Ác Ma Ca Ca

Chương 72: Tôi chỉ mới 16 tuổi




Thật đúng là trẻ con a. Mẹ Hải Nhạc nhịn không được mỉm cười.

“Có chuyện gì mà vui như thế?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.

“Không có gì, chỉ là đang hoạt động gân cốt một chút thôi.” Tạ Thư Dật chỉnh chỉnh caravat, khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc.

“Vậy con ký văn kiện này đi, đúng rồi, tối nay con có một bữa tiệc xã giao,thư ký đã nhắc con chưa?”

“Rồi, tiệc kỉ niệm Thịnh Đạt Hoa tròn ba mươi năm.” Tạ Thư Dật gật đầu.

“Biết là được rồi, thế… bạn gái đã chọn xong chưa?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.

Tạ Thư Dật nghe nói phải dẫn bạn gái, không nhịn được bật thốt: “Có thể mang theo Hải Nhạc đi gặp Tạ Thế không?”

Mẹ Hải Nhạc nhìn hắn, cười lắc đầu: “Cái này không phải là tiệc bình thường, là tiệc rượu kinh doanh, đến lúc đó tiếp xúc với mọi người đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, nó thì cái gì cũng không biết, đi cũng không giúp được cho con cái gì, đến lúc đó lại còn có thể thêm phiền, bằng không, con cho thư ký con đi với con đi.”

Tạ Thư Dật trầm ngâm một chút, nói: “Dì à, bằng không dì đi theo giúp con, dì quen biết rộng, còn có sức ảnh hưởng lớn, con còn phải nhờ dì giới thiệu giúp.”

Mẹ Hải Nhạc nghe hắn nói như thế, nở nụ cười.

Bà gật đầu: “Hiếm khi con có thể suy nghĩ chu đáo như vậy, còn nhớ tới dì, được rồi, dì sẽ giúp con việc này.”

Tạ Hải Nhạc “Ba” cúp điện thoại xong, cả khuôn mặt đã đỏ rừng rực.

Lại bị hỗn đản này lừa! Đúng là tên hỗn đản! Đúng là cô có nhớ tới hắn, nhưng mà, cô thật sự thật sự chỉ có nghĩ thầm về hắn trong lòng thôi, chỉ muốn biết xem bây giờ hắn đang làm cái gì mà thôi! Chỉ là suy nghĩ bình thường thôi mà, trước đây cô cũng thế, lâu lâu lại nhớ tới hắn, nhưng mà, cái đó đâu có gì đâu a, nếu không gặp ba mẹ một hồi lâu, cô cũng sẽ suy nghĩ về họ a, cô đột nhiên nhớ tới hắn, chắc chắn không phải cái loại nhớ nhung mà hắn nói được chưa?

Hỗn đản, hỗn đản, dám xuyên tạc ý cô! Cô cắn cắn môi, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, lại có chút thẹn thùng.

Hắn bây giờ, thật sự thay đổi rất nhiều, không còn hung dữ với cô nữa, trước kia, hắn cũng chưa từng nói những câu có thể làm cho cô tai nóng tim đập, còn bây giờ, hắn lại thường thường nói những lời này ở trước mặt cô, sao lại có thể thay đổi lớn như vậy chứ? Tự nhiên khiến cô cảm thấy… Ừm, hắn thật sự giống như biến thành một người khác vậy.

Cô cầm thanh chocolate sắp chảy trong tay bỏ vào miệng, chocolate nháy mắt hòa tan trong miệng cô, vừa thơm vừa nồng, không khỏi khiến cho cô nhắm hai mắt lại, ngon quá a, cái mùi vị này, có mang theo một chút vị đắng và chát cố hữu của chocolate, nhưng, rồi lại là vị ngọt vô cùng, như cái gì ấy nhỉ?

Cô đột nhiên nhớ lại nụ hôn đầu tiên của mình, tuy rằng lúc ấy là Tạ Thư Dật cưỡng hôn, nhưng, cô không thể phủ nhận, nụ hôn đó, đúng là đã cho cô một cảm giác rất tốt, có chút đắng, có chút chát, có tí e sợ, nhưng mà, vẫn làm cho cô nếm trải được sự rung động vô cùng, ngọt ngào vô cùng, loại chocolate này, chính là loại mùi vị giống hệt như nụ hôn đầu đó của cô, một loại mùi… Tạ Hải Nhạc không nhịn được bật thốt: “Chocolate Dove này, nghe như nụ hôn đầu, hương vị như nụ hôn đầu?”

“Tốt! Tốt! Rất tốt!” Đột nhiên có người đứng bên cạnh vỗ tay la “tốt”.

Tạ Hải Nhạc giật bắn cả người, nuốt chocolate trong miệng xuống. Nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy ông râu xồm phát chocolate miễn phí lúc nãy, đang đứng nhìn cô cười.

Hắn thấy Hải Nhạc nhìn hắn, sải bước đi về phía Hải Nhạc đã đi tới, tiếp tục cười ha ha nói: “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ( Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.)! Cậu chỉ cần nói vài câu này thôi, hoàn toàn có thể trực tiếp dùng làm slogan tuyên truyền quảng cáo đó, rất tốt, thật quá tốt!” Hải Nhạc ngập ngừng nhìn hắn, hắn có ý gì a?

Râu xồm cười đưa tay về phía cô: “Em gái xinh đẹp, xin chào, tôi là tổng giám đốc công ty Thịnh Đạt Hoa_ Hà Gia Hào, thật sự rất vui được biết cậu.”

Hải Nhạc không khỏi cũng nắm lại một chút: “Chào bác, cháu là Tạ Hải Nhạc.”

Hà Gia Hào đánh giá Hải Nhạc bằng mắt một chút, hai mắt sáng lên lấp lánh: “Tốt quá, thật sự tốt quá.”

Hải Nhạc bị hắn nhìn đến xấu hổ, rụt tay về.

“Bác Hà, thật xin lỗi, cháu phải đi trước, cám ơn chocolate của các bác, thật sự rất ngon.”

“Đợi chút! Bạn Tạ à, có muốn chụp quảng cáo không? Chính là quảng cáo cho chocolate bạn vừa ăn đấy? Nói không chừng có thể giúp cho bạn một bước thành danh a.” Hà Gia Hào nói.

Hải Nhạc kinh ngạc quay người lại, thì ra, lời bạn trong lớp nói là thật sao?

“Nhưng mà, cháu chỉ mới mười sáu tuổi, còn đang đi học mà.” Hải Nhạc nói.

“Ai da, thật tốt quá, loại chocolate này, mục tiêu tập trung tiêu thụ chính là lứa tuổi thanh niên từ mười sáu đến hai mươi tuổi chứ gì nữa! Bạn thật đúng quá là thích hợp! Rất hoàn hảo a!” Hà Gia Hào làm ra vẻ mừng như điên, quả đúng là bộ dạng muốn nhảy nhót hô “vạn tuế”.

“Nói cho tôi biết, lớp bạn ở đâu, tôi còn đi tìm bạn!” Hà Gia Hào nói.

“Hải Nhạc!” Nhã Nghiên chạy tới.

Cô thấy Hải Nhạc gọi một cuộc điện thoại mà lâu như vậy, vẫn còn chưa về, tò mò muốn qua xem đến cùng là chuyện gì, thật không ngờ Hải Nhạc đang đứng cùng với cái người vừa phát chocolate miễn phí lúc nãy!