Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 8: Nổi bật




Thấy Mạnh Cảnh Xuân vào điện, Từ Chính Đạt cũng toát mồ hôi thay nàng. Trong lòng ông rất rõ ràng, hôm nay cho dù Mạnh Cảnh Xuân nói như thế nào, cũng không thể chết tử tế được. Cứ cho là nàng hiểu rõ những mặt lợi hại trong đó, cố gắng lấy lòng cả hai bên, có khi cuối cùng vẫn thua đến nát bét. Mà nếu nàng thật sự lựa chọn đắc tội một trong hai, thì sẽ chết càng khó coi hơn.

Mạnh Cảnh Xuân quỳ xuống thỉnh an, sau đó lập tức lấy ra tấu chương trong tay áo, dâng hai tay lên. Triệu công công bước xuống bậc thang, đi đến chỗ nàng, cầm lấy tấu chương, trình lên cho Hoàng thượng xem.

Khi thi lấy công danh thì viết ra những áng văn đẹp đẽ, ẩn chứa ngàn vạn đạo lý, bây giờ những lời lẽ trên tấu chương này cũng vẫn tràn đầy tài khí như thế. Ngày đó thi đình, nàng cũng là một trong những người hiểu rõ thế sự, cơ trí hiếm có. Chỉ là một đứa con nhà bình thường mà có thể đạt đến trình độ này, quả thực là không thể xem thường.

Hoàng thượng xem xong, cười nhẹ một tiếng, gấp tấu chương lại để qua một bên, không nhanh không chậm nói: "Ngụy Minh Tiên, Mạnh bình sự của Đại Lý tự cho rằng, ngươi cũng có điều cần phải trình bày về vụ án này. Ngươi tuy là chủ thẩm của vụ Hàn Chí Thanh, nhưng từ đầu cho đến khi kết án, trong vô số tấu chương trẫm đã xem qua lại chỉ có duy nhất một cái là của ngươi. Hôm nay ngươi không phiền trao đổi một chút về vụ án này với Mạnh bình sự chứ?”

Phía dưới đã có người bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa thay Mạnh Cảnh Xuân. Một thiếu niên gầy teo nhỏ xíu không chút thu hút như vậy mà lại dám đánh chủ ý lên người của Ngụy Minh Tiên, Thiết án vương của Hình bộ. Lá gan cũng quá lớn rồi!

Thị lang Hình bộ Ngụy Minh Tiên mới hơn 40 tuổi nhưng tóc đã hoa râm. Ông không hề sợ hãi bước ra, thản nhiên nói: “Thần không biết Mạnh bình sự muốn nghe chuyện gì?”

Mạnh Cảnh Xuân vẫn cúi đầu quỳ.

Hoàng thượng nói: "Mạnh Cảnh Xuân, ngươi muốn hỏi Ngụy đại nhân cái gì thì hỏi đi.” Sau đó nói tiếp: "Đứng lên đi, không cần quỳ nữa."

Mạnh Cảnh Xuân nói một câu “Tạ ơn Hoàng Thượng" rồi mới đứng lên, quay đầu nhìn Ngụy Minh Tiên, cười nhàn nhạt, mang theo vẻ mặt mà người khác không hiểu được, cất tiếng sang sảng rõ ràng: "Vãn bối là người còn non nớt, từ lâu đã được nghe nói về Ngụy đại nhân xử án vô số, được người đời ca tụng là Thiết án vương, thật sự không dám nghi ngờ gì về những phán quyết của Ngụy đại nhân. Chỉ là có vài chỗ vãn bối không hiểu rõ lắm, không biết Ngụy đại nhân có thể chỉ điểm cho vãn bối một chút hay không ?"

Đứng bên dưới, Từ Chính Đạt nghe mà giật bắn người. Thằng nhóc Mạnh Cảnh Xuân này chẳng lẽ lựa chọn đắc tội thái tử hay sao?!

Ngụy Minh Tiên chỉ nói: "Mạnh bình sự cứ nói.”

