Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 169: Ân oán hôm qua chôn vào lòng đất (hạ)




Hạ Hầu đại tướng quân thân cao tám thước, bộ dạng lưng hùm vai gấu, đứng ở đâu thì nơi đó như một ngọn núi nhỏ, râu quai nón đầy mặt, mắt to như mắt trâu, giọng to cao, con nít nhà ai gặp hắn ta mà không sợ? Ngay cả con cháu nhà hắn ta cũng chưa bao giờ dám đối diện trực tiếp với hắn ta, duy chỉ có nhóc con trước mắt này, chẳng những không sợ hắn ta, không trốn khỏi hắn ta, mà còn dám nhào đến? Hắn ta ngạc nhiên, đồng thời lại không ức chế nổi sự vui mừng.

Sở dĩ Trầm Ninh Ninh bổ nhào về phía hắn ta, là vì cảm thấy bộ dạng hắn ta kỳ quái, không giống với những người đã từng gặp, bé muốn gần gũi quan sát kỹ một chút. Ôm cái chân thô to của người trước mắt, bé ngẩng đầu nhếch miệng cười với hắn ta, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má, lông mi thật dài như quạt hương bồ phe phất, ánh mắt thì linh động khỏi phải nói, nhìn thế nào cũng thấy thích, thực hận không thể ôm lấy thằng bé, dùng gốc râu cứng làm nhột nhóc.

Hạ Hầu tướng quân không để ý đến hoàng thượng trước mặt, mắt trâu trừng lớn, to như chuông đồng, làm mặt quỷ với Trầm Ninh Ninh.

Bình Quảng vương đứng bên cạnh không dám nhìn thẳng, xem hắn ta cười kìa, có khác Diêm Vương mặt quỷ đâu, quá dọa người.

Trầm Ninh Ninh giơ hai tay bịt kín mắt, từ trong khe hở lén nhìn hắn ta, thè đầu lưỡi mềm mịn với hắn ta, cười khanh khách chạy đi, thầm nghĩ chơi với người này thật vui, dù có hơi xấu, “Hoàng gia gia.”

Vũ Đế cười ha ha, ôm lấy cháu ngoan, “Ninh Ninh, con đúng là đứa bé tò mò.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trầm Ninh Ninh đỏ ửng, ngại ngùng hôn một cái lên mặt Vũ Đế, “Hoàng gia gia, tò mò.”

Tim của ba vị đại thần cũng đều ấm áp theo, đứa nhỏ này đến thật sự rất đúng lúc, thật khiến người ta thích thú.

Bình Quảng vương âm thầm kéo kéo tay áo Quân Mục Vân, lặng lẽ nháy mắt.

Quân Mục Vân nhẹ nhàng vuốt cằm, bước lên mở miệng nói: “Hoàng thượng, trên núi nặng sát khí, ảnh hưởng không tốt đến trẻ nhỏ, hơn nữa tiểu Hoàng Tôn tuổi còn nhỏ, bụng dạ còn yếu, không thể chịu đói. Hay là, ngài đưa tiểu Hoàng Tôn về cung nghỉ ngơi trước, nơi này giao lại cho vi thần trông chừng, có được không?”

”Ninh Ninh, con thấy được không?” Vũ Đế cảm thấy ý này rất tốt, ông đưa đứa bé đi, còn sợ đứa lớn không chạy đến sao?

Trầm Ninh Ninh nhíu mày nhìn trái ngó phải, “Cha, mẹ.”

”Phụ thân và mẫu thân con còn có việc phải làm, chờ mọi việc xong xuôi sẽ đến đón con, được không?”

Trầm Ninh Ninh thật sự nghiêm túc nhìn chằm chằm Vũ Đế xem xét nửa ngày, cảm thấy ông lão này quả thật rất hợp mắt bé, vậy cứ tạm thời tin ông một lần đi, “Được ạ.” Vươn ngón tay nhỏ, ý thực rõ ràng.

”Xem bé con thông minh chưa kìa, còn biết ngoéo tay nữa.” Vũ Đế muốn nhóc an lòng, vươn đầu ngón tay làm theo ý thằng bé.

Trầm Ninh Ninh biểu hiện thông minh càng sớm càng khiến người yêu thích, các đại thần lại càng không muốn buông tay, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng phải giữ tiểu thái tử tương lai lại. Tầm mắt quân thần chạm vào nhau, vừa ăn ý vừa tin tưởng.

