Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 94: Chương cuối (thượng)




Lần này Đổng Tiêu Dật về kinh, là bởi vì có một ngày Tử Giang hỏi nàng: "Phụ thân ở đâu?” Đứa bé này thông minh bất ngờ, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Đổng Tiêu Dật. Chỉ mới nhỏ như vậy nhưng đã học nói rất nhanh, mỗi ngày quấn lấy nàng đòi phụ thân.

Dù sao Đổng Tiêu Dật cũng không thể biến ra một phụ thân cho hắn, không còn cách nào khách, chỉ đành phải về kinh.

Nàng nghe nói Thẩm Anh đã dâng sớ từ quan, tuy Hoàng thượng còn chưa chuẩn tấu, nhưng lần này vừa kéo chính là một năm, Thẩm Anh chưa từng lên triều lần nào, lương bổng cũng đã ngừng, trên thực tế không khác gì đã từ quan. Lại nghe nói Thẩm gia có thêm hai đứa bé, được biết đang tổ chức tiệc trăm ngày, liền dỗ cho Tử Giang ngủ, còn mình thì lặng lẽ xuất cung.

Nói là lặng lẽ, thật ra phía sau có người đi theo. Hình như Hoàng thượng sợ nàng có thể chạy thoát bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng vừa ra cửa, liền sai người lén lút đi theo. Đổng Tiêu Dật biết, nhưng chẳng hề vạch trần. Người kia thật là đần độn, Tử Giang ở trong cung, sao nàng có thể một mình chạy trốn chứ, nghĩ nàng vô tình đến thế sao.

Bên trong Thẩm trạch vô cùng náo nhiệt, nàng đứng ngoài cửa rất lâu, cũng hâm mộ không khí vui mừng này. Cho đến khi bước vào cổng lớn, nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Cảnh Xuân, bấy giờ mới có cảm giác quen thuộc. Tông Đình vẫn mang dáng vẻ phong lưu như xưa, nam nhân đã quá ba mươi mà dáng người vẫn cứ thẳng tắp như ngày nào, bóng lưng ấy càng có thêm vài phần ý vị. Tiểu tử được công kênh trên vai kia, chắc hẳn là A Thụ đi?

Lặng lẽ đến gần, mới nghe được Tông Đình đang khua môi múa mép, liền trả lời một câu, lại không ngờ Tông Đình kinh ngạc đến thế. Ngày xưa còn có thể ngồi quây quần bên bàn cơm, trêu ghẹo lẫn nhau, còn bây giờ bọn họ thấy nàng, lại là gấp rút hành lễ. Được mất trong này, cũng chỉ có một mình Đổng Tiêu Dật hiểu mà thôi.

A Thụ biết điều, gọi nàng một tiếng cô nãi nãi, làm người ta mừng đến mức thật sự muốn ôm tiểu oa nhi này vào cung.

Mạnh Cảnh Xuân đứng bên cạnh nói: "A Thụ xuống đi, lớn như vậy rồi, sao vẫn còn để người ta bế chứ?”

A Thụ chu mỏ, hơi giãy giãy, ra hiệu Đổng Tiêu Dật thả hắn xuống dưới. Hắn biết, chỉ có ở trước mặt phụ thân, mẫu thân mới sủng hắn, còn ở trước mặt người ngoài, xưa nay đều yêu cầu khắc nghiệt với hắn.

Đổng Tiêu Dật thả hắn xuống, chợt hỏi hắn: “Có muốn tiến cung đi học không?"

Tròng mắt A Thụ chuyển chuyển: "Cung là gì ạ?"

Mạnh Cảnh Xuân đứng một bên, không biết nên nói gì cho tốt, Đổng Tiêu Dật mỉm cười, nói với A Thụ: "Đợi tương lai con phải đi học đọc viết chữ, liền tiến cung học bài chung, được không ?"

A Thụ thấy người trước mắt rất là hoà nhã dễ gần, liền liều mạng gật gật đầu.

Mạnh Cảnh Xuân đứng một bên không nói gì, Đổng Tiêu Dật đứng thẳng lại, xoa xoa đầu A Thụ, nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Chuyện này không cần gấp, tương lai còn phải xem ý nguyện của bọn trẻ thế nào. Ta biết ngươi không phải là quá tình nguyện, nhưng mà —— đừng nghĩ mọi việc tuyệt đối như vậy.”

