Ai Cứu Vớt Ai

Quyển 1 - Chương 2: Con người trầm lặng




Trong ký ức của Tả Mặc Ngôn không có xuân hạ thu đông , chỉ có mùa đông rét lạnh nhất và mùa hè nóng bức cô mới có cảm giác đang sống , bởi vì gió lạnh đến tận xương và cái nóng cháy người. Vừa vào lớp mười, Tả Ngôn Mặc là cô bé trầm mặc nhất , không có chức vị trong ban cán bộ lớp , cũng không có thành tích nổi trội , còn thêm cái mắt kiếng dày che cả khuôn mặt cũng làm cho người ta nhìn không mấy thân thiện . Nhưng, đó chính là thế giới mà Tả Ngôn Mặc muốn có.

Không ai ở trong lớp chú ý tới nhân vật tàng hình , như vậy , cả đời sẽ không qua lại với nhau.

Kỳ kiểm tra đầu tiên ở lớp mười, đương nhiên , Tả Ngôn Mặc chỉ lấy thành tích thường thường , tầm tầm trung bình , ở tầng lớp đáng xấu hổ này , thầy cô giáo không vì thành tích của bạn xuất chúng mà chú ý mọi lúc mọi nơi , cũng sẽ không vì thành tích của bạn thấp kém mà lúc nào cũng nhìn bạn chằm chằm . Tả Ngôn Mặc thích loại cảm giác chân không này , chỉ cần có thế giới của mình thì tốt rồi , những người khác cô chẳng buồn để ý đến họ nghĩ thế nào , chỉ là , cô không phát hiện ra bởi vì mình càng trống rỗng thì càng sinh ra lời đồn không hay.

Giáo viên ở trên bục giảng văng nước miếng bay tứ tung bình luận về kết quả kì thi lần này , chỉ có hai vấn đề chính : Tổng kết thành tích cả lớp không tốt , chỉ có một người xếp hạng thứ tư toàn khối nhưng lại đứng đầu lớp : Nam Cung Nguyên.

So với Tả Ngôn Mặc che dấu mình rất khá , bảo vệ lấy thế giới của mình thì hoàn toàn khác biệt , Nam Cung Nguyên tuyệt đối là một ngôi sao sáng . Cho dù là người thiển cận như Tả Ngôn Mặc cũng không cách nào tránh khỏi ánh sáng của cậu ta . Hoàng tử điện hạ này chính là người đạt điểm cao nhất ở kỳ thi đầu vào cao trung , nhưng khiến cho người khác kỳ lạ chính là vì sao cậu ta không chọn trường trung học tốt nhất ? Tuy rằng trường bọn họ cũng không tồi , nhưng là người thì vẫn thích chỗ cao hơn , không phải sao?

Vì thế , ở tiết đầu tiên Nam Cung Nguyên tự giới thiệu , cậu không chờ hỏi đã tự nói: “Bởi vì trường học gần nhà , chỉ đơn giản như vậy.” Người con trai này rất tự tin , Tả Ngôn Mặc chỉ nhìn cậu một cái liền biết người con trai này thuộc loại hình : anh tuấn , tự tin , kiêu ngạo , có lòng tự trọng cực cao , có bối cảnh gia đình tốt đẹp , tuy rằng ngoài mặt hiền hoà nhưng bất cứ lúc nào cũng toát ra vẻ thanh cao như ám chỉ với người khác là : tôi và mấy người không cùng một dạng . Không cần suy nghĩ , Tả Ngôn Mặc liền đem cậu ta tính vào “thế giới bên phải” cũng chính là nói sẽ không xuất hiện trong vòng tròn của cô , kỳ thật từ nhỏ đến lớn “thế giới bên trái” của cô chưa từng vượt quá hai con số , nhưng tới trung học , Tả Ngôn Mặc lại có thêm hai cái tên : Mâu Tiểu Nhã và Thịnh Yên Nhiên.

