Ác Nhân Thành Đôi

Chương 46: Chuyện xấu




Tay giơ lên một nửa lại bị ngăn lại.

Người có gan ra tay với chưởng quầy Hướng Tả cũng không khách khí, lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt nữ nhân đang vặn vẹo vì đau, trịnh trọng cảnh cáo, “Nơi này không phải nơi ngươi có thể đến giương oai.”

Liễu tứ tiểu thư rất thông minh, bằng không nhiều thiên kim ở Hội Nguyên Phủ như vậy cũng không đến phiên nàng nổi danh, nhưng chuyện hôm nay nàng làm thật sự rất không thông minh.

Đầu tiên là bị Trang Thư Tình lừa, lại bị một hạ nhân cảnh cáo, trong đầu oanh một tiếng, nàng ta triệt để mất đi lý trí rồi, “Bất quá là một tiện nhân xuất thân hèn kém, nếu không có thủ đoạn khiến người khác vui lòng thì sao có thể có được như ngày hôm nay? Đưa ra cái giá tốt liền bám đuôi theo? Ngươi đúng là đang tự cho rằng bản thân mình là nhân vật có thể khiến cho nghiêng trời lệch đất sao?”

Trang Thư Tình lẳng lặng chờ nàng nói xong, “Ta quả thật chỉ là người bình thường, không có cao quý như Liễu tứ tiểu thư, nhưng bây giờ chẳng phải Liễu tứ tiểu thư đang ỷ thế đến cửa hàng của ta giễu võ dương oai sao.”

”A, còn sĩ diện, ngươi có cái tư cách gì để sĩ diện?” Liễu tứ tiểu thư dùng sức thu hồi tay của mình, chỉ mỗi một đồ vật trong phòng, “mỗi một đồ vật bày trí ở nơi này ngươi có thể mua nổi hay sao...”

Hướng Tả nhìn thấy tình huống đang trở nên không tốt, vội chặn lại câu nói, “Câm miệng!”

Liễu tứ tiểu thư cười lạnh, “Thế nào, đã dám làm mà còn sợ ta nói ra sao?”

Trang Thư Tình nhìn về phía Hướng Tả đang còn muốn nói chuyện, “Để nàng ta nói, ta cũng muốn biết ta làm ra loại chuyện gì mà lại không thể gặp người.”

”Đây là đang giả bộ vô tội sao?” Thấy bộ dáng này của nàng Liễu tứ tiểu thư tức muốn hộc máu, ngày hôm qua chính nàng ta bày ra cái bộ dạng này lừa mình, Liễu tứ nói chuyện càng thêm không kiềm chế, “Bằng chút đồ vật này. Dù ngươi có đem bản thân bán đi cũng mua không nổi dù chỉ một thứ, a, sai rồi, ngươi bán mình cho người ta rồi mới có thể đem những thứ này về mới đúng. Ta thật sự là nhìn nhầm rồi, trách không được ngươi không nói cho ta biết vị công tử kia đang ở nơi nào, ngươi đương nhiên sẽ không nói ra rồi, nếu nói ra, người ta sao còn có thể để ý tới ngươi.”

sắc mặt Trang Thư Tình hơi có chút trắng bệch, đời trước nàng trải qua quá nhiều khổ sở, vừa làm việc ngoài giờ vừa học lên đại học. Bị người khác khinh mạn không phải một lần hai lần, nhưng nàng vẫn nhẫn được. Đương nhiên, không ai lại muốn tự tôn của bản thân bị giẫm đạp, nhưng vì tương lai nàng phải nhẫn nại.

Hiện tại đồng dạng như thế, nhưng bây giờ không có nghĩa là nàng còn phải tiếp tục nhẫn nhịn loại vũ nhục này nữa.

”Nơi này mỗi một thứ đều là tự ta đi chọn, mấy cửa tiệm kia đều có thể làm chứng. Cũng không phải đồ quý giá gì.”

”Ha ha.” Liễu tứ tiểu thư chỉ vào tượng Phật Di Lặc làm bằng bạch ngọc,“Dùng dương chi bạch ngọc điêu khắc thành, ngươi mua được sao? Cái này, thiện tài đồng tử chạm ngọc, cái này...”

Trang Thư Tình đờ đẫn nghe, trong đầu một mảnh trống rỗng, rõ ràng là mỗi một thứ đều là nàng đi chọn, vì sao từ trong miệng người khác nói ra lại có chênh lệch lớn như vậy?

