Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 2: Anh không xứng !!!




Trong thang máy đi lên, Tô Hạ dựa lưng vào vách tường, trong lòng thình thịch thình thịch cuồng loạn không ngừng.

Nghĩ lại, những lời người kia nói ở quán rượu hơn mười phút trước, còn có cái chứng cớ ở ngang hông kia nữa, híc trên mặt cô lại đỏ bừng ngượng ngùng.

Cô vậy mà ngang nhiên mạnh mẽ cưỡng bức quân trưởng, nếu không phải quân trưởng nghe điện thoại nên cô thừa dịp bỏ trốn thì chắc giờ này vị quân trưởng kia đã giận dữ lôi cô ra xử bắn mất rồi, có thể nói là đem cô tươi sống giết chết.

Đến khi thang máy đinh đinh vang lên, trong lòng Tô Hạ vẫn lo lắng bất an, thở sâu một hơi, mở mắt đi ra ngoài thang máy.

Lúc đi vào khu đồng nghiệp, cô thấy ánh mắt bốn phía đều tụ tập trên người mình, có đồng tình, có thương tiếc, cũng có hả hê….

Nhìn công việc cùng đồng nghiệp quen thuộc trước mắt, lỗ mũi Tô Hạ lại chua xót, vừa nghĩ đến Tiêu Hàn trong lòng liền đau đớn không thôi.

“Cạch” cánh cửa đối diện phòng Tô Hạ mở ra, đó là phòng làm việc của Tiêu Hàn, lúc này có một đôi nam nữ từ bên trong đi ra.

Tiêu Hàn ôm eo Quý Thanh Uyển, nói nhỏ bên tai, chọc cho Quý Thanh Uyển cười duyên không dứt, vừa cười vừa đi tới thang máy sau lưng Tô Hạ.

Tô Hạ chỉ thấy bất đắc dĩ, muốn tránh khỏi hai người, ai ngờ lại bị Quý Thanh Uyển nắm lấy cổ tay.

“Tô tiểu thư.”

Quý Thanh Uyển khẽ gọi, thành công đem ánh mắt của tất cả đồng nghiệp trong phòng hướng đến hai người, tất cả con mắt nhìn trừng trừng, Tô Hạ bị điểm danh không thể không xoay người, nhìn cô gái kiều diễm trước mắt.

Quý Thanh Uyển, Nhị tiểu thư nhà Thị trưởng, là một người nổi tiếng mà Tô Hạ từng ngưỡng mộ, nửa tháng trước Quý Thanh Uyển vào công ty, nửa tháng sau liền thay thế vị trí của cô, ngày hôm qua gả cho Tiêu Hàn thành phu nhân Tổng giám đốc.

Tô Hạ không muốn ở tại nơi này mà thất lễ trước mặt hai người, đành lên tinh thần gượng gạo cười, “Quý phu nhân có chuyện gì không?”

“Không có gì”. Quý Thanh Uyển mỉm cười, thanh âm ôn nhu có lễ, “Đến nửa tháng rồi mà chưa có dịp chào hỏi với mọi người, Thanh Uyển ở công ty cũng xem như là người mới, hy vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Nửa câu sau là nói với đồng nghiệp ở xung quanh, thái độ thành kính, nhìn đồng nghiệp người người được sủng ái mà kinh ngạc, tán dương Quý Thanh Uyển thân là phu nhân Tổng giám mà khiêm nhường lễ độ, thật là người đẹp tâm đẹp.

“Ông xã, vậy em lên phòng làm việc trước.” ở hành lang Thanh Uyển hôn Tiêu Hàn một cái rồi bước vào thang máy.

Tô Hạ nhẹ cau mày.

Tiêu Hàn mỉm cười đưa mắt nhìn Quý Thanh Uyển rời đi, xoay người mặt không biểu tình đến bên cạnh Tô Hạ, “Tới phòng làm việc của tôi một lát.”

**

Trong phòng làm việc.

Tô Hạ vừa vào phòng liền bị Tiêu Hàn ép tới cánh cửa, một bàn tay Tiêu Hàn đặt sau gáy, lạnh lùng hỏi : “Tối qua em đi đâu?”

“Tiêu tổng giám!” Tô Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói nhàn nhạt không hề che giấu ý giễu cợt : “Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Tổng giám cùng Quý phu nhân, ngài quan tâm quá nhiều thứ rồi.”

“Hạ Hạ!” đôi mắt Tiêu Hàn chân thành, bất đắc dĩ thở dài, “Hạ Hạ! chỉ dựa vào mình anh thì không đủ để thỏa mãn tâm nguyện, cưới cô ta có thể giảm bớt hai mươi năm phấn đấu, nhưng mà em phải tin anh, trong lòng anh chỉ có duy nhất một mình em, cho nên, em phải đợi anh!”

“Anh để tôi làm tiểu tam?” Lời vừa nói ra, cổ họng Tô Hạ nấc lên từng trận nghẹn ngào, nước mắt ẩn giấu đã lâu lăn xuống gò má.

Tô Hạ thất thần nhìn người đối diện, đây là Tiêu Hàn mà cô dành bảy năm để yêu sao ? Anh làm sao có thể dễ dàng thốt ra những lời như thế này?

Tiêu Hàn lau nước mắt cho cô, “Hạ Hạ, anh yêu em, anh hy vọng em có thể theo anh, mình cùng nhau phấn đấu!”

Phấn đấu? Tô Hạ khinh bỉ trong lòng.

Anh con mẹ nó phấn đấu thành Tổng giám đốc.

Còn cô phấn đấu thành tiểu tình nhân, hơn nữa còn phải bỏ ra kinh phí cho con đường này.

Con mẹ nó chứ!

Tô Hạ trực tiếp tặng hắn một cái tát.

Tiêu Hàn bụm mặt, tức giận lẫn kinh ngạc nhìn cô gái vẫn luôn khéo léo nhu thuận trước mắt.

Tô Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, giọng kiên quyết, “ Tiêu Hàn, anh không xứng!”

Nói xong liền đẩy hắn ra, kéo cửa đi ra ngoài.

Mắt cô bị mù mới có thể yêu hắn bảy năm!