Ái Đích Báo Báo

Chương 4




“Tiểu toán bàn? Tiểu toán bàn?”

Trần Kì Quân ngồi ở trong phòng làm việc, cách một bàn dài đưa tay ra sức lay động đồng nghiệp hai mắt như con gấu trúc không ngừng ngủ gà ngủ gật.

Không nghĩ tới hắn khều khều nhiều lần mà nam tử kia vẫn không phản ứng, tựa hồ đã muốn cùng Chu Công ước hẹn cùng nhau tản bộ.

Kỳ quái, tiểu toán bàn này gần đây làm sao vậy?

Cuộc sống quy luật của đồng nghiệp hắn như kỳ danh, nhạt nhẽo như nước lã, làm việc là tinh thần chấn hưng, bốc đồng mười phần (mặc dù là vì tiền thưởng), nhưng mấy ngày nay hắn làm sao mà lão kê ngủ gà ngủ gật, bộ dáng ngủ không đủ giấc, coi tiền như mạng của hắn chẳng lẽ không biết vạn nhất nếu bị quản lí nhìn thấy, tiền thưởng sát hạch hằng năm của hắn có thể bị trừ?

Hắc hắc. . . . . . Không phải là kết giao với bạn gái, rồi buổi tối bị làm đến thê thảm chứ?

Trần Kì Quân trộm nhìn Lâm Đạm Chi mà đánh giá như vậy, muốn xem trên người hắn có để lại dấu vết gì.

“Ôi, My god! Có ô mai!” Chỉ e thiên hạ bất loạn vì Trần Kì Quân phát ra tiếng kêu kinh hỉ.

“Cái gì ô mai?” Đồng nghiệp xung quanh đều chạy tới hỏi thăm.

“Mau nhìn a, tiểu toán bàn trên cổ hai bên trái phải bị bao nhiêu ô mai a!” Trần Kì Quân chỉ chỉ dấu vết màu đỏ trên cổ Lâm Đạm Chi.

“Trời ạ, thật sự da!” Mọi người cùng nhau phát ra tiếng hô kinh ngạc.

“Không nghĩ tới tiểu toán bàn này không chơi thì thôi, mà đã chơi thì thật kinh người a! Thế nhưng tìm cái bô cay độc như vậy.”

“Đúng vậy, ngươi xem hắn, cả ngày đi làm đều ngủ gà ngủ gật, không khỏi cũng đùa rất dữ, như vậy thêm nữa sẽ mệt thận lắm đó, tiểu Trần, ngươi thân với hắn, sao không khuyên nhủ hắn?”

“Không cần khuyên không cần khuyên, như vậy mới giống đàn ông chứ, đàn ông mà không háo sắc thì sao là đàn ông được?”

“Ta nói đám sắc quỷ các ngươi cũng không nên ô nhiễm tiểu toán bàn, nghe nói hắn chính là xử nam hai mưới tám tuổi còn lại duy nhất của thế giới này, ta cũng không hy vọng loại con trai ngây thơ này tuyệt chủng như vậy.” Có người đưa ra ý kiến phản đối.

Mọi người líu ríu mà tranh cãi không ngừng, hồn nhiên không biết Lâm Đạm Chi ngủ đến mờ mịt đang rơi vào ác mộng mà không ai biết tới. . . . . .

Tình hình đã hoàn toàn mất khống chế.

Số lần động dục của Ban Ban cùng Điểm Điểm càng ngày càng thường xuyên, thường xuyên đến làm cho Lâm Đạm Chi hoàn toàn mệt mỏi ứng phó.

Lúc trước hễ tan tầm là hắn lập tức chạy về nhà, bây giờ vừa nghĩ tới phải về đối mặt với hai dã thú động dục kia, tâm tình mà bắt đầu trở nên trầm trọng ——

Ngay cả leo lên cầu thang nhà trọ mà bước chân nặng nề. . . . . .

“Lâm tiên sinh.” Người phụ nữ ở dưới phòng Lâm Đạm Chi, gọi hắn lại.

“Ác, bà Hoàng khỏe không.”

“Không khỏe không khỏe, Lâm tiên sinh, gần đây buổi tối cậu mở TV quá lớn tiếng, làm ồn khiến chúng ta không ngủ được.”

“TV?” Lâm Đạm Chi nghe vậy sửng sốt. Nhà hắn căn bản không có TV a.

“Đúng vậy, ngươi là không phải đang xem động vật kênh gì chứ? Tiếng kêu của dã thú kia thật sự kinh khủng, thường thường làm con tôi sợ chết khiếp, làm phiền về sau cậu mở nhỏ chút nha, không phải quấy rầy đến hàng xóm được không?” Bà Hoàng sắc mặt khó coi nói.

“Vâng . . . . . Thực xin lỗi.” Lâm Đạm Chi bước chân tập tễnh lên tầng cao nhất, trong lòng biết cái chỗ này có lẽ chưa lâu .

