Ái Dục Phục Tùng

Chương 23




Giang Lăng đóng cửa lại, xoay người nhìn thấy Ngụy Tần đã ngồi trở lại bàn làm việc cầm lấy văn kiện, xem cậu như không khí, vẻ mặt không khỏi buồn bã.

Do dự một chút, cậu cúi người quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu: “Chủ nhân...”

Ngụy Tần ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cậu.

Không thấy Ngụy Tần đáp lại, Giang Lăng từng bước một bò qua, mặc dù khuất nhục, nhưng chỉ cần có thể lấy lòng Ngụy Tần, rút ngắn đi khoảng cách đang như hố sâu giữa bọn họ dù chỉ một cm, cũng đáng.

Từ từ tiếp cận hơi thở của Ngụy Tần, Giang Lăng tim đập hỗn loạn, cậu quỳ ở bên chân Ngụy Tần, tâm tình phức tạp hỏi: “Chủ nhân, vết thương trên tay đã đỡ hơn chưa?”

Ngụy Tần bang một tiếng hạ bút xuống, khiến Giang Lăng càng thêm hoảng sợ.

Ngụy Tần ngữ khí không nhịn được: “Em muốn thế nào đây, tới khiêu chiến với bảo an của công ty tôi sao?”

Giang Lăng căng thẳng: “Em muốn... cầu xin chủ nhân tha thứ.”

Ngụy Tần không nói gì, lần thứ hai cầm bút lên, lật trang văn kiện ra.

Cảm thấy Ngụy Tần vốn không quan tâm tới mình, Giang Lăng trầm mặc một hồi, liền dịch người lên phía trước, áp mặt lên đùi Ngụy Tần, giống như một con mèo nhỏ cọ xát hai cái, yếu ớt nói: “Chủ nhân... muốn em làm cái gì cũng được…”

Ngụy Tần nhíu mày, có chút khó chịu.

Giang Lăng đỏ mặt liền cọ cọ hai cái: “... Tha thứ cho em... cầu xin anh...”

Ngụy Tần thở dài, đẩy chiếc ghế dựa ra sau, liếc nhìn Giang Lăng: “Có phải việc tôi tới cứu em, khiến cho em rất mất mặt?”

Giang Lăng không nói lời nào, coi như thừa nhận.

Ngụy Tần ánh mắt tóe lên tia sắc bén, không chút lưu tình nói: “Em đã có lòng tự tôn của một lão đại giới hắc đạo, vậy thì hãy bảo vệ chính mình cho tốt. Cứu em còn phải tốn sức năn nỉ, phải tính toán xem có còn thể diện đàn ông hay không.”

Giang Lăng thân thể khẽ run, không nói được một lời.

Nhìn Giang Lăng cúi thấp đầu chịu đựng, Ngụy Tần bất đắc dĩ khẽ than: “Đứng lên.”

Giang Lăng ngoan ngoãn đứng dậy, còn chưa đứng vững đã bị Ngụy Tần kéo vào lòng, hắn đặt cậu ngồi ở trên đùi mình, Giang Lăng nhất thời mặt đỏ tim đập.

Ngụy Tần nắm lấy cằm Giang Lăng, ép cậu nhìn thẳng vào mình, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút tái nhợt hiện ra, lông mi rũ xuống đôi con ngươi trong như giọt nước, lộ ra tia ngượng ngùng yếu ớt, vẻ xinh đẹp khiến cho người khác tim đập nhanh.

Ngụy Tần luôn có cách khiến Giang Lăng phải ngoan ngoãn nghe lời. Hắn dịu dàng chăm chú nhìn cậu, trong mắt chứa đầy yêu thương: “Dưỡng thương thế nào rồi?”

Giang Lăng trong ngực giống như bị bóp nghẹn, không hiểu tại sao tâm tình trong thân thể lại bị kích động. Cậu rũ mi mắt, chậm rãi đưa tay nắm lấy cánh tay Ngụy Tần, dịu dàng kéo tay áo lên —— vết thương được khâu chỉ hiện ra, tuy rằng khép lại rồi nhìn cũng không khác biệt lắm, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được da thịt hồng nhạt và vết máu… Giang Lăng nhìn chằm chằm vào vết thương kia, từng đường chỉ màu đen, giống như từng kim đâm vào trái tim cậu, đau đến không cách nào hô hấp.

