Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 5: Quen biết




Y tá dùng giọng điệu tương đối khinh thường và cách diễn tả lạnh nhạt như sương nói về cảnh tượng khi chết của người nọ, giống như kể một câu chuyện đã phủ bụi từ rất lâu rồi, cảm giác như không đáng nhắc tới.

Mà Trương Úc Giai cũng không biết mình trở về phòng thế nào, chỉ cảm thấy trời đất một mảnh hỗn loạn, vạn vật đều mất đi sức sống. Giờ phút này hậu môn thất thủ, nam quỷ quấn thân và vân vân đã không còn quan trọng, quan trọng chính là Dương Vân chết tuyệt đối không phải tình cờ, hơn nữa nhất định có liên quan đến thi thể mất tích kia.

Dương Vân và cậu vào bệnh viện cùng một ngày, khi đó cậu luôn bị bọn Lưu Kỳ chế nhạo trước mặt mỉa mai sau lưng, thậm chí khoa chân múa tay muốn cậu làm này làm kia, Trương Úc Giai thường ôm suy nghĩ không so đo, chỉ cười một tiếng rồi cho qua, cậu vẫn cho là làm nhiều một chút cũng không có gì không tốt, nhưng Dương Vân nhìn không nổi, luôn đâm chọc Lưu Kỳ mấy câu.

Tâm tính cô bé ngay thẳng thiện lương, không hiểu cách xử sự làm người trong xã hội nên đã vì cậu mà đắc tội không ít người, cô nhất định không biết con đường chỉ đi bằng tâm thật sự quá gập ghềnh.

Hiện tại cô tra ra đầu mối của khối thi thể này, nhất định đã tạo ra kinh động lớn, có lẽ tên đứng sau biết được hành động lén lút đó nên đã ra tay, trước kia cậu cũng từ chỗ đồng nghiệp nghe qua về sự kiện thi thể mất tích cùng với nội tạng và cơ quan, chỉ là không để ở trong lòng, nghĩ thế nào cũng không ngờ chuyện này lại rơi lên đầu mình, chỉ sợ người tiếp theo chính là bản thân.

Nếu đã như vậy, dù sao cũng là chết vậy thì cùng chết đi.

Trương Úc Giai từ đáy lòng nảy ra một ý nghĩ đầy máu tanh chưa bao giờ có, cậu hung hăng cắn đầu bút bi có hình Tuzki, thề phải tra đến cùng là kẻ nào đã ở bệnh viện trộm xác bán nội tạng, sau đó cùng hung thủ giết chết Dương Vân ôm nhau cùng chết!

“Tiểu Trương, đanggọi cậu đó, có nghe thấy không hả?” tiếng kêu bất thình lình của mẹ nhỏ Trần làm Trương Úc Giai sợ đến mức run rẩy, thấy hai hàng nước mắt của cậu, mẹ nhỏ Trần vốn là một người nhiệt tình, vẻ ngoài Trương Úc Giai lại khiến người ta yêu thương như vậy, liền lập tức liền lôi cái ghế ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: “Tiểu Trương, trong nhà cậu có phải xảy ra chuyện gì hay không, nói cho mẹ nhỏ biết là ai vừa bắt nạt cậu được không? !”

Trương Úc Giai ý thức được mình vừa mất lịch sự liền lập tức qua loa lau nước mắt nói: “Không có, không có, mẹ nhỏ tìm em có chuyện gì sao?”

“À, là chủ nhiệm Lưu tìm cậu, bàn về việc bác sĩ chủ nhiệm và phân chia đội ngũ, làm sao cậu…”

“Mẹ nhỏ, mẹ nhỏ đang nói tới bác sĩ chủ nhiệm mới đến sao? Cậu ta muốn ở lại đây?” Trương Khiết thính tai, hi vọng cô nhớ lại người đàn ông đứng ngoài phòng phẫu thuật nhìn cô suốt cả một buổi tối, mặc dù lời Trương Úc Giai không chắc là thật.