Hắn không dám tưởng tượng vạn nhất hàng xóm có một ngày thừa dịp hắn không ở nhà mà chạy lên, nhìn vào cửa sổ thấy hai “Đại hắc miêu” . . . . . .

Trời ạ, không được! Tuyệt đối không được!

Ngay lức Lâm Đạm Chi phiền não muốn bùng nổ, Ban Ban cùng Điểm Điểm đã ngửi được mùi của chủ nhân, bắt đầu kích động cào cào cánh cửa.

Lâm Đạm Chi sợ bọn họ phát ra tiếng kêu, vội vàng lấy chìa khóa bay nhanh tới mở cửa.

“A, không cần như vậy, Ban Ban, Điểm Điểm các ngươi hai con bại hoại, mau dừng tay cho ta!”

Vừa vào cửa đã bị đè đất, quần áo trên người lại bắt đầu bị hai dã thú động dục ra sức cắn xé, Lâm Đạm Chi mắng cũng mắng không nghe, đánh lại luyến tiếc đánh, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Ô. . . . . . Hai kẻ khốn kiếp này, đây là cái áo sơ mi cuối cùng của hắn, nếu lại bị bọn họ cắn nát, hắn sẽ trần truồng mà đi làm .

“Được được, chính mình cởi là được, các ngươi không cần cắn nữa!”

Lâm Đạm Chi nhịn không được đầu hàng, hai con dã thú xảo quyệt thực hiện gian kế mới đắc ý buông hắn ra.

Từng cái từng cái cúc áo trên người được mở ra, Lâm Đạm Chi nhìn ánh mắt không chớp mắt của Ban Ban cùng Điểm Điểm ngoắc ngoắc theo dõi hắn, xấu hổ đến cả người đỏ lên như con tôm được luộc chín.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên bị bọn họ bắt buộc cởi quần áo, mặc dù là ở trong nhà mình, nhưng hắn vẫn không có thói quen *** mà đi tới đi lui, không khỏi xấu hổ mà chân tay luống cuống.

Ban Ban cùng Điểm Điểm lại như có hứng thú thưởng thức chủ nhân thoát y, đôi mắt màu tím hoa lê lóe lên tia *** mĩ, từng bước tiếng tới gần hắn. . . . . .

“Không cần! Ta chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi, có rất nhiều thịt ngon nga, ô. . . . . . Không cần lại đây, Ban Ban, Điểm Điểm van cầu các ngươi buông tha ta đi!”

Vừa cầu xin tha thứ vừa lui về phía sau Lâm Đạm Chi cảm thấy mình nhất định chủ nhân ấm ức nhất trên đời, có người nào lại sợ thú nuôi của mình cơ chứ.

Nhưng thật đáng sợ, thật sự thật đáng sợ. . . . . .

Trực giác của hắn nói cho hắn biết, còn tiếp tục như vậy, có một ngày hắn nhất định sẽ bị. . . . . .

Bị ép đến góc tường mà Lâm Đạm Chi đã không đường thối lui, nhìn thấy mình như đồ ăn của dã thú liếm liếm miệng, một dáng khẩn cấp muốn chuyển động, thế nhưng làm cho rùng mình một cái. . . . . .

“Không cần. . . . . . Không cần. . . . . .”

Hai dã thú nhanh bổ nhào tới vươn cái lưỡi điên cuồng liếm bờ môi hắn, mặc dù Lâm Đạm Chi càng không ngừng lắc đầu kháng cự, nhưng vẫn bị hôn ——

Phía sau tiếp trước hai đầu lưỡi nóng bỏng khiến người kinh hãi tiến vào khoang miệng của hắn, không chỉ từ đâu học được cách hôn tuyệt với làm cho Lâm Đạm Chi bị hôn đến toàn thân mềm nhũn.

“Hừ ân. . . . . .”

Lâm Đạm Chi bị đoạt đi nụ hôn đầu tiên tiếng rên rỉ khó nhịn mà phát từ mũi, làm cho hai dã thú nghe xong lại kích động khó nhịn. . . . . .

Cố ý dùng đầu lưỡi thô ráp đùa bỡn từng tấc trong khoang miệng của nam nhân, cố ý làm cho môi lưỡi giao triền làm cho nước bọt chảy xuống hàm dưới của nam nhân, hai dã thú tà ác đùa bỡn khiến cho *** đơn thuần của nam nhân nhanh chóng bừng bừng phấn chấn, thở dốc không dứt. . . . . .

Môi lưỡi hôn nhau càng ngày càng kịch liệt làm cho một người hai thú đều kích thích tới cực điểm, Lâm Đạm Chi cơ hồ không có gì kháng cự mà để cho bọn họ liếm toàn thân mình.

