Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 49: Nóng tính?




Mạnh Cảnh Xuân đứng một bên nhìn mà ngây người, nàng đã bao giờ thấy Thẩm Anh bị ai đánh đâu? Vừa rồi thấy Thẩm Thời Linh xuống tay rất nặng, mà Thẩm Anh lại chỉ nhịn không thốt ra tiếng nào, đủ thấy Thẩm Anh chột dạ. Thẩm Thời Linh lại còn vừa mới nói, nàng ta là trưởng tỷ của Thẩm Anh, Mạnh Cảnh Xuân càng thêm cả kinh.

Hóa ra Thẩm Anh còn có trưởng tỷ......

Cơn giận của Thẩm Thời Linh tạm thời biến mất, trở về ngồi lên ghế, cầm đũa gõ gõ nói: “Đồ ăn trong phủ ngươi là cái thứ gì thế này? Tốt xấu gì ta cũng tới lần đầu, ngươi chỉ dùng mấy thứ này để chiêu đãi ta?”

Thẩm Anh nhịn đau đứng đó, không nói câu nào.

Mạnh Cảnh Xuân đứng một bên, lúc này cẩn thận dè dặt nói xen vào: “Chắc là quản gia không biết là trưởng tỷ đến thăm, cho nên chưa có sắp xếp gì đặc biệt......"

Thẩm Thời Linh giương mắt nhìn nàng, tuy trên mặt không có vẻ dễ gần, nhưng một tiếng “trưởng tỷ” này, không thể nghi ngờ là đã lọt vào tai Thẩm Thời Linh. Thẩm Thời Linh rất vừa lòng, lại nhìn Thẩm Anh nói: “Hôm nay ta ở tạm đây một ngày, ngươi cho người dọn dẹp một gian phòng ngủ đi.”

Thẩm Anh không nhiều lời, chỉ nói: "Đã biết."

Ánh sáng khá mờ, nên Mạnh Cảnh Xuân cũng không nhìn ra mặt Thẩm Anh có bị sưng hay không. Thẩm Anh đi ra ngoài căn dặn Ngưu quản gia, xong rồi buồn bực cúi đầu đi về hướng tây. Mạnh Cảnh Xuân nhìn thoáng qua Thẩm Thời Linh ngồi trong phòng, lại nhìn ra ngoài cửa rồi vội vàng đi ra, bám sát sau lưng Thẩm Anh.

Đợi hai người đi xa, Thẩm Thời Linh vẫn ngồi trong phòng. Cả một phòng tối tăm, gió lạnh luồn vào. Hôm nay được gặp, Thẩm Anh đã thay đổi rất nhiều, thiếu niên ngây thơ nóng đầu năm đó, không biết đã chết ở nơi nào.

Mà bên kia, Thẩm Anh về tới phòng, đang định đóng cửa, Mạnh Cảnh Xuân thừa dịp cửa còn chưa đóng, nhanh chóng chen vào. Thẩm Anh cúi đầu nhìn nàng, hơi cau mày: “Nàng làm gì vậy?”

"Không biết." Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu, mắt chớp chớp nhìn Thẩm Anh.

Thẩm Anh cũng dứt khoát mặc kệ nàng, đóng chặt cửa lại. Hắn mở ngăn tủ, lấy ra một bình thuốc, ngồi lên giường nhỏ, chỉ chỉ bình thuốc đặt trên bàn, nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Bôi thuốc giùm ta.”

Mạnh Cảnh Xuân vẫn chỉ đứng đó, nhìn Thẩm Anh đang ngồi trên giường, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nhàn nhã, nói: “Tướng gia đâu có bị gãy tay.”

Thẩm Anh bị câu này của nàng chặn họng, nhất thời không biết đáp lại thế nào, cuối cùng mới nhịn cục tức xuống, hỏi nàng: “Vậy nàng theo vào làm chi?”

"Không biết." Mạnh Cảnh Xuân vẫn nói một câu như thế, vẻ mặt thong dong.

Thẩm Anh nhịn không nói lời nào, cởi giày cởi tất, xắn ống quần lên, gập chân lại bôi thuốc. Mạnh Cảnh Xuân rướn cổ nhìn, nhưng ánh đèn quá mờ, căn bản không thấy rõ rốt cuộc có bị bầm hay không.

