Ác Nô Tài

Chương 10




Yến Vũ Không hồng hộc chạy đến hàn phủ, vừa thấy y tổng quản liền ngăn lại.

“Hàn thiếu gia ở nhà sao?”

Hàn thiếu gia gặp phải chuyện lớn như vậy, Hàn gia trên dưới, từ lớn đến nhỏ đều biết, ngày hôm qua Yến gia tiểu thư mới đến bái phỏng, sáng nay liền truyền ra chuyện động trời như vậy, thủ phạm không nghi ngờ gì nữa chính là Yến gia, tổng quản thấy thiếu gia nhà mình bị hại nhịn không được tỏ ra khó chịu.

“Thiếu gia không ở. ”

Biểu tình chán ghét của tổng quản làm cho tâm tình Yến Vũ Không rơi thẳng xuống đáy vực, hôm qua hai người còn tâm đầu ý hợp cùng một chỗ, y không thể cấp nhận Hàn Độc Cổ oán hận y, chán ghét y.

“Hắn ở nhà, để cho ta vào, ta muốn giải thích. . . ”

“Ta nói rồi thiếu gia không ở. ”

Yến Vũ Không sắc mặt trắng bệch, “Để cho ta vào chờ Độc Cổ, không phải ta làm , thật sự không phải ta làm , ta chưa từng nói với bất kỳ ai hắn là tôi tớ của Yến gia. ”

Tổng quản ngay cả đang bực mình, nhưng thấy người vốn luôn lạnh tựa băng như Yến Vũ Không cũng lộ ra loại này yếu đuối biểu tình làm hắn nhất thời mềm lòng, còn bắt đầu nghĩ rằng sự thật có lẽ không phải do y làm .

Tuy rằng biết rõ tại Yến gia yến Vũ Không là người quyền hành cao nhất, không phải do y sai sử thì còn ai vào đây, nhưng nhìn thấy sắc mặt bi thương của y, hắn không đành cũng phải cam lòng đưa y vào trong nhà.

“Bên ngoài gió lạnh, trước vào chờ đi! Thiếu gia sáng nay còn bận ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cho đến bây giờ vẫn còn chưa trở về. ”

Tổng quản rốt cục hạ nhẹ giọng, để cho y vào trong phòng ngồi.

Yến Vũ Không ngồi trên ghế, càng chờ càng miên man suy nghĩ.

“Vũ, sao ngươi lại tới đây?”

Hàn Độc Cổ bộ dáng vẫn như thường, nhưng Yến Vũ Không vừa thấy liền bá cổ, quấn chặt lấy hắn, khóc nức nở không thôi.

“Không phải ta làm , Độc Cổ, không phải ta, thật sự không phải ta, ngươi tin tưởng ta, đừng rời đi nữa, cũng đừng không cần ta. ”

Hàn Độc Cổ ôm y, vỗ về lưng y, thất thanh nở nụ cười, giọng nói tràn đầy sủng nịch.

“Vũ, ngươi khóc cái gì? Ngươi muốn ta buông tha cho ngươi, trừ phi giết ta đem nhốt trong quan tài, bằng không ngươi này cả đời đừng hòng mơ tưởng rời khỏi ta. ”

Yến Vũ Không trên mặt tràn đầy nước mắt, Hàn Độc Cổ yêu thương hôn lên từng giọt nước mắt, hắn biết y đau lòng khổ sở, hắn nhìn y thương tâm như vậy, ngay cả tim cũng bắt đầu đau nhói. ”Đừng khóc nữa, lòng ta đau muốn chết . ”

“Không phải ta làm , Độc Cổ, không phải, không phải. ”

Yến Vũ Không vẫn thì thào tự nhủ, Hàn Độc Cổ ôm y đi vào sương phòng, chặt chẽ ôm lấy y. Y vẫn khóc tiếp không thôi, hắn đành phải sử dụng biện pháp đặc biệt.

“Ta biết không phải ngươi làm , Vũ, ngươi làm ơn đừng khóc nữa được không?ngươi mà còn khóc ta sẽ cởi hết quần áo của ngươi a . ”

Hắn cố ý làm bộ chạm vào y kết của y.

Yến Vũ Không đem mặt dụi vào trước ngực hắn, bị kích động làm tâm tình y loạn rối ren. ”Ta thực sợ, thực sợ ngươi một mạch không cần ta . ”

“Liền nói cho ngươi, muốn thế phải giết ta mới được !”

Hắn nhăn mi trợn mắt, làm cho Yến Vũ Không bật cười.