Trong lòng nàng có quá nhiều việc, cửa hàng này cũng rất quan trọng. Nếu không có cửa hàng này thì sao nàng có thể kiếm được nhiều bạc như vậy, nàng dù có nhiều việc cũng không thể làm xong, nhưng mà ngày ngày đều có việc phải cân nhắc trong lòng. Nên những thứ không cần để ý nàng liền để cho Hướng Tả xử lý, cho nên tâm tư của nàng cũng không đặt nặng ở nơi này.

Nếu không phải Liễu tứ chỉ cho nàng xem, nàng còn không biết trong cửa hàng của mình thế nhưng bài trí nhiều thứ đáng giá như vậy.

Nói đến thật thoải mái, tức giận của Liễu tứ tiểu thư rốt cục vơi đi, không tiếp tục vừa chỉ ra vừa xác nhận nữa, nhưng khi nàng ta vừa quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng này của Trang Thư Tình, cơn tức nhất thời lại bị khơi lên, “Thế nào, Không tin?”

”Không, chỉ là ta đang suy nghĩ, mấy thứ này đến đây bằng cách nào.”

Liễu tứ tiểu thư vừa há mồm liền muốn phun ra lời khó nghe, Trang Thư Tình lại nói: “Đa tạ Liễu tứ tiểu thư hôm nay đã đến nhắc nhở, cửa hàng hiện tại không tiếp tục lưu ngươi lại, tiễn khách.”

”Ngươi...”

Dụ Quyên và Long Diễm Diễm sao có thể để nàng nói nữa, một người kẹp lấy một cánh tay của nàng ta, tay kia của Dụ Quyên thì đặt trên cần cổ, khiến cho Liễu tứ không phát ra một chút thanh âm.

Nàng đã sớm muốn làm như vậy!

”Đóng cửa không buôn bán nữa.”

Trong lòng Hướng Tả âm thầm kêu to, lúc này lại chút chuyện dư thừa cũng không dám làm, lại không dám nhiều lời một câu.

Trang Thư Tình ngồi ở trên ghế một hồi lâu không nói gì, trong đầu cũng không thể nghĩ được chuyện gì, nếu hôm nay không nhờ Liễu tứ nháo như vậy, nàng còn không biết người sau lưng giúp nàng là ai, như vậy thì dù có sống cũng uổng phí một đời này, nhưng mà nàng càng không nghĩ ra, là ai a?

Dung mạo này tuy rằng không kém, nhưng để nói là tuyệt thế mỹ nhân cũng chưa đến mức như vậy, nàng cũng chưa từng làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục, lại càng chưa từng biểu lộ tài hoa gì, mỗi một bước nàng đi đều nơm nớp lo sợ, nhưng rất cẫn thận đi vững vàng từng bước, chưa từng có chút nào liều lĩnh.

Trên đời không thiếu người thông minh, tuy rằng nàng nhiều hơn người ta ký ức của một đời, nhưng vẫn chưa từng coi bản thân mình giỏi hơn người ta!

Bởi vì nàng biết, có một số người không cần sống lâu hơn nàng một đời cũng đủ để đem nàng dẫm nát dướt chân, cả đời cũng không thể xoay người.

Nàng luôn cẩn thận chú ý như vậy, vì sao vẫn bị người khác chú ý?

Hắn muốn có gì từ bản thân nàng?

Nàng không nghĩ ra, cho nên, nàng nhất định phải có một đáp án.

”Hướng Tả, mời chủ tử của ngươi đến đây.”

”Chưởng quầy...”

Trang Thư Tình nhìn về phía hắn, “Hoặc là ngươi nói cho ta biết cửa lớn Bạch phủ ở đâu, tự ta sẽ đến bái phỏng.”

Yết hầu Hướng Tả đắng chát, chắp tay cúi người, bước nhanh rời đi.

Trang Thư Tình lại nhìn về phía Dụ Quyên và Long Diễm Diễm, “Hai người các ngươi? Cũng là người của hắn sao?”

