Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 20: Thay Tú Nhi trút giận




Nguyên Thái sớm đã đứng ngồi không yên, nghe câu nói này của Tâm Di, mặt mày lập tức trắng bệch.

Dư phi cũng đánh hơi thấy vấn đề, hỏi: “Nguyên Thái, chuyện gì thế?”

Nguyên Thái quỳ sụp xuống: “Cô, chuyện này mà đến tai hoàng thượng thì cháu chết mất, cách cách đòi ai cô cứ đưa đi!”

“Nói rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì?” Dư phi nghe là biết thằng cháu quý hóa không chỉ gây họa mà còn bị Tâm Di nắm thóp, nếu không đã chẳng hoảng sợ đến mức này.

Nguyên Thái ngượng chín mặt, ấp a ấp úng mãi không dám nói ra biến cố tại tửu lâu hôm đó. Hắn càng thế, Dư phi càng lo lắng, Phất Dực cũng muốn biết rốt cuộc thì Nguyên Thái đã làm gì đắc tội Tâm Di, bản thân còn biết đường xoay xở hòa giải.

Tâm Di cũng im lặng, ung dung thưởng thức tách trà cầm trên tay, dùng ánh mắt lạnh băng quan sát Nguyên Thái toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh vã như tắm, bụng nghĩ: “Ta không nói, coi ngươi làm sao kể!”



Tiểu Mai Tử lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng có phần quái dị này: “Nương nương, cháu của người – Nguyên Thái thiếu gia – hôm rồi ở tửu lâu chọc ghẹo cách cách.”

Dư phi há hốc miệng, giáng cho Nguyên Thái một cái tát nảy lửa: “Súc sinh, ngươi ăn phải gan hùm mật gấu hả, ngươi… ngươi chỉ rành gây phiền phức cho ta.”

Nguyên Thái ôm lấy mặt, thiểu não nói: “Cháu… cháu không biết cô ta là Tâm Di cách cách, nếu biết cháu đã chẳng dám…!”

Việc đã rồi, điều cần làm bây giờ là nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, thế là Dư phi bèn quay sang ngọt nhạt với Tâm Di, không quên cười lấy lòng: “Cách cách, chuyện này là lỗi của Nguyên Thái…” Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu.

Nguyên Thái hội ý, lập tức cúi đầu hạ giọng van nài Tâm Di: “Cách cách, lần trước là kẻ hèn này có mắt không tròng, mạo phạm cách cách, mong cách cách giơ cao đánh khẽ, tha cho kẻ hèn này một lần!”

Phất Dực đứng bên cạnh cũng nói vun vào: “Cách cách, tục ngữ có câu: không biết không có tội, Nguyên Thái đã hối lỗi rồi, việc này đừng để hoàng thượng biết, kẻo làm vạn tuế gia tức giận.”

“Việc này con trai bảo mẫu Phất Dực thiếu gia cũng có phần.” Tâm Di lại lôi ra người nữa.

Phất Dực suýt lăn đùng ngất xỉu, chuyện chẳng phải đùa, không dỗ được vị đại tiểu thư này thì còn rắc rối đẫy, nghĩ thế bèn nói với Tâm Di: “Cách cách thân phận cao sang, hà tất so bì cùng đám nô tài, không đáng, tại hạ về phủ nhất định quản giáo chặt chẽ.” Hắn giỏi ăn nói hơn Nguyên Thái nhiều.

“Cũng được, chuyện này bổn cách cách có thể không kể với hoàng thượng, nhưng tiền cơm rượu hôm đó và tiền bồi thường đồ đạc các ngươi làm hư hại đều do bổn cách cách đây móc hầu bao trả.” Tâm Di có vẻ dễ tính.

Nguyên Thái vội vàng lấy tiền nộp cho Tâm Di. Hắn rút ra một tệp ngân phiếu, còn đang phân vân nên đưa bao nhiêu, Phất Dực đã rút phắt lấy một tờ năm trăm lượng đưa cho Tâm Di.

Tâm Di chẳng khách sáo nhận luôn: “Thật hào phóng, vung tay một cái là năm trăm lạng bạc.” Thuận tay đưa ngân phiếu cho Tiểu Cát Tử đứng đằng sau, “Cất cẩn thận.”, lại trỏ Tú Nhi, “Còn cô ta?”

