Ác Ma Song Bào Thai

Chương 34: Quen biết?




“Nhưng con chỉ biết vài món cơ bản thôi ạ! Vậy có ổn không thưa Gia mẫu?” Ông chủ tai to mặt lớn không phải là đều ăn theo tiêu chuẩn nhà hàng năm sao sao?

“Hai cậu chỉ thích ăn cơm canh mùi vị gia đình! Cậu biết nấu món gì thì cứ nấu món nấy!”  Gia mẫu bỏ lại câu nói kia, sau đó lập tức rời khỏi, không rõ là đi nơi nào mất rồi.

Đúng là làm khó người khác a!! Nhưng mà nếu nấu không ngon thì bản thân sẽ phải nghe trách mắng! Tốt nhất là mang tài năng bản thân xuất ra thôi!

Không lâu sau đó, trên bàn ăn đã xuất hiện cả một bữa tiệc thịnh soạn! Nhưng mà y rất lo lắng khẩu vị của các ông chủ nha! Đúng là làm giúp việc quả thật không dễ dàng gì mà!

Bày biện xong, đang bận rộn rửa dụng cụ cùng nồi niêu cho tiết kiệm thời gian, y bỗng nghe thấy tiếng cửa lớn được mở ra. Các ông chủ về? Có nên bước ra nghênh đón không? Nhưng mà Gia mẫu chính là không có công đạo! Trên tay y đều là bọt, giờ phải tăng tốc độ để có thể kịp ra đón người thì phía sau đột nhiên bị ôm lấy thật chặt! Nhà này còn có biến thái sao???!!!

“Đợi một chút!! Mấy người là ai?? Tại sao lại ôm tôi???!!!” Không biết là ai đang ôm, trước tiên cứ giãy ra cái đã!

“Đừng nhúc nhích…” Thanh âm nam tính trầm thấp truyền đến tai phải y, còn có cảm giác cằm hắn đang tựa lên vai y.

“Cho chúng con ôm một lúc…” Một thanh âm không khác là bao truyền đến từ bên trái, bả vai bên trái của y cũng bị chiếm dụng.

Trái phải, trên dưới đều bị tấn công, đến cái đầu đại thúc chẳng thể nào quay nổi! Nhưng những giọng nói này… chúng quen thuộc không nói thành lời!

“Baba! Cuối cùng chúng con cũng tìm được người!” Hai người con trai nọ trăm miệng một lời cùng đồng thanh. Nghe được xưng hô nhiều năm bị lãng quên, thần trí của y dần bị kéo về rất lâu về trước.

“Buông! Buông ra! Các cậu mau buông ra!”  Hai vòng tay kia cuối cùng cũng buông lỏng, y vội vàng xoay người.

Trước mặt đại thúc là hai người con trai tuy có bất đồng về phong cách nhưng lại giống như hai giọt nước. Cho dù chúng có lớn, có thay đổi đến mức nào đi chăng nữa thì đại thúc sẽ mãi mãi không thể nào quên được! Giờ đây cặp song sinh kia đồng loạt lo lắng nhìn chòng chọc y!

“Hai cậu… hai cậu??!! Tại sao lại ở chỗ này??!!” Đại thúc kinh ngạc đến nỗi cả câu cũng không thể nói ra đầy đủ.

“Trước tiên baba đừng kích động quá được không?” Ám Vân mở miệng khuyên nhủ, cậu thật sự rất sợ baba vì quá kích động sẽ xảy ra sự cố.

Xưng hô vừa lạ vừa quen ấy khiến cảm xúc bị dồn nén bao nhiêu năm bùng nổ. Đại thúc giận dữ nói lớn: “Đừng có gọi tôi là baba! Tôi không phải baba của các cậu!” Tiêu Tử Nhưng nói xong, hướng ra cửa bỏ chạy, một bộ như muốn tông cửa xông ra.

Nhưng đen đủi rằng Ám Vũ bắt tay trái, Ám Vân giữ tay phải cùng nhau kéo đại thúc giật người về phía sau, mang cả ba người trở lại tư thế ôm ấp ban đầu.

“Bỏ ra!! Mau bỏ tôi ra!! Hai kẻ lừa đảo đừng mong động đến tôi! Tôi khẩn cầu các cậu mau buông tôi ra!!” Giãy không được, cuối cùng y phải mang chút nức nở cầu xin hai người.

Nhìn thấy thái độ của y, Ám Vũ cùng Ám Vân không thể nào nhẫn tâm. Nhưng không muốn baba một lần nữa chạy mất nên chỉ có thể ôm chặt người.

“Cuộc điện thoại khi xưa không phải do chúng con sai người gọi! Chúng con thật sự không biết một cái gì hết!” Ám Vũ muốn nhanh chóng giải thích để gỡ bỏ hiểu lầm, để cho ba người được trở về cuộc sống sinh hoạt như trước.

“Lời của caca là thật đó baba! Là do cha chúng con gọi đi! Chúng con đều không làm!” Ám Vân theo sau phụ họa, nhượng cho Tiêu Tử Nhưng có chút mềm lòng.

Thấy tâm trạng của y đã dần ổn định trở lại, hai anh em lại càng cố gắng hợp sức thuyết phục.

“Năm đó chúng con phải rời đi là vì cha bắt ép chúng con phải trở về tiếp quản sự nghiệp của người, chứ anh em con có chết cũng không muốn rời!” Ám Vân nói ra nguyên nhân của sự chia cắt bao năm, cốt chỉ mong baba có thể tin tưởng

“Kỳ thật bao năm nay chúng con đều tìm kiếm baba. Nhưng baba chuyển nhà, lại không lưu lại chút dấu vết. Bọn con có tìm đến mấy cũng không được. Cho đến bây giờ, thật may quá! Baba đây rồi!” Ám Vũ nói rồi lại ôm đại thúc càng chặt hơn, dường như hắn đang sợ chỉ cần lỏng tay ra một chút là y sẽ lại đi mất.

“Có đúng… đúng là vậy không?” Trầm mặc một hồi, mãi mới nghe được thanh âm nhỏ như muỗi kêu của đại thúc truyền ra từ lồng ngực hắn…