Quen biết với Tiểu Nhã có chút tình cờ , đơn giản là nhà hai người cùng một đường , cho nên lúc đón xe thường gặp nhau , Tả Ngôn Mặc theo thói quen cúi thấp đầu , không muốn để Tiểu Nhã phát hiện ra mình , nhưng bạn học Tiểu Nhã này có năng lực quan sát rất tốt , ngay cả cô giống như cái bóng như vậy cũng có thể nhìn ra . Không phải tính cách Tả Ngôn Mặc khó chịu , mà là bình thường rất ít tiếp xúc với người khác , cho nên khi người khác chủ động thân cận , Tả Ngôn Mặc khó tránh khỏi có chút luống cuống không biết phải làm sao . Cũng may Tiểu Nhã là một người rộng rãi , hơn nữa tính cách cũng hướng ngoại , cho dù Tả Ngôn Mặc kiêm lời trên đường đi cũng sẽ không thấy tẻ nhạt , dần dần , Tả Ngôn Mặc cũng tiếp nhận được cô gái trẻ hoạt bát không bình thường này , có thể gặp người bù cho tính cách của mình . Nhiều năm sau , khi Tả Ngôn Mặc hỏi Tiểu Nhã chơi với cô không mệt mỏi sao ? Ngược lại vẻ mặt của Tiểu Nhã lại mang biểu tình quái gở cực kỳ nghiêm túc nói : “Mình còn tưởng rằng cậu chơi với mình không được thoải mái , cho nên mình muốn cố gắng gấp đôi a.” Chỉ vì những lời này , Tiểu Nhã trở thành một trong số ít những người bạn tri kỉ của Tả Ngôn Mặc .

Còn Thịnh Yên Nhiên lại quen thuộc Tả Ngôn Mặc , hoàn toàn là bởi vì quan hệ gần quan được ban lộc , ai bảo hai người là bạn cùng bàn chứ? Người xưa có câu : Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy , cho dù một ngày chỉ trao đổi có ba câu , ba trăm sáu mươi lăm ngày cũng có hơn vạn câu . Cho nên , Thịnh Yên Nhiên cũng may mắn tiến vào “thế giới bên trái” của Tả Ngôn Mặc .

Nhưng khi Nam Cung Nguyên xuất hiện làm cho thế giới của Tả Ngôn Mặc lập tức hoàn toàn thay đổi , thể giới bên trái trong một ngày bị đánh vỡ.

Bởi vì là mùa đông , mà đặc sản của thành phố này là cái lạnh khiến người ta nghiến răng nghiến lợi . Có điều , cũng là một mùa Tả Ngôn Mặc thích nhất , có cảm giác cô vẫn đang sống.

Thầy giáo hoá học ở trên bục giảng siêng năng nói thì ở dưới trong mắt Tả Ngôn Mặc không chứa một phương trình nào . Bởi vì vào đông ngày ngắn đêm dài , tuy rằng còn có hai tiết nữa mới tan học , nhưng bên ngoài đèn đường đã được bật sáng.

Tả Ngôn Mặc dần dần bị bóng tối xâm chiếm , hai mắt sau lớp kính dày vô ý thức liền nhắm lại .

Thế giới trong mộng chỉ có sự hoảng loạn , Tả Ngôn Mặc liều mạng chạy , đúng , chỉ cần chạy nhanh hơn , nhanh chút nữa , giống như chỉ cần thêm một chút là tìm thấy hi vọng . Ánh sáng hi vọng rất mỏng mạnh , nhưng Tả Ngôn Mặc nhìn thấy được , cho nên cô điên cuồng chạy , nhưng , khi Tả Ngôn Mặc nhìn thấy điểm sáng kia vụt rời đi . Đừng , Tả Ngôn Mặc kêu lớn , cô không có gì , không có gì hết , ngay cả một chút hi vọng cuối cùng cũng không muốn để lại cho cô .

“Đừng.”

Tiếng kêu sợ hãi chói tai của nữ sinh cắt ngang phòng học , đúng lúc hết tiết , các học sinh vốn đang nói chuyện vui đùa với nhau trong chớp mắt tất cả đều im lặng , sững sờ ,ngẩng người nhìn về nơi phát ra âm thanh – bạn học Tả Ngôn Mặc . Đương sự dường như vẫn ở trong ác mộc chưa tỉnh lại , Ngôn Mặc cảm thấy mình cực kỳ giống một con cá bị mất nước , vô cùng cần không khí cứu vớt , cô há miệng thở , giống như giãy dụa lần cuối vì tính mạng của mình .

