Ái Cửu Sinh Tình

Chương 37




Chạng vạng, Tiêu Luân tỉnh dậy, lại là bộ dáng sinh long hoạt hổ, cơm tối ăn xong liền lăn đến giường, biến thành ăn Dung An Trúc. Nghĩ đến thời gian trước cùng thời gian kế tiếp đều không được làm, Dung An Trúc cũng liền phối hợp với hắn, động tác yêu cầu độ khó cao cũng làm, cuối cùng chỉ có thể ôm thắt lưng đem Tiêu Luân đá xuống giường.

“Này, dùng xong rồi ném a!” Tiêu Luân từ dưới đất bò lên trên giường, cười hì hì ôm y.

Dung An Trúc vỗ vỗ mặt hắn. “Nháo đủ chưa? Xong rồi thì nghỉ ngơi cho tốt đi, mai cậu còn phải đi công tác”.

Tiêu Luân thoả mãn ôm người kia nằm xuống. “Gần đây bên cậu thế nào?”

“Cậu ở phía trước trải đường sẵn rồi, tôi còn có thể thế nào?” Dung An Trúc nói.

Tiêu Luân khi mới trở lại Tiêu gia đã lập tức cùng lão gia tử đặt ra ba quy ước, thứ nhất không được động đến Dung An Trúc cùng Khao Trúc Văn Hoá, thứ hai thứ ba còn chưa nghĩ ra. Cho nên Khao Trúc không có sức ép từ Tiêu gia, việc làm ăn thông thuận hơn rất nhiều.

“Sao lại không thế nào”. Tiêu Luân nói. “Lão gia tử cũng không phải nói là làm đâu, mấy cái chuyện lật lọng là ông ấy giỏi nhất. Chẳng qua hiện tại đang bận chỉnh tôi thôi, cho nên cậu nhân lúc rảnh rỗi, việc gì nên làm thì làm mau đi”.

“Muốn chỉnh cậu còn cần đích thân ông ấy ra tay hả”. Dung An Trúc cười nói.

“Không cần, ai….” Tiêu Luân thở dài.

Tiêu Luân mang theo Dương đặc trợ xuất phát đi SZ, Dung An Trúc một mình thanh nhàn, mỗi ngày gần giữa trưa mới đến công ty.

Khao Trúc thật sự là vui vẻ, thẳng đến một ngày, Dung An Trúc bị người ta đến phá cửa đập bàn.

“Dung An Trúc, mày XX đem mọi chuyện nói rõ ràng!” Người đến cao to thô kệch, miệng ồm ồm thô tục.

“Lâm tổng, tức giận lớn như thế, cẩn thận ảnh hưởng đến gan”. Dung An Trúc cười cười, chỉ chiếc ghế đối diện bàn làm việc. “Mời ngồi, để tôi pha cho anh chén trà”.

“Phi, mày đừng có ở trong này giả mù sa mưa!” Nam nhân đỏ mặt tía tai, đúng là tạo nên cảm giác gan phổi sắp nổ tung. “Bình thường tao với mày nước sông không phạm nước giếng, mày động đến tao là có ý gì?”

Dung An Trúc vẫn là biểu tình đạm cười. “Công ty của Lâm tổng vài năm gần đây phát triển không tồi, tôi chỉ là muốn thử xem có cơ hội hợp tác hay không thôi”.

Hợp cái gì tác?! Hiện tại thằng nhãi này rõ ràng là muốn cá lớn nuốt cá bé! Nam nhân hận không thể bay qua bàn làm việc túm lấy cổ Dung An Trúc. “Tao nói cho mày biết họ Dung kia, nếu mày dám động đến tao, tao thề sẽ không để mày sống yên ổn đâu!”

“Lâm tổng, mọi người cùng hoà thuận hợp tác không phải tốt sao?” Dung An Trúc thở dài. “Điều kiện tôi đưa ra không hề kém, không bằng anh trở về cân nhắc một phen, tỉnh táo lại rồi chúng ta tiếp tục bàn?”

“Phi!” Nam nhân nhổ một ngụm, không chút mảy may bị thuyết phục.

Đợi đến lúc bảo vệ chạy lên, nam nhân hùng hùng hổ hổ mới được ‘mời’ ra ngoài.

Dung An Trúc thở dài, cầm tập văn kiện đang đọc dở tiếp tục xem.

Tiêu Luân vừa đến công ty con ở SZ đã bị người ta không tiếng động ra oai phủ đầu.

Tổng giám đốc Lý của công ty con tự mình tiếp đãi bọn họ, đưa người đi các nơi trong công ty cưỡi ngựa xem hoa một lần, rồi kéo đến một nhà hàng lớn ăn ngon một trận, buổi chiều tiếp tục đi uống trà ngắm cảnh Hongkong, buổi tối đến câu lạc bộ đêm xa hoa rực rỡ.

Dưới ngọn đèn mờ ám, mấy tiểu thư lộ da lộ thịt ngồi bên, Tiêu Luân trên mặt cười cười, nhìn thì như trái ấp phải ôm, nhưng cơ hồ không có động tác gì khác.

Lý tổng xem ở trong mắt, cười nói. “Mấy cô gái này đều xinh đẹp động lòng, chẳng lẽ Tiêu tổng chướng mắt?”

Tiêu Luân cười nói. “Nào có, chính là hiện tại đã là người có vợ, nếu bị biết được, trở về sẽ bắt tôi quỳ bàn giặt a”.

Lý tổng cười to. “Nam nhân ra ngoài sao còn phải chịu tính khí này của nữ nhân. Yên tâm, cậu ở SZ xa xôi, phu nhân làm sao quản đến được?”

Tiêu Luân liếc nhìn Dương Tập ngồi một bên. “Ở đây có người thân tín của y a”.

Lý tổng liền đối Dương Tập nói. “Dương đặc trợ sẽ không mất hứng như vậy chứ?”

Dương đặc trợ trên mặt một vẻ vô tội, lôi di động ra, nhắm ngay Tiêu Luân chụp một cái, rồi mới nhấn gửi đi hình ảnh. Sắc mặt Lý tổng lập tức thay đổi, nhưng nhìn Tiêu Luân còn không nổi giận, gã cũng không tiện phát cáu.

Di động Tiêu Luân lập tức vang lên, Tiêu Luân một bên ‘ai nha ngại quá’ một bên đứng lên ra ngoài nghe điện thoại. “Uy, không có không có, Lý tổng làm chủ anh cũng không tiện từ chối…. Ai cưng đừng giận, gặp dịp thì chơi mà thôi, thật đó…. Cưng phải tin tưởng anh….”

Lý tổng nhìn một màn này, không biết nên làm ra biểu tình gì, Dương Tập thì vẫn vẻ mặt vô tội như cũ. “Dung tổng mất hứng, Tiêu tổng sẽ không cao hứng. Tiêu tổng mất hứng, sẽ không phát tiền lương cho tôi….”

“………”

Đại khái nửa giờ sau, Tiêu Luân ở toilet cùng Dung An Trúc cười nói đùa giỡn đủ rồi mới trở lại ghế lô, vừa tiến vào đã nói. “Ngại quá Lý tổng, hôm nay cảm ơn tiếp đãi của anh, bất quá thời gian cũng không còn sớm, tôi với tiểu Dương về khách sạn nghỉ ngơi trước….”

“Sao có thể, tôi đưa mọi người về”. Lý tổng đứng lên nói.

Tiêu Luân cùng gã bắt tay, gọi Dương Tập đến. “Chúng tôi tự gọi xe về là được rồi, không phiền Lý tổng”.