“Hàn Chí Thanh đưa ra tổng cộng 5 bản cung khai. Bản đầu tiên cực kỳ ngoan cố không chịu nhận tội, đến bản thứ hai bản thứ ba vẫn vậy. Trong bản cung khai thứ 4 tuy không còn mạnh miệng nữa nhưng vẫn không nhận tội âm mưu phản nghịch, chỉ bảo là những lời lẽ trong sách quả thật có phần ngông cuồng xằng bậy. Mà đến bàn cung khai cuối cùng, lại thừa nhận tội lỗi vô cùng sảng khoái. Vãn bối có nói sai chỗ nào hay không ?”

Nàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Ngụy Minh Tiên không chớp mắt. Ngụy Minh Tiên trả lời: "Đúng là vậy."

Mạnh Cảnh Xuân nói tiếp: "Vãn bối cả gan để ý tới một chuyện. Buổi sơ thẩm của vụ Hàn Chí Thanh là vào ngày mùng 4 tháng chạp năm Bảo Nguyên thứ 13; buổi thẩm vấn lần hai là vào ngày mùng 9 tháng chạp, tức là 5 ngày sau. Câu hỏi trên hai bản cung khai gần như là giống nhau hoàn toàn, chứng tỏ Ngụy đại nhân cũng chưa thu thập được chứng cớ gì mới. Vào ngày mùng 10 tháng chạp, mấy người bạn đồng sự và môn sinh của Hàn Chí Thanh được gọi tới thẩm vấn, tổng cộng là 5 người. Trong đó có một học trò tên là Đinh Nguyên Hỉ chấp nhận bị phán tội ngỗ nghịch, đứng ra tố cáo trong nhà của thầy có giấu những văn tự trái phép, nên Ngụy đại nhân ra lệnh cho Tri châu của Sâm Châu là Đổng Hiếu Hiền đại nhân đích thân tới tra xét nhà Hàn Chí Thanh. Theo như ghi chép, quả thật phát hiện ra một vài văn tự không hợp pháp trong nhà. Vì thế đến buổi thẩm vấn lần 3 vào ngày 12 tháng chạp, Ngụy đại nhân dựa trên những bằng chứng mới thu được mà tra hỏi, nhưng Hàn Chí Thanh vẫn kiên quyết không nhận tội, hơn nữa lại còn phủ nhận mấy bài văn tự không hợp pháp đó không phải là của mình.

Ngày 17 tháng chạp là buổi sơ thẩm của Hàn Dĩ Quân, con trưởng của Hàn Chí Thanh, hắn cũng một mực chối tội. Con thứ Hàn Dĩ Phong cũng được sơ thẩm vào cùng ngày. Đến ngày 19 tháng chạp, con thứ Hàn Dĩ Phong được phát hiện đã chết bất đắc kỳ tử.

Kỳ lạ là, phán quyết được đưa ra trong quyển tấu chương được trình lên dưới danh nghĩa Nhị điện hạ kia, lại chỉ nói rằng ‘Con trưởng Hàn Dĩ Quân, cháu trưởng Hàn Nghĩa Tung, cũng dựa theo luật về tội liên can phản nghịch, lập tức hành quyết’, nhưng một chữ cũng không hề đề cập đến vị con thứ Hàn Dĩ Phong này! Nếu thật sự dựa theo luật về tội liên can phản nghịch, vậy thì xin được hỏi, vì sao đứa con thứ này của Hàn Chí Thanh lại có thể trốn được bản án lập tức xử trảm này vậy?”

Ngụy Minh Tiên trả lời: “Như Mạnh bình sự mới nói, con thứ Hàn Dĩ Phong đã chết bất đắc kỳ tử, cho nên không đề cập đến.”

Khuôn mặt của Mạnh Cảnh Xuân lạnh lẽo rét buốt: "Ngụy đại nhân là đang cãi thay cho Nhị điện hạ hay sao?”

Ngụy Minh Tiên vẫn thản nhiên: “Có thể giải thích một chút hay không ?”