Sau vài giây , Tả Ngôn Mặc nhanh chóng ép bản thân mình bình tĩnh lại , lúc này cô mới phát hiện bốn phía im lặng đến kỳ lạ , Tả Ngôn Mặc có chút bất an ngẩng đầu lên , nào biết đập vào mắt chính là khuôn mặt anh tuấn một cách quá đáng hơi lộ ra biểu cảm chán ghét , chủ sở hữu được lưu lại trong trí nhớ của Ngôn Mặc tên là Nam Cung Nguyên . Chỉ có điều , Tả Ngôn Mặc không rõ bây giờ là tình huống gì.

Tay Nam Cung Nguyên giằng co giữa không trung , dễ thấy là cậu vốn có ý vỗ vai Tả Ngôn Mặc . Sau khi Tả Ngôn Mặc khôi phục lại bình tĩnh , không mang theo chút biểu cảm gì nhìn thẳng vào hoàng tử điện hạ trước mắt , không biết người đến định làm gì .

“Tôi bảo này , cậu thật sự là con gái sao?” Lời dạo đầu của Nam Cung Nguyên rất không nể mặt .

Tả Ngôn Mặc không lên tiếng . Trong lòng lại có chút dao động .

Nam Cung Nguyên tiện đà chỉ chỉ lên ba tờ giấy trên bàn tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng nói : “Ngủ giống như lợn chết vậy , tôi ném cậu ba lần cậu cũng không phản ứng ?” Đôi mắt đẹp hàm xúc giống như cao sơn lưu thuỷ lúc này lại mang theo vẻ coi thường quét mắt nhìn Tả Ngôn Mặc , giống như cô gái trước mắt này là thứ ôn dịch nhất , “Còn ngáy khò khò nữa.”

Bốn phía lập tức có phản ứng bình thường , hoàng tử điện hạ tuyệt đối có sức tác động , mặc dù đối với người khác không phải nhiệt tình , nhưng đối với bạn học nói chung đều lịch sự hoà nhã . Hôm nay lại có có giọng điều chán ghét như vậy , giọng điệu khó nghe thật khiến cho người ta hít một hơi lạnh , nữ sinh mặt mỏng một chút sợ là lập tức sẽ vỡ đê.

Hiển nhiên , Tả Ngôn Mặc không phải nữ sinh bình thường . Tuy rằng đối với bản thân khi này có chút luống cuống và chán nản , nhưng , người trước mắt này có phần hơi quá đi , đối thoại ngây thơ như vậy , chẳng lẽ là học sinh tiểu học sao?

“Thật xin lỗi , mình rất mệt , cho nên ngủ say , sau này khi cậu muốn truyền giấy xin đi đường vòng , mình bất lực …” Tả Ngôn Mặc hạ mi mắt xuống có mục đích , để mình nhìn qua thấy yếu đuối , sau đó , cắn cắn môi của mình , nhịn nửa câu ‘không muốn cống hiện sức lực cho điện hạ’ ở phía sau.

Toàn thân Nam Cung Nguyên đều truyền ra không khí lạnh như băng , bộ dạng của cậu trước giờ đều một vẻ thờ ơ lạnh nhạt . Lúc này , hoàng tử điện hạ lần đầu tiên lộ ra biểu cảm âm trầm làm người khác sợ hãi , Tả Ngôn Mặc không nhìn vẻ mặt tức giận của cậu,vẫn còn cúi đầu.

“Hừ!” Hồi lâu , Nam Cung Nguyên từ khoang mũi phát ra một âm thanh khinh miệt , xoay người bỏ đi .

Tả Ngôn Mặc đột nhiên cảm thấy nhiệt độ thời tiết hôm nay giảm xuống thì phải? Đúng lúc này , tiếng chuông vào lớp vang lên lần đầu tiên khiến Tả Ngôn Mặc cảm thấy thật tuyệt vời , ít nhất thì không khí kỳ dị trong phòng học cũng bị nó quét sạch rất nhiều.

