Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 2: Dưỡng tôn đoạt xác




Nơi Văn Kinh đang ở, là một thôn nhỏ dưới chân dãy núi Tuần Dương.

Ở lối vào thôn có một suối nguồn trong vắt thấy đáy, trong trẻo ngọt ngào, mang theo linh khí, nghe bảo có tiên nhân đi ngang từng dừng chân tại đó uống nước, vì thế được gọi là thôn Thanh Tuyền.

Nơi này dân phong chất phác, địa phương cũng nhỏ, nam nữ già trẻ cộng lại không quá mấy chục, nhà nào buổi tối đánh con, chưa đến sáng toàn thôn đã biết hết. Các thôn dân sống nhờ núi, đa phần kiếm ăn nhờ vào thảo dược và động vật hoang dã trên dãy núi Tuần Dương.

Thôn Thanh Tuyền, không thể tính là nhân kiệt địa linh, nhưng cũng có chút tiên khí.

Văn Kinh, sinh sống đã mười năm tại thôn nhỏ an tĩnh này.

Sao cậu lại đến thế giới này chứ? Không rõ.

Trong mấy năm đầu, Văn Kinh cũng ngu ngơ lờ mờ như mấy đứa con nít khác, không chút ký ức. Năm bảy tuổi, dãy núi Tuần Dương gặp động đất nhỏ, trong dao động, Văn Kinh giống như loạn trí, trước mắt xuất hiện rất nhiều cảnh tượng hỗn loạn. Từ đó, kiếp trước từng chút từng chút trở lại.

Không ngờ mình lại sống trong thế giới của [Chúng Sinh Chi Kiếp], nhận thức này khiến cậu ngạc nhiên một hồi. Sau khi hiểu rõ thân phận của mình, cậu lập tức tỉnh táo lại, chậm rãi tính toán nhân sinh cho mình.

Nói cụ thể, vấn đề hiện tại là: Làm sao sống tiếp.

Một già một trẻ ngồi trước bàn gỗ, Lộ Vân Phi hòa nhã nhìn Văn Kinh, vẻ mặt hiền từ.

“Kinh Nhi, gần đây tu luyện [Thuần Minh Công] sao rồi?”

[Thuần Minh Công], một trong những công pháp nhập môn tu tiên, phân làm một đến mười ba tầng, có thể mua được ở trấn Tuần Dương gần thôn Thanh Tuyền, hai khối linh thạch một quyển.

Cá hương cà tím tươi mềm lóc xương, vào miệng là tan, Văn Kinh không thể không bội phục tài nấu ăn của Lộ Vân Phi. Cậu nuốt cơm rồi mới chậm rãi nói: “Vẫn đình trệ ở tầng thứ ba, không thể đột phá.”

Lộ Vân Phi mỉm cười: “Gần đây có phải quá tham chơi không luyện công không?”

“Không tham chơi, hình như gặp bình cảnh.”

Lộ Vân Phi trầm mặc, lại mỉm cười nói: “Qua ba tháng nữa, là năm năm một lần Thanh Hư kiếm tông mở sơn môn, thu nhận đệ tử, gia gia cũng là lo lắng con không vào được.”

“Gia gia đừng lo, tôn tử nhất định nỗ lực.” Văn Kinh vội vã bảo đảm, vẻ mặt hiếu tâm.

Lộ Vân Phi nhéo mũi cậu: “Nếu con đột phá tầng thứ tư, gia gia dẫn con đến trấn Tuần Dương chơi, con muốn gì, gia gia cũng mua cho con.”

“Dạ.”

Ngày qua ngày, Văn Kinh diễn vai một đứa cháu hiếu thuận, phối hợp với sự hiền từ của Lộ Vân Phi, thuần thục điêu luyện, không dám để ông nhìn ra chút dị trạng nào.

Lộ Vân Phi này, thật ra không phải là gia gia ruột của cậu.

Văn Kinh là một đứa trẻ bị bắt tới.

Thân thế chân chính đã không cần tìm hiểu, lúc Văn Kinh ba tuổi đã bị Lộ Vân Phi ôm đến thôn Thanh Tuyền.