Thấy y nở nụ cười, Hàn Độc Cổ mới an tâm ôm lấy thắt lưng y. ”Ta vốn chính là phó dịch của nhà ngươi, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, việc này cũng không phải bí mật gì, cũng có nhiều người biết. Ta ở kinh thành thanh danh càng lúc càng lớn, nếu có người muốn đả kích ta, sớm hay muộn đều sẽ đào ra chuyện này, ngươi cũng không cần lo nghĩ quá mức. ”

“Nhưng mà. . . . . ”

Hàn Độc Cổ nghĩ đến thực thoáng, “Anh hùng không sợ xuất thân thấp hèn, ta dùng chính năng lực của mình đến được vị trí hiện tại, ai dám xem thường ta, đúng không?”

Yến Vũ Không thấy hắn tuyệt nhiên không để ý, lại nhịn không được càng thêm yêu say đắm; y quả nhiên không có nhìn lầm người, Hàn Độc Cổ tựa như y nghĩ , là cái nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

“Như thế nào? Nhìn biểu tình của ngươi dường như càng mê luyến ta a. ” Hàn Độc Cổ lại bắt đầu không đứng đắn.

Yến Vũ Không xấu hổ đỏ mặt, nhịn không được giơ tay một quyền đánh vào ngực hắn, “Ngươi này há mồm chỉ biết nói bậy. ”

“Không chỉ biết nói bậy, ta còn biết làm bậy đấy. ”

Hàn Độc Cổ nghịch ngợm hôn Yến Vũ Không , hôn đến Yến Vũ Không thở không nổi, ưm ra tiếng.

“Ngươi vừa rồi vì ta khóc biểu tình mê người đến cực điểm, hại ta chịu không nổi . ”

“Ngươi, ngươi. . . ”

Hắn đem nửa thân dưới đang dâng trào dán chặt lên môngYến Vũ Không, làm cho Yến Vũ Không đỏ mặt, xấu hổ.

“Không được, ta đến là để bàn chuyện đứng đắn, chúng ta phải tìm ra người tung tin đồn mới được. ”

“Không cần mất công, tìm cũng vô dụng, dù sao đây cũng là sự thật, người ta cũng không đồn thổi, việc này sớm hay muộn cũng sẽ bị mọi người phát hiện, hắn chính là làm cho người ta biết sớm một chút mà thôi. ”

Hàn Độc Cổ yêu Yến Vũ Không, không nghĩ muốn khai ra Hồng Phân Tú, hắn biết Yến Vũ Không nếu biết được là biểu muội y làm, chỉ sợ cũng không biết nên xử trí như thế nào, ngược lại càng làm y thêm phiền não cùng sầu muộn.

Thứ nhất biểu muội y không cha không mẹ, cho dù tức đến mức muốn đuổi nàng ra khỏi nhà, nàng không nơi nương tựa, Yến Vũ Không dù có lãnh tâm cũng không đành lòng.

Thứ hai đuổi biểu muội y khỏi cửa, điều này đối với thanh danh Yến Vũ Không mà nói cũng không tốt lắm, hơn nữa Yến Vũ Không mặc dù bề ngoài lạnh như băng, kỳ thật cực kỳ mềm lòng, hắn không muốn làm y thêm phức tạp.

“Chính là người nọ thực quá đáng, phố lớn ngõ nhỏ đều dán, làm như ngươi là tội phạm truy nã nghiêm trọng giống nhau, hành động vô phép tắc như vậy làm sao ta chịu được. ”

Hàn Độc Cổ ở trên má hắn hôn một cái, cố ý đem việc này trở thành tiểu xảo cạnh tranh chốn thương trường, “Ngươi thay ta bất bình ta biết, nhưng mà trên thương trường làm ăn chính là luôn tồn tại những người vô sỉ như vậy; huống hồ chỉ cần chúng ta không có phản ứng, sau một thời gian mọi người cũng sẽ thấy nhàm chán, sẽ không tái truyền . ”

Bị Hàn Độc Cổ hôn lên khuôn mặt nghiêm nghị, thấy hắn dường như không thèm để ý đến việc này, vẫn đối xử với mình như thường, Yến Vũ Không nhịn không được dụi vào trong ngực hắn, xấu hổ hỏi: “Độc Cổ, ngươi có việc vội sao?”