Nam Cung Nguyên vẫn cảm thấy nữ sinh kêu Tả Ngôn Mặc này vô cùng kỳ quái , người cũng như tên . Yên lặng một cách quá đáng , ở một lớp nổi tiếng là sôi nổi này , cô giống như trong suốt , thậm chí cả dung mạo cũng làm người ta nhìn không rõ.

Thế nhưng , mặc dù chú ý tới nữ sinh có chút cổ quái này , Nam Cung Nguyên cũng không quá để ở trong lòng . Tuần trước trong lớp tiến hành điều chỉnh chỗ ngồi lần đầu , Tả Ngôn Mặc ngồi ở bên phải trước mặt cậu . Mỗi lần Nam Cung Nguyên ngẩng đầu đều nhìn thấy bóng dáng gầy yếu nhưng lại có có vẻ quật cường phi thường luôn duy trì một tư thế ngồi yên cố định , cho dù bốn phía ồn ào thế nào đi nữa thì bóng dáng kia vẫn không hề cử động . Thi thoảng có cơ hội nghe được tiếng nói cực kì nhỏ của cô , vèn vẹn chỉ là ngẫu nhiên nói hai câu với bạn cùng bàn , cũng chỉ có hai câu .

Cuối chiều hôm nay là tiết hoá , thật ra nội dung đơn giản này Nam Cung Nguyên đã thuộc làu từ lâu , mà nội tâm của cậu tuyệt đối không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài , thói hư tật xấu của Nam Cung Nguyên có rất ít người biết . Đó là lí do bây giờ cậu đang suy nghĩ làm thế nào để bảo Ôn Lãnh đi đá bóng sau khi tan học (rất không may là ngày hôm nay cậu không mang di động)

Truyền giấy là được , tuy rằng có chút nguyên thuỷ .

Viết xong tờ giấy , Nam Cung Nguyên bắt đầu chọn người , bởi vì Ôn Lãnh ngồi ở bên phải bên phải bên phải phía trước cậu , nhưng người ngồi cùng bàn với cậu bị bệnh xin nghỉ , ngẫm lại , nhờ Tả Ngôn Mặc là tốt nhất , tuy rằng thấy cô bình thường đều im lặng , nhưng chút việc này có thể giúp được chứ , không biết sẽ có phản ứng gì , Nam Cung Nguyên có phần chờ mong .

Nhưng mà , mục tiêu hình như đang nằm úp sấp , không biết có phải đang ngủ hay không ? Nam Cung Nguyên vẫn vo tờ giấy thành một viên tròn sau đó ném lên trên bàn Tả Ngôn Mặc , rất chuẩn xác . Nhưng , chủ nhân của cái bàn kia không có một phản ứng nào .

Nam Cung Nguyên ở sau lưng cô khẽ gọi hai tiếng , không phản ứng . Chẳng lẽ thật sự ngủ đến chết rồi?

Nam Cung Nguyên không từ bỏ ý định , lại viết một tời giấy khác , vo lại sau đó ném qua , nện trúng lưng , vẫn không có phản ứng “Cô bạn này rốt cuộc ngủ say đến mức nào chứ?” Nam Cung Nguyên có phần sốt ruột . Quá tam ba bận ,tiếp tục viết một tờ nữa. Nam Cung Nguyên đem tờ giấy thứ ba ném qua , nhưng , lần này xảy ra vấn đề .

“Bạn học Nam Cung Nguyên , đề này cậu đi lên giải .” Ánh mắt của giáo viên hoá ngày hôm nay có vẻ như đặc biệt sắc bén .

Nam Cung Nguyên lúc này thật sự là hận không thể lay tỉnh Tả Ngôn Mặc , tại sao lại có người ngủ say đến thế chứ? Còn cả ông thầy dạy hoá học kia nữa , bộ dạng quá cổ hủ , đầu óc quả nhiên là bảo thủ , bài ông tôi đều hiểu hết rồi , tổ chức đào ngũ cũng không chết ai . Đương nhiên , đây chỉ là lời độc thoại của bạn học Nam Cung Nguyên , cậu vẫn phân biệt được giữa hiện thực và ảo tưởng . Cho nên , ngoan ngoãn đứng lên , lưu loát trả lời vấn đề một cách hoàn hảo , thuận lợi nhận được ánh mắt khen ngợi của giáo viên , sau đó an toàn ngồi trở lại . Căm giận ngẩng đầu lên mắt nhìn người vẫn đang nằm úp sấp , trong lòng Nam Cung Nguyên thật sự là phát hoảng .