Đến nước này Dư phi cũng đành thỏa hiệp: “Tú Nhi, lọt được vào mắt cách cách là tạo hóa của ngươi, ngươi theo hầu cách cách đi!”

“Nương nương tính đẩy cô ta đi nhanh thế?” Tâm Di đâu có bỏ qua dễ dàng vậy, cô quyết giúp Tú Nhi hả lòng hả dạ mới thôi.

Dư phi không hiểu ý Tâm Di, hỏi: “Thế phải thế nào? Chẳng lẽ ta còn phải bù hồi môn?”

“Của hồi môn thì không cần, nhưng nương nương đánh đập cô ta đến nông nỗi này, cũng nên chi tiền thuốc thang điều trị chứ!” Tâm Di bắt đầu rồi đây.

Dư phi nén nhịn: “Được, ta chi, cô muốn bao nhiêu?”

Tâm Di từ tốn xòe bàn tay… đếm ngón tay: “Để tính xem, ngoài tiền thuốc thang, còn tiền tĩnh dưỡng, tiền nhỡ việc…”

“Tiền nhỡ việc là gì?” Dư phi đần mặt.

“Cô ta đến chỗ tôi làm việc không phải đến dưỡng lão, nhưng giờ sao…?” Tâm Di túm lấy tay Tú Nhi, giơ lên, “Thế này làm việc được không? Tôi còn phải kiếm người hầu cô ta ấy chứ, đây không phải ‘nhỡ việc’ thì là gì?”

“Cô… cô ép người quá đáng.” Cuối cùng Dư phi đã ngộ ra.

Tâm Di cũng chẳng giận: “Tiếc hả, vậy tôi đi đòi hoàng thượng.”

Phất Dực đứng sau kéo áo Dư phi, hạ thấp giọng nói: “Chẳng qua vài lạng bạc mọn, đưa cô ta cho rồi!”

“Được được được, hết rồi phải không?” Lúc này Dư phi chỉ muốn mời Tâm Di về càng sớm càng tốt.

“Ai bảo hết rồi, còn khoản thương tật tinh thần nữa chứ.”

Đến lượt Phất Dực ngớ người: “Xin thỉnh giáo cách cách, tiền thương tật tinh thần là gì vậy?”

“Ở đây Tú Nhi không những phải thức khuya dậy sớm, bị sai đi gọi lại mà còn bị mắng nhiếc, đánh đập thậm tệ… ngoài thương tích thể xác, tâm linh bé nhỏ của Tú Nhi còn lưu lại những vết thương khó có thể chữa lành. Những tổn thương tinh thần này sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống sau này của Tú Nhi, nếu nghiêm trọng có thể gây nên chứng trầm uất…” Tâm Di ngừng lại uống hớp trà rồi mới nói tiếp, “Có biết hậu quả của chứng bệnh này không?”

Đến lúc này thì đám người đó đã đần thối mặt ra, đáng ngạc nhiên là khi nghe Tâm Di hỏi, Phất Dực vẫn còn đủ “minh mẫn” để tiếp lời: “Hậu quả gì?”

“Nhẹ ấy à, sẽ hay nghĩ ngợi lung tung, nặng thì… ai mà biết được, thắt cổ tự vẫn, uống độc lao giếng, không thì nhảy từ trên cao xuống, aiya, may thì chết là hết chuyện, không may thì gãy tay gãy chân, nằm bất động một chỗ, aiyayaya… ta lỗ to.” Tâm Di nghĩ, đằng nào các ngươi cũng không hiểu, ta nói thế nào chả được, càng nghiêm trọng càng tốt.

Đầu óc Tú Nhi cũng quay mòng mòng, cô bé tội nghiệp hết nhìn Tâm Di lại giương mắt ngó Tiểu Mai Tử.

Tiểu Mai Tử hiểu ý định của Tâm Di, ghé tai Tú Nhi trấn an: ”Đừng lo, cách cách đang giúp muội cắt cổ bọn họ đấy!”

“Vậy ý cách cách là…?” Phất Dực đã bị Tâm Di làm cho rối tinh rối mù, chẳng biết đường nào mà lần.