Mạnh Cảnh Xuân vội nói "Không dám", Đổng Tiêu Dật sáp lại gần, nói với nàng: "Không cần quá câu nệ, đã nhận là cô cô, tức là người một nhà.”

Bên kia Thẩm Thời Linh cũng thấy Đổng Tiêu Dật, nàng ngược lại không quá câu nệ thân phận của Đổng Tiêu Dật, chỉ xem nàng ấy như Đổng đại nhân lúc còn ở Sở, vội vàng tiếp đón, mời nàng qua uống rượu.

Bạn cũ gặp lại, trong bữa tiệc khó tránh uống nhiều thêm vài cốc. Thẩm Anh lại vẫn như cũ, rượu tới nhất định từ chối, rất là mất hứng, cho nên chỉ có thể bị một đám người trêu ghẹo đến mức thương tích đầy mình.

Hỏi về dự định sau khi từ quan, Thẩm Anh lại nói rất đểu: "Phu nhân nói, muốn mở một hiệu thuốc bắc, ta làm trợ thủ cho phu nhân.”

Mạnh Cảnh Xuân lén giẫm hắn một cước ở dưới bàn.

A Thụ ngồi trên ghế cao, cả người đều nằm bò trên bàn, tự lực cánh sinh lột vỏ một con cua lớn, nói nhỏ: “Ăn bám.”

Cả bàn tiệc phút chốc cười hà hà một trận, Tông Đình ngồi cạnh xoa bóp khuôn mặt hắn: "A Thụ à, mấy lời kiểu này là ai dạy con thế?”

Mạnh Cảnh Xuân vội nói lảng đi: “Con nít con nôi đừng nên ăn cua, lạnh lắm.” Nói xong liền cướp đoạt lấy con cua trên tay A Thụ, A Thụ đút ngón tay vào trong miệng liếm liếm, vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng, hơi có chút ai oán nhìn Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân vội lấy khăn ra, lau tay cho hắn.

Tông Đình vẫn không chịu buông tha, nói: “A Thụ mau mau nói cho cữu công công đi, ai dạy con con nói câu này đấy?”

A Thụ cấp tốc xoay xoay đôi con ngươi, ánh mắt hướng về phía Mạnh Cảnh Xuân, có vẻ như đang cân nhắc. Mạnh Cảnh Xuân thấy thế, lập tức lột một con tôm đưa cho hắn, A Thụ nhai nhai, nuốt xuống rồi mới nói: "Không ...... Không nhớ được." (Editor: Đểu y như cha a ~~)

Tông Đình nhìn thấy, cực kỳ buồn cười, thầm nghĩ Thẩm Anh ở trong nhà chắc là đã ăn bao nhiêu là uất ức rồi, lại thấy A Thụ đặc biệt dễ thương, cười cười rồi thở dài.

Bên kia Đổng Tiêu Dật nói: “Nếu Tông đại nhân thích con nít đến thế, vậy sao lại lần lữa mãi không chịu lập gia đình?”

Tông Đình cười nhạt, trả lời hết sức thản nhiên: "Không phải ai cũng có phúc khí cưới được một phu nhân có thể nuôi sống mình.”

Thẩm Anh im lặng nửa ngày, cũng chỉ nói một câu: "Luận điệu hoang đường, rõ ràng là bản thân mình phong lưu thành tính. Ngươi có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, chắc ngươi cũng đếm không hết?”

Tông Đình hơi nhíu mày, lại bóc một con tôm cho A Thụ: “Cách sống mỗi người khác nhau, cần phải thông cảm cho nhau một chút.” Lại nhìn a Thụ: "A Thụ nói đúng hay không ?"

A Thụ gật gật đầu.

“Vậy sau này cữu công công già rồi, răng không nhai được, xương cốt không đi được, A Thụ sẽ chăm sóc dưỡng lão cho cữu công công chứ?”

A Thụ lại gật gật đầu.

Thẩm Anh nghe không vô, thoáng chốc đứng lên, ôm A Thụ xuống, đổi vị trí cho hắn, còn mình thì kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tông Đình.

Tông Đình chậc chậc hai tiếng, nhìn hắn nói: “Ta nói, lúc đó ngươi hại ta phải vào ngục thì cũng thôi đi, bây giờ còn ngăn không cho A Thụ dưỡng lão cho ta. Lòng dạ hẹp hòi, thực đúng là khiến người ta giận sôi gan.”