Sau giờ học , Nam Cung Nguyên không chịu nổi lập tức phát động ‘công kích’ Tả Ngôn Mặc.

Nhưng Nam Cung Nguyên thế nào cũng không nghĩ bản thân lại gặp phải tình cảnh thế này , khi cậu muốn chạm vào Tả Ngôn Mặc , cô lại không có chút báo trước hét lên một tiếng chói tai , sau đó cả người bất ngờ bật dậy . Nói không bị hù là giả , cả khuôn mặt của Tả Ngôn Mặc trắng bệch đến mức khủng bố , trên mặt không có một chút huyết sắc , đôi mắt ở dưới lớp kính mắt dày bị cô mở rất rất lớn , giống như một con cá mất nước đang hấp hối . Cô giống như bị hút mất linh hồn trong nháy mắt , bị vây trong một trạng thái tinh thần tách rời .

Nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh , đối với những người khác dưới tình huống như vậy hẳn là sẽ lộ ra vẻ lung túng , ngay khi cô đưa tầm mắt nhìn về phía cậu , biểu cảm gió yên sóng lặng , không hề có chút gợn sóng , giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra . Nam Cung Nguyên lúc ấy thật sự là ngây ngẩn cả người , hoàn toàn không biết bản thân nên phản ứng thế nào đối với tình huống này , dường như người xấu hổ ngược lại biến thành cậu rồi chứ không phải cô . Cậu cảm nhận được , bọn họ lúc này đã trở thành tiêu điểm của cả lớp .

Có chút buồn bực xấu hổ nhưng còn chưa hoá giận ở đại não Nam Cung Nguyên nháy mắt tìm được một khe hở , sau đó nói ra câu mình vừa tìm được . Ban đầu , lời vừa ra khỏi miệng Nam Cung Nguyên đã cảm thấy hối hận , chỉ có điều , Tả Mặc Ngôn còn đáp lại lạnh lùng hơn so với cậu ,cảm giác hối hận ngay lập tức biến mất không để lại dấu vết . Vẻ mặt của cô cứng rắn như đá hoa cương , sắc mặt tuy đã khôi phục thành đá tảng , nhưng giọng điệu lạnh lùng tản ra từ câu nói .

Nam Cung Nguyên chỉ cảm thấy không còn gì để trêu chọc , tại sao cô gái này lại ra bài không theo như lẽ thường chứ?

Tả Ngôn Mặc không buồn quan tâm tới cậu , cúi đầu xuống , duy trì sự trầm mặc . Không khí cực kỳ quỷ dị , trong lòng Nam Cung Nguyên cũng không chịu nổi , cảm giác phải nói cái gì đó cho đỡ tức , nhưng giọng điệu kia lại làm cậu rơi vào thế bí . Đúng lúc này , tiếng chuông vào học cứu mạng vang lên chưa từng hay như thế . Điều này làm cho lời nói trong lòng Nam Cung Nguyên lập tức trì hoãn lại , thôi , việc này cứ như vậy quên đi . Sau khi tỏ vẻ bất mãn , ngượng ngùng rời đi .

Trong tiết học , Tả Ngôn Mặc vẫn duy trì một tư thế từ đầu đến cuối .

Tầm mắt Nam Cung Nguyên liếc nhìn bóng lưng trầm mặc của Tả Ngôn Mặc không dưới hai lần .

Ngày đó , trên đánh giá Nam Cung Nguyên ở trong lòng Tả Ngôn Mặc lại tăng thêm : tự phụ xấu xa.

Ngày đó , Nam Cung Nguyên phát hiện trong lớp có một nữ sinh thích đem đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình giấu sau cặp gọng kính đen xấu xí.