứ xảy ra trong hai ngày qua, ngay cả chuyện kinh khủng nhất là gặp ma hắn cũng đều nói ra. Nhưng việc mà hắn không ngờ tới nhất chính là, cả ba tên người mới đều không tin hắn.

“Câu chuyện ma này nghe ghê đấy, nhưng vô lý quá!”

Triệu Sảng có chút sợ hãi khoanh tay lại, nhưng miệng thì bảo không tin. Gã công công cũng bồi vào:

“Anh có chứng cứ gì để chứng minh những lời anh nói là sự thật?”

“Nếu tôi mà gọi ác quỷ tới, chỉ sợ tất cả chúng ta đều cầm chắc cái chế!”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cái gã công công đúng là não tàn, hắn không nhìn thẳng gã, quay sang Vương Nhã Chi và Triệu Sảng hỏi:

“Cô cũng không tin?”

“Tôi vốn dĩ không tin…” Vương Nhã Chi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ có chút tức giận, liền nhẹ nhàng nói:

“Chỉ là có chút kỳ lạ, Nếu anh nói là sự thật, nơi này còn nguy hiểm như vậy, nhưng tại sao anh lại còn muốn quay về?”

“Vừa rồi tôi đã có nói, chỉ có nghe theo sự sắp xếp của công ty, quay lại đây làm việc mới giữ được mạng sống. Còn nếu bỏ trốn, hoặc ở nhà thì đều chỉ có một con đường chết.”

Hạ Thiên Kỳ không sợ ai khó chịu, nhấn mạnh lại lần nữa.

“Tôi cảm thấy anh ấy không giống như đang nói dối…” Vương Nhã Chi lại hơi tin lời Hạ Thiên Kỳ, nói với Triệu Sảng, nhưng lại bị gã công công cắt ngang:

“Tôi nghĩ chúng ta vẫn là nên chia nhau ra để tìm công tắc điện mở lên. Nơi này thực sự quá tối.”

Hạ Thiên Kỳ làm sao mà không biết cái gã công công kia đang cố tình nói vậy, cho nên hắn kiên quyết từ chối:

“Chúng ta không thể tách ra! Nếu không, một khi chỉ có một mình sẽ gặp quỷ, chẳng dám chắc sẽ không bị nó giết!”

“Gọi cậu Hạ đại ca một tiếng thì cậu lên mặt à? Mở miệng cũng quỷ ngậm miệng cũng quỷ, trên đời này làm gì có quỷ! Bọn tôi chẳng ai quan tâm đến cậu đâu. Cậu thích làm gì thì làm. Giờ cậu câm mồm lại được rồi đấy. Nếu không chẳng biết còn lải nhải chuyện này đến bao giờ!”

Triệu Sảng không hiểu chuyện chửi lại, khiến Hạ Thiên Kỳ tức đến một đập cho ả một trận. Nhưng nghĩ lại đối phương là phụ nữ, nên hắn vẫn cố nhịn.

“Các người muốn tin hay không thì tùy. Chứ con mẹ nó, tôi đây cũng không thẹn với lương tâm. Muốn làm người tốt cũng không được, mẹ nó từ nay đếch làm nữa!”

Hạ Thiên Kỳ xem như chơi bài ngửa với ba người này, dù sao cả ba người bọn họ vốn dĩ cũng không tin hắn, hắn nói thật nói nhiều cũng đều là nói nhảm.

“Chúng tôi không có ý này.” Vương Nhã Chi nhìn thấy cũng không muốn bọn họ to tiếng không thoải mái.

“Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi tìm chốt mở.” Lúc này gã công công quay sang nói với Vương Nhã Chi.

Vương Nhã Chi nhìn gã công công, rồi quay đầu liếc qua gương mặt tức giận của Hạ Thiên Kỳ, do dự một lát trả lời:

“Hai người đi trước đi, chúng tôi tìm bên này.”

Nghe thấy Vương Nhã Chi muốn ở lại đây cùng Hạ thiên Kỳ, gã công công khó chịu hừ lạnh một tiếng, sau đó cùng Triệu Sảng đi về một hướng.

Đối với chuyện Vương Nhã Chi ở lại, thực sự là nằm ngoài ý muốn của Hạ Thiên Kỳ, dù sao ba người này cùng đến đây, huống chi bên kia còn một người phụ nữ. Nhưng cũng không thể nào phủ nhận, hiện giờ trong lòng của gã ít nhiều cũng có chút an ủi.

“Tại sao cô không đi cùng với bọn họ?” Nét mặt Hạ Thiên Kỳ hơi giãn ra.

“Đó là vì tôi cảm thấy anh không có vẻ gì là đang nói láo. Tuy nhiên, vẫn là nên phòng ngừa vạn nhất nha.”

Nói xong, Vương Nhã Chi còn ngượng ngùng lấy tay che miệng cười khẽ hai tiếng.

“Đúng không, tôi đẹp trai như vậy thì làm sao có thể nói dối, cũng chỉ có hai người kia mới không tin tôi.”

Hạ Thiên Kỳ cũng chả rảnh gây sự với bọn họ, dù sao bây giờ việc bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn, ai biết được lúc nào con quỷ kia sẽ hiện lên giết người.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm chốt mở đi…”

Mặc dù Vương Nhã Chi nhìn thì có vẻ yếu đuối, tướng mạo cũng rất bình thường, nhưng ít ra có người ở bên cạnh cũng có thể chia sẻ được chút áp lực.

“Tòa nhà này đúng thật kỳ lạ, ngay cả cái chốt mở cũng không tìm thấy.”

Phùng Vĩ một mặt tỏ ra bất mãn lẩm bẩm, một mặt dọc theo bên cửa sổ vừa đi vừa nghỉ, cứ đi được mấy bước liền quay đầu lại chiếu sáng phía sau lưng.

Trên thực tế từ lúc tranh luận cùng Hạ Thiên Kỳ tới bây giờ, hắn luôn có cảm giác bản thân bị theo dõi, nhưng cứ mỗi khi hắn quay đầu lại nhìn thì không hề có bất kỳ phát hiện nào. Thật ra, trước đó trong lòng của hắn vẫn có để tâm đến những lời Hạ Thiên Kỳ nói, chỉ là ngoài miệng tỏ ra không tin tưởng thơi.

Đi qua liên tiếp hai cái cửa sổ, Phùng Vĩ phát hiện mấy tấm rèm cửa đều được khép rất chặt, cũng chính vì vậy nên trong tòa nhà mới tối om đến nỗi xòe năm ngón tay cũng không thấy gì.

Lần nữa đi đến một cái cửa sổ, lúc này Phùng Vĩ không tỏ ra như không thấy nữa, mà là dùng tay kéo tấm rèm ra hơn phân nửa, để ánh trăng chiếu sáng xuyên qua cửa sổ vào bên trong.

Tuy nhiên lúc đó, còn có…

Theo bản năng Phùng Vĩ nhìn về hướng cửa sổ, sau đó hắn liền trở nên ngơ ngẩn.

A!

Rất nhanh chỉ vài giây sau đó, một tiếng hét sợ hãi vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh tại nơi này.