Mạnh Cảnh Xuân cong môi cười khẽ: “Khi Nhị điện hạ viết quyển tấu chương đó, Ngụy đại nhân có ở đó hay không ?”

Vẻ mặt Ngụy Minh Tiên bình thản: "Đương nhiên là có."

Mạnh Cảnh Xuân âm thầm nghiến răng: “Nếu Ngụy đại nhân đã có ở đó, vậy vãn bối xin mạo muội hỏi một câu, lúc viết tấu chương là buổi sáng, buổi chiều, hay là buổi tối?"

Ngụy Minh Tiên dường như suy nghĩ một chút, sau đó hờ hững trả lời: “Hình như là giờ Thìn(1)."

(1) Giờ Thìn = 7h – 9h sáng.

Mạnh Cảnh Xuân xoay người sang nhìn Hoàng thượng, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, khi đó quyển tấu chương này cũng không phải là do Nhị điện hạ tự tay viết, mà là do một thư lại viết. Chỉ có lời nói thì không đáng tin, thần xin phép được trình lên lời chứng của thư lại viết tấu chương ngày hôm đó.” Nói xong thì liền lấy ra một tờ giấy trong tay áo, hai tay dâng lên.

Hoàng thượng xem xong, Mạnh Cảnh Xuân lập tức quay về phía Ngụy Minh Tiên, nói: "Đúng như lời của Ngụy đại nhân, vị thư lại này cũng chứng nhận viết tấu chương này vào giờ Thìn hôm đó, đóng dấu niêm phong, khẩn cấp chuyển đi.” Thân thể nhỏ nhắn của nàng đột nhiên tiến về trước một bước: “Vậy không biết Ngụy đại nhân có còn nhớ được...... hôm đó là ngày bao nhiêu hay không ?!"

Lông mày Ngụy Minh Tiên bỗng cau chặt hơn một chút.

Mạnh Cảnh Xuân nở một nụ cười lạnh, giọng trầm xuống: “Nếu Ngụy đại nhân không nhớ được, vậy thì vãn bối liền nhắc cho đại nhân nhớ, hôm đó là ngày 19 tháng chạp.”

Đôi mắt Ngụy Minh Tiên rét lạnh.

Mạnh Cảnh Xuân nhướng lông mày, cất cao giọng: “Đúng là Hàn Dĩ Phong chết bất đắc kỳ tử vào ngày 19 tháng chạp, nhưng là vào giờ Mùi(2) ngày 19 tháng chạp, có bản cung khai của ngục tốt làm bằng chứng. Vậy vãn bối xin cả gan hỏi Ngụy đại nhân một câu, lúc viết tấu chương vào giờ Thìn, làm sao Nhị điện hạ và đại nhân lại biết được 3 canh giờ sau Hàn Dĩ Phong sẽ chết bất đắc kỳ tử ở trong ngục vậy?!"

(2) Giờ Mùi = 1h – 3h chiều.

Nàng cũng không thèm lấy hơi, một mạch nói tiếp: “Chẳng lẽ là đã lên kế hoạch từ trước, giết Hàn Dĩ Phong để giết gà dọa khỉ? Một là hù dọa Hàn Chí Thanh, hai là hù dọa những kẻ có liên quan khác, buộc bọn họ trình lên chứng cứ để ép cung?”

Nàng không đợi Ngụy Minh Tiên có phản ứng gì, lập tức hướng về Hoàng thượng quỳ xuống, giọng nói âm vang khiến toàn bộ mọi người trong điện đều nghe được rành mạch: "Bệ hạ, thần cho rằng, Nhị điện hạ không chỉ bị tình nghi tự ý thả nữ quyến Hàn phủ, mà còn bị tình nghi giết người và bức cung.”

Trong điện nháy mắt phát ra những tiếng bàn tán xôn xao. Mạnh Cảnh Xuân như thế này không phải là chọn đắc tội với một trong hai, mà là muốn đắc tội với cả hai bên!