“Ta cũng chẳng đòi nhiều, gộp tất cả lại… một vạn lạng.” Tâm Di ra giá.

“Một vạn lạng!” Dư phi kêu thét.

“Cách cách, một vạn lạng hình như có hơi nhiều!” Phất Dực không ngờ Tâm Di ăn cướp trắng trợn thế.

“Ta hét giá thì ngươi có thể mặc cả mà!” Tâm Di thừa biết bọn họ không chịu.

“Một ngàn lạng?” Phất Dực nói.

“Ngươi cũng thật biết chém giá, bớt hẳn một số 0, một vạn thành một ngàn.” Tâm Di sầm mặt.

“Một ngàn lạng ta cũng không có.” Nhà Dư phi tuy giàu nứt đố đổ vách nhưng bà này thuộc dạng vắt cổ chầy ra nước.

“Đừng kêu nghèo.” Tâm Di còn lâu mới tin Dư phi không có tiền, cô chỉ vào Nguyên Thái, “Hắn có, một tệp dầy nữa kìa, nộp ra đây, cô ruột gặp khó khăn lẽ nào cháu lại ngoảnh mặt làm ngơ?”

Nguyên Thái mặt nhăn mày nhó rút ngân phiếu ra: “Cách cách, tôi chỉ có ngần này.”

“Đếm.” Hôm nay mà không moi được tiền, Tâm Di quyết không thôi.

Nguyên Thái lật từng tờ một đếm, trả lời bằng giọng điệu con nít bị ăn hiếp, đáng thương khủng khiếp: “Cách cách, đây có một ngàn chín trăm lạng.”

“Còn thiếu nhiều!” Tâm Di bất mãn nói, cô ngó qua Dư phi, “Dư phi nương nương, tiền riêng của nương nương nhất định không ít, đưa ra đi!”

“Ta làm gì có tiền riêng, thay bằng đồ trang sức đi. Xiao Hong, có bao nhiêu trang sức hoàng thượng thưởng ta từ trước đến nay đem hết ra cho cách cách chọn.” Dư phi quả nhiên tiếc tiền.

“Không! Ta đâu có ngu, xưa nay chỉ có ta nắm thóp người khác, làm gì có chuyện để các người giở trò. Ngân phiếu không ký tên, không đóng dấu, cầm trong tay yên tâm.” Tâm Di nào chịu tha cho Dư phi.

Phất Dực biết hôm nay mà không cầm được tiền thì Tâm Di còn lâu mới chịu yên chuyện, bèn móc toàn bộ số tiền mang theo trên người ra, đếm một lượt: “Cách cách, cộng thêm chỗ này là được ba ngàn sáu trăm lạng.”

“Dù thế nào cũng phải gom đủ năm ngàn lạng, giảm một nửa là quá rẻ rồi.” Tuy mục đích của Tâm Di chỉ là ép Dư phi nôn tiền ra nhưng con số này chưa khiến cô vừa ý.

“Tâm Di cách cách, cô cậy được hoàng thượng cưng chiều ức hiếp người khác hả?” Dư phi nén giận chất vấn.

Tâm Di cũng nói thẳng: “Người trên đè kẻ dưới, cháu trai quý hóa của bà có thể mượn thế bà đi ức hiếp người khác thì tôi cũng có thể mượn thế hoàng thượng ức hiếp bà, rất công bằng.”

Dư phi ức nghẹn họng: “Được, được, cô được lắm, gặp phải cô coi như ta xui, ta đưa.” Bà ta đùng đùng đi vào phòng trong lấy ngân phiếu ra quẳng lên bàn, “Cầm đi.”

Tâm Di chẳng hề khách khí cầm lên đếm kỹ một lượt: “Tạm coi là đủ!” Nói rồi dúi hết vào tay Tú Nhi.

Tú Nhi sợ hãi xua tay: “Cách cách, đây… không…”

“Cầm lấy, đây là phần cô đáng được hưởng, thiếu một nửa ta còn thấy thiệt ấy chứ!” Tâm Di ngoảnh đầu nhìn cô cháu Dư phi, giễu, “Nguyên Thái thiếu gia, lần sau lại gặp nhau ở tửu lâu nhé. Không còn sớm nữa, nương nương nghỉ ngơi đi, khỏi cần tiễn.”