Nuôi nấng đến nay, mục đích của Lộ Vân Phi chỉ có một ___ Đoạt xác.

Tư chất của Lộ Vân Phi thấp kém, tu luyện cả đời cũng chỉ đến tầng bảy luyện khí. Hiện tại ông đã hơn chín mươi, sắp vào quan tài, nhưng chờ chết thì không cam tâm, may mà nhiều năm trước tìm được một bộ cổ quyển, có thể để sau khi chết ông tạm thời ngưng tụ nguyên thần, sau đó đoạt xác. Mấy năm nay, ông luôn tìm kiếm trẻ nhỏ có tư chất thượng thừa, muốn đoạt lấy thân thể trẻ tuổi, sống lại.

Cuối cùng, trời không diệt ông, để ông ngẫu nhiên gặp được Văn Kinh. Lộ Vân Phi vui mừng khôn xiết, bắt cậu đến thôn Thanh Tuyền, dùng danh nghĩa gia gia nuôi lớn.

Nếu lão quỷ này đoạt thân thể của cậu, Văn Kinh chỉ còn một con đường chết…

Vì thế, từ khi cậu bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, thì luôn tìm cách chạy thoát.

Cậu từng thử chạy đi, nhưng phát hiện Lộ Vân Phi dùng linh phù hạ cấm chế trên người mình, khiến cậu không chạy được khỏi thôn Thanh Tuyền ba dặm. Cậu từng muốn phản kháng, tiếc rằng tu vi của Lộ Vân Phi đã là tầng thứ bảy luyện khí, cho dù Văn Kinh liều mạng tu luyện, cũng không đánh lại.

Còn về cầu cứu người trong thôn, càng không có căn cứ để bàn.

Thôn dân đều chất phác lương thiện, không hiểu tu luyện, cũng chưa từng nghe chuyện đoạt xác. Nói với họ, chỉ liên lụy tính mạng mà thôi. Huống chi, Lộ Vân Phi là lão nhân khoan hậu, tri thư đạt lễ, yêu thương tôn tử, sao có người tin Văn Kinh được?

Tỷ lệ đoạt xác thành công chỉ có hai đến năm phần, tu vi của tu tiên giả chênh lệnh càng lớn, đoạt xác càng dễ, thất bại thì hồn phi phách tán. Lộ Vân Phi nhiều năm nay luôn sợ hãi tử vong, cho nên mới kéo dài đến hiện tại. Nhưng ngày Thanh Hư kiếm tông mở sơn môn đã ngay trước mắt, ông phải dứt khoát.

Là một trong năm đại tu chân môn phái, Thanh Hư kiếm tông chỉ thu nhận tu tiên giả dưới mười sáu tuổi, tu vi đã đến tầng thứ tư luyện khí. Vì thế, Lộ Vân Phi nóng ruột bảo Văn Kinh mau thăng lên tầng thứ tư luyện khí. Nếu không, sau khi đoạt xác đại khái trong một năm không thể tu luyện, Lộ Vân Phi không thể trở thành đệ tử.

Trong sách nói, dù cơ hội nhỏ bé, nhưng Lộ Vân Phi đã đoạt xác thành công, dùng tên “Lộ Kinh” vào Thanh Hư kiếm tông, trở thành một đệ tử trẻ tuổi.

Tình huống khẩn cấp, Văn Kinh không dám ôm chút tâm lý may mắn nào.

Cậu đã đột phá tầng thứ năm luyện khí, chỉ là Lộ Vân Phi chưa từng học ‘thiên nhãn thuật’, không nhìn ra tu vi của cậu. Nhưng nếu muốn trong ba tháng cậu thăng lên tầng thứ bảy luyện khí, đối kháng với Lộ Vân Phi, thì là người si nói mộng.

Là độc giả tử trung của [Chúng Sinh Chi Kiếp], Văn Kinh chỉ hy vọng có một chút trợ giúp.

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn.

Mấy đỉnh núi sừng sững trong mưa gió, mơ hồ lộ ra chút dữ tợn.