Đã có người bước ra muốn nói gì đó, nhưng Hoàng thượng lại khoát tay áo, ý bảo Mạnh Cảnh Xuân tiếp tục nói.

Mạnh Cảnh Xuân nói nãy giờ đến nỗi cả cổ họng cũng đã rát đau, giọng hơi khàn khàn: “Thần nghe nói rằng, từ trước đến giờ Nhị điện hạ vẫn luôn là người khoan hậu nhân nghĩa, có thể làm ra chuyện giết nghi phạm và bức cung thì thật sự là rất bất thường, nhất định là bị người khác mê hoặc giật dây, nên mới phạm phải sai lầm như thế.”

Nói xong thì nàng quay đầu hung tợn nhìn chòng chọc Ngụy Minh Tiên, nói: “Lúc viết tấu chương, Ngụy đại nhân cũng có ở đó. Nhị điện hạ phạm phải sai lầm này, Ngụy đại nhân chính là đồng mưu, hơn nữa còn phạm phải tội biết mà giấu diếm không báo!”

Trong điện thổn thức không thôi, mấy vị quan viên của Hình bộ đã quỳ rạp trên đất, nhao nhao cầu xin thánh thượng điều tra cho rõ.

Mạnh Cảnh Xuân không hề nhượng bộ, giọng vẫn cất cao như trước: “Ngụy đại nhân đường đường là Hình bộ Thị lang, có tiếng là công chính liêm minh, nhưng ngoài việc xử lý công bằng không màng tình cảm cá nhân ra, thật sự là không hề có tâm tư nào khác sao? Sau khi trở về từ Sâm Châu, tất cả mũi nhọn đều chỉa về Nhị điện hạ. Vậy xin hỏi Ngụy đại nhân, thân là chủ thẩm vụ án Hàn Chí Thanh, phải chăng ngài cũng nên gánh lấy trách nhiệm trong chuyện nghi phạm bị thả!? Vậy mà toàn bộ tấu chương trong triều đều chỉ trách một mình Nhị điện hạ, không hề đề cập một chữ nào về chuyện Ngụy đại nhân không làm tròn bổn phận, không phải là đã quá mức bất công hay sao?! Hay là Ngụy đại nhân thật sự giống như lời mọi người đồn đãi —— có mối quan hệ rất rộng?”

Mũi nhọn của nàng sắc bén chỉ về hướng Ngụy Minh Tiên, thậm chí cuối cùng còn gán ghép cho ông tội danh ‘cố ý kết bè cánh’.

Từ Chính Đạt nghe mà đổ cả mồ hôi hột. Mạnh Cảnh Xuân này quả nhiên là không muốn sống nữa.

Còn Mạnh Cảnh Xuân thì đang nói đến điểm cao trào, bất chợt đứng lên, từng bước ép sát Ngụy Minh Tiên: “Vi thần không ngại suy đoán chuyện này bằng một tâm tư xấu xa nhất. Có thể là sau khi Hàn Dĩ Phong chết đi, Hàn Chí Thanh nhận ra Ngụy đại nhân là người thủ đoạn ngập trời, dù cho có kiên trì thêm nữa thì cũng không thể nào cứu vãn được gì, nên đành phải lùi một bước. Không ngờ Ngụy đại nhân quá tàn nhẫn, Hàn Chí Thanh cảm thấy vô vọng, trong lúc cam chịu đã quyết định tự sát, nhưng sau đó lại được cứu sống. Cuối cùng, có người đưa ra một lợi thế cho ông ấy để làm mồi nhử, chỉ cần Hàn Chí Thanh cam nguyện nhận tội sau đó tự sát, vậy thì có thể chừa lại cho vợ và con gái của ông ấy một con đường sống. Vì thế tối hôm đó, nữ quyến Hàn gia được thả, sau khi Hàn Chí Thanh được gặp mặt từ biệt thê tử và nữ nhi, dù chỉ vô cùng ngắn ngủi, nhưng vẫn vui vẻ chịu chết.” Mạnh Cảnh Xuân cười lạnh một tiếng: “Quả thật là thủ đoạn cao minh, nếu người đưa ra điều kiện trao đổi này là Nhị điện hạ, vậy Nhị điện hạ có thể nhận được lợi ích gì từ đó? Còn nếu người đưa ra điều kiện không phải là Nhị điện hạ, vậy thì mục đích của hắn là gì, mà lại dám hắt bát nước bẩn này lên người Nhị điện hạ, cố ý hãm hại ngài ấy? Thật không biết chỗ dựa sau lưng người đó là ai!”