“Có vội, nhưng so với (ôm) ngươi cũng không trọng yếu bằng . ”

Hàn Độc Cổ trả lời ngọt xớt , làm cho Yến Vũ Không bật cười, lại đánh (yêu) vào ngực hắn. ”Ngươi chỉ biết ba hoa làm ta vui vẻ. ”

Lúc hai người đang vui vẻ trêu đùa nghe tổng quản ở ngoài cửa hô: “Thiếu gia, Yến gia biểu tiểu thư lại tới nữa. ”

Yến Vũ Không ngẩn người, nghe ra chút manh mối, “Hắn nói lại tới nữa là có ý gì? Phân tú từng đến tìm ngươi sao?”sắc mặt y cứng đờ, “Hay là ngươi mời nàng tới?”

“Đại khái từng gặp qua đi, ta quên . ”

Hàn Độc Cổ nói thực mơ hồ, Yến Vũ Không mặt lại biến sắc, trước kia đại chưởng quỹ vẫn nói người Hàn Độc Cổ muốn thực là biểu muội, y mỗi lần chất vấn hắn, hắn chưa từng thẳn thắn trả lời , nếu hai người bọn họ lén lút gặp mặt, kia hắn coi y là cái gì?

“Ngươi cùng nàng có lén lui tới sao?”

“Không có, ta không có khả năng cùng nàng lén lút. ” Hàn Độc Cổ trả lời thực quả quyết.

“Kia một cái cô nương chưa lập gia vì cái gì muốn đi tìm ngươi?” Này chuyện mờ ám rõ ràng.

“Không phải như ngươi nghĩ đâu. ”

“Vậy là như thế nào?” Yến Vũ Không không khống chế được thanh âm luống cuống hỏi.

Đại chưởng quỹ vẫn cho rằng Hàn Độc Cổ thích chính là biểu muội, y trong lòng tất nhiên là vẫn có điểm khúc mắc, không thể tưởng được hôm nay lại nghe được biểu muội lén đến gặp, đây là có ý gì? Người thông minh đều hiểu được.

“Vũ, ngươi ở trong phòng đợi, ta đi cùng nàng nói mấy câu sẽ trở lại, ngươi đừng quá miên man suy nghĩ. ” Hàn Độc Cổ đứng dậy liền rời đi.

Yến Vũ Không mới vừa đứng lên, lại váng đầu hoa mắt ngã ngồi ở trên giường, y căn bản là không có dũng khí đi nghe chuyện hai người; dù thế nào, biểu muội thân là cái cô nương, bọn họ đương nhiên có thể quang minh chính đại bái đường thành thân, y thân nam tử, nói thế nào cũng không thể vì Hàn Độc Cổ nối dõi tông đường.

Tính đến lúc này y thực thua biểu muội nhiều lắm, hơn nữa biểu muội xinh đẹp động lòng người, là cái đại mỹ nhân không thua kém y , ai dám nói Hàn Độc Cổ sẽ không động tâm?

Y chống cây cột đứng lên quyết định nghe xem bọn họ đang nói gì, cho dù có như thế nào khó nghe, tổng so với chẳng hay biết gì còn tốt hơn, cho dù Hàn Độc Cổ không cần y, y cũng không muốn làm người cuối cùng biết đến.

“Ngươi tới làm gì?”

Hàn Độc Cổ thật sự rất không muốn gặp Hồng Phân Tú, thứ nhất là Yến Vũ Không còn ở trong phòng, hắn nóng lòng cùng y tâm tình; thứ hai hắn đối với nữ nhân này thật sự không còn lời nào để nói, vừa thấy liền ghét.

Nàng trăm phương ngàn kế muốn Yến Vũ Không cùng nàng thành thân, có thể nói nàng chính là tình địch của hắn.

“Ngươi thực biết ta đã nói là làm được đi!bố cáo cũng là ta sai đi dán , ngươi nếu không mau rời khỏi biểu ca, ta sẽ càng cho ngươi khó coi. ” Hồng Phân Tú vênh váo giương giương tự đắc mà nói, đại khái cho rằng chính mình đã cho Hàn Độc Cổ một bài học.

Hàn Độc Cổ bực mình , “Ngươi nhiễu đủ? Ngươi muốn làm to chuyện cư nhiên xin mời, ngươi cho là xuất thân của ngươi hơn ta sao? Nếu không phải Yến gia thu lưu ngươi, ngươi vô tài vô thế, có lẽ thời điểm cha mẹ ngươi mất chính là lúc ngươi phải trở thành nô tì của người khác, chính là số ngươi so với người khác tốt hơn một chút, cũng không chứng tỏ nhân cách của ngươi hơn người. ”

“Ngươi. . . ” Hồng Phân Tú không nghĩ đến hắn thành ra như vậy mà vẫn còn dám chọc giận nàng(dám chớ răng ko dám).

