Ác Linh Quốc Gia

Quyển 7 - Chương 20: Phẫn nộ




Dịch: Witch _ Nhóm dịch Fair Play

Tiếng kêu thảm thiết bất ngờ truyền vào phòng, chẳng những cắt ngang lời Hạ Thiên Kỳ còn làm cho nhóm người kinh khoảng, lúc này cũng nhao nhao nhìn về phía cửa sổ, nơi tiếng kêu đó vừa truyền đến.

"Vừa rồi mọi người có nghe thấy không..."

"Tôi nghe thấy, là tiếng kêu của một cô gái."

Đoạn đối thoại kia của cô gái tóc ngắn và thiếu niên gầy yếu cũng là điều những người khác muốn nói, có thể khẳng định vừa mới nãy mình không nghe nhầm, mà sự thật có tiếng kêu truyền vào trong phòng.

"Xem ra không chỉ có thôn Đông là không an toàn."

Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ Hắc ám, thực tế trong lòng cũng không gợn sóng lắm, mặc dù bọn hắn không thể so sánh với Từ Thiên Hoa, nhưng năng lực của mỗi người cũng không phải là quá kém, cho nên ứng phó với mấy con tiểu quỷ kia, hẳn là không có gì khó khăn.

"Ngoài cửa sổ không có gì cả."

Sau khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ hồi lâu, cuối cùng Lãnh Nguyệt cũng kết luận một câu như vậy.

"Có lẽ những con tiểu quỷ kia muốn dụ chúng ta ra ngoài, lại còn coi chúng ta là não tàn sao!"

Tống Khánh Cương khinh thường chửi một câu, cũng không khẩn trương như trước đó, lúc này đã ngồi xuống ghế.

Nhưng hắn ta chưa ngồi được bao lâu, thì cảm thấy có một giọt chất lỏng rơi xuống trên đầu mình, hắn ta theo bản năng sờ lên tóc, sau đó đưa đến trước mắt nhìn một chút.

Không phải là giọt nước như hắn ta nghĩ, mà nó lại có màu đỏ sậm... Máu!

Tống Khánh Cương thấy khó hiể, nên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó, trong chớp mắt, hắn ta lại nhảy dựng lên, kinh hãi hét:

"Người chết. Trên đỉnh đầu có một người chết!"

Tống Khánh Cương bất ngờ kêu lên sợ hãi, cũng dọa cho mấy người đang tập trung nhìn chằm chằm vào cửa sổ giật mình, sau đó nhao nhao nhìn lên mái nhà, kết quả đúng như Tống Khánh Cương kêu lên, trên đỉnh đầu bọn hắn có một xác nữ bị treo ngược lên.

Cái xác đó giống như được đính vào mái nhà, hai cánh tay hoàn toàn mở rộng. Một gương mặt trắng bệch, có dính máu khô, hai con mắt lồi ra ngoài, bên khóe miệng vẫn còn vài giọt máu chậm rãi rơi xuống.

Nhìn thấy một màn này, Lãnh Nguyệt là người phản ứng đầu tiên, trầm giọng nói:

"Tập trung vào cửa sổ!"

Nhưng không đợi Lãnh Nguyệt nói xong câu, thì dưới ánh đèn, đã nhìn thấy một bộ móng vuốt mà máu bất ngờ từ cửa sổ bay vào.

Theo âm thanh nứt vỡ của miếng thủy tinh, là hình ảnh cửa sổ pha lê vỡ vụn, một khuôn mặt quỷ đang nhe răng cười, xuyên qua lỗ hổng trên cửa nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

"Vạn quỷ bất xâm -- đánh chết!"

Tất cả mọi người đều bị con quỷ kia nhìn chằm chằm đến rùng mình, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe tiếng hét của Lãnh Nguyệt mang lên, tiếp theo ba lá bùa năm màu xuất hiện, đánh về phía con quỷ vật đang dán trên cửa kia.

Lúc Hạ Thiên Kỳ đang quỷ hóa hai tay, ý định góp sức giúp Lãnh Nguyệt một tay thì đột nhiên cái xác chết đang treo trên đỉnh đầu bọn hắn rớt xuống, cũng may mấy người kia trốn tránh kịp thời. Tiếng thi thể rơi xuống nền nhà trầm vang.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nổi, vốn dĩ nhóm người cũng chưa từng ngờ đến.

Lá bùa năm màu Lãnh Nguyệt vừa ném ra, thì cái mặt quỷ dán bên cửa sổ cũng thoáng chốc biến mất, không còn tăm tích. Lãnh Nguyệt đứng bên cửa sổ do dự một chút, sau đó lấy ra cây kiếm không lưỡi, nhảy qua cửa sổ, đuổi theo.

"Đợi nguyên tại chỗ, đừng di chuyển!"

Đây là lời dặn dò của Lãnh Nguyệt để lại cho Hạ Thiên Kỳ trước lúc ra ngoài.

Từ lúc bọn hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một cô gái ngoài cửa sổ, đến việc Tống Khánh Cương phát hiện ra thi thể trên đỉnh đầu, ngay cả Lãnh Nguyệt một mình đuổi theo quỷ, tất cả mọi chuyện đều vỏn vẹn xảy ra trong vài giây.