Ngụy Minh Tiên lập tức quỳ xuống nói: “Thần làm việc ở Hình bộ đã được 11 năm, chưa bao giờ làm việc gì không trung thực, cũng chưa từng làm chuyện hắt nước bẩn lên người khác như thế này, xin bệ hạ minh giám!”

Hoàng thượng mắt lạnh nhìn ông , cười nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay tạm thời đến đây thôi. Vụ án này Đại Lý tự nhanh đưa ra quyết định đi, sau khi Tam Pháp ty hội thẩm thì liền kết án, không cần dây dưa mấy chuyện có hay là không có này thêm nữa.”

Hoàng thượng đứng dậy, Triệu công công hô: "Bãi triều......"

Một đám thần tử nhao nhao quỳ xuống đưa tiễn.

Mạnh Cảnh Xuân mặc một bộ quan bào dày, bên trong còn cuộn một đống vải quấn ngực, mồ hôi ra đầm đìa ướt đẫm cả áo trong.

Nàng thầm thở phào một hơi, cả người đều sắp nằm bò ra đất.

Khi mọi người trong điện đã ra về gần hết, toàn thân Mạnh Cảnh Xuân cũng đã tê liệt. Nàng nhắm mắt lại thư giãn một lát, cung nhân thúc giục mãi, nàng mới chậm rãi đứng lên, chân như đang đi trên mây, từng bước xiêu vẹo ra ngoài. Đi ra đến ngoài điện thì thấy mặt trời đã lên cao, ánh sáng có chút chói mắt. Nàng vươn tay che, thân hình gầy yếu lung la lung lay, như muốn ngã xuống đất.

May mà có người kịp thời đỡ được nàng, nhẹ nhàng nói: "Mọi sự nổi bật hôm nay đều đã bị ngươi đoạt hết cả.”

Mạnh Cảnh Xuân thấy người tới là Thẩm Anh, tự cảm thấy mình thật nhếch nhác, vội vàng hất tay hắn ra, hơi hơi quay đầu đi, giọng khàn khàn: “Thẩm đại nhân không cần phải nói mấy lời châm chọc như vậy.”

Trong đôi mắt Thẩm Anh hiện lên một tia cảm xúc không rõ, lại như thấy được hình ảnh bản thân mình 10 năm về trước, thoáng cảm khái trong lòng.

Mạnh Cảnh Xuân đã trở lại bình thường, đang muốn rời khỏi, Thẩm Anh lại gọi nàng: “Hoàng thượng bảo ngươi đến ngự thư phòng một chuyến."

Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn sợ hãi, vừa nghe nói Hoàng thượng gọi nàng đến ngự thư phòng, lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Nàng lưng đưa về Thẩm Anh, thân hình nhỏ gầy yếu ớt, nhìn vào không ai nghĩ đó là một thanh niên 19 tuổi sắp nhược quán, ngược lại vẫn chỉ như một thiếu niên ngây ngô ngày ngày đến thư việc học tập. Vẫn còn đang ở độ tuổi trong sáng vô lo, nhưng cũng đã bị hãm sâu vào trong bàn cờ của triều đình.

Nàng xoay người lại, khuôn mặt thanh tú trắng bệch, mang vẻ mong manh như lại xinh đẹp cực kỳ, Thẩm Anh nhìn thấy thì sững người trong phút chốc, sau đó vội vàng lấy lại tinh thần, nói: "Đi hướng này."