Hàn Độc Cổ phiết hạ ống tay áo, căm hận nói: “Ngươi uy hiếp ta không được, cũng vô pháp làm cho ta cùng Vũ chia lìa. Ngươi nếu quá rảnh rỗi cũng không nên đến nơi này ta không muốn bị người ngoài đồn đãi ta với ngươi tư hội, làm cho Vũ hiểu lầm. ”

Hồng Phân Tú tức giận đang muốn giương môi phản kháng , từ sau phòng khách lại đi ra một người nàng không mong đợi trông thấy ở đây, nàng kinh ngạc nói: “Biểu ca. . . ”

Yến Vũ Không thần tình không dám tin, “Phân tú, là ngươi viết bố cáo, cũng là ngươi truyền tin tức sao?” Hắn chuyển hướng Hàn Độc Cổ, “Ngươi sớm đã biết là nàng làm, vì cái gì vừa rồi không nói?”

“Là ta truyền đúng vậy, bởi vì ta không muốn để cho nam nhân này uy hiếp ngươi. Ta biết biểu ca , ngươi là bất đắc dĩ mới phải cùng hắn một chỗ , kỳ thật ngươi hận hắn muốn chết . ” Hồng Phân Tú nói ra hận ý của bản thân .

Hàn Độc Cổ hướng đến Yến Vũ Không, đỡ lấy bờ vai y, “Ta không muốn ngươi trong lòng không thoải mái, nếu ngươi biết là người của Yến gia làm, nhất định muốn gánh hết trách nhiệm, ta không thể để ngươi chịu ủy khuất như vậy. ”

Hàn Độc Cổ đối với y ôn nhu săn sóc , y thế nhưng còn hoài nghi hắn cùng biểu muội mày đi mắt lại. hốc mắt Yến Vũ Không bất giác nóng lên, y cầm tay Hàn Độc Cổ, cảm động cùng tình yêu tận đáy lòng cuồn cuộn không dứt trào dâng.

Yến Vũ Không chuyển sang Hồng Phân Tú, nhẹ giọng nói: “Ta không có bị ép buộc cùng hắn một chỗ, ta cùng với Hàn Độc Cổ là thanh mai trúc mã, từ trước tới nay ánh mắt ta chưa bao giờ rời khỏi hắn, ta tuyệt đối không hận hắn; trái lại , ta. . . Ta phi thường thích hắn. ”

Nói đến sau cùng y liền đỏ mặt, dù sao đây là lần đầu tiên y thẳng thắn đối với người khác nói ra tâm tình của mình.

Nghe vậy, khuôn mặt Hồng Phân Tú trắng xanh, “Biểu ca, là hắn bức ngươi nói vậy , có phải không?”

“Phân Tú, ta biết ngươi đối với ta tốt lắm, lời đồn đãi bên ngoài ta cũng loáng thoáng biết được, chính là ta vẫn giữ ngươi trong nhà không phải đối với ngươi có ý đồ mà bởi vì phụ thân đã thay ngươi đính ước hôn nhân tốt lắm, người kia đi học xa nhà chưa về, chờ đến khi hắn đến ta sẽ vâng theo di mệnh của phụ thân cho ngươi xuất giá. Ta vì mồm miệng ăn nói vụng về cho nên vẫn chưa nói cho ngươi, tính theo thời gian người kia trở về , ngươi sang năm sẽ xuất giá . ”

“Ta không tin, biểu ca, tất cả đều là do hắn bức ngươi nói , đúng không?”

Mắt thấy nàng như thế chấp nhất, trong mắt tràn ngập nước, Yến Vũ Không mềm lòng nói không đặng, dù sao y trước giờ vẫn coi nàng như muội muội mà đối xử thật không muốn tổn thương lòng nàng.

Hàn Độc Cổ ôm y, nhẹ giọng nói: “Để ta nói đi. ”

“Ân, kính nhờ ngươi . ”

Hàn Độc Cổ quay sang Hồng Phân Tú nói: “Chúng ta là thật lòng yêu nhau, nếu ngươi muốn nghe được câu đấy mới bằng lòng từ bỏ hy vọng, ta đây nói cho ngươi, chúng ta là thật tâm yêu đối phương, ai cũng không thể thay thế được vị trí của chúng ta trong lòng đối phương. ”

Yến Vũ Không gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, Phân Tú, ta cũng suy nghĩ như Độc Cổ . ”

“Ta không tin, ta không tin!” Hồng Phân Tú rống lên, lập tức xoay người chạy ra ngoài.