“Ừ, viện trưởng cũng đã giới thiệu sơ lược cho cậu ta rồi, nói là phải giúp bệnh viện chúng ta mấy tháng, hiện tại đang muốn chuẩn bị một đội ngũ chuyên gia đó.”

“Vậy kêu Giai Giai đi làm gì? “Trương Khiết vừa nói như thế liền cảm thấy mình đã lỡ lời, đây không phải là nói Trương Úc Giai không đủ tư cách hay sao, nhưng dù sao cậu cũng là người mới, cô không suy nghĩ nhiều mà lập tức lôi kéo Trương Úc Giai nói: “Giai Giai đừng nghĩ nhiều nha.”

Trương Úc Giai miễn cưỡng mở khóe miệng, giả vờ cậu từ đầu đến cuối không nghe các cô nói gì.

Mẹ nhỏ Trần thấy không đành lòng, đang định mở lời thì Trương Úc Giai đã đứng dậy đi đến phòng chủ nhiệm, nhìn đứa nhỏ cởi mở này cứ kìm nén, cô liền biết lòng cậu có chuyện, nhưng là thanh niên, cô nghĩ tự bản thân cậu giải quyết thì tốt hơn, chỉ là thấy thương đứa nhỏ tội nghiệp không có cha mẹ .

Lúc Trương Úc Giai vào phòng chủ nhiệm chỉ cảm thấy bốn bề gió rét phất phơ, cậu khó hiểu lảo đảo một cái nhưng cũng tỉnh táo hơn chút ít, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu lam, cậu hơi thất thần sau đó hắng giọng hỏi: “Chủ nhiệm tìm tôi có chuyện gì?!” lại nhìn lần nữa những người trong phòng, trừ Lưu Kỳ đã quen biết, còn viện trưởng và phó viện trưởng ít khi lộ mặt, còn có mấy người khoa khác, cơ bản đều đã gặp nhưng không quá thân thiết, cho nên cậu vội vàng chào hỏi hai vị viện trưởng, cũng hướng về phía những đồng nghiệp kia gật đầu.

“Tiểu Trương, đến ngồi cạnh tôi, ngồi cạnh tôi!” chủ nhiệm Lưu híp mắt, vừa chừa ra một chỗ trống vừa vỗ ý bảo Trương Úc Giai ngồi bên cạnh lão, sau đó không đợi cậu ngồi xuống, lão đã nói: “Viện trưởng và phó viện trưởng không cần tôi giới thiệu, vị này là bác sĩ chủ nhiệm mới từ Mỹ trở về, chắc hẳn cậu cũng đã nghe nói.”

Chủ nhiệm Lưu nói xong, gã đàn ông kia liền mỉm cười đứng dậy vươn tay, sau đó mở miệng nói: “Chào anh, bác sĩ Trương, tôi tên Trang Minh Thần, chúng ta đã gặp nhau.” một câu nói của gã và toàn bộ động tác đều trôi chảy tự nhiên, không khí nghiêm nghị khiến cho người đối diện phải phối hợp tất cả.

Trương Úc Giai ngốc nghếch vươn tay, sau đó trơ mắt nhìn gã chủ động nắm chặt tay mình, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, lắc lắc nói: “Tôi tên, tôi tên Trương Úc Giai, chúng ta, chúng ta đã gặp nhau. ” hơn nữa tôi còn uy hiếp cậu, Trương Úc Giai ở trong lòng bổ sung.

Chủ nhiệm Lưu vội vàng vỗ bả vai Trương Úc Giai nói: “Các cậu đã gặp nhau rồi à, vậy thì tốt rồi, đồng chí Tiểu Trương rất hồi hộp nha, nhưng đây là điều tất nhiên rồi, lần đầu tôi gặp bác sĩ Trang cũng rất hồi hộp đó!”

Trang Minh Thần vội vàng cong con ngươi xanh thẳm của mình lên, nói: “Chủ nhiệm Lưu thật coi trọng những hậu sinh như chúng tôi.”