“Trời ạ trời ạ. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Thật thoải mái. . . . . .”

Mỗi tấc da thịt đều bị bọ họ *** tà bướng bỉnh liếm lộng gây khoái cảm hòa tan tiêu tán, hơn nữa khi bọn hắn đồng thời đùa bỡn núm vú và tinh khí mẫn cảm của mình, lại làm cho Lâm Đạm Chi thích đến phát ra âm thanh khóc kêu ——

“Ô. . . . . . Không được. . . . . . Chịu không nổi . . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Van cầu các ngươi tha ta đi. . . . . .”

Cố sức nhịn khoái cảm muốn bắn tinh, lại vô lực che dấu trạng thái si mê của mình, nước mắt của Lâm Đạm Chi càng không ngừng theo hốc mắt chảy xuống, đôi môi sưng đỏ vừa âp ấp nước bọt không kịp nuốt xuống. . . . . .

Khuôn mặt bất lực của nam nhân nhìn trong mắt hai dã thú, lại giống như đang khẩn cầu bị hung hăng chà đạp.

Mũi phun ra hơi thở cực nóng, hai đầu lưỡi càng ra sức linh hoạt liếm lộng tinh khí của nam nhân, Lâm Đạm Chi dưới sự đùa bỡn không ngừng không nghỉ của bọn họ, rốt cục nhịn không được thất thanh khóc hô to ——

“A a a a. . . . . . Ta muốn bắn. . . . . .”

Giơ hai chân lên ôm lấy thân mình cường tráng của bọn họ, Lâm Đạm Chi cả người một trận co rút, dịch thể nồng đậm tung tóe bắn ra. . . . . .

Hai dã thú nhìn vẻ mặt diễm lệ khi đến cao trào của nam nhân, lại nếm dịch thể hùng tính nồng đặc, rốt cuộc khống chế không được *** dục của bản thân, song song dùng móng vuốt cường tráng kép căng hai đùi của nam nhân, đem hai côn th*t khồng ngừng nhỏ *** dịch gắt gao để dưới tiểu cúc huyệt giấu ở hai mông. . . . . .

Còn đắm chìm trong dư vị cao trào Lâm Đạm Chi vô lực thở hào hển, một hồi sau cũng không phát hiện ý đồ của bọn họ, cho đến khi cửa huyệt mềm mại cảm nhận được hai cây côn th*t nóng bỏng, hắn mới giựt mình tỉnh lại ——

Không. . . . . . Bọn họ muốn làm cái gì? Bọn họ sẽ làm gì với ta?!

“Ô ô. . . . . . Không. . . Không. . . Không cần. . . . . .” Lâm Đạm Chi phát ra tiếng kêu the thé, điên cuồng mà giãy giụa đứng lên, tay chân lập tức bị móng vuốt của dã thú cào trúng, máu tươi chảy ròng.

Ban Ban cùng Điểm Điểm làm chủ nhật bị thương vô cùng hoảng sợ, cũng bất chấp thú tính của bản thân, nhanh chóng rời khỏi người của hắn, ánh mắt vô cùng bối rối, tựa hồ không biết xử lý như thế nào chính mình gây tai họa.

Lâm Đạm Chi mới được tự do, cũng nhìn không được cái gì, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi kinh khủng này.

Hắn bắn người dựng lên, nắm lấy quần áo của mình liền tông cửa xông ra. . . . . .

Ngồi xổm ở cầu thang Lâm Đạm Chi kinh sợ thiếu chút nữa bị cường bạo, tay run rẩy cơ hồ không mặc được quần áo.

“Làm sao bây giờ. . . . . . Làm sao bây giờ. . . . . .” Lâm Đạm Chi ôm lấy thân thể của chính mình càng không ngừng run rẩy, thì thào tự nói.

Không thể. . . . . . Không thể tiếp tục như vậy . . . . . .

Nam nhân ôm mặt khóc như chính mình đang đứng bên bờ vực thẳm vạn kiếp bất phục . . . . . .

* * *

Ba ngày sau.

Vào nửa đêm Dương Thượng Văn vẻ mặt nghi hoặc đi tới căn phòng trọ trên tầng cao nhất của bạn thân thời trung học thiê.

Gõ gõ. . . . . .

“Tiểu Lâm, mở cửa, là ta A Văn đây.”

Bên trong cánh cửa hồi lâu không có trả lời. Dương Thượng Văn lại thử gõ một lần nữa.

“Tiểu Lâm, tiểu Lâm.”

Két. . . . . .

Âm thanh chói tai của cánh cửa gỗ từ từ mở ra.

Nam tử đứng trước mặt làm cho Dương Thượng Văn cơ hồ không nhận ra.

“Trời ạ, tiểu Lâm, cậu không phải sinh bệnh ? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”

“Tôi không sao. . . . . .” Khuôn mặt tiều tụy của Lâm Đạm Chi khẽ cười một chút.