Nhìn theo bóng chủ tớ Tâm Di khuất dần, Dư phi tức tối la hét ỏm tỏi: “Tức chết đi được! Thật là tức chết mà!”

Phất Dực xem chừng phong độ hơn Dư phi nhiều: “Tỷ, hà tất phải thế, có năm ngàn lạng bạc cỏn con.”

“Đệ nghĩ tỷ thật tiếc tiền chắc, cục tức này tỷ nuốt không trôi. Phất Dực, giúp tỷ nghĩ cách hả giận đi!” Dư phi chặn ngực thở dốc.

Phất Dực hoàn toàn bỏ ngoài tai lời Dư phi, hắn đang suy tính chuyện khác.

“Nói đi chứ!” Dư phi giục.

“Tỷ, hoàng thượng rất cưng chiều cô ta?” Phất Dực hỏi.

Dư phi nhìn cậu em, ánh mắt như muốn nói “Cậu ngốc hả?”: “Không cưng cô ta dám thế?! Ngoài ngai vàng ra, nha đầu đó chỉ cần mở miệng đòi thứ gì là lão già gật tất.”

“Tỷ, tỷ đi xin hoàng thượng gả cô ta cho đệ.” Phất Dực lại nói.

Dư phi trợn tròn mắt ngó Phất Dực cứ như trước đây chưa từng quen biết cậu em: “Đệ uống nhầm thuốc hả, cưới tiểu ma nữ này về nhà cửa còn được yên tĩnh không? Không bị cô ta làm loạn lên mới lạ!”

“Dù có sập nhà đệ cũng chịu, cưới cô ta hoàng thượng vì thương cô ta sẽ thương cả nhà chúng ta, còn có thể biết ai là người kế thừa ngai vàng, phần đời còn lại vinh hoa phú quý nhờ cô ta cả.” Phất Dực nhắm vào chính là mục đích này đây.

Mãi đến bây giờ Dư phi mới hiểu ra, vỗ trán cái bốp: “Phải rồi, sao tỷ không nghĩ ra nhỉ, được, tỷ sẽ tìm cơ hội nói với hoàng thượng, đệ thế mà khá, biết toan tính.”

“Em trai tỷ xưa này đâu có ngu.” Phất Dực phe phẩy quạt, đắc ý nói.

Lại nói Tâm Di, vừa ra khỏi tẩm cung của Dư phi liền nói với bọn Tiểu Mai Tử đang vô cùng hưng phấn: “Các ngươi cứ về Di Uyển trước, ta qua kể chuyện này với Uyển Nhi, nghe xong chắc cô ấy cũng cảm thấy hả lòng hả dạ.”

“Ai, cách cách…” Tiểu Mai Tử định ngăn nhưng không kịp nữa, Tâm Di đã chạy một quãng xa.

“Tỷ định ngăn không để cách cách đi?” Tiểu Cát Tử nói, “Chẳng ngăn nổi đâu.”

“Việc này mà truyền đến tai hoàng thượng không biết có gây phiền phức cho cách cách không?” Tú Nhi không khỏi lo lắng.

“Muội cứ yên tâm, nếu hoàng thượng biết cách cách nhà chúng ta bị bắt nạt, muội nghĩ hoàng thượng sẽ trừng phạt Nguyên Thái thế nào, chuyện này cách cách nắm đằng chuôi, bọn họ dám để hoàng thượng biết chắc!” Tiểu Cát Tử trấn an Tú Nhi.

“Phải đấy Tú Nhi, từ giờ trở đi muội không phải sống trong thấp thỏm lo âu nữa, Di Uyển là chốn đào nguyên giữa hoàng cung, tỷ dám chắc không bao lâu muội sẽ lại là Tú Nhi xinh đẹp, hoạt bát trước kia.”

Nghe Tiểu Mai Tử nói vậy, nụ cười xuất phát từ đáy lòng lâu nay vốn bị vùi lấp đi lại nở ra trên môi Tú Nhi, cứ nghĩ đến sau này không còn phải thấp thỏm không yên, bị đánh đập mắng nhiếc, trong lòng Tú Nhi nhẹ nhõm hẳn. Áp lực vừa cất đi, tấm thân bị giày vò hành hạ một thời gian dài không gắng gượng nổi nữa, trước mắt Tú Nhi tối đen, cô liền ngất đi.

Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử không ngớt hét gọi.

“Mai Tử, chi bằng tỷ ở đây canh chừng Tú Nhi, muội về Di Uyển gọi người đến giúp.” Tiểu Cát Tử nói.

“Ừ, muội mau đi đi!” Tiểu Mai Tử hối thúc.

Tâm Di còn chưa biết chỗ bọn Tiểu Mai Tử xảy ra chuyện, lúc này cô đang vô cùng hưng phấn vì hành vi hành hiệp trượng nghĩa của mình! Cô xộng vào khuê phòng của Uyển Nhi.

“Uyển Nhi!”

Uyển Nhi từ trong phòng bước ra, giọng nói ngạc nhiên pha lẫn vui sướng: “Tâm Di cách cách!”

“Mình đã gọi bạn là Uyển Nhi thì bạn cũng gọi mình là Tâm Di đi, đừng thêm hậu tố được không?!” Tâm Di nói.

Uyển Nhi không hiểu: “Hậu tố là gì cơ?”

Tâm Di giải thích: “Là cách cách, công chúa, a ca, bối lặc (1)…!”

Uyển Nhi che miệng cười khúc khích: “Tỷ nói chuyện thú vị thật đấy, sao hôm nay Tâm Di tỷ lại rảnh rỗi đến chỗ muội thế?”

Tâm Di hào hứng nói: “Tỷ từ chỗ Dư phi về là chạy thẳng đến đây, ban nãy tỷ khiến bà ta tức nghẹn họng, haha, thật là đã.”

“Tỷ đã làm gì?” Uyển Nhi tò mò hỏi.

“Tỷ không chỉ đòi Tú Nhi qua chỗ tỷ mà còn moi của Dư phi năm ngàn lạng bạc khiến bà ta tiếc đứt ruột!” Tâm Di thực tình muốn tất cả mọi người đều biết chuyện Dư phi bị bắt nạt nhưng ở nơi cung cấm này cô cũng chẳng quen biết ai, đành kể cho Uyển Nhi nghe.

Tiểu Thảo đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Tâm Di cách cách, tiền của cách cách còn chưa đủ nhiều hay sao?”

“Tiểu Thảo, đây không đến lượt ngươi nói, khách đến nửa ngày trời rồi ngươi cũng không biết đi rót trà.” Uyển Nhi giáo huấn Tiểu Thảo.

“Không cần rót trà đâu, tỷ không khát.” Tâm Di khẽ phẩy tay, “Tiểu Thảo, ngươi hiểu nhầm rồi, số bạc đó là ta đòi giùm Tú Nhi.”

”Muội cũng nghe nói Dư phi đối xử với Tú Nhi không tốt, hẳn là tỷ đứng ra bênh vực Tú Nhi, dạy cho Dư phi một bài học.” Xem ra tiếng tăm của Dư phi quả thực chẳng mấy tốt đẹp, đến Uyển Nhi cũng biết bà ta ngược đãi Tú Nhi.

“Tỷ vốn chẳng định nhúng tay vào nhưng nhìn thấy Tú Nhi thương tích đầy mình là không kìm được. Nhưng ngoài chuyện moi của bà ta một số tiền lớn khiến bà ta tiếc của cũng chẳng còn cách nào khác, chả nhẽ đánh cho bà ta một trận!” Tâm Di nói.

“Muội vẫn không hiểu vì sao Dư phi nương nương lại ngoan ngoãn nộp tiền ra?” Uyển Nhi hỏi tiếp.

Tâm Di đắc ý đi quanh một vòng: “Sơn nhân tự hữu diệu kế (2), ai bảo cháu bà ta ở tửu lâu trêu ghẹo tỷ! Tỷ chỉ dọa nếu bà ta không chịu nhả tiền ra, tỷ sẽ đem chuyện này nói với hoàng thượng!”

Tiểu Thảo lại nói leo: “Tưởng thế nào, hóa ra cách cách phải bê hoàng thượng ra thì mới xong.”

“Tiểu Thảo, trong mắt ngươi còn có phép tắc không hả?! Tâm Di tỷ đừng giận!”