“Đâu có đâu có, tôi lớn tuổi như vầy cũng chưa từng thấy qua thanh niên nào xuất sắc hơn cậu, nhưng bồi dưỡng ra hậu sinh ưu tú thì có rất nhiều, tỷ như Tiểu Trương, cho nên hôm nay người tôi giới thiệu chính là cậu ấy.”

Hai người này nói chuyện rét lạnh đến cực điểm, ngay cả Trương Úc Giai với lực tập trung lực chưa đầy cũng cảm thấy chua vô cùng.

Chủ nhiệm Lưu tên Lưu Khai Phú, là một người già dặn, thấy ai cũng tay bắt mặt mừng, cả người đều là thịt, cười lên như một quả cầu thịt điên khùng, ai ai cũng thích thân thiết với lão, từ ngày Trương Úc Giai vào bệnh viện lão vẫn luôn rất quan tâm đến cậu, có lẽ là cá nhân cậu lỗi giác, nhưng vẫn cảm thấy lão già này gần mà không gần.

Một lúc sau lại nghe Trang Minh Thần nói: “Được chủ nhiệm Lưu đề cử, chắc hẳn anh cũng là một tay mổ lão luyện.”

Sau khi nghe lời gã,Trương Úc Giai rõ ràng cảm giác được một trận lạnh lẽo, ngay cả sương khói ở đây cũng trở nên nồng đậm, vốn cho là mình tưởng tượng nhưng cậu vẫn không dám nhìn thẳng, chỉ cuối đầu nghe.

Tiếp theo, chủ nhiệm Lưu lại tiếp tục giới thiệu với Trương Úc Giai: “Bên trái chính là hai vị bác sĩ chủ trị Tôn Đạo Minh và Trương Hạo Đông của khoa não, bên phải chính là hai vị các sĩ chủ trị Cừu Sảng và Hứa Ấn Văn của khoa chỉnh hình, Lưu Kỳ và cậu cùng một khoa, bọn họ đều phối hợp với bác sĩ chủ nhiệm làm người phụ trách thứ hai. Lưu Kỳ coi như không uổng giấy chứng nhận bác sĩ gây tê của mình, còn cậu là hậu sinh, cũng chỉ là nhân tài hạng trung, lần này tôi chọn cậu là muốn để cậu mở mang tầm mắt, sau này tham gia nhiều ca giãi phẫu cậu cũng có thêm kinh nghiệm.”

Mặc dù chủ nhiệm Lưu nói vậy nhưng lòng Trương Úc Giai cũng rõ, những người kia đều là tai to mặt lớn, còn cậu chỉ là một tên lâu la, mấy việc dơ bẩn mệt nhọc khẳng định không thể thiếu cậu, trên danh nghĩa là để cậu mở mang tầm mắt, nhưng thực tế là thiếu một kẻ quét dọn cao cấp.

Cho nên Trương Úc Giai lập tức nói theo: “Cảm ơn viện trưởng và chủ nhiệm cho tôi cơ hội lần này, tôi sẽ toàn lực phối hợp với bác sĩ Trang.”

Kế tiếp, viện trưởng lôi kéo phó viện trưởng và chủ nhiệm Lưu thương lượng chương trình ‘Hội nghị liên quan đến chuyên gia hội chẩn nước ngoài’, rõ ràng đang lén lút cởi quần trở mặt với đám người vênh váo kia, người trong cuộc chỉ có Tôn Đạo Minh thuộc khoa não là hiểu biết nhanh nhẹn nhất, vẫn chen đến bên cạnh Trang Minh Thần, lôi kéo gã nói mấy chuyện không liên quan như ‘World Cup này Tây Ban Nha làm sao ngẩng đầu?’ ‘Lúc tôi phẫu thuật đã từng nói giỡn với bệnh nhân là tôi bỏ lại cây kéo, có thể để tôi tìm trong bụng anh không?’, ‘Tôi và vợ tôi năm ngoái đã ngủ riêng’ .

Tuy Trương Úc Giai cách người kia khá xa nhưng cậu vẫn là có thể nghe rõ thanh âm của gã, cho dù trong phòng đã ồn ào cả lên nhưng giọng nói mềm mỏng đó vẫn truyền vào tai cậu, lôi kéo tế bào toàn thân của cậu nhảy nhót, khiến cậu phiền não đến cực điểm.

