Ác Linh Quốc Gia

Quyển 3 - Chương 9: Xác nữ trôi sông​




Tuy nhiên, đối với sự dửng dưng đó của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ lại không nghĩ hắn ta không thèm quan tâm đến nhiệm vụ sắp tới, mà chỉ là ra vẻ trấn tĩnh, vốn dĩ là muốn ngụy trang với Hạ Thiên Kỳ, nhưng Hạ Thiên Kỳ cơ trí như vậy, có lẽ nào mà không nhìn ra cơ chứ?

Hạ Thiên Kỳ có chút đắc ý với cái suy nghĩ rằng Lãnh Nguyệt đang cố tỏ ra trấn tĩnh đó, sau đó trong lòng hắn cũng trở nên thoải mái rất nhiều.

Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ như vậy, còn đến lúc thực sự chấp hành nhiệm vụ, hắn rất không muốn Lãnh Nguyệt trấn định như thế tí nào, mà hắn lại hi vọng, lúc đó Lãnh Nguyệt sẽ biểu hiện ra khí thế Bá Vương, có thể ngăn cản được những cơn sóng dữ, tiêu diệt quỷ vật, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Vết thương của anh đã lành hẳn chưa, hay là còn chưa khỏi?

Từ lúc Hạ Thiên Kỳ bước vào phòng bệnh đến giờ cũng đã khá lâu, vậy nhưng vẫn chưa thấy Lãnh Nguyệt bước ra khỏi giường, chuyện này làm hắn không khỏi lo lắng là vết thương của Lãnh Nguyệt còn chưa khôi phục. Dù sao thì lúc đó, hắn ta bị thương rất nặng, hai vả vai và cả phần bụng nữa, đều bị quỷ vật đâm vào, nói hắn ta bình phục rất nhanh, quả thật hắn không thể tin được.

Cũng chưa khỏi hẳn, nhưng hoạt động vẫn bình thường, không vấn đề gì.

Vậy tại sao anh còn nằm trên giường bệnh?

Tôi không... mặc quần.

Anh... Tên biến thái.

Hạ Thiên Kỳ thật sự là bó tay với Lãnh Nguyệt, hắn rất hoài nghi với giới tính của hắn ta, vì dù sao bọn hắn cũng đều là đàn ông con trai, nếu như không mặc quần thật, cởi truồng xuống giường mặc vào thì có vấn đề gì đâu?

Còn nữa, hắn ta đang yên đang lành ở bệnh viện, việc gì phải cởi quần?

Nghĩ như vậy, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ đang nhìn Lãnh Nguyệt không khỏi trở nên cổ quái:

Không phải vừa rồi là anh nhìn sách Tiểu Hoàng mà cởi ra đó chứ?

Anh đừng ăn nói bậy bạ! Nghe xong, Lãnh Nguyệt cảm thấy hơi tức giận.

Anh có thể nói giọng con gái, lại có thể cải trang thành gái, vậy đến cùng thì anh có phải là bê đê hay không?

Nói xong, biểu tình của Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng thay đổi, sau đó bỉ ổi chạy đến cạnh Lãnh Nguyệt, nói:

Anh nói nhỏ cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không mách lẻo với ai đâu.

Cút...!

Vốn dĩ là Lãnh Nguyệt không thèm để ý đến Hạ Thiên Kỳ, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn thành công chọc giận, sau đó xốc mạnh chăn đang phủ trên người ra, để lộ ra hai đùi trắng bóng.

Tất nhiên, hắn ta cũng không phải là để trần, mà có mặc một chiếc quần đùi, chỉ là cái quần đó có họa tiết rất hoang dã. Sau khi nhìn thấy, Hạ Thiên Kỳ kém chút nữa là bị chói mù, trong đầu toàn là mấy điểm lấm tấm trên da báo!

Tôi đã biết anh có sở thích rất dị nha!

Vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ cho rằng với bộ dạng tiểu nhân của Lãnh Nguyệt thì trên quần đùi phải toàn là hình của người đẹp, hoặc là HELLOKITTY các loại, chứ tuyệt đối không nghĩ đến, hắn ta lại thích những thứ hoang dã như thế kia.

Tôi thấy anh mới là người có sở thích dị, rõ ràng là một thằng đàn ông mà lại tò mò xem thằng đàn ông khác mặc đồ lót kiểu gì, anh cảm thấy như vậy là bình thường sao?

Lãnh Nguyệt nói lại một câu, làm cho Hạ Thiên Kỳ phải đỏ mặt tía tai, đồng thời còn á khẩu, không nói được gì nữa.

Hơn nữa, điều Lãnh Nguyệt nói không hẳn là không đúng, đến cùng thì tại sao hắn lại hiếu kỳ không biết tên đó có mặc đồ lót hay không? Không phải là bọn hắn đang thảo luận về nhiệm sự sắp đến sao?

Loạn, loạn, loạn rồi.

Khụ khụ...

Hạ Thiên Kỳ lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó lại cười cười nói với Lãnh Nguyệt:

Tôi chỉ là đùa với anh một chút thôi mà, ai biết anh nghiêm túc như vậy. Được rồi, chúng ta không nói những chuyện không đâu này, còn chút nữa quên cả chuyện chính.

Sau khi nói một câu chống chế cho mình, Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm Lãnh Nguyệt có nghe hay không, nói tiếp:

Hẳn là anh cũng đa nghe Phó Hải Nghĩa nói, dựa vào độ khó của nhiệm vụ mà cử người đi chấp hành. Chuyện quan trọng cần có sự tham gia của đoàn đội thì không nói, việc này, hai người chúng ta, hoặc là nhiều người hơn nữa cùng chấp hành nhiệm vụ, thì chắc hẳn nhiệm vụ rất khó khăn.