Không muốn để Ngụy Tần nhìn thấy vẻ mặt của mình, Giang Lăng gắt gao ôm hắn, thân thể đều dán lên trên lồng ngực Ngụy Tần, thanh âm nghẹn ngào: “Em lúc nào cũng gặp ác mộng... mơ thấy tay của anh bị phế đi…”

Ngụy Tần vòng tay ôm lấy cậu, im lặng không lên tiếng.

Giang Lăng cau mày, cuối cùng cũng nói ra ba chữ luôn náo loạn trong ngực cậu: “Em xin lỗi...”

Ngụy Tần khẽ than, vuốt ve sau gáy Giang Lăng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cậu ra, hôn lên đôi môi cậu.

“... ” Giang Lăng hai gò má ửng hồng, hô hấp hỗn loạn.

Đầu lưỡi Ngụy Tần có ma lực khiến lòng người an tâm, những cảm xúc không biết là gì giống như đóa hoa đang nở rộ mọc lên trong lồng ngực, Giang Lăng không thể khống chế cảm xúc của mình, động tình đáp lại, giống như đem cả linh hồn và thể xác bày ra trước mắt người nam nhân này.

Ngụy Tần liếm vết chỉ bạc tràn ra ở khóe miệng Giang Lăng, hôn từ cằm cho đến cổ cậu…”Ưm... ” Giang Lăng nheo mắt.

“Đến lúc tôi kiểm tra phía dưới rồi. ” Ngụy Tần ngữ khí tà ác.

Giang Lăng còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngón tay Ngụy Tần linh hoạt mở cúc áo…

Chỉ chốc lát sau, xúc cảm từ bàn tay ấm áp tiếp xúc trên da thịt truyền đến khiến Giang Lăng run lên. Trên lồng ngực trắng nõn vết thương càng hiện lên rõ ràng, lại tạo ra một sự gợi cảm kỳ lạ. Một tia thương xót xẹt qua đôi mắt Ngụy Tần, hắn híp mắt vuốt ve lồng ngực Giang Lăng, cúi đầu ngậm đầu nhũ...”A!... ” Giang Lăng không nhịn được rên rỉ, gương mặt ửng đỏ.

Ngụy Tần liếm láp đầu nhũ khả ái, khiến chúng hồng nhuận đứng thẳng, sau đó ngậm vào miệng khẽ cắn, lại nhẹ nhàng véo đầu nhũ bên kia...”Ưm... ” Giang Lăng nhịn không được rên rỉ lên.

Ngụy Tần tham lam thưởng thức khối thân thể mà hắn ngày nhớ đêm mong, hạ thân không nhịn được mà bành trướng.

Đầu nhũ bị kích thích tới quá mức cường liệt, Giang Lăng dục hỏa ngập trời, lập tức cương lên. Cậu thần tình mê loạn nỉ non: “Chủ nhân... muốn...”

“Không làm. ” Ngụy Tần lạnh lùng cắt ngang, “Không có dầu bôi trơn.”

Giang Lăng giật mình một chút, ngượng ngùng móc dầu bôi trơn từ trong túi quần ra: “Em có mang theo.”

Ngụy Tần sửng sốt: “Thì ra em đã sớm có dự tính!”

Giang Lăng giảo hoạt cười.

“Có phải em đã sớm biết tôi sẽ tha thứ cho em?! ” Ngụy Tần cắn lấy đầu nhũ đang cứng rắn ở trong miệng.

“Ha ha!... Em sai rồi! Em sai rồi còn không được sao!... ” Giang Lăng lần đầu tiên nhìn Ngụy Tần trong lòng không một chút phòng bị mà nở nụ cười.

Ngụy Tần mạnh mẽ ôm lấy cậu, đặt cậu lên trên bàn làm việc, văn kiện bị quét xuống mặt đất loạt xoạt!

Nhìn Ngụy Tần cao cao tại thượng, ánh mắt không chút mịt mờ sắc dục, Giang Lăng thất thần chớp mắt một cái, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Ngụy Tần không nhanh không chậm tháo cà vạt: “Hôm nay phải khiến em nhớ kỹ, thân là sủng vật nên có thái độ.”

Bị bóng của Ngụy Tần bao phủ, Giang Lăng híp mắt mê hoặc cười, dung nhan tuyệt mỹ phiếm hồng đầy sắc dục: “Chủ nhân... cầu xin anh nghiêm khắc... trừng phạt em...”