Cũng vào lúc này, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên, mà cậu gần như chưa nghĩ là đã bắt máy, không ngờ bên trong lại truyền đến giọng nói của Dương Vân.

“Cô, cô còn sống? ” Trương Úc Giai sắc mặt không đổi nói, giống như cậu hỏi chính là một U Linh.

Mà bên trong lại truyền đến tiếng nói: “Đều là nói nhảm cả, bà già kia xin khai trừ tôi, tôi cũng không lạ gì, lấy quan hệ của cha tôi và viện trưởng, người đàn bà kia dù hiến thân hiến sắc cũng không đuổi được tôi, nhưng cha tôi nói bệnh viện này không thể ở lại nên đã nhờ quan hệ để tìm cho tôi một công việc ở cục cấp điện, nhưng chỉ được ngồi yên một chỗ thôi à! Với lại vẫn phải đợi người ta thông báo đã, ước chừng cũng phải hai tháng, hai tháng này tôi vẫn có thể thỉnh thoảng đi tìm anh…”

“Cô, cô thật sự không có chết, tôi biết cô sẽ không chết mà, cô chắc chắn sẽ không chết. ” Trương Úc Giai cố gắng kiềm giọng dù người cậu đang run cả lên, cậu căn bản không nghe thấy sau đó Dương Vân nói gì, chỉ xác định được là cô còn sống, tinh thần giống như tro tàn của cậu lại bùng cháy, hai mắt đột nhiên thấy xót, cậu lập tức hướng vào tường rơi nước mắt, lần thứ hai trong đời cậu khóc.

Nhưng nước mắt của cậu cũng không phải rơi xuống đất mà là hòa vào đám sương mù nhàn nhạt kia, đôi con ngươi xanh thẳm như nổi lên hàn ý khiến sương mù trong phòng càng nhiều.

Dương Vân bởi vì Trương Úc Giai nói nhao nhao cả lên nên ngược lại không thấy được chỗ nào không đúng, cô vội vã nói cho cậu: “Tôi có chuyện quên nói cho anh biết, chú ý tên Lưu Kỳ bên cạnh anh, gã không phải là thứ tốt lành gì, ngày đó lúc tôi vào phòng xác có nhìn thấy gã, lén lén lút lút, không biết đang làm gì, sau tôi lại hỏi dì quét rác, bà nói đắc tội ai cũng đừng đắc tội quỷ, xem ra biết không ít, nhưng không chịu nói với tôi.”

“Dì nào vậy? ” Trương Úc Giai hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa, cao gầy, chờ lúc anh tan ca thì hẹn gặp ở ngoài, tôi sẽ nói với anh.”

“Vậy được, cúp trước nhé, tôi đang trong phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu. ” Trương Úc Giai dứt lời, suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: “Đúng lúc tôi cũng có chuyện  cần nói với cô.”

“Vậy buổi tối gặp!”

“Ừ! “Trương Úc Giai cúp điện thoại, cảm giác cả thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm giống như thế giới vừa được khôi phục, cảm tạ Đảng cảm tạ chính phủ cảm tạ Thiên Sứ và Xích Cước đại tiên. Sau đó cậu quay về chỗ ngồi của mình, tiếp tục chờ viện trưởng bọn họ ra ngoài.

Nhưng xoay lại liền cảm thấy sương mù trong phòng gần như muốn che mất người, cảm giác lạnh buốt khiến cậu không khỏi nghĩ đến loại chuyện kinh hồn đêm qua, bụng dạ căng thẳng, hoa cúc cũng run lên, ngẩng đầu đã thấy đôi mắt màu lam khẽ híp như cười như không nhìn cậu. Giữa làn sương trắng đột nhiên nhìn thấy hai mắt màu lam khiến cậu không khỏi lảo đảo, nhiều người như vậy, sương dày như vậy, sao cậu chỉ nhìn thấy gã? Nhưng nhìn kỹ lại chỉ thấy khói thuốc mờ mờ ảo ảo lóe sáng trên tay mọi người, chẳng lẽ là cậu hoa mắt?