Vũ Đế không thay áo giáp, chỉ khoác thêm một cái áo choàng dày, ôm Trầm Ninh Ninh vào trong ngực, che khuất tầm mắt bé. Bình Quảng vương và Hạ Hầu tướng quân trước sau mở đường, dưới sự bảo vệ của đội giáp đen, theo đường núi lầy lội mà xuống núi, ẩn nơi chỗ tối còn có nhóm Ám Long vệ đã nhận được mệnh lệnh bảo vệ thiếu chủ an toàn.

Không biết mưa đã ngừng khi nào, mây đen nơi chân trời tan hết, lộ ra một tia sáng, mà giết chóc giằng co mấy canh giờ trên núi, rốt cục cũng đến hồi kết thúc.

Lý Minh Kỳ đứng sau Trọng Tam Lâu, nàng liếc mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh ở phía trước cách đó không xa một cái, giữa ánh mắt tràn đầy quan tâm không tiếng động. Cả ngày chưa uống một ngụm nước, giọng của nàng khàn khàn nói không nên lời, “Tuyết Nữ mang thai, chắc ngài vẫn chưa biết đâu nhỉ?”

Trọng Tam Lâu vừa mới chém giết một trận đã bị nội thương rất nặng, giờ này khắc này bị người đánh trước chặn sau, đường sống đứt đoạn, lúc nghe thấy câu hỏi của Lý Minh Kỳ, ánh mắt khó có thể nhìn thấu của lão run lên, ngay sau đó liền lạnh giọng nói: “Đứa con gái bất hiếu đó đã sớm bị ta đuổi khỏi nhà, sống hay chết chẳng liên quan gì đến ta.”

”Nàng ta họ Trọng, trên người chảy dòng máu của Trọng gia các ngài.”

”Thì sao? Con nhóc kia, ngươi đừng vọng tưởng có thể khiến ta sơ sẩy.” Dù chết lão cũng muốn kéo một đứa theo làm đệm lưng, thế thì đường xuống Suối vàng mới không cô đơn.

Lý Minh Kỳ bật cười lớn, “Ta muốn nói với ngài là, mặc kệ hôm nay ngài có kết cục thế nào, đứa bé tương lai của nàng ấy và Thiển Ảnh sẽ là thê tử của Ninh Ninh nhà ta.” Thầm tự nhủ: dù gì ông cũng phải chết, hẳn nên để lại cho đời sau một ấn tượng tốt? Biết rõ sẽ rơi vào kết cục thế này, sao khi đó lại hành động ngu ngốc.

”Ngươi có ý gì?” Trọng Tam Lâu ngẩn ra, nhưng vẫn không có hành động gì, tay phải trong ống tay áo thong thả buông lỏng mở ra, tạo thành một thế tay phức tạp, một khi thời cơ chín muồi, lập tức vùng lên.

Trầm Ngạn Khanh nâng bước đi về phía trước, tinh thần cũng nâng cao đề phòng, “Không phải ngài muốn làm hoàng đế sao? Đáng tiếc giấc mộng kiếp này của ngài không thể thực hiện được, bất quá đừng lo, chuyện ngài không làm được, đời sau của ngài sẽ làm thay ngài, thế đã toại nguyện rồi chứ?”

”Các ngươi đang thương hại ta sao? Hay là muốn ra điều kiện với ta?” Trọng Tam Lâu thuận theo bước chân của hắn, nghiêng mình, đưa lưng về vực sâu nơi vách núi.

Lý Minh Kỳ xoay người đứng sóng vai cùng Trầm Ngạn Khanh, nhẹ giọng nói: “Không phải là ra điều kiện, lại càng không thương hại ngài, chỉ muốn ngài hiểu rõ, để sau này Tuyết Nữ có thể sống dễ chịu hơn một chút.”

Tầm mắt Trọng Tam Lâu lướt qua hai người dời đến nơi cách xa hơn trăm mét, đứng nơi đó là giọt máu duy nhất của lão ở kiếp này, lão lộ vẻ phức tạp, nhìn Tuyết Nữ đang liều lĩnh muốn chạy vội về phía lão, tay phải lão suy sụp buông xuôi. Thật lâu sau, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, lúc ngưng cười, lão nhìn mặt trời chiều thở dài nói: “Ngươi nói anh hùng sống không lâu, nhưng chẳng phải kiêu hùng* cũng đoản mệnh sao? Nếu có kiếp sau, vẫn nên làm cẩu hùng** thôi.” (*kiêu hùng: người ngang ngược có dã tâm, **cẩu hùng: kẻ nhác gan vô dụng)