Ngày hôm nay Dụ Quyên nhìn thấy công tử và lão gia tử đến đây liền biết vị cô nương chưa trưởng thành trước mắt này vô cùng có khả năng sẽ trở thành một chủ tử khác của mình, chưa cần nói đến việc nhiệm vụ thất bại thì cuộc sống sau này của các nàng sẽ có nhiều khổ sở, nếu trong phủ thực sự có một chủ tử như vậy cũng không phải là chuyện xấu gì, so với việc hầu hạ mấy thiên kim tiểu thư này, vị ái nữ của đại thần nọ, thì thà rằng để Trang cô nương trở thành chủ tử của bọn họ còn tốt hơn nhiều.

Hiện tại Hướng Tả đã bại lộ, Từng Yến và Chu Châu bên cửa hàng kia là những người cùng được mua với Hướng Tả, chỉ sợ cũng không giấu được, nếu như để chưởng quầy biết các nàng cũng là người công tử an bày tới, khẳng định sẽ khiến cho chưởng quầy càng thêm tức giận, vậy...

”Chưởng quầy, ta... Chúng ta là người ngài mua về, là người của ngài, ngài không cần đem chúng ta trở về nơi đó, về sau chúng ta sẽ nỗ lực làm việc, có phải hay không, Diễm Diễm?”

Long Diễm Diễm cũng phản ứng theo kịp, quỳ xuống liên tục phụ họa,“Chưởng quầy, chuyện vừa rồi ta nghe đều thấy hồ đồ, ta và Quyên Tử giống nhau đều là người ngài mua trở về, làm sao có thể là người của người khác? Là chúng ta phúc lớn mới có một chủ tử tốt như ngài, ngài ngàn vạn lần phải tin tưởng chúng ta, chúng ta tuyệt đối trung tâm với ngài, quyết không hai lòng.”

Nói là nói như vậy không sai, nhưng nàng cũng không dám tin a! Trang Thư Tình cười khổ, vẫy tay ý bảo hai người đứng dậy.

Bạch Chiêm nghe được Hướng Tả hồi báo, không có trì hoãn nửa điểm, lòng nghĩ hận không thể bay nhanh tới.

Mặc dù hắn không biết là mình làm sai chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Thư Tình đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia chờ hắn, hắn không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, tuy rằng hắn cũng không biết loại cảm giác này có phải gọi là chột dạ hay không.

”Bạch công tử mời ngồi, Dụ Quyên, trâm trà.”

An tĩnh ngồi đối diện một lát, Bạch Chiêm vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào, từ giải thích này với hắn mà nói thật sự rất mới mẻ, hành động hắn làm luôn là trực tiếp ra tay.

”Ta lại không biết là mình lại có người như vậy giúp đỡ, nhưng mà ta cũng không muốn nghe thấy có người nói chuyện gì ở sau lưng, hết thảy bố trí của cửa hàng này đều là do ta đề ra, hoa văn trong cửa hàng căn bản cũng là của ta, về sau này lợi nhuận của cửa hàng ta sẽ chia làm...”

”Ta không muốn thu lợi nhuận từ bên này.”

Lời bị đánh gãy, biểu tình Trang Thư Tình cũng không có nửa phần biến hóa, “Với Bạch công tử mà nói, tiền lãi một tháng của cửa hàng đại khái cũng không đủ mua những vật bày trí ở trong này, nhưng với một người dân nhỏ nhoi như ta mà nói lại đủ dùng rất nhiều năm, thậm chí cả đời, ta không có lòng tham, cũng không muốn chịu khổ, mười phần ta lấy hai đã là Bạch công tử nhượng bộ, ta cũng sẽ cảm thấy an tâm.”

Lông mày Bạch Chiêm nhíu lại, “Ta không cần thiết.”

”Vậy thì mong Bạch công tử mang hết tất cả những thứ thuộc về ngài ở nơi này đi đi.” Trang Thư Tình chống lại tầm mắt hắn, không chút nào thoái nhượng, “Bao gồm cả tú nương.”

chỗ đứng của cửa hàng này chính là tú nương và hoa văn, nếu không có tú nương xuất thân từ trong cung, thì phải dùng đến tú nương bình thường, như vậy thành phẩm làm ra cũng chỉ thuộc hạng trung.

Hướng Tả và Trần Nguyên đuổi theo sau nhìn nhau, trong đầu Trần Nguyên quyết định rất nhanh liền đi lên đoạt lại lời nói của công tử nhà hắn,“Chưởng quầy không muốn chiếm tiện nghi của người khác, nhưng chúng ta cũng không thể cầm quá nhiều, như vậy thì chia năm năm, như thế nào?”