Thẩm Anh chợt giương mắt nhìn nàng, nói: "Tò mò à?"

Mạnh Cảnh Xuân ha ha cười gượng hai tiếng, vội khoát tay nói: “Không tò mò, không tò mò.” Trong lòng nói thầm —— hừ, ngươi có tỷ tỷ mà chưa từng nói cho ta biết! Chuyện nhà ta thì ngươi biết rõ mồn một, trong khi chuyện nhà ngươi thì nửa chữ cũng không thèm nói với ta. Làm hại hôm nay ta gặp Thẩm Thời Linh, còn tưởng rằng đó là thanh mai trúc mã lung tung xà bèng gì đó của ngươi, uổng công lo lắng cả một buổi!

Trưởng tỷ thật là có khí phách, Thẩm Anh xứng đáng bị đánh!

Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân không nhịn được mà cảm thấy kính nể Thẩm Thời Linh, nhanh chóng đưa ra một đánh giá: xuống tay hung ác chuẩn nhanh, thật đúng là nữ trung hào kiệt.

Nàng đang suy nghĩ, Thẩm Anh lại nói: “Trên mặt ta nhìn không thấy được, bôi thuốc giùm ta.”

Mạnh Cảnh Xuân nói nhỏ: "Không phải là có gương sao?"

“Gương ở đâu?”

Mạnh Cảnh Xuân nhìn quanh phòng, quả thật chẳng có một mảnh gương nào, vậy mà hồi trước lại không phát hiện ra. Mạnh Cảnh Xuân đứng nói chuyện không đau thắt lưng: “Đâu phải là Tướng gia không mua nổi một cái gương, đừng có tiết kiệm món tiền này, không có ý nghĩa gì cả.”

Có khi nào nàng được nói chuyện kiểu này với Thẩm Anh đâu? Hôm nay nói mà cảm thấy hết sức hả giận. Ai bảo hắn giấu nàng lâu như vậy?!

Thẩm Anh thấy thái độ này của nàng, vẫn đứng đắn như trước: “Hôm nay ăn gì vậy? Giúp tăng thêm nóng tính à?”

Trên mặt Mạnh Cảnh Xuân vẫn là không sợ tí nào: “Ừ, ăn thuốc nổ."

Thẩm Anh mím môi, nói: “Vậy lấy một bình thuốc cho ta thì chắc không có vấn đề gì chứ?” Hắn lại cúi đầu nhìn chân mình đã tháo giày cởi tất.

Mạnh Cảnh Xuân liếc một cái, nói: “Cũng được, Tướng gia muốn lọ nào?” Nàng nói rồi đi đến trước ngăn tủ, nhìn một đống chai chai lọ lọ, không biết lấy cái nào.

“Bình sứ trắng bên trong cùng ấy.”

Mạnh Cảnh Xuân cầm cái bình lên, đi qua đưa hắn, lại bị Thẩm Anh túm chặt áo.

Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu: "Tướng gia buông tay!"

Giọng Thẩm Anh lại cực kỳ thong thả: “Bôi thuốc giùm ta rồi ta buông tay.”

Mạnh Cảnh Xuân thử tách tay hắn ra, lại phát hiện cơ bản là không có kết quả, vì thế đành thành thành thật thật bôi thuốc cho hắn. Bên má hắn chỉ bị sưng đỏ một chút, đủ thấy sức lực của Thẩm Thời Linh cũng không đáng kể, sấm to mưa nhỏ, Mạnh Cảnh Xuân lại thấy có phần đáng tiếc. Người có thể khiến Thẩm Anh phải nếm mùi đau khổ, trước mắt e là chỉ có mỗi Thẩm Thời Linh, nhưng Thẩm Thời Linh lại không được việc gì cả, sức lực không đủ để làm hắn bị thương.

Hình như Thẩm Anh có thể nghe thấy tiếng thầm thì trong lòng nàng: "Ta bị người khác đánh chết, nàng liền vui vẻ?”

Mạnh Cảnh Xuân vừa cẩn thận bôi thuốc, vừa cực kỳ lý trí đáp: “Nào có, nếu Tướng gia chết, ta lại phải chuyển về quan xá. Từ tiết kiệm biến thành xa xỉ thì dễ, nhưng đang xa xỉ mà phải trở về cuộc sống tằn tiện thì khó lắm, không thể như vậy được.”

