Ác Ma Song Bào Thai

Chương 19: Điện thoại




Tiếng chuông điện thoại vang lên…

Có thể chinh là Vân Nhi cùng Vũ Nhi gọi tới, nên đại thúc không ngại ngần gì, vội vàng nghe. Vừa nhìn số, là một dãy số hắn chưa bao giờ được nhìn thấy, liền nghĩ thầm: Điện thoại này do cô bán hàng lưu số cho mình cặp  sinh đôi, làm sao mà có người khác biết được số của hắn?

Bắt máy, liền nghe thấy một giọng nam truyền vào tai: “Xin hỏi đây có phải là Tiêu Tử Nhưng tiên sinh có phải không?”

“Là tôi! Xin hỏi ông là…”

“Tôi là ai ngài không cần biết, tôi chỉ là muốn chuyển lời tới ngài. Cậu Ám Vũ cùng cậu Ám Vân sẽ không trở lại nơi ở này đâu. Ngài không cần tốn công tìm kiếm làm gì!” Người đàn ông kia trả lời.

“Vân nhi cùng Vũ nhi sẽ không về ư? Tại sao?!”

“Ngài không cần biết! Chỉ cần ngài quên hết đi những chuyện đã xảy ra là ổn!” Người đàn ông mang ngữ điệu không có chút nào chuyển biến.

“Ông có thể cho tôi nói chuyện với hai đứa được không”

Bên kia rơi vào trầm mặt, chợt lại nghe thấy thanh âm bàn tán xì xào. Tựa hồ người ở đầu dây kia đang ở cùng người khác mà gọi cho hắn.

Không lâu sau, lại có người đáp lại đại thúc: “Họ muốn tôi chuyển  lời cuối cùng cho ngài: từ nay về sau không muốn gặp lại ngài nữa! Cũng xin ngài đừng dây dưa với hai cậu ấy. Lúc trước gặp nhau chỉ là lừa bịp để lợi dụng ngài mà thôi!”

Những lời này vưaà nói ra khiến đại thúc nháy mắt như rơi vào hố băng sâu thẳm. Không nghĩ tới Vân nhi cùng Vũ nhi từ đầu tới đuôi là lừa gạt đại thúc! Lợi dụng xong liền một cước đá văng. Thật sự…

Song phương đều cùng nhau trầm mặc, cho đến lúc người đàn ông kia lần thứ hai mở miệng: “Phí tổn chăm sóc bọn họ tôi sẽ gửi cho ngài làm phí bồi thường, chi phiếu sẽ được đưa đến vào nhà ngài vào ngày mai. Hi vọng sau này chúng ta sẽ không phải liên lạc với nhau nữa. Đô đô đô đô…”

Theo tiếng điện thoại bị đứt cũng là đại thúc nản chí trở lại nhà, ngã lên giường rồi ngủ từ lúc nào không biết.

Ở một chỗ khác, người  đàn ông mới cúp điện thoại đi đến sopha, nói: “Lão gia! Tôi đã theo ý chỉ của người nói với anh ta rồi…” Im lặng một chút, y lần thứ hai mở miệng: “Bất quá, làm vậy có ổn không?”

Người ngồi nhàn nhã ở đối diện không ai khác chính là cha của cặp song sinh họ Ám. Người vừa gọi điện là trợ lý của hắn.

Ám Lôi nghĩ thầm: làm như vậy cũng là muốn tốt cho hai đứa con trai. Đừng vì chút yếu lòng mà làm hỏng nghiệp lớn. Nếu còn để Tiêu Tử Nhưng tiếp tục lưu lại thì chắc chắn tương lai sẽ còn tạo ra thương tổn lớn hơn nữa!

“Như vậy là rất tốt! Phải mang hai đứa kia triệt để huấn luyện để có thể có đủ năng lực kế thừa sự nghiệp của tôi! Đây mới là điều tốt nhất cho bọn chúng!” Ám Lôi cứng rắn nói.

“Hi vọng là như thế…” Trợ lý tiếp tục nói vậy. Nhưng nghĩ đến hai người con trai cao lớn, hi vọng chúng có thể trưởng thành thật khoát hoạt.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngoài cửa sổ một mảnh sáng ngời. Đại thúc như cái xác không hồn đánh răng rửa mặt, bỗng nhiên phát hiện thấy một phong thư rơi trên mặt đất. Hắn nhặt lên mở ra xem, phía đề đại danh chỉ có độc hai từ: Ám Lôi. Nói vậy đây chính là cha của cặp song sinh đi…

Chứng kiến mấy số trên tờ chi phiếu, ý tứ của người nọ chính là tùy tiện cũng có thể nhiều ít có thể nhận được. Cầm lấy bút trên bàn, qua loa viết điều mình muốn xuống, lưu luyến nhìn nó rồi mang tiền bỏ vào ví.

Quyến luyến nhìn cái nhà này, cuối cùng liếc mắt một cái. Thu thập xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà đã từng lưu lai rất nhiều ký ức ngọt ngào cùng với Vân Nhi và Vũ nhi, còn có cả những điều khiến hắn đỏ mặt tim đập. Giờ   cũng chỉ còn là quá khứ, dứt khoát ra khỏi cửa chính, thoát khỏi cái nơi tràn ngập những lời nói dối…