Đặt ra tiêu chuẩn mà nói, thì lần này, có tệ nhất cũng không dễ hơn nhiệm vụ ở học viện nữ sinh Tề Hà đâu.

Ừm, chắc chắc sẽ không dễ dàng.

Lãnh Nguyệt cũng gật nhẹ đầu tỏ thái độ đồng ý, vốn dĩ trước đó hắn ta cũng không có dự định sẽ đưa ra bất cứ đề nghị gì. Nói cách khác, nhiệm vụ lần này có một số thứ cần phải chuẩn bị trước, vẫn là phải dựa vào hắn thôi.

Tuy nhiên Hạ Thiên Kỳ cũng không so đo những chuyện này, dù sao thể chất ác linh vẫn đang trong thời gian mạnh lên, vậy nên bất kể là như thế nào, thì nếu hắn muốn sống sót để hoàn thành nhiệm vụ lần này vẫn phải cần Lãnh Nguyệt trợ giúp.

À, quên hỏi anh, sau khi chuyển thành nhân viên chính thức, anh có nhận được thứ gì không? Tôi chỉ nhận được cái đồng hồ này.

...

Ngày hôm nay đối với Trần Lão Đại - trưởng thôn Con Rùa cạnh dòng sông Trinh Thủy là một ngày cực kỳ xui xẻo.

Bởi vì mới sáng sớm, đã có một ngư dân trong thôn chạy đến đập cửa nhà lão ta, nói rằng phát hiện một xác chết trên sông Con Rùa, điều đáng nói là, xác chết này nhìn qua, lại rất giống với - con dâu của lão.

Quả thật, cái tin tức này đã làm cho toàn bộ người trong thôn bị chấn động mạnh.

Lúc này, Trần Lão Đại cũng không còn để ý đến mặt mũi của mình nữa, gọi thêm mấy người ngư dân cùng đi đến sông Con Rùa, bởi vì đêm qua mưa quá lớn, nên con đường ra sông cũng trở nên lầy lội, rất khó đi, trên đường đi, Trần Lão Đại cũng bị ngã lăn lộn đến mấy lần, cuối cùng cũng thất tha thất thểu đến được nơi mà người ngư dân kia phát hiện được tử thi.

Mà lúc Trần Lão Đại đến nơi, thì xung quanh đã đầy người bu lại, đang cùng nhau bàn luận ầm ĩ, phần lớn là chỉ trỏ, mỉa mai này nọ, không có chút nào gọi là e dè sợ hãi.

Sau khi nhìn thấy người ngư dân kia đã dẫn theo Trần Lão Đại tới, những lời xì xầm mới bắt đầu lắng xuống, hiển nhiên là người dân trong thôn, ai cũng sợ lời nói của mình không may rơi vào tai lão, sẽ bị lão ghi hận mà trả thù.

Trên thực tế, tâm tình hiện tại của Trần Lão Đại cũng không tốt đẹp gì, nhất là sau khi lão thấy trong thôn có nhiều người đến xem như vậy, khí nóng trong người dồn lại một chỗ, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn người ngư dân đi phía trước mình, nói:

Anh thật không hổ danh là Triệu Khoái Chủy, chuyện gì mà để anh biết được thì cả thôn đều sẽ biết.

Trưởng thôn, ông đừng nói như vậy, việc này quả thật không phải do tôi mách với họ, ngược lại, trước tiên là tôi đã đến báo cho ông rồi mà.

Về chuyện này, người gọi là Triệu Khoái Chủy kia nghe lão ta nói xong cũng vội vàng giải thích, đủ thấy hắn ta rất dè chừng với Trần Lão Đại.

Thôi được rồi, anh phát hiện ra thi thể ở đâu?

Trần Lão Đại không muốn tiếp tục nói nhảm, phất tay ý bảo Triệu Khoái Chủykhông cần giải thích nữa, bảo hắn ta tiếp tục dẫn đường.

Ở chỗ này.

Lúc này, bước chân của Triệu Khoái Chủy cũng lớn hơn, sau đó đi đến chỗ bờ sông bị nước tràn lên, giẫm lên vũng nước bùn, nói:

Trưởng thôn, ở đó kìa, thấy không, cái xác đang đứng thẳng kia.

Nhìn theo hướng mà ngón tay Triệu Khoái Chủy chỉ, trái tim Trần Lão Đại bỗng nhiên chùn xuống, cuối cùng lão cũng xác định được, cái xác chết kia đúng là của con dâu nhà lão.

Quả thật đó là một xác chết nữ, tuy nhiên nếu nhìn không kỹ còn tưởng rằng là có người đứng trên sông mà đạp nước, bởi vì cơ thể của cô gái kia đứng thẳng tắp mà không hề trôi nổi theo dòng nước, rất giống với một cái thuyền.

Nhưng mà nhìn kỹ, cũng không khó để phân biệt, vì đôi mắt của cô gái kia mở rất to, vành mắt thì đỏ ửng màu máu, gương mặt xinh đẹp đã bị biến dạng, trở nên vô cùng dữ tợn và ác độc.

Đôi mắt đó cứ kiên định nhìn về phía xa, nhưng ở phía đó chỉ là một mảnh núi hoang trơ trụi, đủ biết, trước lúc chết ắt hẳn cô ta đã phải rất tuyệt vọng.

Tiểu Lệ! Đó là con dâu ta, tiểu Lệ, mẹ nó, chúng mày còn đứng thất thần ở đó làm gì, còn không nhanh vớt nó lên đi!

Nhìn cô gái trên sông một lúc lâu, cuối cùng Trần Lão Đại mới phản ứng được, âm thanh run rẩy chỉ tay bảo người dân trong thôn đang vây xem giúp đỡ.