Thẩm Anh nhíu mày: "Chỉ vì lý do đó thôi?”

“Không thì còn vì gì nữa?” Mạnh Cảnh Xuân nói đến không tim không phổi, "Tướng gia đâu phải là người gì của ta, ngoại trừ nhớ ăn nhớ ở, ta còn có thể nhớ cái gì?"

Thẩm Anh nắm chặt áo nàng hơn, hừ nhẹ một tiếng: "Lặp lại lần nữa thử xem."

"Tướng gia đâu phải là người gì của ta......" Tay đang cầm bình thuốc của nàng đột nhiên cứng đờ, ánh mắt chạm vào mắt hắn, mới phát hiện mình đã dựa vào gần đến vậy.

Chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, nàng liền bị hắn đè lên trên giường, thậm chí chuyện này xảy ra thế nào nàng cũng không biết.

Thẩm Anh cúi đầu hôn lên mặt nàng, cọ cọ khiến nàng ngưa ngứa, Mạnh Cảnh Xuân vậy mà lại cười thành tiếng.

"Không được cười." Hôm nay Thẩm Anh vừa thẹn vừa tức, cuối cùng lại còn bị nàng đến quấy rối nổi nóng, không trị một chút thì đúng là coi trời bằng vung rồi.

Mạnh Cảnh Xuân bị hắn đè như vậy, cười sằng sặc: "A, A Anh......"

Đáy mắt Thẩm Anh tối sầm, hình như mất hứng hỏi: “Sao nàng biết?!”

Mạnh Cảnh Xuân chỉ lo cười, cuối cùng cũng đủ sức trả lời: "Thì biết thôi!"

Đương nhiên Thẩm Anh đoán được là do nha đầu Thẩm Thời Linh kia nói, quả nhiên là không biết lớn nhỏ! Hắn vẫn đen mặt hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Muội ấy còn nói gì với nàng nữa?”

Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ hứng thú mà cười: “Uhm...... Rất nhiều......"

Thẩm Anh hận không thể lao ra đập nha đầu kia một chút.

Mạnh Cảnh Xuân cười càng thêm vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến đáy lòng khó chịu cùng phẫn nộ của Thẩm Anh. Thẩm Anh ngắm khuôn mặt của nàng, vì vừa rồi cười sặc sụa nên hơi ửng đỏ, lại vì bị hắn đè dưới thân mà có phần thở dốc, nhất thời bớt giận một ít, lần nữa cúi đầu hôn lên.

Mạnh Cảnh Xuân bị chặn miệng, muốn cười cũng không cười ra được. Thẩm Anh hôn một hồi, nàng ngược lại trở nên an phận. Mội hắn dời khỏi nàng, hai người nhìn nhau trầm mặc. Mạnh Cảnh Xuân hơi quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng: "Tướng gia rất nặng." Thẩm Anh không thèm đếm xỉa, tay trái nắm nhẹ cằm nàng, môi dời đến chóp mũi nàng hôn lên, lại dần dần đi xuống, hôn lên cổ nàng. Mạnh Cảnh Xuân thấy ngứa, lại bật cười hì hì.

Tay Thẩm Anh vốn đang nắm cằm nàng, chuyển lên trên che đi mắt nàng: "Lại cười!"

Nói xong, môi lại áp xuống, lúc nặng lúc nhẹ mút mút. Mạnh Cảnh Xuân hơi khó chịu hừ một tiếng, nâng tay bắt lấy cổ tay hắn: “Đau.”

Nàng cố sức dời đi bàn tay của Thẩm Anh đang che mắt nàng, hơi tức giận nhìn hắn.

Thẩm Anh cực kỳ nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái: “Đau thật à?”

"Đương nhiên......" Mạnh Cảnh Xuân nói xong, mặt hơi đỏ lên, vội vàng hít một hơi, nói, “Ta phải đi, Tướng gia đi nghỉ sớm đi.”

Thẩm Anh xoay người nằm ra bên ngoài, im lặng không nói gì, cũng không cho nàng đi.

Không khí bỗng nhiên có phần nặng nề. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, hỏi: “Vị khách hôm nay thật sự là trưởng tỷ của Tướng gia à?" Tính nết thoạt nhìn khác rất xa.