Thẩm Thời Linh nói xen vào: “Xưa nay hắn đã là cái kiểu đó rồi, bây giờ Tông đại nhân mới biết, không khỏi quá muộn."

“Nhưng mà ta còn phải bám vào hắn.” Tông Đình nâng cằm, lười biếng nhìn Thẩm Anh, “Vẫn nên quên chuyện từ quan đi. Ngươi không làm Tả tướng, ta cũng không có cơ hội làm Hữu tướng nha."

Thẩm Anh cười lạnh, nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái: “Về điểm này, ta không thể toại nguyện ngươi rồi.”

“Đừng nên nói năng quá kiêu ngạo. Ta có nghe nói, hồi trước người nào đó cầu hôn —— "

Tông Đình còn chưa kịp nói đến điểm quan trọng, Thẩm Anh bỗng nhiên đứng lên kéo hắn dậy, lôi hắn đi ra ngoài.

Mạnh Cảnh Xuân gác đũa xuống.

Khi Tông Đình quay lại, cũng không nhắc đến chuyện đó nữa. Bữa tiệc trăm ngày coi như cũng đã ăn uống tận hứng, nói là hẹn lại lần sau, e là lần sau này phải đợi đến khi Hồi Cam cùng Thẩm Hoán đầy năm, chờ thêm một năm nữa.

Bạn cũ tri tâm, không bao giờ chê là quá nhiều.

***

Cuối cùng Thẩm Anh vẫn không thể từ quan như ý nguyện.

Năm đó dâng sớ muốn cầu hôn Mạnh Cảnh Xuân, từng hào hùng nói phải bán mạng cho triều đình thêm mười năm nữa, giấy trắng mực đen rành mạch rõ ràng. Món nợ này, Hoàng thượng vẫn luôn ghi nhớ kỹ. Đương nhiên, biết được nội dung của cuốn tấu chương này, chỉ có ít ỏi vài người, mà Mạnh Cảnh Xuân lại không nằm trong số đó.

Loại chuyện này, có thể giấu thì vẫn nên giấu suốt đời.

Vì thế, khi Thẩm Anh đứng trước mặt ái thê nói, "Thôi, ta vẫn nên quay lại làm quan thôi", ái thê xách lỗ tai hắn, cắn răng nói: “Hạng người lật lọng như thế, buổi tối ngủ trên đất!"

Nhưng tục ngữ cũng có câu, đầu giường tranh cãi cuối giường hòa, đôi vợ chồng nhỏ cãi nhau phát hỏa một chút rồi thôi. Cho nên Thẩm Anh vốn nằm ngủ trên đất, đến sáng sớm tỉnh dậy lại đang ôm ái thê nằm dính ở trên giường. Nhưng rốt cuộc cũng không thể thân mật được bao lâu, vì mỗ con nào đó nằm trên giường nhỏ sắp đói chết.

Vì Thục viên có thêm nhân khẩu, càng thêm náo nhiệt. Đợi Hồi Cam lớn hơn một chút, hiệu thuốc của Mạnh Cảnh Xuân cũng được khai trương.

Thẩm Thời Linh giúp rất nhiều, lại nói nếu Mạnh Cảnh Xuân buôn bán tốt, không quá ba năm sẽ có chi nhánh.

Mạnh Cảnh Xuân cười nói sẽ không, kết quả một câu thành sấm.

Năm đó, chính là năm Kiến Xương thứ bảy.

Mạnh Cảnh Xuân ở trong chi nhánh, tay chân lanh lẹ xem xong sổ sách, chỉ mấy chỗ không đúng cho chưởng quầy nhìn qua, rồi bảo là trong nhà có chuyện, phải trở về. Bây giờ nàng làm việc hùng hùng hổ hổ, ánh mắt nhìn sổ sách cùng dược liệu thật sự là rất độc. Tiểu nhị mới tới đây làm, nhìn thấy bà chủ như thế, không khỏi hiếu kỳ hỏi chưởng quầy một câu: “Bà chủ có xuất thân thế nào?”

Chưởng quầy vân vê chòm râu dê, quay đầu lại, lật xem sổ sách, dọa nạt hắn: “Bà chủ này của chúng ta ấy à, xuất thân từ hình ngục, từng làm trong Đại Lý tự, cực kỳ lợi hại! Ngươi đừng có trốn việc, lỡ như bị nàng bắt được, ngươi liền xong đời."