Mặc dù nghe được lời nhắc nhở của Lãnh Nguyệt, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại rất muốn chạy theo hắn ta. Tuy năng lực của hắn kém hơn Lãnh Nguyệt một chút, nhưng dù gì cũng có thể giúp đỡ hắn ta một tay, so với việc Lãnh Nguyệt đi một mình cũng sẽ an toàn hơn.

Chỉ là hắn còn chưa kịp đuổi theo, thì thi thể dưới chân bỗng nhiên phát ra một loạt tiếng vang "lộc cộc, lộc cộc", sau đó cái xác nữ kia bắt đầu sống lại.

"Trá thi!"

Đột nhiên bị cái xác kia hù dọa, cũng đã cản trở việc Hạ Thiên Kỳ muốn theo giúp Lãnh Nguyệt. Hắn tức giận hét lên một tiếng, một quyền đánh bay tóc của cái xác kia văng đến bên tường.

"Các người còn như thế đến bao giờ nữa!"

Thu lại nắm đấm, Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía mấy người đang ngây ngốc xem náo nhiệt, quát.

Mà mãi đến khi nghe được tiếng hét của Hạ Thiên Kỳ, mấy người kia mới kịp phản ứng, bắt đầu xuất ra bản lĩnh của mình, hợp tác đối phó với tử thi đang bò dậy bên góc tường.

Còn Hạ Thiên Kỳ cũng không xen vào nữa, một bước nhảy lên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, chỉ có tiếng gió lạnh rít gào, Lãnh Nguyệt và quỷ vật kia cũng chẳng thấy tăm tít đâu.

"Chết tiệt!"

Vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ không phải là người lỗ mãng, hắn biết mình không có năng lực nhìn rõ vào ban đêm, vậy nên hắn nghĩ, lúc này nếu đuổi theo Lãnh Nguyệt thì chưa chắc đã tìm thấy hắn ta, vậy nên sau khi tức giận chửi rủa một tiếng, đã quay lại trong phòng.

Lúc này, cái xác chết đang vùng lên sống dậy kia đã bị mấy người cô gái tóc ngắn khống chế lại, toàn thân bốc lên khói đen cuồn cuộn, chẳng mấy chốc đã biến thành một mảnh đen xám.

Giải quyết xong những rắc rối trong phòng, ngoại trừ Hạ Thiên Kỳ còn đang lo lắng, thì ba người kia đều đã thở phào một cách nhẹ nhõm.

Sau khi Tống Khánh Cương thở hổn hển vài tiếng, lại run rẩy mà hỏi Hạ Thiên Kỳ:

"Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy!"

"Còn phải hỏi sao, con quỷ vật kia để mắt đến chúng ta!"

"Có ý gì?"

Tống Khánh Cương không hiểu Hạ Thiên Kỳ nói gì, mở to mắt hỏi lại lần nữa.

"Tại trước đó chúng ta tìm kiếm trong thôn, nên những người dân trong thôn chết đi biến thành tiểu quỷ, chạy đến đây tập kích chung ta sao?"

"Không phải." Ba người cùng nhau lắc đầu.

"Tiểu quỷ sẽ không đến phòng mà tập kích chúng ta, vậy nên ngoại trừ tiểu quỷ bên trong thôn này ra, thì chính là quỷ vật mà chúng ta đang muốn tìm. Vậy nên có thể đến đây công kích chúng ta, chỉ có thể là nó.

Kể cả việc trước đó Phương Hân Hân bị giết chết."

"Chuyện này nói rõ một chút đi. Theo lời anh nói, thì chỉ có con quỷ vật kia mới có thể đi tập kích chúng ta, vậy con quỷ vật chúng ta vừa xử lý thì nên giải thích như thế nào?"

"Có vẻ như chưa ai từng nói qua, quỷ vật lần này chúng ta muốn tìm không chỉ có một đâu."

Nghe xong, cô gái tóc ngắn không biết đã nghĩ đến điều gì, lúc này nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ, đột nhiên muốn nói nhưng lại thôi, rốt cục cũng không nói ra.

Về phần Tống Khánh Cương, cũng không hỏi thêm nữa, có lẽ cảm thấy những lời này cũng chỉ là suy đoán của Hạ Thiên Kỳ, nên hỏi tiếp cũng không thu được kết quả gì.

"Đúng rồi, cái người luôn đi cùng anh đâu rồi?"

Thiếu niên gầy yếu lúc này mới giật mình nhớ đến Lãnh Nguyệt, quay sang hỏi Hạ Thiên Kỳ.

"Hắn đuổi theo con quỷ vật kia rồi."

"Lá gan của anh ta thật lớn, đó không phải là chịu chết sao?"

Nghe xong, cậu thiếu niên kia có chút khó tin, nói.

"Im cái miệng thối của cậu lại, hắn không đuổi theo chẳng lẽ để cậu đuổi theo?"

Thiếu niên gầy yếu bị Hạ Thiên Kỳ chặn họng, không thể nói ra thêm điều gì, một phần vì mình đuối lý, phần còn lại cũng do e ngại với Hạ Thiên Kỳ. Dù sao trước đó Hạ Thiên Kỳ đối phó với quỷ vật rất tàn bạo, đã để lại cho cậu ta ấn tượng rất sâu sắc.

Vậy nên cậu ta sợ, nếu như mình nói thêm câu gì nữa, sẽ giống như con quỷ vật trước đó, bị Hạ Thiên Kỳ tung cho một cú đấm.