Thẩm Anh cau mày: "Là muội muội."

“Ơ?”

Thẩm Anh nói: “Đừng nghe muội ấy nói bậy, hôm đó rõ ràng ta ra đời trước.”

Mạnh Cảnh Xuân phản ứng lại: “Chẳng lẽ là...... long phượng thai?" Lại nói tiếp: "Ai trước ai sau, bà mụ không biết sao, vậy mà cũng phải tranh à?”

Thẩm Anh không để ý nàng.

Mạnh Cảnh Xuân thở dài một hơi: “Tướng gia không về nhà nhiều năm rồi phải không? Hôm nay thấy trưởng tỷ......" Nàng nhìn thoáng qua ánh mắt Thẩm Anh, vội vàng bổ sung: “Tuổi của nàng ấy cũng lớn bằng Tướng gia, ta phải gọi là tỷ tỷ. Nhìn thái độ của tỷ ấy hình như là đã nhiều năm không gặp Tướng gia, bây giờ đặc biệt tìm tới, không phải là Tướng gia nên ôn chuyện với tỷ ấy một chút sao? Bỏ khách lại, một mình chạy tới phòng ngủ, e là không được tốt lắm?”

Tuy Thẩm Anh không nói gì, nhưng trong lòng cũng đã xoay chuyển trăm ngàn lần. Hắn nghiêng người, duỗi tay ôm nàng. Mạnh Cảnh Xuân lại nói: “Hình như ta còn chưa tháo giày......"

Thẩm Anh nhăn mày, vốn định nhịn xuống, kết quả thật sự chịu không nổi, đành phải đứng dậy tháo giày nàng ra, quẳng xuống đất.

Hắn vừa nằm xuống, Mạnh Cảnh Xuân liền vùi đầu tới. Tiểu nha đầu đưa tay xoa xoa lên tim hắn, nhỏ giọng nói: “Khi mẫu thân ta còn sống, ta luôn chê bà ấy quá nghiêm khắc với ta, có khi còn giận dỗi không nói chuyện với bà. Thân thể bà luôn không được khỏe, nên không đặt nặng chuyện sống chết, nói là, chỉ sợ có một buổi sáng nào đó đột nhiên không tỉnh lại nữa, nên sống càng buồn tẻ. Lúc đó ta cảm thấy bà quá tiêu cực, nhưng cuối cùng bà lại thật sự đi mà không báo trước tiếng nào. Hôm đó ta ở thư viện, mấy ngày trước đó cũng bởi vì một chuyện nhỏ nhặt mà không nói chuyện với bà, còn chưa kịp nói lời tạm biệt, bà đã đi.”

Nàng hơi ngừng lại, dán sát lên người hắn hơn, nghe tiếng tim đập của hắn: “Rất lâu sau ta mới hiểu rõ ràng được chuyện này. Lúc ấy đọc đến đoạn ‘Hồn ở trong cơ thể, giống như ngọn lửa cháy trên cây nến...... Không có nến, lửa cũng không thể cháy trong không trung’, mới biết được, cái gì cũng đã không còn. Lúc đó, đợi khi tỉnh lại mới khóc lớn một trận, rất hối hận vì sao trước kia còn chê bà quá nghiêm khắc với ta, oán hận bà tính toán chi li những chuyện nhỏ nhặt. Sau đó ta nghĩ, nếu thời gian quay ngược trở lại, ta chắc chắn sẽ đối xử với bà thật tốt. Nhưng rốt cuộc cũng không thể. Trước kia trong sách nói, cha mẹ còn sống, không được đi xa, nếu đi quá xa, có thể sẽ bỏ qua rất nhiều thời khắc quan trọng. Người nhà bệnh không thể ở bên cạnh, lúc buồn đau không có ai an ủi, lúc vui vẻ không thể cùng nhau ăn mừng......"

Nàng hít sâu một hơi: “Thật ra lúc nãy ta nghe trưởng tỷ nói, phụ mẫu của Tướng gia đều khoẻ mạnh, ta rất là hâm mộ. Nếu thật sự giống như mẫu thân ta nói, chúng ta đều không biết mình còn sống được bao lâu, cũng không biết đối phương có thể sống được đến ngày nào, vậy thì càng nên trân trọng những người còn đang ở trước mắt. Chuyện quá khứ đều qua cả rồi, chúng ta cũng không sống vì hôm qua, việc gì phải luẩn quẩn trong lòng.”