Tâm Di nhún vai: “Tỷ không giận, kỳ thực Tiểu Thảo nói chẳng sai, tỷ vẫn phải bê hoàng thượng ra mới giải quyết được, công nhận là vỏ quýt dài có móng tay nhọn!”

“Tâm Di tỷ vừa nhắc đến tửu lâu… tỷ ra ngoài cung à?” Uyển Nhi khá là ganh tị với Tâm Di, có thể tùy ý ra vào cung.

“Ờ, Uyển Nhi, chả lẽ muội chưa bao giờ ra ngoài cung?” Tâm Di thấy Uyển Nhi thật đáng thương, tối ngày bị nhốt trong bốn bức tường.

Uyển Nhi lắc đầu: “Tâm Di tỷ, bên ngoài vui không? So với trong cung thế nào?”

“Bên ngoài có vui hay không muội phải tự mình cảm nhận, hay là lần tới tỷ rủ muội cùng đi!”

Uyển Nhi mới đầu rất hào hứng nhưng ngay sau đó lại cúi gằm đầu xuống: ”Thôi! Ma ma (3) bảo ngoài cung vừa hỗn tạp lại không an toàn, con gái tốt nhất là ở trong nhà, tỷ cũng gặp phải kẻ xấu rồi đấy thôi! ”

“Hứ, tỷ sợ lũ người đó chắc?! Ai, Uyển Nhi, muội suốt ngày giam mình trong chốn thâm cung này không buồn sao!”

“Buồn thì gẩy đàn, vẽ tranh! Bây giờ còn có Tâm Di tỷ đến làm bạn, trò chuyện với muội nữa!” Uyển Nhi chẳng thấy chuyện này có gì kỳ lạ, những phép tắc, quy định được dạy dỗ từ nhỏ khiến cô quen với việc phục tùng.

“Tỷ mà là muội thể nào cũng chết vì buồn chán!” Tâm Di chịu không thấu cái cảnh giam lỏng này, vài ngày còn được chứ thời gian mà dài chút ắt là cô sẽ phát khùng.

Tâm Di và Uyển Nhi đương nói chuyện thì Tiểu Cát Tử chạy xộc vào: “Tham kiến Uyển cách cách!”

“Chuyện gì mà chạy gấp thế?” Tâm Di hỏi.

“Cách cách, Tú Nhi ngất xỉu rồi.” Tiểu Cát Tử lo lắng nói.

Tâm Di lập tức đứng dậy: “Để ta đi xem xem thế nào, ngươi đi truyền thái y.”

“Cách cách, không có lệ này.” Tiểu Cát Tử nói.

“Xem bệnh còn phân biệt ai với ai, cứ nói ta bệnh, đi đi.” Tâm Di còn lâu mới để tâm đến đống luật lệ vớ vẩn đó.

Uyển Nhi cũng nói: “Đương yên đương lành sao tỷ lại bảo mình bệnh chứ!”

“Không sao, thuận miệng ấy mà, người bệnh trì hoãn đâu được, Uyển Nhi, tỷ về xem thế nào, hôm khác lại qua.” Tâm Di và Tiểu Cát Tử vội vàng rời đi.

Tâm Di vừa đi khỏi, Tiểu Thảo lại bắt đầu bới móc: “Thật biết giả làm người tốt, tiếng thơm một mình cô ta chiếm cả.”

Uyển Nhi không hài lòng nói: “Tiểu Thảo, ngươi trở nên nhỏ nhen thế từ bao giờ, nếu còn để ta nghe thấy ngươi nói xấu Tâm Di cách cách thì đừng ở lại đây nữa.”

Tiểu Thảo không dám cãi nhưng trong mắt tràn đầy oán hận.

—————

Chú thích:

(1) Bối lặc: đầy đủ là “Đa La Bối Lặc”, tiếng Mãn, tương đương với “vương” hoặc “chư hầu”, địa vị xếp sau “thân vương”, “quận vương”, cha truyền con nối.

(2) Sơn nhân tự hữu diệu kế: cả câu này nghĩa “kẻ hèn này tự có cách hay”.

(3) Ma ma: từ gọi chung các cung nữ lớn tuổi trong cung.