Thật không chịu nổi loại suy đoán biến thái này, Trương Úc Giai dường như từ khi gặp người nào đó đã bắt đầu không ngừng đụng phải mấy thứ lung tung lộn xộn này, thi thể trong phòng xác biến mất, khi giải phẫu thì bị quỷ che mắt, thậm chí tối qua còn bị… Cậu chịu đủ rồi, cậu quyết định cho dù sương mù trước mắt dày đặt cỡ nào cũng phải cố mà nhìn cho rõ, xem rốt cuộc là kẻ nào tác quái.

Vì thế cậu kiên định đi về phía Trang Minh Thần, sau đó một phen đem Tôn Đạo Minh còn đang cùng gã nói chuyện không đâu kéo ra, sau đó ngồi xuống, cậu nhìn hắn gã nói: “Thằng nhóc cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

“Aish, sao cậu ăn nói như thế?” Tôn Đạo Minh không không ngờ mình lại bị kéo ra như vậy, vốn đang tức giận không có chỗ xả nên khi thấy Trương Úc Giai nói năng vô lý liền mượn cớ bất bình thay cho Trang Minh Thần để lên tiếng.

Mà Trang Minh Thần từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên tư thế, gã khi ngồi cao hơn Trương Úc Giai một cái đầu, lẳng lặng nhìn cậu, vô cùng bình tĩnh, ánh mắt màu lam so với ánh mắt hăm dọa vừa rồi của Trương Úc Giai quả thực là hai thái cực, ngược lại có chút cưng chiều?

Trương Úc Giai lập tức sôi máu, gã như vậy là có ý gì, chẳng lẽ dùng tư thế này nói cho kẻ khác là cậu cố tình gây sự? Còn gã thì như ông bố bao dung cho đứa con trai đang pham sai lầm.

Nhưng trong mắt người khác hiệu quả đúng là như thế.

Trương Úc Giai tức giận ưỡn ngực, nói: “Cậu đừng có giả thần giả quỷ, tôi không sợ đâu.”

Lúc này, gã rốt cục hé răng nói: “Chúng ta đã quen biết nhau, bác sĩ Trương thật không nhớ sao?”

“Tôi có nhớ, không phải là ngày đó trong thang máy sao, lúc tôi ăn điểm tâm …”

“Chúng ta thật sự đã quen biết nhau.” Gã nhắc lại lần nữa.

“Thúi lắm! Tôi cũng không phải là không thừa nhận chúng ta đã từng gặp mặt, có điều tôi gọi sai chức vụ của cậu, còn tính kĩ ra thì chúng ta chẳng hề quen biết.” Trương Úc Giai chưa từng làm trò thất lễ trước mặt mọi người như vậy, thường ngày khi cậu nói chuyện hay làm việc đều cân nhắc kĩ càng, nhưng sao cứ thấy hắn là đại não lại không hoạt động như vậy? Nhìn lại gã đàn ông mặt mũi như ngọc trước mắt, cậu ấm ức cúi đầu nhìn hai tay mình, vô tội nói không nên lời, ngược lại tác phong có chút giống con gái.

Trương Úc Giai chưa nói lời xin lỗi đã đứng dậy trở lại vị trí của mình, sau đó tâm tình còn phức tạp hơn cả lúc chưa đi chất vấn, ngay cả viện trưởng và phó viện trưởng nói gì nói cũng không nghe lọt, chỉ hoang mang lo sợ, sau đó chỉ đợi lúc viện trưởng nói ‘Mọi người hãy chuẩn bị’ liền giống như chạy trốn mà theo chủ nhiệm đẩy cửa ra ngoài, rồi một đường chạy như điên trở lại bàn làm việc của mình, cũng không quan tâm đám mẹ nhỏ Trần đang hỏi cái gì, dù sao cậu cũng đang trong hành trình rối rắm.