Một người không liên hệ với người nhà hơn mười năm, đối với Mạnh Cảnh Xuân mà nói, là không thể tưởng tượng nổi. Nàng đoán là Thẩm Anh có nút thắt trong lòng, lại nhớ đến bức thư bị tô xóa đến nát bét trong thư phòng, cảm thấy, nếu hắn bước qua được cái hố này thì tốt rồi.

Thẩm Anh không nói gì, nhịp tim từ tốn chậm rãi, Mạnh Cảnh Xuân nghe một hồi lại không hề hay biết mà ngủ thiếp đi.

Đến khi nến trên bàn đã cháy hết, Thẩm Anh mới nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, như là đang độc thoại: “Đúng là nên về thăm.”

Mạnh Cảnh Xuân chui vào lòng hắn cọ cọ.

***

Canh năm, Mạnh Cảnh Xuân bị tiếng trống canh đánh thức, vô thức chuyển tay hắn đi, vỗ vỗ hắn, khàn giọng nói: "Tướng gia không dậy à? Muộn rồi.”

Thẩm Anh lại quấn chăn mền, nằm ỳ trên giường, tức giận nói: "Không đi, không có mặt mũi gặp người.”

Mạnh Cảnh Xuân nâng mặt hắn lên nhìn: “Ta thấy cũng đâu đến nỗi.”

Thẩm Anh kéo chăn trùm lên đầu.

Mạnh Cảnh Xuân đoán nhất định là hắn cố ý đóng kịch muốn để cho Thẩm Thời Linh xem, giả bộ bệnh, còn là hảo hán sao! Nghĩ vậy, cũng không thèm để ý đến hắn nữa, vội vàng xuống giường đút chân vào giày rồi mở cửa ra ngoài.

Nhưng nàng vừa mới ra cửa, đi được vài bước, liền thấy Thẩm Thời Linh đứng trong hành lang ung dung thong thả nhìn nàng.

A? Dậy sớm vậy!

Thẩm Thời Linh thong thả nói: “Mạnh đại nhân, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng......" Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, cố gắng diễn trò cho qua chuyện, không ngờ Thẩm Thời Linh lại nói: “Không phải Mạnh đại nhân ở đông sương à? Sao bây giờ lại ở nơi này?”

Mạnh Cảnh Xuân vội nói: "Ta dậy sớm, không có chuyện gì làm liền đi vòng vòng trong phủ.”

“À.” Thẩm Thời Linh cười nhạt, "Sáng sớm đi một chút cũng tốt, nhưng Mạnh đại nhân chưa xỏ giày đàng hoàng, vậy mà đi cũng thoải mái sao?”

Mạnh Cảnh Xuân nuốt nước miếng, vội vàng xỏ lại giày, nói: "Ta còn có chuyện, đi ăn sáng trước.” Lập tức chạy tóe khói.

Thẩm Thời Linh thông minh như vậy, đương nhiên là nhìn thấu trò lừa bịp cùa nàng. Mạnh Cảnh Xuân tự biết là đã để lại ấn tượng xấu với vị trưởng tỷ này, không khỏi than thở một tiếng, quá xui, hung hăng gặm bánh bao trong tay, cực kỳ phiền muộn đi ra cửa.

Nàng như không có mắt, vừa thấy chiếc xe ngựa ngoài cửa liền giẫm lên ghế nhỏ định chui vào xe, đột nhiên thấy rèm vén lên, một gương mặt quen thuộc liền xuất hiện ngay trước mắt. Nàng sửng sốt, vội nhảy xuống khỏi ghế nhỏ, lấy lại bình tĩnh, nói: "Nghiêm đại nhân...... Chào, chào buổi sáng.”

Nghiêm Học Trung liếc nhìn nàng, cũng không hỏi nàng sao lại ở đây, chỉ trưng ra khuôn mặt nhạt nhẽo, nói: “Thẩm Thời Linh có ở trong phủ không?”

"A?" Mạnh Cảnh Xuân không còn biết được chuyện này rốt cuộc là sao nữa.