”Vốn ta góp không đủ sao có thể nhận được một nửa, vừa khéo hai phần là đủ.” Trang Thư Tình không nghĩ đến người trước mắt này lại khiến cho nàng tức giận đến cắn răng, tức không tức được giận không giận được, nhưng cũng không thể nào để cho người ta chịu thiệt, ánh mắt liền dừng ở trên người Trần Nguyên, “Cửa hàng buốn bán rất tốt, hai phần đã không phải số lượng nhỏ, ta sẽ không chịu thiệt.”

Trần Nguyên cười khổ, “Cửa hàng này là một tay ngài làm ra, dù công tử có bỏ ra thì cũng chỉ là cho ngài mượn mấy thứ đáng giá đặt trong cửa hàng, thì những thứ này dù sao cũng chỉ là vật chết, nếu có ngày cửa hàng không mở cũng có thể thu hồi được, làm sao có thể nói là chiếm tiện nghi của cô nương.”

Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, thấy lời này cũng có lý, mấy thứ này mặc dù đặt ở đây, nhưng chỉ là đặt lên để trưng bày thôi, bất cứ lúc nào cũng không phải của nàng, hoàn toàn không cần tính toán chi li, đồng ý gật đầu, “Ba phần, nếu không, ta cầm tiền cũng cảm thấy không được tự nhiên, mong là mọi người đừng từ chối.”

Trần Nguyên tuy rằng biểu tình nhìn không có nhiều biến hóa lớn, nhưng hắn rất rõ ràng mắt công tử như tia lửa đang chiếu vào hắn, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, công tử nhà hắn cũng là có ý tốt, nếu là người khác không biết sẽ cao hứng thành cái dạng gì, nhưng Trang tiểu thư lại không giống như vậy.

kiêu ngạo của công tử liếc mắt liền có thể nhìn ra được, còn kiêu ngạo của Trang tiểu thư hoàn toàn là ở trong lòng, nàng khinh thường ân huệ cho không của người khác, cũng không có khả năng téếp nhận.

Bạch Chiêm lại đột nhiên mở miệng, “Vậy thì ba phần.”

Hắn có rất nhiều biện pháp khiến cho việc buôn bán trong cửa hàng tốt lên, ba phần cũng sẽ không thiếu.

Trang Thư Tình khẽ gật đầu, “Vậy phiền toái mọi người làm đơn, giấy trắng mực đen rõ ràng.”

Trần Nguyên tiếp nhận ý tứ của công tử, ngay trước mặt mọi người viết điều khoản lên giấy, một phần khế ước nét mực còn chưa khô rất nhanh đã đặt trước mặt hai người.

Nhìn không thấy có vấn đề gì, Trang Thư Tình thoải mái ký xuống, rồi lập tức đứng dậy.”Khế ước bán mình của ba người Hướng Tả, Từng Yến và Chu Châu ngày mai ta sẽ đưa tới, cửa hàng này về sau cần Bạch công tử phải tốn nhiều tâm tư.”

Bạch Chiêm tùy ý đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, khẩu khí chưa bao giờ nghiêm cẩn như vậy: “Ta không có ý muốn trêu đùa nàng.”

”Cũng bởi vì ta biết như vậy nên càng không thể nào trách công tử được.” Trang Thư Tình giương mắt nhìn hắn, trong mắt xoẹt qua một tia cảm xúc, ý nghĩa trong đó là gì, sợ là chính nàng cũng không giải thích được,“Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế ta quả thật đạ nhận ơn của Bạch công tử rất nhiều, đa tạ.”

Trịnh trọng vén áo thi lễ, Trang Thư Tình ôm Niệm Niệm đang ở một bên nhanh chóng rời đi.

Nàng cảm thấy hết mức khó chịu, không hiểu tại sao lại có chút ủy khuất, nhưng ủy khuất này nàng lại không thể nói ra miệng, càng khiến cho bực tức trong lòng nàng vơi đi.

Nghĩ rồi lại nghĩ, nàng lại cảm thấy bản thân mình quả thật là quá đáng, người tiện nghi chiếm hết đều là nàng, người ta theo nàng đến nơi này để được cái gì? Ủy khuất cũng là người khác ủy khuất, nàng ủy khuất cái gì?

Lòng tự trọng của nàng khi nào thì rách nát thành như vậy? Là vì, con người bất đồng sao?