Ác Quỷ Khát Máu

Chương 36




Chợt xuất hiện một người, hơn nữa còn là phụ nữ có thể thâm nhập vào hệ thống phòng thủ mình luôn tin tưởng nhất khiến cho Long Trường bị một loại đả kích không hề nhỏ.

"Chào, không biết cô có việc gì?" Sau khi chấn động trong lòng qua đi, Long Trường tươi cười nhìn vào màn hình, người phụ nữ này cũng đủ dũng cảm có thể giữ thái độ này trước mặt hắn.

"À chỉ là tôi muốn mượn tạm cái này." Băng Tâm vẫn cười nhạt vươn tay đưa thanh kiếm lên trước màn hình, món quà gặp mặt này cũng không tồi chút nào. Vừa nhìn thấy thanh kiếm nụ cười trên môi Long Trường lập tức cứng lại, mặt ngày càng đen hơn, thật không ngờ cô ta có thể lấy được nó.

"Cô mau mang nó trả lại ngay lập tức." Long Trường dùng vẻ mặt phẫn nộ vô cùng nhìn người trong màn hình, nếu có thể hắn nhất định sẽ bóp chết người đàn bà này ngay lập tức.

"Còn nữa, tốt hơn hết là đừng có ý định đối đầu với tôi, anh không xứng đâu." Tiếp đó cô cười đến xán lạn nhìn vẻ mặt sớm đã đen như đáy nồi của Long Trường.

"Cuối cùng, tôi sẽ tặng anh một món quà. Bye bye." Không đợi Long Trường kịp phản ứng, Băng Tâm cười tới rét lạnh chào tạm biệt rồi ngắt luôn liên lạc. Sau đó đôi tay tiếp tục lướt trên bàn phím, chẳng bao lâu sau cô nhẹ nhàng gập máy tính lại rồi lái xe đi.

"Lão đại, không xong rồi hệ thống phòng thủ của chúng ta đã bị phá hủy rồi." Đúng lúc này ở trong Long môn đã loạn thành một đoàn, tất cả hack cơ đều vô lực không có cách nào khôi phục hệ thống phòng thủ vừa bị một cao thủ phá hủy.

Vốn Long Trường cũng không hề lo lắng gì chỉ cấp bách quay đi chuẩn bị điều động người đi đoạt lại thanh kiếm nào ngờ đâu vừa quay người đi đã bị thuộc hạ gọi giật lại. Hắn nhìn lên màn hình chỉ thấy tất cả đều ngừng hoạt động, dù người của hắn có làm thế nào đi nữa cũng không thể làm cho màn hình nhúc nhích lên một chút.

"Các người lập tức đi điều tra xem người đàn bà kia là ai." Không hiểu sao đột nhiên lại xuất hiện một kẻ giám đối đầu với hắn, thực không biết tự lượng sức mình. Từ trước đến nay trong hắc đạo không ai không biết đối thủ của Long Trường hắn chỉ có Lăng Kiệt, nếu không phải kẻ họ Lăng đó có liên kết với kẻ đứng đầu giới sát thủ thì cái vị trí người đứng đầu hắc đạo chắc chắn sẽ là của Long Trường hắn rồi. (Nổi không thế)

"Vâng, lão đại." Xuyên, thuộc hạ thân cận nhất của Long Trường lập tức nhận lệnh, nhưng thực ra hắn đã biết người vừa rồi chính là Lãnh Băng Tâm. Trước kia lão đại cũng biết đến cô ta chẳng qua là chưa biết mặt thôi, xem ra hắn phải sắp xếp toàn bộ những thông tin về người đàn bà này đưa cho lão đại rồi.

... ...... ...... .......

Để lại đằng sau một đống rắc rối, Tâm nhàn nhã lái xe về Thiên Đường nào ngờ vừa đi được một đoạn đã bị Hàn Long gọi làm phiền. Không hiểu có chuyện gì xảy ra mà làm cho Hàn Long liên lạc nhiều đến mức hoa tai cô rung đến tê rần cả tai mà vẫn cứ liên lạc khiến cô bắt buộc phải nghe.

"Chú làm cái gì mà ầm ĩ cả lên thế, chị đang lái xe bị mất tập trung là không tốt đâu." Tâm vừa lái xe vừa nhíu mi cười cợt nói

"Thôi đi, như vậy mà chị không lái được xe chắc mặt trời mọc ở đằng tây quá. Nhưng mà chị hai này." Hàn Long đúng là sắp muốn chết, lão đại thì đang bày ra bộ mặt lạnh tanh rất chi là dọa người, nếu bà chị vô lương tâm này mà không đến anh rất sợ sẽ có án mạng xảy ra mất.

"Có chuyện gì nói nhanh đi, chị đang muốn đến Thiên Đường một lát." Băng Tâm mất kiên nhẫn một tay lái xe, một tay chống vào gò má, cả người dựa về hướng cửa xe.

"Lão đại muốn gặp chị hình như là có việc gấp thì phải." Hàn Long thầm thề là những gì anh nói cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, tuyệt đối không phải là do anh cố ý, chỉ là nếu cứ để lão đại chờ thêm một ngày nữa thì có khả năng rất lớn là anh phải sang Châu Phi đào mỏ rồi.

"Được rồi, ba phút nữa chị tới." Thấy mình đang đi qua đoạn ngã rẽ gần với tổng bộ của Liệt Hỏa Tâm cũng tiện đường ghé qua luôn.

"Có chuyện gì tìm chị?" Đúng hai phút ba mươi sáu giây sau Tâm có mặt cửa vào của Liệt Hỏa, thấy Hàn Long đã chờ sẵn thì không khỏi nhíu mày hỏi.

"Làm sao em biết, lão đại đang ở trong phòng nghỉ, chị vào đấy đi." Hàn Long gặp được cứu tinh không khỏi mừng thầm vội vã kéo Tâm theo hướng phòng nghỉ mà đi tới. Vừa đến nơi anh vội vã buông tay nhanh chóng xoay người chạy mất, nếu để lão đại nhìn thấy anh kéo tay chị hai chắc sẽ bị chặt tay mất, người ta đã rơi vào lưới tình rồi đâu có biết gì tới mình đâu.

"Haizz, cái thằng nhóc này không biết bị sao nữa." Tâm cau mày vừa lẩm bẩm vừa mở cửa đi vào mà chẳng thèm gõ cửa trước.

"Tôi đã bảo ai được làm phiền cơ mà, muốn chết à?" Lăng Kiệt đang nằm nghỉ trên giường nghe thấy tiếng mở cửa liền lạnh nhạt phun một câu, mắt vẫn không hề mở ra.

"Tìm tôi có việc gì?" Băng Tâm không kiên nhẫn cau mày nhìn kẻ đang to tiếng nằm kia. Lúc này cô chỉ thấy có kẻ mang khí chất Vương giả nằm đó, một chân để trên giường, chân kia để chạm đấ, nhìn dáng vẻ tuy lười biếng nhưng khí thế vô cùng lớn. Hơn nữa đây lại là một kẻ có vẻ bề ngoài khá đẹp nên có thể trong mắt của những người đàn bà khác đã là cực phẩm rồi nhưng đối với Tâm đó cũng chỉ rất bình thường. Tâm rất mất kiên nhẫn bước đến gần giường đá chân vào cái chân đang để dưới đất của Lăng Kiệt hỏi, giọng điệu cũng lạnh không kém.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Kiệt lập tức mở mắt ra nhìn người trước mặt kỹ nhưng cũng không hề có động tác gì mà chỉ mở mắt nhìn thẳng.