“Phân Tú. . . ” Yến Vũ Không muốn đuổi theo nhưng rồi lại dừng bước, y không biết sau khi đuổi kịp nên thế nào an ủi nàng, dù sao y tuyệt đối không yêu nàng.

“Ta. . . Ta tổn thương nàng. ”

Hàn Độc Cổ đưa y ôm vào trong lòng ngực, “Là chính nàng ta không muốn thừa nhận sự thật , cũng bởi vì nàng vẫn cùng ngươi ở một chỗ, chưa bao giờ gặp qua nam nhân khác mới có thể đối với ngươi chấp nhất như vậy, có lẽ chờ nàng xuất giá xong sẽ suy nghĩ thoáng hơn. ”

“Ta cảm thấy chính mình thực đê tiện, vừa rồi Phân Tú tới gặp ngươi, ta còn nghĩ đến. . . Nghĩ đến giữa hai ngươi có cái gì. ”

Hàn Độc Cổ mỉm cười, “Đó là biểu hiện ngươi để ý đến ta, ngươi nghĩ rằng ta đi Giang Nam một tháng để ngươi cùng thất gia một chỗ ta cũng yên tâm sao? “

“Bộ dạng hắn không đẹp bằng ngươi, vẻ mặt thì âm hiểm, ai mà thèm coi trọng hắn?” Yến Vũ Không cơ bản không nghĩ là chính mình cùng Thất gia có thể xảy ra cái gì.

Hàn Độc Cổ nghe vậy, vỗ ngực, cười đến thiếu chút nữa ngồi xổm xuống.

“Ngươi không biết là Thất gia mặt như quan ngọc, phong lưu phóng khoáng, lại am hiểu châu báu ngọc ngà, chưa kể đến cầm kỳ thư họa không chỗ nào không giỏi. Các ngươi đều sinh ra trong phú quý , hắn với ngươi đều giám định được hàng hoá tốt nhất, các ngươi không phải tán gẫu rất ăn ý sao?”

“Ta thừa nhận trên tay hắn mang nhẫn ngọc, châu báu trang sức trên người đều là hàng cao cấp, nhưng mà ta không thích hắn, cũng không cho rằng bộ dáng hắn bao nhiêu đẹp, ngươi so với hắn còn đẹp hơn, huống chi cùng hắn nói chuyện phiếm thực nhàm chán, đều mang bộ dáng khinh thường người làm cho người ta có cảm giác kém cỏi, tuyệt không giống ngươi ăn nói thực khéo. ”( ẻm khen ảnh nịnh hót giỏi)

Hàn Độc Cổ lại lần nữa cười to, cười đến thiếu chút thở không nổi, bất quá hắn một bên cười, một bên kéo Yến Vũ Không vào phòng trong(lo cười nhưng ko quên nhiệm vụ)

“Vũ, ngươi nói thêm chút nữa, ta nghe được toàn thân sảng khoái không thôi a. ”

“Ta vừa rồi đều là nói thật lòng, có cái gì không đúng sao?” Yến Vũ Không thật sự không hiểu Hàn Độc Cổ đang cười cái gì.

Hàn Độc Cổ đem y kéo vào phòng ngủ, đóng cửa lại, liền đem y ngả lên giường , áp trên người y, bắt đầu cởi bỏ của y quần áo. ”Ta thực kích động, vũ, xem ra ngươi đêm nay không cần về nhà . ”

“Nhưng hiện tại mới giờ thân *a. . . ”

Hàn Độc Cổ vội vàng cởi bỏ chính mình quần áo, “Ta cũng biết bây giờ còn sớm, chính là ta thật sự rất kích động, nếu không được phát tiết, sẽ điên mất. ”

Yến Vũ Không đỏ nặt để hắn cởi bỏ y phục của mình, y thật sự không hiểu chính mình vừa rồi nói cái gì, cư nhiên so với xuân dược thượng đẳng còn hơn làm cho Hàn Độc Cổ kích động không thôi, y toàn bộ là nói thật a!

Bất quá người yêu cầu hoan, y làm sao có thể cự tuyệt?

Yến Vũ không tự dâng lên chính mình, chỉ hy vọng tình yêu hai người thật sâu đậm vĩnh viễn, không bao giờ …nữa phạm lại sai lầm năm năm trước.

CHÍNH VĂN HOÀN