Nhưng Dương Thượng Văn đã quen thấy hắn cười nhiều năm nhìn thấy còn cảm thấy còn khó coi hơn khóc.”Thật sự không có việc gì? Có muốn tôi dẫn đi khám không?”

“Không cần, tôi thật sự không có việc gì.” Lâm Đạm Chi đứng ở cửa cúi thấp đầu xuống, thanh âm oa oa tựa hồ mới vừa khóc.

Dương Thượng Văn nghi hoặc nhìn thằng bạn tốt của mình.

Có phải y quá nhạy cảm hay không? Tuy rằng thân thế của người bạn tốt này của y đáng thương, nhưng cá tính luôn luôn kiên cường, biết nhiều năm còn chưa thấy hắn khóc.

“Quên đi, cậu trời sanh tính cố chấp, tôi cũng không phải ngày đầu biết cậu, sẽ không miễn cưỡng cậu. Như thế nào, nửa đêm lại gọi tôi đến, không mời bằng hữu nghĩa khí vào trong ngồi sao?”

“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .”

Nhìn thấy bạn tốt lại muốn hay không muốn mời y vào trong, Dương Thượng Văn nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, “Đi, nên không phải bên trong ẩn dấu nhân tình gì? Như vậy nhận không ra người?”

“Cậu. . . . . . Cậu đừng nói lung tung!” Lâm Đạm Chi như bị giẫm trúng chân mà nhảy dụng lên, nhưng thân thể vẫn là chặt chẽ mà che ở cửa, không cho Dương Thượng Văn nhìn vào trong phòng.

Dương Thượng Văn tức đến muốn nện một cú.”Tới địa ngục đi, thật đúng không cho vào ngồi a? Cậu là kẻ không khách khí, quên đi, ta đi đây.”

“Không được. . . . . .” Lâm Đạm Chi bèn kéo hắn lại.

Dương Thượng Văn nhìn thấy hắn cắn môi, như thật vất vả mới hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng nói, “Cậu. . . . . . Cậu vào đi. . . . . .”

Dương Thượng Văn ở trong đầu đoán quá vô số khả năng, nhưng y thật không ngờ trong phòng của thằng bạn tốt thời trung học, lại có thể nhìn thấy ——

Cho dù nhìn đến chính là mười tình nhân nước ngoài mắt xanh biếc cũng không thể làm cho y kích động như vậy.

Bởi vì đó là chỉ có ở trong truyền thuyết mới có thể xuất hiện thần thú thánh quốc a!

“Không tin được. . . . . . Thật khó tin. . . . . .”

Hai cự thú lông đen nằm mềm mại dưới đất, có đôi mắt màu tím mộng ảo hoa lệ cùng ký hiệu hoa văn kỳ lạ, đó là chỉ tồn tại trong thần thoại của thần báo viễn cổ!

“Tiểu Lâm, cậu. . . . . . cậu làm sao tìm được bọn họ. . . . . . Hơn nữa còn là hai. . . . . . Trời ạ, đây là kỳ tích, này nhất định kỳ tích!” Dương Thượng Văn thật cẩn thận mà quỳ xuống bên cạnh báo thần, ngữ khí kích động mà nói.

“Không nên hỏi , không cần hỏi lại . . . . . . Dẫn bọn hắn đi. . . . . . Mau dẫn bọn họ đi. . . . . .” Lâm Đạm Chi thống khổ mà che mặt, không dám nhìn đến ánh mắt đáng thương của thú cưng yêu dấu của mình.

“Cậu. . . . . . Cậu muốn cho tôi mang đi bọn họ?” Dương Thượng Văn không dám tin hỏi.

“Hai bảo bối của ta đã. . . . . . trưởng thành, ta không có năng lực chăm sóc bọn họ nữa. . . . . . Xin ngươi. . . . . . dẫn bọn hắn đi, giúp ta chăm sóc cận thẩn bọn họ. . . . . . Cường tráng trong góc chính là Ban Ban, cá tính của hắn có chút trầm tĩnh, nhưng có khi cũng rất bá đạo, cao gầy là Điểm Điểm, hắn rất nghịch ngợm tùy hứng , cậu phải chú ý hắn nhiều. A Văn. . . . . . Cậu là người duy nhất tôi có thể tin được . . . . . . Đáp ứng ta, nhất định phải cẩn thận chăm sóc bọn họ. . . . . . Tôi cho bọn hắn uống thuốc mê, đợi chờ bọn hắn ngủ say, ngươi liền dẫn bọn hắn đi. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . .”

Thằng bạn càng không ngừng khẩn cầu chính mình đưa bọn họ mang đi, nhưng Dương Thượng Văn lại rõ ràng nhìn thấy nước mắt không ngừng theo khóe mắt của hắn chảy xuống. . . . . .