“Vâng vâng.” Tiểu nhị nghe vậy, bị dọa sợ, cũng không dám nhiều lời nữa, lập tức nhanh nhẹn bưng cái sọt đến hậu viện làm việc.

Hôm đó chính là sinh nhật của Hồi Cam cùng Thẩm Hoán, nói là do Mạnh Cảnh Xuân làm chủ, sinh nhật năm nay liền tổ chức ở Thục viên.

Từ sau khi hai đứa nhóc này ra đời, sinh nhật hàng năm liền trở thành lý do để đám người lớn tụ tập lại ăn cơm uống rượu cùng nhau.

Hồi Cam thích náo nhiệt, đương nhiên là rất vui sướng, thân hình nho nhỏ khiến người ta phải thương yêu, cho nên kiểu gì cũng có thể nhận được một đống quà lớn. Thẩm Hoán cũng không kém, chỉ đáng tiếc, món quà lớn nhất mà thằng bé thu được hàng năm, đều là do mẫu thân tặng.

Hai đứa nhóc đã biết cãi nhau, Hồi Cam cứ gọi “Hoán Hoán, Hoán Hoán" suốt, vì thế mọi người trong nhà cũng đều gọi Thẩm Hoán là Hoán Hoán. Thật ra Thẩm Hoán không vui lắm, gọi như thế giống như mình bé lắm vậy.

Tính tình của hắn hiền lành chậm chạp, mỗi khi chơi cùng với Thẩm Thụ, Hồi Cam, đều sẽ bị rơi vào thế yếu, sẽ bị bắt nạt. Nhưng hắn lại không dám nói với Thẩm Thời Linh, bởi vì Thẩm Thời Linh cực kỳ nghiêm khắc với hắn, nếu mấy chuyện kiểu này mà còn phải khóc lóc sướt mướt đi tố cáo, mẫu thân sẽ lại mắng hắn là không tiền đồ thôi.

Sinh nhật năm nay, Hoán Hoán không quá vui vẻ.

Phụ thân yêu thương hắn nhất lại đi công tác ở Sở Châu, không biết hôm nay có về kịp hay không.

Sáng sớm, Ngưu quản gia đã đưa hắn đến nhà của Thừa tướng cữu cữu, để hắn đợi trong Thục viên. Tiểu thọ tinh Thẩm Hồi Cam đã thay quần áo mới, đi theo sau lưng ca ca, cười vô cùng vui vẻ. Hoán Hoán thấy bộ quần áo mới của Hồi Cam, mím mím môi.

"Hoán Hoán, đệ không có quần áo mới à?”

“Mẫu thân của đệ...... rất bận.”

“Không phải đệ có phụ thân sao?"

“Phụ thân của đệ......" Nói đến đây, Hoán Hoán sắp khóc tới nơi, thường ngày cũng chỉ có phụ thân là biết những ủy khuất của hắn: “Phụ thân của đệ...... cũng bận."

Hồi Cam đứng trước mặt hắn, xoa xoa mắt hắn: “Thật đúng là không có tiền đồ mà, khóc cái gì chứ. Phụ thân của tỷ cũng rất bận, nhưng cũng may quần áo mới cho tỷ mà.”

Thẩm Thụ khoanh tay đứng một bên, bộ dáng trang nghiêm như tiểu đại nhân, nhanh chóng đưa ra kết luận: "Hoán Hoán, xem ra cha mẹ đệ không thích đệ rồi."

Hoán Hoán nghe vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa, oa oa một tiếng, lập tức khóc òa.

Hôm nay Thẩm Anh nghỉ, đợi ở trong phủ, nghe thấy có tiếng trẻ con khóc bên ngoài, vội vàng bỏ sách xuống, đi ra.

Thẩm Anh thấy thế, hỏi A Thụ: “Con bắt nạt đệ đệ à?”

A Thụ vội bỏ tay xuống, cực kỳ nhu thuận đứng một bên, nói: “Không có ạ.”

Lại hỏi Hồi Cam: “Có phải ca ca con bắt nạt đệ đệ không?"

Hồi Cam nhăn hàng lông mày nhỏ nhắn, bộ dạng cực kỳ ủy khuất: "Không có ạ.” Nàng chỉ Hoán Hoán, nói: “Là hắn tự nhiên khóc thôi.”

Hoán Hoán khóc càng lợi hại hơn.